Gia Ngọc nắm thật chặt tấm thẻ nhân viên trong tay, đứng tần ngần trước cửa ra vào mà mãi không chịu đi vào.
Cô không đi vào, cũng không dám đi vào. Không hiểu cô đang sợ điều gì, chỉ là nỗi bất an càng ngày càng lớn, nó bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
Từng người từng người rời khỏi đó, dòng người liên tục đi ra đi vào trước mặt cô, thế nhưng cô vẫn chưa thể thấy được người mình cần tìm.
Đến khi gần như chán nản, có một người nào đó vỗ vào vai cô.
-Cô gái, cô tìm ai sao?- Là tiếng của một cô gái trẻ.
Gia Ngọc giật mình đánh rơi tấm thẻ cầm trên tay. Cô gái kia thấy vậy thì ngồi xuống nhặt lên. Nhìn tấm thẻ, cô gái kia cất tiếng.
-Tôi còn không biết đã đánh rơi ở đâu…
Cái khoảnh khắc cô gái ấy ngước mặt lên đối diện với Gia Ngọc, cô có cảm giác thời gian như ngừng lại, trái tim có chút hốt hoảng.
-Cô…- Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô thật lâu, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn dường như không thể tin được.
“Choang”.
-Giám đốc, anh có sao không?- Phương Mai giật mình nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà.
-Tôi không sao, chỉ là nhất thời lỡ tay thôi.- Không hiểu tại sao cậu bỗng nhiên lại cảm thấy bất an như vậy.
-Để tôi gọi người vào dọn dẹp.- Phương Mai khép lại tập tài liệu đang cầm trên tay.
-Ừ, phiền cô rồi.- Thanh Khanh gật đầu.-Không sao.- Phương Mai nở nụ cười.
Trong quán cà phê.
Gia Ngọc cùng cô gái kia ngồi đối diện với nhau. Hai người thật lâu vẫn chưa thể nói gì.
-Cô…- Cô gái kia lúng túng.
-Cô cứ gọi tôi là Ngọc.- Gia Ngọc nói.
-Ngọc? Sao cô và tôi…
-Chúng ta giống nhau phải không?- Đây cũng là điều cô muốn biết.- Có khi nào… hai chúng ta… là chị em không?
-Chị em? Không thể nào có chuyện đó được.- Cô gái kia lắc đầu.
-Cô không có chị em nào khác sao, cô có thể hỏi bố mẹ cô…
-Tôi ở một mình, bố mẹ tôi mất lâu rồi.
-Tôi xin lỗi.- Gia Ngọc cúi đầu.
-Nhưng tôi cũng chưa từng nghe bố mẹ tôi nói rằng tôi có chị em sinh đôi.- Cô gái kia quả quyết.
-Cô tên là... Trần Gia Gia?- Cô cố nhớ lại cái tên đã đọc trên tấm thẻ, cái tên gợi cho cô nhớ đến cách mà Thanh Khanh vẫn thường gọi cô.
-Đúng vậy.
-Vậy… cô có biết một người tên là... Thanh Khanh?- Cô hơi ngập ngừng.
-Cô… sao cô biết anh ấy?- Trong mắt Gia Gia ánh lên tia nghi hoặc.
-Vậy thì cô có thể cho tôi biết quan hệ của hai người không?- Cô đang nghĩ gì thế này?
-Chuyện này… tại sao tôi phải nói với cô?- Gia Gia nghi ngờ nhìn cô.
-Tôi… tôi bị mất trí nhớ.
-Mất trí nhớ?
-Vì vậy, tôi nghĩ cô sẽ biết tôi.
-Tôi... - Ánh mắt Gia Gia ánh lên tia tính toán.
-Vậy cô sao lại biết Thanh Khanh?
-Anh ấy… là người đã cứu tôi sau tai nạn.
-Chỉ như vậy thôi sao?
-Anh ấy còn nói…. tôi là vị hôn thê của anh ấy.- Cô ngập ngừng.
-Cái gì?- Gia Gia đứng lên.
-Cô… cô sao thế?
Nhận ra mình đã thất thố, Gia Gia vội ngồi xuống.
-Không có gì, chỉ là tôi quá bất ngờ thôi.
-Bất ngờ? Tại sao cô lại nói như vậy?
-Có lẽ tôi không nên nói nhiều, anh ấy đã nói như vậy thì là như vậy rồi.- Gia Gia cố ý nói úp mở.
-Cô nói như vậy là có ý gì? Phải chăng cô biết chuyện gì đó?
-Cũng không hẳn là vậy…
-Cô biết gì? Có thể nói cho tôi biết không?
-Chuyện này…
-Xin cô hãy nói cho tôi biết đi ạ.
-Tôi nghĩ chuyện này nên để chính miệng anh ấy nói thì tốt hơn.
-Không sao đâu, cô nói cũng được mà, xin cô đấy, điều đó có thể giúp tôi nhớ lại được chuyện trước kia.
-Thôi được rồi, chuyện này….
Gia Ngọc chăm chú ngồi nghe cô gái kia nói chuyện, một chút cũng không phát hiện ra ánh mắt châm chọc cùng tính toán khi nhìn cô.
