Minh Lâm đến nhà An Nhiên lúc mọi người đã bày thức ăn trên bàn.
-Anh đến thật đúng lúc.- An Nhiên vừa mở cửa,vừa mỉm cười.
-Có câu nói đến sớm đến muôn không bằng đến đúng lúc mà.- Anh mỉm cười.
-Anh có vẻ rất vui?
-Hôm nay là ngày em khỏi bệnh mà.
-Khôn giống,lúc trước tuy em không nhìn thấy nhưng em có thể cảm nhận được anh có chút khó xử khi đến bệnh viện.
-Không có chuyện đó đâu, làm em quá nhạy cảm thôi.
--Em vẫn chưa hỏi anh chuyện này.
-Chuyện gì?
-Rốt cuộc thì… tại sao anh lại không làm bác sĩ nữa?
Minh Lâm yên lặng, anh không biết nên nói với cô như thế nào về vấn đề này, hơn nữa, anh cũng không muốn nhắc đến chuyện đó.
-Chị ơi, vào nhanh lên, thức ăn nguội hết bây giờ.- An Minh gọi với ra.
Minh Lâm liền mỉm cười, đánh trống lảng.
-Chúng ta vào thôi, để mọi người đợi là không tốt.
An Nhiên biết anh không muốn nói nên cũng không muốn gặng hỏi thêm, đi phía sau anh vào nhà.
-Ôi, hôm nay lộc ăn của cháu thật lớn nha.- Minh Lâm mỉm cười.
-Hôm nay là ngày tốt, ai ai cũng có lộc ăn cả, mau ngồi đi.- Mẹ cô cũng tươi cười.
-Vậy cháu xin phép.
-Mọi người mau ngồi vào bàn đi, con nhìn thức ăn mà thèm lắm rồi.- An Minh nói.
-Được rồi, mau ăn thôi.- Bố cô chính thức tuyên bố khai tiệc.
Bữa ăn này, mọi người đều rất vui vẻ, cảm giác ấm áp từ gia đình mang lại này khiến cho Minh Lâm quyến luyến không thôi.
Từ nhỏ, anh đã thiếu đi tình thương của mẹ, bố thì suốt ngày đi làm, hầu như chẳng quan tâm gì tới anh trừ khi đến cuối năm thì xem qua bảng điểm của anh một lần.
Thời gian anh cãi lại lời bố đi học y, anh phải tự mình bươn chải kiếm tiền vừa ăn vừa học, tuy khó khăn nhưng lại cảm thấy được chút thành tựu khi mình không phải dựa vào cái bóng của bố để lớn lên, cũng được theo đuổi ước mơ của mình.
-Cháu ăn nhiều vào.- Mẹ cô gắp vào bát anh thật nhiều đồ ăn.
-Cô cứ để cho cháu tự nhiên đi ạ.- Minh Lâm cười.
-Mẹ à, còn có con trai mẹ đây mà.- An Minh kháng nghị.
-Con tự gắp đi.
-Mẹ thật thiên vị.- Cậu bĩu môi, hướng sang phía An Nhiên.- Chị, chị cũng gắp cho em đi, chị phải an ủi em đi.
-Được rồi.- An Nhiên mỉm cười đáp ứng cậu.- Lớn rồi mà chẳng khác gì trẻ con.
-Như vậy đâu phải trẻ con, em chỉ đòi quyền lợi chính đáng cảu mình mà thôi.-An Minh Phán bác.
-Được rồi, ăn đi, ăn đi đống thức ăn này còn không đủ để nhét miệng em ư?- An Nhiên vừa nói vừa gắp thật nhiều đồ ăn vào trong bát cảu An Minh.
-Em cũng ăn nhiều vào, phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.- Minh Lâm cũng gắp thức ăn cho An Nhiên.
-Đúng đúng, Minh Lâm nói đúng, con cũng phải ăn nhiều vào.- Mẹ cô cũng hưởng ứng.
-Cảm ơn anh.- Cô cụp mắt, nói nhỏ.
-Không có gì, cũng là anh đang ăn chực ở nhà em, cũng phải có tinh thần tự giác tôn trọng chủ nhà một chút, đâu thể cướp hết đồ ăn của hai chị em được.- Minh lâm pha trò.
-Cháu nói thế là không đúng,hai bác coi cháu như con cháu trong nhà, đâu thể xem là ăn chực được.- Mẹ cô nói đầy ẩn ý.
