Tam Hoàng tử dựa vào lòng Liễu Vận Ngưng, hai mắt cứ díp lại, nhưng cứ cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt tay Liễu Vận Ngưng, cứ như sợ mất nàng vậy.
Liễu Vận Ngưng cúi đầu, khẽ vỗ đầu Tam Hoàng tử, miệng dỗ dành: "Mệt rồi thì ngủ đi! Đừng miễn cưỡng! Ta sẽ không ném con đi đâu, đừng sợ!"
"Không ngủ, Linh Nhi không ngủ......" Rõ ràng hai mắt cứ díp lại, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh, Liễu Vận Ngưng ôm nó: "Yên tâm ngủ đi, ta sẽ không ném con đi đâu."
"Không...... Không ngủ......" Chữ 'ngủ' trở nên mơ hồ, còn chưa kịp nói đã bị gió thổi tán. Liễu Vận Ngưng thấy Tam Hoàng tử mỉm cười trong mơ, liền bảo Lưu Dục mang áo khoác đến cho nó.
Khẽ thở phào một hơi, khuôn mặt thanh lệ tái nhợt mang theo vẻ mỏi mệt.
Sắc trời cũng đã tối hoàn toàn, tuyết rơi ngày một nhiều, ánh trăng thanh vắng chiếu sáng những bông tuyết đang rơi, khiến không gian như sinh động hơn.
Trong đình viện không quá náo nhiệt, cũng không quá quạnh quẽ, trong lúc chúng phi tần tụm năm tụm ba trò chuyện, thì Hiên Viên Kỳ và Thái hậu cũng thì thầm to nhỏ gì đó, bầu không khí thật hòa hợp.
Ngồi bên trái Liễu Vận Ngưng là Đào phi, nàng ta đang một tay chống trán, buồn chán đến ngẩn ngơ, mọi thứ xung quanh như không liên quan gì đến nàng, còn ngồi bên phải Liễu Vận Ngưng là Hiên Viên Kỳ, ban nãy chỉ một mực chú tâm Tam Hoàng tử nên không để ý xung quanh, giờ nàng mới biết mình đang ngồi ở một vị trí cực kỳ xấu hổ.
Trước nay người ngồi cạnh Hiên Viên Kỳ luôn là Đào phi, thế sao nàng lại ngồi đây? Tại sao nàng lại không có ấn tượng gì hết vậy? Nàng chỉ là đi theo Hiên Viên Kỳ mà thôi, hình như là Hiên Viên Kỳ đã kéo nàng ngồi xuống.
Nhìn Hiên Viên Kỳ chăm chú, ánh mắt Liễu Vận Ngưng có hơi hoang mang.
Từ lúc từ Giang Namtrở về, Hiên Viên Kỳ thật sự rất kỳ lạ!
Tại sao vậy nhỉ?
Y thay đổi mà không hề báo trước, chỉ mới một tháng mà đã thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy khó chịu, không thích ứng nổi.
"Nương nương, người mệt lắm có phải không?" Thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục thấp giọng lo lắng.
Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, xua tay: "Không sao đâu."
Tuy ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng rồi Lưu Dục cũng lui về chỗ cũ.
—- Là nàng đa nghi sao? Tại sao lúc nào nàng cũng thấy sắc mặt nương nương tái nhợt? Là di chứng của lần rơi xuống nước đó sao?
Hơn nữa, trước đây tuy nương nương cũng rất thích điều chế dược liệu nhưng chưa lần nào ở trong gian phòng đó cả ngày, tại sao một, hai ngày gần đây luôn ở lì trong đó? Rốt cục nương nương đang làm gì trong gian phòng nhỏ đó vậy?
Không hiểu sao, Lưu Dục lại cảm thấy tâm thần bất an.
"Liễu phi muội muội, sắc mặt muội tái như vậy, có chỗ nào không khỏe à?" Thanh âm uể oải thu hút sự chú ý của mọi người, tim Liễu Vận Ngưng đập nhanh, đó là thanh âm của Đào phi, nàng im lặng chưa được bao lâu thì lại giở giọng bông đùa, ngả ngớn: "Không phải là vì mấy đêm rồi bị bệ hạ làm mệt chứ?"
Lời vừa nói khiến chúng phi tần không nhịn được khinh thường.
—- Lời này mà nàng ta cũng dám nói ra khỏi miệng.
Hai má Liễu Vận Ngưng đỏ ửng, nàng không quen với những từ ngữ như vậy, đang tính mở lời thì nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Kỳ: "Nếu ái phi thấy không khỏe, vậy giải tán đi!"