Gia Ngọc nắm thật chặt tấm thẻ nhân viên trong tay, đứng tần ngần trước cửa ra vào mà mãi không chịu đi vào.
Cô không đi vào, cũng không dám đi vào. Không hiểu cô đang sợ điều gì, chỉ là nỗi bất an càng ngày càng lớn, nó bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
Từng người từng người rời khỏi đó, dòng người liên tục đi ra đi vào trước mặt cô, thế nhưng cô vẫn chưa thể thấy được người mình cần tìm.
Đến khi gần như chán nản, có một người nào đó vỗ vào vai cô.
-Cô gái, cô tìm ai sao?- Là tiếng của một cô gái trẻ.
Gia Ngọc giật mình đánh rơi tấm thẻ cầm trên tay. Cô gái kia thấy vậy thì ngồi xuống nhặt lên. Nhìn tấm thẻ, cô gái kia cất tiếng.
-Tôi còn không biết đã đánh rơi ở đâu…
Cái khoảnh khắc cô gái ấy ngước mặt lên đối diện với Gia Ngọc, cô có cảm giác thời gian như ngừng lại, trái tim có chút hốt hoảng.
-Cô…- Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô thật lâu, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn dường như không thể tin được.
“Choang”.
-Giám đốc, anh có sao không?- Phương Mai giật mình nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà.
-Tôi không sao, chỉ là nhất thời lỡ tay thôi.- Không hiểu tại sao cậu bỗng nhiên lại cảm thấy bất an như vậy.
-Để tôi gọi người vào dọn dẹp.- Phương Mai khép lại tập tài liệu đang cầm trên tay.
-Ừ, phiền cô rồi.- Thanh Khanh gật đầu.-Không sao.- Phương Mai nở nụ cười.
Trong quán cà phê.
Gia Ngọc cùng cô gái kia ngồi đối diện với nhau. Hai người thật lâu vẫn chưa thể nói gì.
-Cô…- Cô gái kia lúng túng.
-Cô cứ gọi tôi là Ngọc.- Gia Ngọc nói.
-Ngọc? Sao cô và tôi…
-Chúng ta giống nhau phải không?- Đây cũng là điều cô muốn biết.- Có khi nào… hai chúng ta… là chị em không?
-Chị em? Không thể nào có chuyện đó được.- Cô gái kia lắc đầu.
-Cô không có chị em nào khác sao, cô có thể hỏi bố mẹ cô…
-Tôi ở một mình, bố mẹ tôi mất lâu rồi.
-Tôi xin lỗi.- Gia Ngọc cúi đầu.
-Nhưng tôi cũng chưa từng nghe bố mẹ tôi nói rằng tôi có chị em sinh đôi.- Cô gái kia quả quyết.
-Cô tên là... Trần Gia Gia?- Cô cố nhớ lại cái tên đã đọc trên tấm thẻ, cái tên gợi cho cô nhớ đến cách mà Thanh Khanh vẫn thường gọi cô.
-Đúng vậy.
-Vậy… cô có biết một người tên là... Thanh Khanh?- Cô hơi ngập ngừng.
-Cô… sao cô biết anh ấy?- Trong mắt Gia Gia ánh lên tia nghi hoặc.
-Vậy thì cô có thể cho tôi biết quan hệ của hai người không?- Cô đang nghĩ gì thế này?
-Chuyện này… tại sao tôi phải nói với cô?- Gia Gia nghi ngờ nhìn cô.
-Tôi… tôi bị mất trí nhớ.
-Mất trí nhớ?
-Vì vậy, tôi nghĩ cô sẽ biết tôi.
-Tôi... - Ánh mắt Gia Gia ánh lên tia tính toán.
-Vậy cô sao lại biết Thanh Khanh?
-Anh ấy… là người đã cứu tôi sau tai nạn.
-Chỉ như vậy thôi sao?
-Anh ấy còn nói…. tôi là vị hôn thê của anh ấy.- Cô ngập ngừng.
-Cái gì?- Gia Gia đứng lên.
-Cô… cô sao thế?
Nhận ra mình đã thất thố, Gia Gia vội ngồi xuống.
-Không có gì, chỉ là tôi quá bất ngờ thôi.
-Bất ngờ? Tại sao cô lại nói như vậy?
-Có lẽ tôi không nên nói nhiều, anh ấy đã nói như vậy thì là như vậy rồi.- Gia Gia cố ý nói úp mở.
-Cô nói như vậy là có ý gì? Phải chăng cô biết chuyện gì đó?
-Cũng không hẳn là vậy…
-Cô biết gì? Có thể nói cho tôi biết không?
-Chuyện này…
-Xin cô hãy nói cho tôi biết đi ạ.
-Tôi nghĩ chuyện này nên để chính miệng anh ấy nói thì tốt hơn.
-Không sao đâu, cô nói cũng được mà, xin cô đấy, điều đó có thể giúp tôi nhớ lại được chuyện trước kia.
-Thôi được rồi, chuyện này….
Gia Ngọc chăm chú ngồi nghe cô gái kia nói chuyện, một chút cũng không phát hiện ra ánh mắt châm chọc cùng tính toán khi nhìn cô.