Trong quán cà phê, An Minh và Thanh Khanh ngồi đối mặt nhau, cả hai đều đang ngầm đánh giá dối phương.
-Xin lỗi vì đã đường đột hẹn anh nói chuyện như thế này.- An Minh cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
-Không sao, tôi không phiền.
-Tôi có điều muốn hỏi anh.- An Minh nghiêm túc nhìn thẳng vào Thanh Khanh.
-Cậu cứ hỏi.
-Anh và chị tôi quen biết nhau lúc nào?
-Chuyện này...- Thanh Khanh có chút lúng túng.
-Bạn của chị tôi, tôi đều rất quen thuộc, từ trước đến giờ tôi cũng chưa gặp qua anh hay nghe chị tôi nói gì về anh, trừ khoảng thời gian kia, vậy anh có thể nói cho tôi biết là anh và chị tôi quen nhau lúc nào không?
-Thực ra thì tôi nghĩ cậu chắc đã có thể đoán được điều gì đó nên mới hẹn tôi ra đây đối mặt nói chuyện như thế này.
-Vậy anh thực sự cũng giống như anh Minh Lâm, quen biết chị tôi lúc chị ấy bị tai nạn?
-Đúng vậy.- Thanh Khanh gật đầu.
Thật ra trước khi nhìn thấy Thanh Khanh cùng An Nhiên hôm nay, An Minh cũng không ít lần thấy cậu ta xuất hiện ở coong ty. Thế nhưng thái độ của chị lúc nào cũng trốn tránh cùng cự tuyệt, An Minh cũng không có cơ hội tìm hiểu rõ.
-Vậy anh có thể cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó hay không?- An Minh từ tốn nói.
-Chuyện đó nếu cô ấy muốn nói thì nên để cô ấy tự nói với cậu, tôi không muốn làm khác với ý của cô ấy.
-Vậy được.- An Minh thoáng thất vọng.
-Vậy anh biết khoảng thời gian ấy chị ấy ở với ai hay không, lúc đầu tôi nghĩ chị ấy tá túc chỗ anh Minh Lâm nhưng hình như không phải.
-Cô ấy ở chỗ tôi.
-Ở chỗ anh? Vậy anh là người đã cứu chị ấy từ vụ tai nạn đó ư?- Dáng vẻ kích động muốn cảm ơn đó khiến cho Thanh Khanh cảm thấy bản thân thật xấu xa.
Cũng có thể nói, là câụ cứu cô, nhưng đồng thời cũng là người hại cô.Cậu cứu sống cô từ vụ tai nạn đó, nhưng lại đồng thời giết chết thân phận cũ của cô, mang cho cô một thân phận khác.
Quá khứ của cô, kí ức của cô, tất cả mọi thứ đều do cậu dựng lên, những thứ đó đều là giả, là ngụy tạo, trong khi cuộc sống thực của cô lại bị lãng quên, bị cậu chấm dứt.
-Tôi...- Thanh Khanh lúng túng, cậu không biết phải trả lời An Minh như thế nào.- Thật ra thì mọi chuyện rất phức tạp, không hoàn toàn như cậu nghĩ đâu.
-Vậy thì là như thế nào?- An Minh có chút hoang mang.
-Chuyện đó, hãy để cô ấy tự nói với cậu, nhiều khi lời người khác nói không thể nào chân thực bằng chính người trong cuộc nói.
-Nhưng mà...
-Xin lỗi, giờ này tôi có cuộc họp, xin phép..
Thanh Khanh nói xong thì đứng dậy, An Minh biết mình không thể cưỡng ép người khác, bèn đứng dậy chào.
Nhìn chiếc xe của Thanh Khanh đã đi xa, trong lòng An Minh lại dâng lên cảm giác phiền muộn. Cứ ngỡ là có thể tìm hiểu được thêm, vậy mà lại bị đứt mất. Thật hụt hẫng.
Đang định trở về thì có ai đó vỗ vai cậu một cái. An Minh quay người lại nhìn, thấy đứng đắng sau mình là một cô gái.