-Kìa mẹ.- An Nhiên hô nhỏ.
-Thôi được rồi, hôm nay là ngày vui, hay là chúng ta uống ít rượu đi.- Bố cô đề nghị.
-Cũng được, rượu nho tôi ngâm đã lâu, hôm nay lấy ra cho mọi người thưởng thức.- Mẹ cô vội đứng dậy lấy ly cùng rượu cho mọi người.
-Em nên uống ít thôi.- Minh Lâm nói.
-Được.- Cô mỉm cười.
-A, hôm nay được thưởng thức rượu nho của mẹ rồi.- An Minh reo lên.
-Chỉ cho con uống hia ly thôi.- Mẹ cô nghiêm mặt.
-Tại sao ạ, hôm nay vui mà.- Cậu kháng nghị.
-Vui thì cũng phải để ý đến sức khỏe, mọi người cũng uống ít thôi.
An Minh vì lúc trước học hành căng thẳng, dẫn đến ăn uống không hợp lí mà bị bệnh dạ dày, tuy đã được mẹ cô bồi bổ điều dưỡng nhưng chẳng lúc nào bà dám lơ là để An Minh trở lại thời gian ấy, vì thế, những thứ có thể gây hại thì một là tuyệt đối không dùng,hai là có thể thì chỉ dùng ít và chỉ có dịp mới được dùng. Có thể nói gia đình cô khỏe mạnh như vậy là nhờ vào công lao chăm sóc chu đáo của mẹ cô mà ra.
-Không sao đâu cô, loại này cũng tốt cho sức khỏe…
-Đấy, đấy, mẹ nghe anh ấy nói chưa, có thể uống được nhiều hơn mà phải không?- An Minh nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.
-Khụ khụ…- Minh Lâm hắng giọng.- Vẫn không thể cho em uống nhiều.
-Tại sao?- Cậu ai oán.
-Mai em còn phải đi làm.
Một câu nói cắt đứt mọi ý định của An Minh, ông chủ không cho phép, nhân viên như cậu không thể cãi được.
-Dù sao có còn hơn không.- An Minh tự an ủi mình.
Hôm đó, trong nhà An Nhiên luôn tràn ngập tiếng cười.
Minh Lâm đến nhà An Nhiên lúc mọi người đã bày thức ăn trên bàn.
-Anh đến thật đúng lúc.- An Nhiên vừa mở cửa,vừa mỉm cười.
-Có câu nói đến sớm đến muôn không bằng đến đúng lúc mà.- Anh mỉm cười.
-Anh có vẻ rất vui?
-Hôm nay là ngày em khỏi bệnh mà.
-Khôn giống,lúc trước tuy em không nhìn thấy nhưng em có thể cảm nhận được anh có chút khó xử khi đến bệnh viện.
-Không có chuyện đó đâu, làm em quá nhạy cảm thôi.
--Em vẫn chưa hỏi anh chuyện này.
-Chuyện gì?
-Rốt cuộc thì… tại sao anh lại không làm bác sĩ nữa?
Minh Lâm yên lặng, anh không biết nên nói với cô như thế nào về vấn đề này, hơn nữa, anh cũng không muốn nhắc đến chuyện đó.
-Chị ơi, vào nhanh lên, thức ăn nguội hết bây giờ.- An Minh gọi với ra.
Minh Lâm liền mỉm cười, đánh trống lảng.
-Chúng ta vào thôi, để mọi người đợi là không tốt.
An Nhiên biết anh không muốn nói nên cũng không muốn gặng hỏi thêm, đi phía sau anh vào nhà.
-Ôi, hôm nay lộc ăn của cháu thật lớn nha.- Minh Lâm mỉm cười.
-Hôm nay là ngày tốt, ai ai cũng có lộc ăn cả, mau ngồi đi.- Mẹ cô cũng tươi cười.
-Vậy cháu xin phép.
-Mọi người mau ngồi vào bàn đi, con nhìn thức ăn mà thèm lắm rồi.- An Minh nói.
-Được rồi, mau ăn thôi.- Bố cô chính thức tuyên bố khai tiệc.
Bữa ăn này, mọi người đều rất vui vẻ, cảm giác ấm áp từ gia đình mang lại này khiến cho Minh Lâm quyến luyến không thôi.
Từ nhỏ, anh đã thiếu đi tình thương của mẹ, bố thì suốt ngày đi làm, hầu như chẳng quan tâm gì tới anh trừ khi đến cuối năm thì xem qua bảng điểm của anh một lần.
