Bởi vì thời gian khai tiệc hơi sớm, lúc mọi người dùng bữa xong, trời chưa hoàn toàn tối, đằng chân trời xa xôi nhiễm một màu đỏ rực, diễm lệ vô cùng.
Bỗng có ai đó thốt lên: "Tuyết rơi kìa!"
Tất cả dời mắt nhìn ra ngoài, đúng vậy, ngoài trời tuyết đang bay phất phơ, đang rơi rồi tao nhã đáp xuống đất.
Không biết là ai đã đề nghị, nói là muốn đến đình viện ngắm tuyết, cũng hiếm khi Hiên Viên Kỳ và Thái hậu không phản đối.
Đoàn người chậm rãi xuất phát đến đình viện. Liễu Vận Ngưng nắm tay Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ và Thái hậu, ngẫu nhiên thấy khuôn mặt Hiên Viên Linh đỏ bừng như sắp bị đông lạnh, cười khẽ.
Đình viện không quá xa, nhưng Tam Hoàng tử mới chỉ là một tiểu hài tử chưa đầy bốn tuổi, đương nhiên không đi được đường xa, lại thấy người nắm tay mình là một mỹ nhân vô cùng dịu dàng, vì thế đi chưa được bao lâu liền đòi bế.
Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ đồng ý, hơn nữa nàng cũng rất thích tiểu hài tử này, liền bế nó lên.
Nhưng sức khỏe nàng cũng không được tốt, đi dạo ngoài trời lạnh đã khiến nàng khó chịu, bây giờ lại còn bế thêm một tiểu hài tử bốn tuổi, đi chưa được bao lâu, sắc mặt nàng bỗng tái nhợt.
Cố gắng theo kịp mọi người, hơi thở Liễu Vận Ngưng có hơi dồn dập, ngay lúc nàng đang lo có nên bỏ Tam Hoàng tử xuống hay không thì tay bỗng nhẹ hẫng, Tam Hoàng tử đã được người khác bế thay.
Ngẩng đầu thì thấy Tam Hoàng tử đỏ bừng mặt rúc vào lòng Hiên Viên Kỳ, vô cùng ngoan ngoãn, cũng không dám thở mạnh, ánh mắt cầu cứu tập trung cả vào Liễu Vận Ngưng.
Thoạt trông rất là buồn cười, Liễu Vận Ngưng không nhịn được nâng mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cúi đầu, khẽ giọng nói: "Đa tạ."
Hiên Viên Kỳ không để ý đến nàng, chỉ liếc nàng một cái rồi ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng, Tam Hoàng tử đáng thương không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng kẻ tung người hứng, mọi người đứng sau đều thấy một rõ hai ràng, vẻ mặt Vân phi không có gì thay đổi, vẫn mỉm cười nói chuyện ngày thường với các phi tần khác, nhưng những vị phi tử đó lại cảm thấy không yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng, có chút ai oán. Ngược lại Vân phi không nói gì, cười cười rồi im lặng.
Đào phi nhìn Liễu Vận Ngưng hồi lâu, vẻ mặt bình thản như nước, che miệng ngáp một cái, dời mắt như chẳng thèm để tâm.
Lúc đến đình viện, các cung nhân đã chuẩn bị xong tất thảy, trong tiết trời tháng mười hai, đình viện giờ đây ấm cúng lạ thường. Nếu nói đình viện ấm áp như xuân thì cũng chưa đủ để diễn tả.
Ngay lúc Hiên Viên Kỳ thả Tam Hoàng tử xuống thì nó đã chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Liễu Vận Ngưng, sau khi tất cả đều vào chỗ, nó cũng nhất quyết bám lấy Liễu Vận Ngưng, nhưng bên cạnh Liễu Vận Ngưng đã không còn chỗ trống, nàng đành ôm nó vào lòng.
Bánh ngọt được dọn lên, Vân phi bỗng đứng dậy, nói: "Bệ hạ, thần thiếp có một đề nghị, xin bệ hạ hãy chấp thuận."
"Ưm?" Hiên Viên Kỳ cũng có chút hứng thú: "Nói thử xem?"
"Dạ, bệ hạ." Vân phi mỉm cười đứng giữa đình viện, lướt nhìn sắc mặt chúng phi tử rồi mới nói: "Thần thiếp nghe dân gian truyền tai nhau rằng, cầm nghệ của Liễu phi muội muội đến nay vẫn chưa có ai có thể sánh được, ngay cả Thái hậu nương nương cũng vì nghe thấy tiếng đàn của muội muội mà động dung, thần thiếp luôn hy vọng có cơ hội được thưởng thức, hôm nay vừa hay lại đúng dịp, không biết người có thể thỏa mãn tâm nguyện của thần thiếp được không?"
Hiên Viên Kỳ chau mày, nhìn Liễu Vận Ngưng: "Ý ái phi thế nào?"
