Cậu lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Bảng số chậm chạp nhảy lên từng chút, từng chút làm cậu cảm thấy vô cùng phiền chán.Tại sao cậu lại đến đây cơ chứ?
-Cậu chủ, cậu đến rồi.- Người tài xế vừa thấy cậu vội lại gần.
-Cô ta đâu?
-Ở bên trong ạ, các bác sĩ đang tiến hành kiểm tra.
Cậu nghe xong thì bước vội vào phòng.
Bên trong khung cảnh trắng toát, có một người con gái đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp, yêu kiều như tạc có chút trắng bệch, nhợt nhạt. Cái trán cao, cái mũi, gò má, cái miệng, tất cả xinh đẹp đến không thể nào tả nổi, trông cô chẳng khác nào tiên nữ làm người ta phải ngước nhìn, mê đắm.
Bước chân cậu chẳng thể di chuyển, chỉ biết đứng trân trân một chỗ nhìn vào gương mặt cô không chớp mắt.
Là gương mặt đó, gương mặt mà cậu luôn ao ước được sỡ hữu, giữ lấy bên cạnh mình, là gương mặt xinh đẹp, hoàn mĩ ấy.
-Cậu tới rồi đấy à?
Vị bác sĩ già nâng cao gọng kính đen của mình nhìn về phía cậu.
-Vâng, có chuyện gì thế ạ?
-Chúng ta ra ngoài nói một lát.
Sau khi dặn dò xong các bác sĩ còn lại trong phòng, vị bác sĩ kia đưa cậu ra ngoài.
-Theo tình hình chúng tôi quan sát, tình trạng nguy hiểm đã qua, nhưng vẫn chưa thể biết được di chứng sau này như thế nào,tạm thời thì có thể thấy được di chứng đầu tiên là mất trí nhớ.
-Mất trí nhớ?
-Đúng vậy.
-Vậy bao giờ thì cô ấy có thể hồi phục được trí nhớ.
-Điều đó thì chúng tôi chưa thể xác định được, tùy theo mỗi bệnh nhân mà thôi. Có thể là 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, mà cũng có thể là cả đời cũng không thể nào nhớ được.
-Tôi hiểu rồi, thưa bác sĩ.
-Cách tốt nhất khiến cô ấy nhanh chóng khôi phục trí nhớ là nói đến nhiều chuyện trong quá khứ hay đưa cô ấy đến những nơi cô ấy thường hay đến lúc trước, có thể kích thích cô ấy từ từ nhớ lại.
-Thế còn di chứng nào khác không thưa bác sĩ?
-Hiện tại thì xem ra cô ấy chỉ bị mất trí nhớ thôi, nhưng nếu cô ấy cảm thấy khó chịu hay có gì bất ổn thì phải đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
-Tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.
-Được, cậu đi đi, thời gian này nên chăm sóc cô ấy thật tốt để cô ấy nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Cậu đứng dậy chào bác sĩ rồi bước ra ngoài, tiến về phía phòng bệnh.
Lúc cậu định mở cửa phòng cũng đúng lúc đoàn bác sĩ bên trong đi ra, người tài xế đang nói lời cảm ơn với họ.
-Cậu chủ, cậu về rồi ạ.
Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi bước vào trong, ngồi xuống bên giường bệnh.
-Cô cảm thấy như thế nào rồi?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn cậu,đôi mắt trong veo như làn nước nhẹ nhàng làm cậu có chút bối rối. So với cái thế giới mà cậu đang sống, chỉ có thủ đoạn và lừa lọc thì đôi mắt ấy như mang lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái không thể nói thành lời. Giây phút nhìn vào đôi mắt ấy, cậu có chút muốn đắm chìm vào trong đó.
-Tôi không sao.- Giọng nói êm nhẹ, có chút trầm khàn vì lâu ngày không nói chuyện.
Cậu có chút hụt hẫng. Giọng nói này như nhắc nhở cậu,cô gái trước mặt không phải là cô gái kia.
-Không sao là tốt rồi, cô nghỉ ngơi nhiều vào.- Cậu quay mặt đi, có ý định rời đi.
-Khoan đã.
-Có chuyện gì sao?
-Tôi... tôi chỉ muốn biết... anh có quen tôi không.
Cậu nhếch mép cười khẽ, sau đó quay lại nhìn cô, tránh nhìn vào đôi mắt trong veo, sâu thẳm của cô.
-Đương nhiên tôi biết cô, nếu không tôi cứu cô để làm gì?
Giọng nói đầy vẻ giễu cợt khiến cô bất chợt rùng mình.
-Vậy... tôi là ai?
Đây là điều mà cô thắc mắc nhất.
Từ khi mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ đều quá xa lạ, trong đầu chỉ là một khoảng trống. Cô không thể nào nhớ ra được mình là ai, tại sao lại ở nơi này. Cho đến khi các bác sĩ vào, cô mới biết hóa ra mình bị tai nạn phải vào viện, cũng quên sạch những kí ức trước kia.
Việc quên mất kí ức của mình khiến cô cực kì khó chịu, cứ như có một khoảng trống to không cách nào bù lấp được. Nó khiến cô hoang mang, sợ hãi.
Vì thế, khi người đàn ông trước mặt này nói biết cô, cô thực sự rất vui mừng, như tìm được tia sáng trong bóng tối đen. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, chờ nghe câu trả lời của cậu mà không để ý thấy rằng người tài xế đang đứng phía sau hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
-Cô là Trần Gia Ngọc, là vị hôn thê của tôi- Nguyễn Thanh Khanh.
Nếu như cô đã quên hết mọi chuyện, cậu sẽ xây dựng lại một cuộc đời mới cho cô, để cô ở bên cạnh cậu.
Cậu lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện rồi nhanh chóng bước vào thang máy.