Cô ta trông khá xinh đẹp, lại rất quen mắt, hình như đã gawpj owr đâu đó rồi nhưng lại không thể nhở được cô ta là ai.
-Xin hỏi cô là...?
-Tôi là Gia Gia.
Gia Gia? Cái tên này hình như cũng có chút ấn tượng, An Minh ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên, không đợi cô gái kia nói tiếp đã nói.
-A, em nhớ rồi, là chị, chị là Gia Ngọc mà?- Câu nói dần trở nên khó hiểu.
-Tôi là Gia Gia.- Cô ta căm ghét cái tên đó.
An Minh không hiểu, rõ ràng là một người nhưng sao lại có hai cái tên? Chẳng lẽ cậu nhầm?
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-Nói chuyện gì?
-Chuyện liên quan đến chị của cậu.
-Chị biết chị của tôi?
-Đương nhiên tôi biết, tôi còn biết rất rõ là đằng khác, cậu muốn biết điều gì, tôi đều có thể nói cho cậu biết.
Gia Gia nở nụ cười, An Minh bất giác cảm thấy rùng mình, nhưng vì không muốn thấy chị mình như vậy mãi nên đi theo Gia Gia trở vào quán cà phê.
Thanh Khanh có chút không yên, đó là em trai cô, là người thân của cô. Cậu không dám nghĩ, nếu như cả nhà cô biết những chuyện cậu đã làm, biết cậu đã cướp mất con gái của họ thì họ sẽ nghĩ như thế nào về cậu, chắc sẽ chẳng thể nào có vẻ mặt cảm kích như của An Minh lúc vừa rồi mà thay vào đó là sự trách móc và oán hận.
Nhưng cậu biết rõ một điều, sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết hết mọi việc. Đến lúc đó, cậu không những phải đối mặt với An Nhiên mà còn phải đối mặt với gia đình của cô.
Rốt cuộc thì cậu phải làm như thế nào mới có thể ổn thỏa mọi việc?
Chưa bao giờ cậu cảm thấy lao đao và khó xử như hôm nay. Trên thương trường, cậu luôn nhanh nhạy, quyết đoán, làm việc không chút hoang mang do dự, cũng chẳng bao giờ hối hận về quyết định của mình. Nhưng liên quan đến An Nhiên thì... thật giống như một đứa trẻ, cảm thấy làm gì cũng không ổn, làm gì cũng chẳng xong.
Hơn nữa, bên cạnh cô còn có Minh Lâm, cậu có thể thấy Minh Lâm có quan hệ rất tốt với hai chị em cô, như vậy, hẳn là gia đình cô cũng rất quý mến anh ta?
Trời ạ, phải làm thế nào bây giờ đây?
Thanh Khanh đánh tay lái, chạy vào trong bãi đỗ xe của công ty rồi mang theo tâm trạng não nề lên phòng làm việc. Phương Mai nhìn thấy mà không khỏi giật mình. trước giờ cô cũng chưa thấy tổng giám đốc như vậy, cậu rất biến kiềm chế cảm xúc, cùng lắm thì đôi khi cũng sẽ tức giận hoặc vui mừng, nhưng chưa bao giờ trông có vẻ bứt rứt không yên như vậy.
Phương mai len lén nhìn cậu bước vào phòng đóng cửa lại. Cậu thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của cô!
Hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy, lúc đi vẫn còn vui mừng khấp khởi mà lúc về đã ủ dột mày chau thế này?
Hay là hạng mục có vấn đề? Không thể nào, nếu hạng mục có vấn đề thì cô sẽ là người biết đầu tiên chứ.
Chẳng lẽ chuyện cá nhân? Cái này có khả năng cao hơn. Chắc chắn là vậy rồi.
Phương Mai tự mình suy luận rồi kết luận, sau đó lại nhìn cửa phòng bằng ánh mắt thông cảm. Chuyện như thế này, cô thực sự thấy nhiều rồi, xem ra tổng giám đốc nhà cô đối với chuyện tình duyên trắc trở không ít.
