Những ngày cuối ở New York, Quyên San ra sức đưa cô đi chơi hết nơi này đến nơi khác, Duy Khang đi theo chăm sóc Quyên San, tiện thể kéo theo Hiểu Quang đi theo làm phục vụ.
An Nhiên mua khá nhiều đồ, chủ yếu là quà tặng cho mọi người lúc về, hơn nữa, lúc về cũng gần tết rồi, sẵn tiện mua quà tết luôn cũng được. Kết quả là Duy Khang và Hiểu Quang tay xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trông vô cùng buồn cười.
An Nhiên muốn tự mình xách túi của mình, nhưng Hiểu Quang vô cùng thân sĩ cùng cố chấp, không chấp nhận.
-Cậu cứ kệ anh ta đi, anh ta thích thì để anh ta mang, cậu quan tâm làm gì.- Quyên San kéo tay An Nhiên.
-Nhưng mà, tớ cảm thấy không thích hợp cho lắm.
-Cậu không cần thấy ngại, ở đây là như vậy đó, đừng quan tâm, cậu xem thứ này đi.- Quyên San giơ cho cô xem một đôi giày em bé nhỏ nhắn màu xanh lam.
-Dễ thương quá, nó thật nhỏ.
-Ừ.- Quyên San gật đầu, cả người toát ra vẻ đẹp của người mẹ.
Ở đằng sau.
- Khi nào thì cậu đi?- Duy Khang liếc mắt nhìn Hiểu Quang đang nhìn An Nhiên.
-Chắc là ngày kia.
-Ngày kia?
-Sao vậy?
-Không có gì, An Nhiên ngày kia cũng đi, chắc không trùng hợp vậy đâu.
Hiểu Quang im lặng không nói, có trùng hợp hay không chỉ mình anh ta biết.
-Cậu sẽ về chi nhánh trong nước làm việc?
-Ừ, làm phó tổng giám đốc bên đó.
-Haizz,như vậy thì thật buồn, tôi cũng muốn về nước.
-Nếu cậu muốn thì cứ việc.- Hiểu Quang liếc mắt nhìn Duy Khang.
-Đợi sau khi Quyên San sinh xong đã, cô ấy đi máy bay không tiện.
-Vậy cậu cũng định về nước?
-Dù gì thì cũng chỉ là nhà thiết kế, có ở đâu cũng vậy thôi. Quan trọng là thoải mái, lại có bạn bè người thân.- Duy Khang nhún vai.
-Thế tại sao khi cưới xong cậu không ở trong nước luôn đi, qua bên này làm gì?
-Còn khôn phải do có buổi triển lãm sao?
-Cậu đi một mình cũng được mà.
-Xem này xem này, nếu tớ không sang đây, cậu có cơ hội gặp An Nhiên không?- Duy Khang cao giọng.
Hiểu Quang im lặng, đúng là nhờ Duy Khang, cậu mới có thể gặp được An Nhiên.
-Nếu mà vậy thì chắc cậu vẫn cứ làm giám đốc của cậu ở đây, còn An Nhiên thì cũng yên bình ở trong nước rồi nhỉ, cậu xem, bây giờ còn ở đây cạnh khóe tôi.
-Là tôi không suy nghĩ chu đáo.- Hiểu Quang nhận lỗi.
-Cậu thật là...
Duy Khang vỗ vai Hiểu quang, nhưng vì trên tay xách quá nhiều đồ nên chẳng thể chạm được vào người Hiểu Quang, còn khiến cho Duy Khang loạng choạng.
Trời ạ, sao lại nhiều đồ như thế? Nhìn Hiểu Quang chỉ xách hai ba túi, nhìn lại mình một đống đồ, trong lòng lại cảm thán sức mua sắm của vợ mình.
Mua sắm xong, mọi người lại kéo nhau đến nhà Duy Khang nấu ăn. An Nhiên định vào bếp giúp Duy Khang, nhưng không ngờ bị anh từ chối, sau đó lại kéo Hiểu Quang vào nấu cùng, làm An Nhiên rất ngạc nhiên.
