Cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.
Không gian yên tĩnh khẽ dao động, Hiên Viên Kỳ thay đổi sắc mặt, giấu đi tất cả cảm xúc.
"Chủ tử!"
Im hơi lặng tiếng, một thanh âm như truyền đến từ cõi hư vô nào đó, nhưng bốn phía xung quanh Hiên Viên Kỳ lại không có một bóng người.
"Thám tử hồi báo, Nhị Hoàng tử của Lân quốc đã đến sát biên giới nước ta, nếu không có gì thay đổi, thì sau hơn hai tháng nữa sẽ đến Đế Kinh!"
"Là Nhị Hoàng tử của Lân quốc?"
"Đúng vậy! Ngoài ra còn có Bát công chúa, họ dự định lập mối liên hôn giữa hai quốc!"
"Liên hôn?"
"Đúng vậy! Hình như Lân quốc đã chuẩn bị của hồi môn xong cả rồi, chỉ còn chờ bệ hạ vuốt cằm đồng ý."
"Hừ! Một kế hoạch không tồi!" Hiên Viên Kỳ hừ lạnh, xoay người, nhìn về phía Hắc y nhân không biết đã bước ra từ lúc nào: "Gần đây Liễu Thừa tướng có động tĩnh gì không?"
"Ngoại trừ thượng triều ra, Liễu Thừa tướng không hề ra khỏi phủ nửa bước, cũng không có hành động gì khác thường."
"Tiếp tục theo dõi lão, nếu có động tĩnh nhỏ nào thì phải lâp tức hồi bẩm!"
"Dạ, chủ tử!"
"Còn nữa, chuyện Lận Vương xuống GiangNamcứu tế thế nào rồi?"
"Tháng trước Lận Vương đã đến nơi, điều tra cẩn thận rồi một lưới bắt hết những quan viên có liên can, tình hình cứu tế cũng đã ổn định, hiện giờ đang trên đường trở về."
Nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện sự hài lòng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, vẻ mặt y trầm tĩnh như nước, nói: "Cưỡi khoái mã từ GiangNamđến Đế Kinh mất không đến nửa tháng, dùng bồ câu nhắn, bảo nó trong vòng nửa tháng phải đến Đế Kinh!"
"Dạ, chủ tử!"
"Lui xuống đi!"
Tiếng gió vi vút, yên lặng, Hắc y nhân đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc đến cũng như lúc đi, không để lại chút dấu vết nào.
Lẳng lặng đứng đó, dời mắt nhìn về phía Liễu Vận Ngưng đã rời đi, rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ đi —-
Liễu Vận Ngưng cầm đóa hoa bước vào gian phòng nhỏ trong Liễu uyển.
Buông đóa hoa trong tay xuống, Liễu Vận Ngưng lấy bình sứ bên cạnh, lắc lắc rồi nhỏ một giọt xuống đóa hoa, rất nhanh sau, đóa hoa tím từ từ héo úa, sắc tím chuyển dần sang đen trông rất quỷ dị.
Nhưng Liễu Vận Ngưng lại cười cười hài lòng, cắm đóa hoa vào bình rồi bước đến bên cửa sổ, đẩy bật cửa, ánh dương nhu hòa chiếu sáng căn phòng nhỏ u tối.
Đang định đặt bình hoa xuống bậu cửa sổ, bỗng một khuôn mặt dơ bẩn dí sát vào mặt nàng, nàng kinh hãi, nhịn không được la lên, lùi về sau vài bước, bình hoa rớt xuống đất, đóa hoa bị biến dạng rơi ra.
Khuôn mặt dơ bẩn đó bối rối, tò mò nhìn phản ứng của Liễu Vận Ngưng, không nói gì.
Lúc này Liễu Vận Ngưng mới nhìn rõ, là một tiểu hài tử khoảng ba, bốn tuổi nhưng người ngợm bẩn thỉu, nó leo lên ngồi trên bậu cửa sổ mà Liễu Vận Ngưng thường dùng để phơi dược, bối rối nhìn nàng.
—- Tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?
Liễu Vận Ngưng nghi vấn.