Trong quán cà phê, An Minh và Thanh Khanh ngồi đối mặt nhau, cả hai đều đang ngầm đánh giá dối phương.
-Xin lỗi vì đã đường đột hẹn anh nói chuyện như thế này.- An Minh cất tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
-Không sao, tôi không phiền.
-Tôi có điều muốn hỏi anh.- An Minh nghiêm túc nhìn thẳng vào Thanh Khanh.
-Cậu cứ hỏi.
-Anh và chị tôi quen biết nhau lúc nào?
-Chuyện này...- Thanh Khanh có chút lúng túng.
-Bạn của chị tôi, tôi đều rất quen thuộc, từ trước đến giờ tôi cũng chưa gặp qua anh hay nghe chị tôi nói gì về anh, trừ khoảng thời gian kia, vậy anh có thể nói cho tôi biết là anh và chị tôi quen nhau lúc nào không?
-Thực ra thì tôi nghĩ cậu chắc đã có thể đoán được điều gì đó nên mới hẹn tôi ra đây đối mặt nói chuyện như thế này.
-Vậy anh thực sự cũng giống như anh Minh Lâm, quen biết chị tôi lúc chị ấy bị tai nạn?
-Đúng vậy.- Thanh Khanh gật đầu.
Thật ra trước khi nhìn thấy Thanh Khanh cùng An Nhiên hôm nay, An Minh cũng không ít lần thấy cậu ta xuất hiện ở coong ty. Thế nhưng thái độ của chị lúc nào cũng trốn tránh cùng cự tuyệt, An Minh cũng không có cơ hội tìm hiểu rõ.
-Vậy anh có thể cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó hay không?- An Minh từ tốn nói.
-Chuyện đó nếu cô ấy muốn nói thì nên để cô ấy tự nói với cậu, tôi không muốn làm khác với ý của cô ấy.
-Vậy được.- An Minh thoáng thất vọng.
-Vậy anh biết khoảng thời gian ấy chị ấy ở với ai hay không, lúc đầu tôi nghĩ chị ấy tá túc chỗ anh Minh Lâm nhưng hình như không phải.
-Cô ấy ở chỗ tôi.
-Ở chỗ anh? Vậy anh là người đã cứu chị ấy từ vụ tai nạn đó ư?- Dáng vẻ kích động muốn cảm ơn đó khiến cho Thanh Khanh cảm thấy bản thân thật xấu xa.
Cũng có thể nói, là câụ cứu cô, nhưng đồng thời cũng là người hại cô.Cậu cứu sống cô từ vụ tai nạn đó, nhưng lại đồng thời giết chết thân phận cũ của cô, mang cho cô một thân phận khác.
Quá khứ của cô, kí ức của cô, tất cả mọi thứ đều do cậu dựng lên, những thứ đó đều là giả, là ngụy tạo, trong khi cuộc sống thực của cô lại bị lãng quên, bị cậu chấm dứt.
-Tôi...- Thanh Khanh lúng túng, cậu không biết phải trả lời An Minh như thế nào.- Thật ra thì mọi chuyện rất phức tạp, không hoàn toàn như cậu nghĩ đâu.
-Vậy thì là như thế nào?- An Minh có chút hoang mang.
-Chuyện đó, hãy để cô ấy tự nói với cậu, nhiều khi lời người khác nói không thể nào chân thực bằng chính người trong cuộc nói.
-Nhưng mà...
-Xin lỗi, giờ này tôi có cuộc họp, xin phép..
Thanh Khanh nói xong thì đứng dậy, An Minh biết mình không thể cưỡng ép người khác, bèn đứng dậy chào.
Nhìn chiếc xe của Thanh Khanh đã đi xa, trong lòng An Minh lại dâng lên cảm giác phiền muộn. Cứ ngỡ là có thể tìm hiểu được thêm, vậy mà lại bị đứt mất. Thật hụt hẫng.
Đang định trở về thì có ai đó vỗ vai cậu một cái. An Minh quay người lại nhìn, thấy đứng đắng sau mình là một cô gái.