Thời gian anh cãi lại lời bố đi học y, anh phải tự mình bươn chải kiếm tiền vừa ăn vừa học, tuy khó khăn nhưng lại cảm thấy được chút thành tựu khi mình không phải dựa vào cái bóng của bố để lớn lên, cũng được theo đuổi ước mơ của mình.
-Cháu ăn nhiều vào.- Mẹ cô gắp vào bát anh thật nhiều đồ ăn.
-Cô cứ để cho cháu tự nhiên đi ạ.- Minh Lâm cười.
-Mẹ à, còn có con trai mẹ đây mà.- An Minh kháng nghị.
-Con tự gắp đi.
-Mẹ thật thiên vị.- Cậu bĩu môi, hướng sang phía An Nhiên.- Chị, chị cũng gắp cho em đi, chị phải an ủi em đi.
-Được rồi.- An Nhiên mỉm cười đáp ứng cậu.- Lớn rồi mà chẳng khác gì trẻ con.
-Như vậy đâu phải trẻ con, em chỉ đòi quyền lợi chính đáng cảu mình mà thôi.-An Minh Phán bác.
-Được rồi, ăn đi, ăn đi đống thức ăn này còn không đủ để nhét miệng em ư?- An Nhiên vừa nói vừa gắp thật nhiều đồ ăn vào trong bát cảu An Minh.
-Em cũng ăn nhiều vào, phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng.- Minh Lâm cũng gắp thức ăn cho An Nhiên.
-Đúng đúng, Minh Lâm nói đúng, con cũng phải ăn nhiều vào.- Mẹ cô cũng hưởng ứng.
-Cảm ơn anh.- Cô cụp mắt, nói nhỏ.
-Không có gì, cũng là anh đang ăn chực ở nhà em, cũng phải có tinh thần tự giác tôn trọng chủ nhà một chút, đâu thể cướp hết đồ ăn của hai chị em được.- Minh lâm pha trò.
-Cháu nói thế là không đúng,hai bác coi cháu như con cháu trong nhà, đâu thể xem là ăn chực được.- Mẹ cô nói đầy ẩn ý.
-Kìa mẹ.- An Nhiên hô nhỏ.
-Thôi được rồi, hôm nay là ngày vui, hay là chúng ta uống ít rượu đi.- Bố cô đề nghị.
-Cũng được, rượu nho tôi ngâm đã lâu, hôm nay lấy ra cho mọi người thưởng thức.- Mẹ cô vội đứng dậy lấy ly cùng rượu cho mọi người.
-Em nên uống ít thôi.- Minh Lâm nói.
-Được.- Cô mỉm cười.
-A, hôm nay được thưởng thức rượu nho của mẹ rồi.- An Minh reo lên.
-Chỉ cho con uống hia ly thôi.- Mẹ cô nghiêm mặt.
-Tại sao ạ, hôm nay vui mà.- Cậu kháng nghị.
-Vui thì cũng phải để ý đến sức khỏe, mọi người cũng uống ít thôi.
An Minh vì lúc trước học hành căng thẳng, dẫn đến ăn uống không hợp lí mà bị bệnh dạ dày, tuy đã được mẹ cô bồi bổ điều dưỡng nhưng chẳng lúc nào bà dám lơ là để An Minh trở lại thời gian ấy, vì thế, những thứ có thể gây hại thì một là tuyệt đối không dùng,hai là có thể thì chỉ dùng ít và chỉ có dịp mới được dùng. Có thể nói gia đình cô khỏe mạnh như vậy là nhờ vào công lao chăm sóc chu đáo của mẹ cô mà ra.
-Không sao đâu cô, loại này cũng tốt cho sức khỏe…
-Đấy, đấy, mẹ nghe anh ấy nói chưa, có thể uống được nhiều hơn mà phải không?- An Minh nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.
-Khụ khụ…- Minh Lâm hắng giọng.- Vẫn không thể cho em uống nhiều.
-Tại sao?- Cậu ai oán.
-Mai em còn phải đi làm.
Một câu nói cắt đứt mọi ý định của An Minh, ông chủ không cho phép, nhân viên như cậu không thể cãi được.
-Dù sao có còn hơn không.- An Minh tự an ủi mình.
Hôm đó, trong nhà An Nhiên luôn tràn ngập tiếng cười.