Tiếng thông báo máy bay đáp cánh vang lên, An Nhiên giật mình tỉnh giấc, hơi cựa mình thì cảm thấy có chút không đúng.
Cô đang nằm nghiêng, đầu tựa vào một thứ gì đó hơi cứng, nhưng không quá khó chịu. Cô vẫn đang ngồi trên máy bay mà, hướng này thì là...
An Nhiên lập tức ngồi thẳng dậy, vì quá đột ngột nên cổ bị đau.
-Á.- An Nhiên ôm cổ kêu ra tiếng.
-Em sao vậy?
Tiếng nói lo lắng từ bên cạnh vọng sang, đôi tay ấm áp đặt trên cổ cô. Bởi vì cô còn đang đeo bịt mắt nên mọi xúc cảm đều rất rõ ràng. Hiểu Quang hình như đang nghiêng đầu lại rất gần cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở thanh mát của anh phả trên gương mặt mình.
-Không, không sao.- An Nhiên cứng ngắc trả lời, tháo bịt mắt ra.
-Cẩn thận.- Hiểu Quang tháo bịt mắt, tay xoa ấn nơi cổ cô.
-Em làm gì mà cử động đột ngột như vậy, sẽ bị đau đấy.- Hiểu Quang dịu dàng nói.
-Không sao, không sao nữa rôi.- Bàn tay Hiểu Quang rất nóng, xoa bóp nơi cổ cô, làm cả người cô như nóng lên.
-Thật không sao?
-Không sao, thật đó, ai...- An Nhiên thử xoay cổ nhưng vẫn còn hơi đau.
-Đừng xoay nữa.- Hiểu Quang ngăn cản.- Em ngồi thẳng người một chút, từ từ sẽ tốt.
-À, vâng.- An nhiên ngoan ngoãn ngồi yên, tựa như cô học trò nghe lời thấy giáo.
Ngồi đến tận lúc máy bay hạ cánh, An Nhiên mới cảm thấy đỡ hơn, cô nhanh chóng lấy đồ, chuẩn bị xuống máy bay, Hiểu Quang đi cùng cô từ lúc xuống đến khi lấy hành lí, đến hành lý cũng bị anh mang luôn.
-Anh Hiểu Quang, tôi cầm được, anh đưa cho tôi đi.- Chân Hiểu Quang rất dài, anh đi rất nhanh, An Nhiên phải chạy theo phía sau.
-Không sao, chỉ là kéo thôi mà.
Vậy thì cô cũng có thể kéo được, sao anh không để cho cô kéo đi.
-Em nhanh dẫn đường đi.- Hiểu Quang thản nhiên.
-Sao ạ?
-Anh đã lâu lắm rồi không về nước, cảnh vật đều đã đổi khác rồi, em dẫn anh đi tìm khách sạn đi.- Hiểu Quang giải thích.
-À, vâng.- An Nhiên ngây ngẩn gật đầu.
-Chị An Nhiên.
Từ trong đám đông có tiếng gọi, An Nhiên nhanh chóng nhận ra đó là em trai của mình. Cô trực tiếp bỏ qua Hiểu Quang, chạy đến chỗ An Minh.
-Em đến lâu chưa?
-Chưa lâu ạ.- An Minh cười.- Để em xem chị như thế nào nào. Hơi mập, xem ra ở bên đó được chăm chút rất tốt nhỉ.
-Mập sao?- An Nhiên sờ mặt mình.
-Không xấu, tròn tròn dễ thương.- An Minh trêu chọc.
-Em đó, toàn trêu chọc chị thôi.
-Hành lý của chị đâu?Ơ, đây là...?
An Minh nhìn hành lý của chị đang trong tay một người đàn ông đằng sau, lại nhìn thấy vẻ xa cách của anh ta, cảm thấy khó hiểu.
-Xin chào, tôi là Hiểu Quang.- Hiểu Quang chủ động.
-Chào anh, tôi là An Minh.
-À, đây là em trai tôi.- An Nhiên giới thiệu.- Còn đây là John Trần, là giám đốc công ty anh Duy Khang làm, là bạn chị.
-Gọi là Hiểu Quang được rồi, như vậy mới giồng bạn.- Hiểu Quang hiền lành sửa tên.
-Em muốn gọi sao thì gọi.- An Nhiên nhìn An Minh nhún vai.