-Anh Hiểu Quang biết nấu ăn?
-Tớ cũng không biết.
Quyên San mờ mịt lắc đầu.Không thể trách Quyên San được, cô tiếp xúc với Hiểu Quang không nhiều, tuy thường ngày cũng có thể đấu khẩu, châm chọc vài câu, nhưng cũng không đến mức chuyện gì cô cũng biết. Đây đích thực là lần đầu tiên cô thấy Hiểu Quang vào bếp, nên cũng chẳng biết thực hư như thế nào cả. Đợi tới khi trông thấy một bàn mỹ thực, Quyên San và An Nhiên mới trầm trồ nhìn Hiểu Quang.
-Không ngờ anh lại có tay nghề như vậy, sau này không sợ thất nghiệp rồi.- Quyên San cười nói.
-Cảm ơn lời khen.- Hiểu Quang không thèm nhìn cô ấy.
-Trước đây Hiểu Quang ở một mình nên phải tự nấu ăn, cũng rèn luyện được tay nghề rất tốt.- Duy Khang giải thích.
-Anh cũng thật giỏi, tôi thấy thường mà khi đàn ông ở một mình thì hay đi ăn cơm ngoài, không ai chịu nấu cơm cả.
-Ăn cơm bên ngoài nhiều cũng không ngon, hơn nữa, chưa chắc đã tốt, tự mình nấu tốt hơn, có thể nấu được món ăn mình thích, cũng có thể chăm sóc tốt bản thân.- Hiểu Quang mỉm cười nói.
-Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.- An Nhiên gật đầu.
-Được rồi, nhanh ăn thôi, thức ăn nguội đi sẽ không ngon, khó khăn lắm mới có thể thưởng thức tài nấu ăn của vị giám đốc cao cao tại thượng này, không nên lãng phí- Quyên San lập tức ngồi xuống bàn.
-Đúng vậy, ăn thôi.- Duy Khang gật đầu.
Những ngày cuối ở New York, Quyên San ra sức đưa cô đi chơi hết nơi này đến nơi khác, Duy Khang đi theo chăm sóc Quyên San, tiện thể kéo theo Hiểu Quang đi theo làm phục vụ.
An Nhiên mua khá nhiều đồ, chủ yếu là quà tặng cho mọi người lúc về, hơn nữa, lúc về cũng gần tết rồi, sẵn tiện mua quà tết luôn cũng được. Kết quả là Duy Khang và Hiểu Quang tay xách nách mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trông vô cùng buồn cười.
An Nhiên muốn tự mình xách túi của mình, nhưng Hiểu Quang vô cùng thân sĩ cùng cố chấp, không chấp nhận.
-Cậu cứ kệ anh ta đi, anh ta thích thì để anh ta mang, cậu quan tâm làm gì.- Quyên San kéo tay An Nhiên.
-Nhưng mà, tớ cảm thấy không thích hợp cho lắm.
-Cậu không cần thấy ngại, ở đây là như vậy đó, đừng quan tâm, cậu xem thứ này đi.- Quyên San giơ cho cô xem một đôi giày em bé nhỏ nhắn màu xanh lam.
-Dễ thương quá, nó thật nhỏ.
-Ừ.- Quyên San gật đầu, cả người toát ra vẻ đẹp của người mẹ.
Ở đằng sau.
- Khi nào thì cậu đi?- Duy Khang liếc mắt nhìn Hiểu Quang đang nhìn An Nhiên.
-Chắc là ngày kia.
-Ngày kia?
-Sao vậy?
-Không có gì, An Nhiên ngày kia cũng đi, chắc không trùng hợp vậy đâu.
Hiểu Quang im lặng không nói, có trùng hợp hay không chỉ mình anh ta biết.
-Cậu sẽ về chi nhánh trong nước làm việc?
-Ừ, làm phó tổng giám đốc bên đó.
-Haizz,như vậy thì thật buồn, tôi cũng muốn về nước.