Bảng số chậm chạp nhảy lên từng chút, từng chút làm cậu cảm thấy vô cùng phiền chán.Tại sao cậu lại đến đây cơ chứ?
-Cậu chủ, cậu đến rồi.- Người tài xế vừa thấy cậu vội lại gần.
-Cô ta đâu?
-Ở bên trong ạ, các bác sĩ đang tiến hành kiểm tra.
Cậu nghe xong thì bước vội vào phòng.
Bên trong khung cảnh trắng toát, có một người con gái đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp, yêu kiều như tạc có chút trắng bệch, nhợt nhạt. Cái trán cao, cái mũi, gò má, cái miệng, tất cả xinh đẹp đến không thể nào tả nổi, trông cô chẳng khác nào tiên nữ làm người ta phải ngước nhìn, mê đắm.
Bước chân cậu chẳng thể di chuyển, chỉ biết đứng trân trân một chỗ nhìn vào gương mặt cô không chớp mắt.
Là gương mặt đó, gương mặt mà cậu luôn ao ước được sỡ hữu, giữ lấy bên cạnh mình, là gương mặt xinh đẹp, hoàn mĩ ấy.
-Cậu tới rồi đấy à?
Vị bác sĩ già nâng cao gọng kính đen của mình nhìn về phía cậu.
-Vâng, có chuyện gì thế ạ?
-Chúng ta ra ngoài nói một lát.
Sau khi dặn dò xong các bác sĩ còn lại trong phòng, vị bác sĩ kia đưa cậu ra ngoài.
-Theo tình hình chúng tôi quan sát, tình trạng nguy hiểm đã qua, nhưng vẫn chưa thể biết được di chứng sau này như thế nào,tạm thời thì có thể thấy được di chứng đầu tiên là mất trí nhớ.
-Mất trí nhớ?
-Đúng vậy.
-Vậy bao giờ thì cô ấy có thể hồi phục được trí nhớ.
-Điều đó thì chúng tôi chưa thể xác định được, tùy theo mỗi bệnh nhân mà thôi. Có thể là 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, mà cũng có thể là cả đời cũng không thể nào nhớ được.
-Tôi hiểu rồi, thưa bác sĩ.
-Cách tốt nhất khiến cô ấy nhanh chóng khôi phục trí nhớ là nói đến nhiều chuyện trong quá khứ hay đưa cô ấy đến những nơi cô ấy thường hay đến lúc trước, có thể kích thích cô ấy từ từ nhớ lại.
-Thế còn di chứng nào khác không thưa bác sĩ?
-Hiện tại thì xem ra cô ấy chỉ bị mất trí nhớ thôi, nhưng nếu cô ấy cảm thấy khó chịu hay có gì bất ổn thì phải đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
-Tôi biết rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.
-Được, cậu đi đi, thời gian này nên chăm sóc cô ấy thật tốt để cô ấy nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Cậu đứng dậy chào bác sĩ rồi bước ra ngoài, tiến về phía phòng bệnh.
Lúc cậu định mở cửa phòng cũng đúng lúc đoàn bác sĩ bên trong đi ra, người tài xế đang nói lời cảm ơn với họ.
-Cậu chủ, cậu về rồi ạ.
Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi bước vào trong, ngồi xuống bên giường bệnh.
-Cô cảm thấy như thế nào rồi?
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn cậu,đôi mắt trong veo như làn nước nhẹ nhàng làm cậu có chút bối rối. So với cái thế giới mà cậu đang sống, chỉ có thủ đoạn và lừa lọc thì đôi mắt ấy như mang lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái không thể nói thành lời. Giây phút nhìn vào đôi mắt ấy, cậu có chút muốn đắm chìm vào trong đó.
-Tôi không sao.- Giọng nói êm nhẹ, có chút trầm khàn vì lâu ngày không nói chuyện.
Cậu có chút hụt hẫng. Giọng nói này như nhắc nhở cậu,cô gái trước mặt không phải là cô gái kia.
-Không sao là tốt rồi, cô nghỉ ngơi nhiều vào.- Cậu quay mặt đi, có ý định rời đi.
-Khoan đã.
-Có chuyện gì sao?
-Tôi... tôi chỉ muốn biết... anh có quen tôi không.
Cậu nhếch mép cười khẽ, sau đó quay lại nhìn cô, tránh nhìn vào đôi mắt trong veo, sâu thẳm của cô.
-Đương nhiên tôi biết cô, nếu không tôi cứu cô để làm gì?
Giọng nói đầy vẻ giễu cợt khiến cô bất chợt rùng mình.
-Vậy... tôi là ai?
Đây là điều mà cô thắc mắc nhất.
Từ khi mở mắt ra, cô cảm thấy mọi thứ đều quá xa lạ, trong đầu chỉ là một khoảng trống. Cô không thể nào nhớ ra được mình là ai, tại sao lại ở nơi này. Cho đến khi các bác sĩ vào, cô mới biết hóa ra mình bị tai nạn phải vào viện, cũng quên sạch những kí ức trước kia.
Việc quên mất kí ức của mình khiến cô cực kì khó chịu, cứ như có một khoảng trống to không cách nào bù lấp được. Nó khiến cô hoang mang, sợ hãi.
Vì thế, khi người đàn ông trước mặt này nói biết cô, cô thực sự rất vui mừng, như tìm được tia sáng trong bóng tối đen. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, chờ nghe câu trả lời của cậu mà không để ý thấy rằng người tài xế đang đứng phía sau hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
-Cô là Trần Gia Ngọc, là vị hôn thê của tôi- Nguyễn Thanh Khanh.
Nếu như cô đã quên hết mọi chuyện, cậu sẽ xây dựng lại một cuộc đời mới cho cô, để cô ở bên cạnh cậu.