"Con là người của cung nào vậy?" Ở trong Hoàng cung, ngoại trừ con của Hoàng Đế ra thì không còn tiểu hài tử nào khác, vậy tiểu hài tử này chắc chắn là con của vị phi tử nào đó, không biết nó đến chỗ nàng làm gì nhỉ?
Nhưng tại sao trông hài tử này lại bẩn quá vậy? Nếu là Hoàng tử thì trông phải khác chứ?
"Tại sao lại biến đóa hoa xinh đẹp thành như vậy?" Nghe nội dung câu hỏi chắc hẳn ai cũng nghĩ tiểu hài tử này đang chất vấn Liễu Vận Ngưng, nhưng chỉ có Liễu Vận Ngưng khi nhìn vẻ mặt nó mới biết, nó chỉ đang tò mò mà thôi, tuy nhiên nó lại chau mày, ra vẻ khó hiểu.
"Để điều chế dược." Cười cười ôn hòa, Liễu Vận Ngưng cúi xuống thu gom mảnh bình vỡ, tiểu hài tử nghiêng đầu nhìn nàng: "Tại sao lại phải điều chế dược? Người là nương nương, chẳng phải nương nương không phải làm gì sao?"
Liễu Vận Ngưng nghe vậy liền cười: "Đây chỉ là sở thích cá nhân, con là người của cung nào? Ta gọi người đưa con về nhé?"
"Không về đâu!" Tiểu hài tử rất nghiêm túc: "Trở về họ sẽ lại ăn hiếp con."
"Ăn hiếp con?"
"Dạ!" Tiểu hài tử gật đầu chắc nịch: "Chỉ có trốn, họ mới không tìm thấy con, như vậy con mới không bị họ ăn hiếp!" Nói rồi tiểu hài tử bỗng biến sắc, nhìn nàng đề phòng: "Không phải người muốn cáo trạng lại đấy chứ?"
Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đã đề phòng người khác đến thế?
Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, không nói gì, hồi lâu, bỗng xoay người, không đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng đã nhảy phóc xuống đất, chạy biến đi mất
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, y cảm thấy bối rối.
Không gian yên tĩnh khẽ dao động, Hiên Viên Kỳ thay đổi sắc mặt, giấu đi tất cả cảm xúc.
"Chủ tử!"
Im hơi lặng tiếng, một thanh âm như truyền đến từ cõi hư vô nào đó, nhưng bốn phía xung quanh Hiên Viên Kỳ lại không có một bóng người.
"Thám tử hồi báo, Nhị Hoàng tử của Lân quốc đã đến sát biên giới nước ta, nếu không có gì thay đổi, thì sau hơn hai tháng nữa sẽ đến Đế Kinh!"
"Là Nhị Hoàng tử của Lân quốc?"
"Đúng vậy! Ngoài ra còn có Bát công chúa, họ dự định lập mối liên hôn giữa hai quốc!"
"Liên hôn?"
"Đúng vậy! Hình như Lân quốc đã chuẩn bị của hồi môn xong cả rồi, chỉ còn chờ bệ hạ vuốt cằm đồng ý."
"Hừ! Một kế hoạch không tồi!" Hiên Viên Kỳ hừ lạnh, xoay người, nhìn về phía Hắc y nhân không biết đã bước ra từ lúc nào: "Gần đây Liễu Thừa tướng có động tĩnh gì không?""Ngoại trừ thượng triều ra, Liễu Thừa tướng không hề ra khỏi phủ nửa bước, cũng không có hành động gì khác thường."
"Tiếp tục theo dõi lão, nếu có động tĩnh nhỏ nào thì phải lâp tức hồi bẩm!"
"Dạ, chủ tử!"
"Còn nữa, chuyện Lận Vương xuống GiangNamcứu tế thế nào rồi?"
"Tháng trước Lận Vương đã đến nơi, điều tra cẩn thận rồi một lưới bắt hết những quan viên có liên can, tình hình cứu tế cũng đã ổn định, hiện giờ đang trên đường trở về."
Nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện sự hài lòng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, vẻ mặt y trầm tĩnh như nước, nói: "Cưỡi khoái mã từ GiangNamđến Đế Kinh mất không đến nửa tháng, dùng bồ câu nhắn, bảo nó trong vòng nửa tháng phải đến Đế Kinh!"