-Được rồi, chắc hai người mệt rồi, đi thôi, em đã gọi taxi rồi.- An Minh khéo léo lấy lại vali của chị mình, khoác vai chị đi trước.
Đây rõ ràng là không chấp nhận anh mà, trong lòng Hiểu Quang hơi trầm xuống, vẫn lẳng lặng đi theo hai người.
Đợi An Nhiên lên xe, An Minh thấy Hiểu Quang vẫn đứng đằng sau thì hiếu kì hỏi.
-Anh cũng đón taxi sao?
-À, An Minh, để Hiểu Quang đi cùng chúng ta đi, đến khách sạn gần đây trước.- An Nhiên nhoài người ra nói.
An Minh trừng mắt nhìn Hiểu Quang, còn Hiểu Quang thì bình tĩnh nhìn đáp trả, hai người đọ mắt được một lúc thì cuối cùng bị An Nhiên phá vỡ.
-Sao vậy? Có chuyện gì sao?
-Không sao đâu chị, anh nhanh lên đi.- An Minh nghiến răng nói.Hiểu Quang cũng không hề khách khí, chen qua người An Minh ngồi vào ghế sau. An Minh căm tức nhưng không thể bộc phát, đành phải ngồi vào ghế trước.
-Hãy đến khách sạn nào tốt nhất trong thành phố đi.- An Minh nói với tài xế.
Tài xế nghe vậy liền đưa ra một loạt gợi ý để họ chọn, trong thành phố thực sự có rất nhiều khách sạn tốt, trong nhất thời cũng không thể quyết định được.
-Nhà em ở đâu?- Hiểu Quang đột nhiên hỏi.
-Nhà chúng tôi ở ngoại ô thành phố.- An Minh nhanh miệng trả lời, tính ở gần nhà sao, không có cơ hội đâu.
-Vậy đến Diamond đi.- Hiểu Quang ra vẻ tùy tiện chọn.
-Được, vậy đến đó.-An Nhiên đồng ý, nơi đó rất gần công ty cô, cô nghe nói chỗ đó rất tốt.
An Minh nhất thời câm nín, không gần nhà thì gần công ty, anh ta cũng suy nghĩ tốt thật.
Tiếng thông báo máy bay đáp cánh vang lên, An Nhiên giật mình tỉnh giấc, hơi cựa mình thì cảm thấy có chút không đúng.
Cô đang nằm nghiêng, đầu tựa vào một thứ gì đó hơi cứng, nhưng không quá khó chịu. Cô vẫn đang ngồi trên máy bay mà, hướng này thì là...
An Nhiên lập tức ngồi thẳng dậy, vì quá đột ngột nên cổ bị đau.
-Á.- An Nhiên ôm cổ kêu ra tiếng.
-Em sao vậy?
Tiếng nói lo lắng từ bên cạnh vọng sang, đôi tay ấm áp đặt trên cổ cô. Bởi vì cô còn đang đeo bịt mắt nên mọi xúc cảm đều rất rõ ràng. Hiểu Quang hình như đang nghiêng đầu lại rất gần cô, cô có thể cảm nhận được hơi thở thanh mát của anh phả trên gương mặt mình.
-Không, không sao.- An Nhiên cứng ngắc trả lời, tháo bịt mắt ra.
-Cẩn thận.- Hiểu Quang tháo bịt mắt, tay xoa ấn nơi cổ cô.
-Em làm gì mà cử động đột ngột như vậy, sẽ bị đau đấy.- Hiểu Quang dịu dàng nói.
-Không sao, không sao nữa rôi.- Bàn tay Hiểu Quang rất nóng, xoa bóp nơi cổ cô, làm cả người cô như nóng lên.
-Thật không sao?
-Không sao, thật đó, ai...- An Nhiên thử xoay cổ nhưng vẫn còn hơi đau.
-Đừng xoay nữa.- Hiểu Quang ngăn cản.- Em ngồi thẳng người một chút, từ từ sẽ tốt.
-À, vâng.- An nhiên ngoan ngoãn ngồi yên, tựa như cô học trò nghe lời thấy giáo.
Ngồi đến tận lúc máy bay hạ cánh, An Nhiên mới cảm thấy đỡ hơn, cô nhanh chóng lấy đồ, chuẩn bị xuống máy bay, Hiểu Quang đi cùng cô từ lúc xuống đến khi lấy hành lí, đến hành lý cũng bị anh mang luôn.