-Nếu cậu muốn thì cứ việc.- Hiểu Quang liếc mắt nhìn Duy Khang.
-Đợi sau khi Quyên San sinh xong đã, cô ấy đi máy bay không tiện.
-Vậy cậu cũng định về nước?
-Dù gì thì cũng chỉ là nhà thiết kế, có ở đâu cũng vậy thôi. Quan trọng là thoải mái, lại có bạn bè người thân.- Duy Khang nhún vai.
-Thế tại sao khi cưới xong cậu không ở trong nước luôn đi, qua bên này làm gì?
-Còn khôn phải do có buổi triển lãm sao?
-Cậu đi một mình cũng được mà.
-Xem này xem này, nếu tớ không sang đây, cậu có cơ hội gặp An Nhiên không?- Duy Khang cao giọng.
Hiểu Quang im lặng, đúng là nhờ Duy Khang, cậu mới có thể gặp được An Nhiên.
-Nếu mà vậy thì chắc cậu vẫn cứ làm giám đốc của cậu ở đây, còn An Nhiên thì cũng yên bình ở trong nước rồi nhỉ, cậu xem, bây giờ còn ở đây cạnh khóe tôi.
-Là tôi không suy nghĩ chu đáo.- Hiểu Quang nhận lỗi.
-Cậu thật là...
Duy Khang vỗ vai Hiểu quang, nhưng vì trên tay xách quá nhiều đồ nên chẳng thể chạm được vào người Hiểu Quang, còn khiến cho Duy Khang loạng choạng.
Trời ạ, sao lại nhiều đồ như thế? Nhìn Hiểu Quang chỉ xách hai ba túi, nhìn lại mình một đống đồ, trong lòng lại cảm thán sức mua sắm của vợ mình.
Mua sắm xong, mọi người lại kéo nhau đến nhà Duy Khang nấu ăn. An Nhiên định vào bếp giúp Duy Khang, nhưng không ngờ bị anh từ chối, sau đó lại kéo Hiểu Quang vào nấu cùng, làm An Nhiên rất ngạc nhiên.
-Anh Hiểu Quang biết nấu ăn?
-Tớ cũng không biết.
Quyên San mờ mịt lắc đầu.Không thể trách Quyên San được, cô tiếp xúc với Hiểu Quang không nhiều, tuy thường ngày cũng có thể đấu khẩu, châm chọc vài câu, nhưng cũng không đến mức chuyện gì cô cũng biết. Đây đích thực là lần đầu tiên cô thấy Hiểu Quang vào bếp, nên cũng chẳng biết thực hư như thế nào cả. Đợi tới khi trông thấy một bàn mỹ thực, Quyên San và An Nhiên mới trầm trồ nhìn Hiểu Quang.
-Không ngờ anh lại có tay nghề như vậy, sau này không sợ thất nghiệp rồi.- Quyên San cười nói.
-Cảm ơn lời khen.- Hiểu Quang không thèm nhìn cô ấy.
-Trước đây Hiểu Quang ở một mình nên phải tự nấu ăn, cũng rèn luyện được tay nghề rất tốt.- Duy Khang giải thích.
-Anh cũng thật giỏi, tôi thấy thường mà khi đàn ông ở một mình thì hay đi ăn cơm ngoài, không ai chịu nấu cơm cả.
-Ăn cơm bên ngoài nhiều cũng không ngon, hơn nữa, chưa chắc đã tốt, tự mình nấu tốt hơn, có thể nấu được món ăn mình thích, cũng có thể chăm sóc tốt bản thân.- Hiểu Quang mỉm cười nói.
-Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế.- An Nhiên gật đầu.
-Được rồi, nhanh ăn thôi, thức ăn nguội đi sẽ không ngon, khó khăn lắm mới có thể thưởng thức tài nấu ăn của vị giám đốc cao cao tại thượng này, không nên lãng phí- Quyên San lập tức ngồi xuống bàn.
-Đúng vậy, ăn thôi.- Duy Khang gật đầu.