"Dạ, chủ tử!"
"Lui xuống đi!"
Tiếng gió vi vút, yên lặng, Hắc y nhân đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc đến cũng như lúc đi, không để lại chút dấu vết nào.
Lẳng lặng đứng đó, dời mắt nhìn về phía Liễu Vận Ngưng đã rời đi, rất lâu, rất lâu sau, Hiên Viên Kỳ xoay người bỏ đi —-
Liễu Vận Ngưng cầm đóa hoa bước vào gian phòng nhỏ trong Liễu uyển.
Buông đóa hoa trong tay xuống, Liễu Vận Ngưng lấy bình sứ bên cạnh, lắc lắc rồi nhỏ một giọt xuống đóa hoa, rất nhanh sau, đóa hoa tím từ từ héo úa, sắc tím chuyển dần sang đen trông rất quỷ dị.
Nhưng Liễu Vận Ngưng lại cười cười hài lòng, cắm đóa hoa vào bình rồi bước đến bên cửa sổ, đẩy bật cửa, ánh dương nhu hòa chiếu sáng căn phòng nhỏ u tối.
Đang định đặt bình hoa xuống bậu cửa sổ, bỗng một khuôn mặt dơ bẩn dí sát vào mặt nàng, nàng kinh hãi, nhịn không được la lên, lùi về sau vài bước, bình hoa rớt xuống đất, đóa hoa bị biến dạng rơi ra.
Khuôn mặt dơ bẩn đó bối rối, tò mò nhìn phản ứng của Liễu Vận Ngưng, không nói gì.
Lúc này Liễu Vận Ngưng mới nhìn rõ, là một tiểu hài tử khoảng ba, bốn tuổi nhưng người ngợm bẩn thỉu, nó leo lên ngồi trên bậu cửa sổ mà Liễu Vận Ngưng thường dùng để phơi dược, bối rối nhìn nàng.
—- Tiểu hài tử này ở đâu ra vậy?
Liễu Vận Ngưng nghi vấn.
"Con là người của cung nào vậy?" Ở trong Hoàng cung, ngoại trừ con của Hoàng Đế ra thì không còn tiểu hài tử nào khác, vậy tiểu hài tử này chắc chắn là con của vị phi tử nào đó, không biết nó đến chỗ nàng làm gì nhỉ?
Nhưng tại sao trông hài tử này lại bẩn quá vậy? Nếu là Hoàng tử thì trông phải khác chứ?
"Tại sao lại biến đóa hoa xinh đẹp thành như vậy?" Nghe nội dung câu hỏi chắc hẳn ai cũng nghĩ tiểu hài tử này đang chất vấn Liễu Vận Ngưng, nhưng chỉ có Liễu Vận Ngưng khi nhìn vẻ mặt nó mới biết, nó chỉ đang tò mò mà thôi, tuy nhiên nó lại chau mày, ra vẻ khó hiểu.
"Để điều chế dược." Cười cười ôn hòa, Liễu Vận Ngưng cúi xuống thu gom mảnh bình vỡ, tiểu hài tử nghiêng đầu nhìn nàng: "Tại sao lại phải điều chế dược? Người là nương nương, chẳng phải nương nương không phải làm gì sao?"
Liễu Vận Ngưng nghe vậy liền cười: "Đây chỉ là sở thích cá nhân, con là người của cung nào? Ta gọi người đưa con về nhé?"
"Không về đâu!" Tiểu hài tử rất nghiêm túc: "Trở về họ sẽ lại ăn hiếp con."
"Ăn hiếp con?"
"Dạ!" Tiểu hài tử gật đầu chắc nịch: "Chỉ có trốn, họ mới không tìm thấy con, như vậy con mới không bị họ ăn hiếp!" Nói rồi tiểu hài tử bỗng biến sắc, nhìn nàng đề phòng: "Không phải người muốn cáo trạng lại đấy chứ?"
Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đã đề phòng người khác đến thế?
Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, không nói gì, hồi lâu, bỗng xoay người, không đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng đã nhảy phóc xuống đất, chạy biến đi mất