-Anh Hiểu Quang, tôi cầm được, anh đưa cho tôi đi.- Chân Hiểu Quang rất dài, anh đi rất nhanh, An Nhiên phải chạy theo phía sau.
-Không sao, chỉ là kéo thôi mà.
Vậy thì cô cũng có thể kéo được, sao anh không để cho cô kéo đi.
-Em nhanh dẫn đường đi.- Hiểu Quang thản nhiên.
-Sao ạ?
-Anh đã lâu lắm rồi không về nước, cảnh vật đều đã đổi khác rồi, em dẫn anh đi tìm khách sạn đi.- Hiểu Quang giải thích.
-À, vâng.- An Nhiên ngây ngẩn gật đầu.
-Chị An Nhiên.
Từ trong đám đông có tiếng gọi, An Nhiên nhanh chóng nhận ra đó là em trai của mình. Cô trực tiếp bỏ qua Hiểu Quang, chạy đến chỗ An Minh.
-Em đến lâu chưa?
-Chưa lâu ạ.- An Minh cười.- Để em xem chị như thế nào nào. Hơi mập, xem ra ở bên đó được chăm chút rất tốt nhỉ.
-Mập sao?- An Nhiên sờ mặt mình.
-Không xấu, tròn tròn dễ thương.- An Minh trêu chọc.
-Em đó, toàn trêu chọc chị thôi.
-Hành lý của chị đâu?Ơ, đây là...?
An Minh nhìn hành lý của chị đang trong tay một người đàn ông đằng sau, lại nhìn thấy vẻ xa cách của anh ta, cảm thấy khó hiểu.
-Xin chào, tôi là Hiểu Quang.- Hiểu Quang chủ động.
-Chào anh, tôi là An Minh.
-À, đây là em trai tôi.- An Nhiên giới thiệu.- Còn đây là John Trần, là giám đốc công ty anh Duy Khang làm, là bạn chị.
-Gọi là Hiểu Quang được rồi, như vậy mới giồng bạn.- Hiểu Quang hiền lành sửa tên.
-Em muốn gọi sao thì gọi.- An Nhiên nhìn An Minh nhún vai.
-Được rồi, chắc hai người mệt rồi, đi thôi, em đã gọi taxi rồi.- An Minh khéo léo lấy lại vali của chị mình, khoác vai chị đi trước.
Đây rõ ràng là không chấp nhận anh mà, trong lòng Hiểu Quang hơi trầm xuống, vẫn lẳng lặng đi theo hai người.
Đợi An Nhiên lên xe, An Minh thấy Hiểu Quang vẫn đứng đằng sau thì hiếu kì hỏi.
-Anh cũng đón taxi sao?
-À, An Minh, để Hiểu Quang đi cùng chúng ta đi, đến khách sạn gần đây trước.- An Nhiên nhoài người ra nói.
An Minh trừng mắt nhìn Hiểu Quang, còn Hiểu Quang thì bình tĩnh nhìn đáp trả, hai người đọ mắt được một lúc thì cuối cùng bị An Nhiên phá vỡ.
-Sao vậy? Có chuyện gì sao?
-Không sao đâu chị, anh nhanh lên đi.- An Minh nghiến răng nói.Hiểu Quang cũng không hề khách khí, chen qua người An Minh ngồi vào ghế sau. An Minh căm tức nhưng không thể bộc phát, đành phải ngồi vào ghế trước.
-Hãy đến khách sạn nào tốt nhất trong thành phố đi.- An Minh nói với tài xế.
Tài xế nghe vậy liền đưa ra một loạt gợi ý để họ chọn, trong thành phố thực sự có rất nhiều khách sạn tốt, trong nhất thời cũng không thể quyết định được.
-Nhà em ở đâu?- Hiểu Quang đột nhiên hỏi.
-Nhà chúng tôi ở ngoại ô thành phố.- An Minh nhanh miệng trả lời, tính ở gần nhà sao, không có cơ hội đâu.
-Vậy đến Diamond đi.- Hiểu Quang ra vẻ tùy tiện chọn.
-Được, vậy đến đó.-An Nhiên đồng ý, nơi đó rất gần công ty cô, cô nghe nói chỗ đó rất tốt.
An Minh nhất thời câm nín, không gần nhà thì gần công ty, anh ta cũng suy nghĩ tốt thật.