Liễu Vận Ngưng đã cảm thấy không khỏe lại nghe Vân phi nói vậy, bất giác chau mày, nàng nói: "Ý tốt của Vân phi tỷ tỷ, thần thiếp thật sự không đành lòng từ chối, thế nhưng—-" Nàng cẩn thận từng lời: "Hôm nay thần thiếp cảm thấy không được khỏe, chỉ sợ không thể đảm nhận." Nàng dịu dàng khước từ, thật ra cũng chẳng hy vọng lời từ chối của mình được chấp nhận, lại không ngờ rằng Hiên Viên Kỳ lại dễ dàng cho qua: "Vậy thôi đi!"
Vân phi thoạt trông có vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười cười: "Vậy để dịp khác!"
Liễu Vận Ngưng không nghe nàng nói mà kinh ngạc nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Kỳ không nhìn nàng, Tam Hoàng tử bỗng giật ống tay áo của nàng, thỏ thẻ: "Nương nương, Linh Nhi muốn ăn cái kia." Ngón tay nhỏ xíu chỉ khối bán ngọt trên bàn."
"Được!" Dứt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, Liễu Vận Ngưng mỉm cười ôn hòa, đưa khối bánh ngọt cho Tam Hoàng tử.
Trong đình viện thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến đầu óc Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, nàng cảm thấy hôm nay Hiên Viên Kỳ dịu dàng lạ thường, nhìn y mà tim nàng đập nhanh.
Bối rối thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng cúi đầu ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng.
Tam Hoàng tử ngẩng đầu khó hiểu: "Nương nương, người lạnh sao?" Lúc nói, nó lưu luyến buông khối bánh ngọt trong tay xuống, vòng tay qua người Liễu Vận Ngưng.
"Linh Nhi ôm người một cái nhé, ôm xong nương nương sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, không lạnh nữa đâu."
Liễu Vận Ngưng vùi mặt vào vai Tam Hoàng tử, khẽ lắc đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Tam Hoàng tử vỗ vỗ lưng nàng, thanh âm non nớt: "Nương nương, sau này Linh Nhi ở cùng người có được không?"
Nàng khựng lại, ngẩng đầu: "Con muốn ở cùng ta sao?"
"Dạ!" Tam Hoàng tử gật đầu chắc nịch, lại thấp giọng nói: "Nương nương là người duy nhất đối xử tốt với Linh Nhi, Linh Nhi muốn ở cùng với nương nương."
Nàng cười, cười rất vui vẻ: "Được, chúng ta sẽ ở cùng nhau!"
Lòng nàng, thầm hạ một quyết định.
Bởi vì thời gian khai tiệc hơi sớm, lúc mọi người dùng bữa xong, trời chưa hoàn toàn tối, đằng chân trời xa xôi nhiễm một màu đỏ rực, diễm lệ vô cùng.
Bỗng có ai đó thốt lên: "Tuyết rơi kìa!"
Tất cả dời mắt nhìn ra ngoài, đúng vậy, ngoài trời tuyết đang bay phất phơ, đang rơi rồi tao nhã đáp xuống đất.
Không biết là ai đã đề nghị, nói là muốn đến đình viện ngắm tuyết, cũng hiếm khi Hiên Viên Kỳ và Thái hậu không phản đối.
Đoàn người chậm rãi xuất phát đến đình viện. Liễu Vận Ngưng nắm tay Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ và Thái hậu, ngẫu nhiên thấy khuôn mặt Hiên Viên Linh đỏ bừng như sắp bị đông lạnh, cười khẽ.
Đình viện không quá xa, nhưng Tam Hoàng tử mới chỉ là một tiểu hài tử chưa đầy bốn tuổi, đương nhiên không đi được đường xa, lại thấy người nắm tay mình là một mỹ nhân vô cùng dịu dàng, vì thế đi chưa được bao lâu liền đòi bế.
Liễu Vận Ngưng bất đắc dĩ đồng ý, hơn nữa nàng cũng rất thích tiểu hài tử này, liền bế nó lên.
Nhưng sức khỏe nàng cũng không được tốt, đi dạo ngoài trời lạnh đã khiến nàng khó chịu, bây giờ lại còn bế thêm một tiểu hài tử bốn tuổi, đi chưa được bao lâu, sắc mặt nàng bỗng tái nhợt.
Cố gắng theo kịp mọi người, hơi thở Liễu Vận Ngưng có hơi dồn dập, ngay lúc nàng đang lo có nên bỏ Tam Hoàng tử xuống hay không thì tay bỗng nhẹ hẫng, Tam Hoàng tử đã được người khác bế thay.Ngẩng đầu thì thấy Tam Hoàng tử đỏ bừng mặt rúc vào lòng Hiên Viên Kỳ, vô cùng ngoan ngoãn, cũng không dám thở mạnh, ánh mắt cầu cứu tập trung cả vào Liễu Vận Ngưng.
Thoạt trông rất là buồn cười, Liễu Vận Ngưng không nhịn được nâng mắt nhìn Hiên Viên Kỳ, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cúi đầu, khẽ giọng nói: "Đa tạ."