Cô ta trông khá xinh đẹp, lại rất quen mắt, hình như đã gawpj owr đâu đó rồi nhưng lại không thể nhở được cô ta là ai.
-Xin hỏi cô là...?
-Tôi là Gia Gia.
Gia Gia? Cái tên này hình như cũng có chút ấn tượng, An Minh ngẫm nghĩ một lúc, trong đầu chợt lóe lên, không đợi cô gái kia nói tiếp đã nói.
-A, em nhớ rồi, là chị, chị là Gia Ngọc mà?- Câu nói dần trở nên khó hiểu.
-Tôi là Gia Gia.- Cô ta căm ghét cái tên đó.
An Minh không hiểu, rõ ràng là một người nhưng sao lại có hai cái tên? Chẳng lẽ cậu nhầm?
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-Nói chuyện gì?
-Chuyện liên quan đến chị của cậu.
-Chị biết chị của tôi?
-Đương nhiên tôi biết, tôi còn biết rất rõ là đằng khác, cậu muốn biết điều gì, tôi đều có thể nói cho cậu biết.
Gia Gia nở nụ cười, An Minh bất giác cảm thấy rùng mình, nhưng vì không muốn thấy chị mình như vậy mãi nên đi theo Gia Gia trở vào quán cà phê.
Thanh Khanh có chút không yên, đó là em trai cô, là người thân của cô. Cậu không dám nghĩ, nếu như cả nhà cô biết những chuyện cậu đã làm, biết cậu đã cướp mất con gái của họ thì họ sẽ nghĩ như thế nào về cậu, chắc sẽ chẳng thể nào có vẻ mặt cảm kích như của An Minh lúc vừa rồi mà thay vào đó là sự trách móc và oán hận.
Nhưng cậu biết rõ một điều, sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết hết mọi việc. Đến lúc đó, cậu không những phải đối mặt với An Nhiên mà còn phải đối mặt với gia đình của cô.
Rốt cuộc thì cậu phải làm như thế nào mới có thể ổn thỏa mọi việc?
Chưa bao giờ cậu cảm thấy lao đao và khó xử như hôm nay. Trên thương trường, cậu luôn nhanh nhạy, quyết đoán, làm việc không chút hoang mang do dự, cũng chẳng bao giờ hối hận về quyết định của mình. Nhưng liên quan đến An Nhiên thì... thật giống như một đứa trẻ, cảm thấy làm gì cũng không ổn, làm gì cũng chẳng xong.
Hơn nữa, bên cạnh cô còn có Minh Lâm, cậu có thể thấy Minh Lâm có quan hệ rất tốt với hai chị em cô, như vậy, hẳn là gia đình cô cũng rất quý mến anh ta?
Trời ạ, phải làm thế nào bây giờ đây?
Thanh Khanh đánh tay lái, chạy vào trong bãi đỗ xe của công ty rồi mang theo tâm trạng não nề lên phòng làm việc. Phương Mai nhìn thấy mà không khỏi giật mình. trước giờ cô cũng chưa thấy tổng giám đốc như vậy, cậu rất biến kiềm chế cảm xúc, cùng lắm thì đôi khi cũng sẽ tức giận hoặc vui mừng, nhưng chưa bao giờ trông có vẻ bứt rứt không yên như vậy.
Phương mai len lén nhìn cậu bước vào phòng đóng cửa lại. Cậu thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của cô!
Hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy, lúc đi vẫn còn vui mừng khấp khởi mà lúc về đã ủ dột mày chau thế này?
Hay là hạng mục có vấn đề? Không thể nào, nếu hạng mục có vấn đề thì cô sẽ là người biết đầu tiên chứ.
Chẳng lẽ chuyện cá nhân? Cái này có khả năng cao hơn. Chắc chắn là vậy rồi.
Phương Mai tự mình suy luận rồi kết luận, sau đó lại nhìn cửa phòng bằng ánh mắt thông cảm. Chuyện như thế này, cô thực sự thấy nhiều rồi, xem ra tổng giám đốc nhà cô đối với chuyện tình duyên trắc trở không ít.