Hiểu Quang và An Nhiên ra sân bay từ sớm, hôm nay là ngày gia đình Duy Khang về nước, cô thật trông đợi được thấy con nuôi của cô. Nghe nói là một bé trai khá hoạt bát.
Tiếng thông báo chuyến bay vang lên khắp sảnh đợi, An Nhiên bồn chồn nhoài người nhìn lối ra vào.
-Trông em nôn nóng kìa, bình tĩnh đi.- Hiểu Quang nắm tay cô, nhẹ giọng trấn an.
AN Nhiên im lặng gật đầu, dù vậy, trong lòng vẫn rất chộn rộn, Hiểu Quang nhìn thấy thế cũng chỉ cười nhẹ nhàng.
Cửa kính mở ra, đoàn người bên trong lần lượt ra ngoài, thấy thế, An Nhiên lại càng không đứng yên, liên tục nhón chân cao lên để tìm kiếm.
-Em có cần anh ôm em lên để nhìn hay không?- Hiểu Quang kề sát tai An Nhiên hỏi.
-Anh đừng có nói sát tai em như vậy, nhột lắm.- AN Nhiên khẽ đẩy anh ra, nhỏ giọng trách.
-Là tại em cứ nhướn người lên đấy chứ.- Hiểu Quang nói.
AN Nhiên chẳng thèm để ý anh nữa, suốt ngày lúc nào cũng trêu đùa cô.
-Ra rồi kìa.- Hiểu Quang giơ tay lên vẫy, hơi cúi người nói với An Nhiên.
Quả nhiên, Duy Khang cùng Quyên San đã ra, trên tay Duy Khang là đống hành lý, còn Quyên San thì đang bế bé cưng.
-Sao hai người lại biết mà đến thế?- Quyên San kinh ngạc.
Vốn dĩ cô định tạo cho mọi người bất ngờ, ngay cả ba mẹ cũng không thông báo.
-À, là anh gọi cho cậy ấy.- Duy Khang cười cười giải thích.- Dù gì chúng ta cũng phải cần một người xách hành lý chứ.
-Hay lắm, cậu coi tôi là giúp việc cho cậu à?- Hiểu Quang nhướn mày.
-Thôi nào, đừng nói chuyện đó nữa, cho tớ xem em bé nào.- An Nhiên sáp lại gần Quyên San.
-Nhẹ thôi, nó đang ngủ.
Quyên San nhẹ nhàng giở khăn trùm đầu lên, đứa bé đang ngủ mọt cách a tĩnh trong lòng mẹ. Cái miệng nhỏ nhắn chúm chím trông rất đáng yêu, thỉnh thoảng còn thổi bong bóng.
-Thằng nhóc này mãi mới chịu yên, may mà lúc này không nháo, nếu không mệt chết mất.- Quyên San than thở.
-Tớ ôm được không?- An Nhiên nhỏ giọng hỏi, ánh mắt không hề rời khỏi thằng bé.
-Để lát nữa đi, tớ sợ thằng bé tỉnh lại khóc.- Quyên San lắc đầu.
-Ừ, mọi người đi đường mệt rồi, nhanh về nhà thôi.- Hiểu Quang giúp Duy Khang xách đồ, cùng đi ra ngoài sân bay.
Mọi người đi thẳng xe về nhà của Duy Khang, sau đó gọi điện thông báo cho ba mẹ, họ hàng, chẳng mấy chốc mà trong nhà chộn rộn hẳn lên. AN Nhiên chỉ mới chơi được với thằng bé một chút đã phải nhường chỗ cho người khác.
Trong nhà có nhiều người, đều là họ hàng của Duy Khang và Quyên San, vậy nên, Hiểu Quang và An Nhiên chỉ có thể ngồi chơi một lát rồi đi.
-Trông em có vẻ uất ức vậy?- Hiểu Quang giúp cô thắt dây an toàn, nhẹ cười nói.
-Em chỉ mới chơi với thằng bé được một chút.- Cô bĩu môi.
-Em có vẻ thích nó nhỉ?
-Sao lại không, nó đáng yêu như vậy mà, nó còn cười với em nữa đó.- An Nhiên khoe.
-Em thích trẻ con đến thế cơ à?- Hiểu Quang khỏi động xe, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc.
-Đương nhiên, mềm mềm, thơm thơm, rất thích.
-Nhưng anh không thích em thích thằng bé đó như vậy.- Hiểu Quang nói.
-tại sao?
-Em toàn để ý nó mà không để ý anh.
Trời ạ, An Nhiên nhìn chằm chằm Hiểu Quang, không thể nói nên lời. Khi anh nói những lời như thế, bộ mặt có chút cảm xúc được không, cứ như người nói câu đó không phải là anh vậy.
-Anh… không thích trẻ con sao?- An Nhiên hỏi.
-Sao lại không thích chứ?- Hiểu Quang sửng sốt nhìn cô.
-Anh vừa mới nói…
-Ý anh không phải thế, anh là muốn nói, đối với những đứa trẻ khác, anh không thích vì nó đoạt sự chú ý của em.
-Thì ý là vậy mà.
-Nhưng anh sẽ rất thích con của chúng ta.
-Con của chúng ta…
An Nhiên đình chỉ mọi hoạt động, cả người sửng sốt, anh nói thế… ý là…
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, An Nhiên trợn mắt nhìn anh, vẫn chưa tiêu hóa được hết những gì anh nói.
-An Nhiên, chúng ta kết hôn đi.
Đùng… anh lại tiếp tục quăng cho cô quả bom thứ hai.
Để cho cô bình tĩnh chút nào.