Hiên Viên Kỳ không để ý đến nàng, chỉ liếc nàng một cái rồi ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng, Tam Hoàng tử đáng thương không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng kẻ tung người hứng, mọi người đứng sau đều thấy một rõ hai ràng, vẻ mặt Vân phi không có gì thay đổi, vẫn mỉm cười nói chuyện ngày thường với các phi tần khác, nhưng những vị phi tử đó lại cảm thấy không yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hiên Viên Kỳ và Liễu Vận Ngưng, có chút ai oán. Ngược lại Vân phi không nói gì, cười cười rồi im lặng.
Đào phi nhìn Liễu Vận Ngưng hồi lâu, vẻ mặt bình thản như nước, che miệng ngáp một cái, dời mắt như chẳng thèm để tâm.
Lúc đến đình viện, các cung nhân đã chuẩn bị xong tất thảy, trong tiết trời tháng mười hai, đình viện giờ đây ấm cúng lạ thường. Nếu nói đình viện ấm áp như xuân thì cũng chưa đủ để diễn tả.
Ngay lúc Hiên Viên Kỳ thả Tam Hoàng tử xuống thì nó đã chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Liễu Vận Ngưng, sau khi tất cả đều vào chỗ, nó cũng nhất quyết bám lấy Liễu Vận Ngưng, nhưng bên cạnh Liễu Vận Ngưng đã không còn chỗ trống, nàng đành ôm nó vào lòng.
Bánh ngọt được dọn lên, Vân phi bỗng đứng dậy, nói: "Bệ hạ, thần thiếp có một đề nghị, xin bệ hạ hãy chấp thuận."
"Ưm?" Hiên Viên Kỳ cũng có chút hứng thú: "Nói thử xem?"
"Dạ, bệ hạ." Vân phi mỉm cười đứng giữa đình viện, lướt nhìn sắc mặt chúng phi tử rồi mới nói: "Thần thiếp nghe dân gian truyền tai nhau rằng, cầm nghệ của Liễu phi muội muội đến nay vẫn chưa có ai có thể sánh được, ngay cả Thái hậu nương nương cũng vì nghe thấy tiếng đàn của muội muội mà động dung, thần thiếp luôn hy vọng có cơ hội được thưởng thức, hôm nay vừa hay lại đúng dịp, không biết người có thể thỏa mãn tâm nguyện của thần thiếp được không?"
Hiên Viên Kỳ chau mày, nhìn Liễu Vận Ngưng: "Ý ái phi thế nào?"
Liễu Vận Ngưng đã cảm thấy không khỏe lại nghe Vân phi nói vậy, bất giác chau mày, nàng nói: "Ý tốt của Vân phi tỷ tỷ, thần thiếp thật sự không đành lòng từ chối, thế nhưng—-" Nàng cẩn thận từng lời: "Hôm nay thần thiếp cảm thấy không được khỏe, chỉ sợ không thể đảm nhận." Nàng dịu dàng khước từ, thật ra cũng chẳng hy vọng lời từ chối của mình được chấp nhận, lại không ngờ rằng Hiên Viên Kỳ lại dễ dàng cho qua: "Vậy thôi đi!"
Vân phi thoạt trông có vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười cười: "Vậy để dịp khác!"
Liễu Vận Ngưng không nghe nàng nói mà kinh ngạc nhìn Hiên Viên Kỳ, Hiên Viên Kỳ không nhìn nàng, Tam Hoàng tử bỗng giật ống tay áo của nàng, thỏ thẻ: "Nương nương, Linh Nhi muốn ăn cái kia." Ngón tay nhỏ xíu chỉ khối bán ngọt trên bàn."
"Được!" Dứt bỏ suy nghĩ đó trong đầu, Liễu Vận Ngưng mỉm cười ôn hòa, đưa khối bánh ngọt cho Tam Hoàng tử.
Trong đình viện thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến đầu óc Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, nàng cảm thấy hôm nay Hiên Viên Kỳ dịu dàng lạ thường, nhìn y mà tim nàng đập nhanh.
Bối rối thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng cúi đầu ôm chặt Tam Hoàng tử vào lòng.
Tam Hoàng tử ngẩng đầu khó hiểu: "Nương nương, người lạnh sao?" Lúc nói, nó lưu luyến buông khối bánh ngọt trong tay xuống, vòng tay qua người Liễu Vận Ngưng.
"Linh Nhi ôm người một cái nhé, ôm xong nương nương sẽ không còn cảm thấy lạnh nữa, không lạnh nữa đâu."
Liễu Vận Ngưng vùi mặt vào vai Tam Hoàng tử, khẽ lắc đầu.
Bàn tay nhỏ bé của Tam Hoàng tử vỗ vỗ lưng nàng, thanh âm non nớt: "Nương nương, sau này Linh Nhi ở cùng người có được không?"
Nàng khựng lại, ngẩng đầu: "Con muốn ở cùng ta sao?"
"Dạ!" Tam Hoàng tử gật đầu chắc nịch, lại thấp giọng nói: "Nương nương là người duy nhất đối xử tốt với Linh Nhi, Linh Nhi muốn ở cùng với nương nương."
Nàng cười, cười rất vui vẻ: "Được, chúng ta sẽ ở cùng nhau!"
Lòng nàng, thầm hạ một quyết định.