Nàng lại ngẩn ra.
Thái hậu cũng phụ họa: "Ai gia cũng thấy hơi mệt, vậy giải tán đi." Dứt lời, không đợi Hiên Viên Kỳ phản ứng đã tự đứng dậy, dẫn Tiểu Đặng Tử và đoàn tùy tùng rời đi.
Đào phi bĩu môi, không nói gì nữa.
Có một số phi tần trừng Liễu Vận Ngưng một cái, không thể phớt lờ ý chỉ của bệ hạ, hơn nữa Thái hậu cũng đã mở lời, các nàng còn có thể nói gì? Đành đứng dậy, cung kính thưa: "Chúng thần tuân chỉ!"
Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng: "Cùng về thôi!"
"Dạ." Liễu Vận Ngưng liền đứng dậy, bế Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ.
Hiên Viên Kỳ nhìn nhìn nàng, đưa tay đón lấy Tam Hoàng tử, cung nhân đảm nhiệm chăm sóc Tam Hoàng tử định chạy đến bế, Liễu Vận Ngưng liền nói với họ: "Bệ hạ, thần thiếp muốn Tam Hoàng tử nghỉ lại Liễu uyển một đêm."
Lời này thật sự khiến những người liên quan đến Tam Hoàng tử sợ hãi chờ.
Nhìn Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ thu tay không ý kiến: "Chuẩn!" Rồi quay đầu nói với các phi tần khác: "Tất cả tự giải tán đi, không cần quỳ!" Dứt lời liền bế Tam Hoàng tử rời đi.
Các phi tần khác rõ ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể tao nhã bước theo sau Hiên Viên Kỳ.
Cơ hội mỗi năm mới có một lần cứ vậy mà mất đi, hỏi các nàng sao có thể cam tâm được chứ!
Vất vả lắm mới có dịp để bệ hạ chú ý tới các nàng, nhưng chỉ vì ả Liễu phi kia nên bệ hạ chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, các nàng có trang điểm đẹp đến đâu cũng đều uổng phí!
Thấy vẻ mặt căm phẫn của chúng phi tần, Lưu Dục đứng sau bất đắc dĩ lắc đầu, lúc Đào phi lọt vào tầm mắt, không khỏi nhìn kỹ nàng vài lần.
—- Tại sao nàng lại cảm thấy hình như là Đào phi cố ý giúp nương nương?
Nếu không phải nàng thu hút sự chú ý, lần hội họp này sẽ dễ dàng giải tán sao? Nhưng tại sao nàng lại giúp nương nương? Hai người không phải đứng ở hai bờ đối lập ư?
Tam Hoàng tử dựa vào lòng Liễu Vận Ngưng, hai mắt cứ díp lại, nhưng cứ cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt tay Liễu Vận Ngưng, cứ như sợ mất nàng vậy.
Liễu Vận Ngưng cúi đầu, khẽ vỗ đầu Tam Hoàng tử, miệng dỗ dành: "Mệt rồi thì ngủ đi! Đừng miễn cưỡng! Ta sẽ không ném con đi đâu, đừng sợ!"
"Không ngủ, Linh Nhi không ngủ......" Rõ ràng hai mắt cứ díp lại, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh, Liễu Vận Ngưng ôm nó: "Yên tâm ngủ đi, ta sẽ không ném con đi đâu."
"Không...... Không ngủ......" Chữ 'ngủ' trở nên mơ hồ, còn chưa kịp nói đã bị gió thổi tán. Liễu Vận Ngưng thấy Tam Hoàng tử mỉm cười trong mơ, liền bảo Lưu Dục mang áo khoác đến cho nó.
Khẽ thở phào một hơi, khuôn mặt thanh lệ tái nhợt mang theo vẻ mỏi mệt.
Sắc trời cũng đã tối hoàn toàn, tuyết rơi ngày một nhiều, ánh trăng thanh vắng chiếu sáng những bông tuyết đang rơi, khiến không gian như sinh động hơn.
Trong đình viện không quá náo nhiệt, cũng không quá quạnh quẽ, trong lúc chúng phi tần tụm năm tụm ba trò chuyện, thì Hiên Viên Kỳ và Thái hậu cũng thì thầm to nhỏ gì đó, bầu không khí thật hòa hợp.
Ngồi bên trái Liễu Vận Ngưng là Đào phi, nàng ta đang một tay chống trán, buồn chán đến ngẩn ngơ, mọi thứ xung quanh như không liên quan gì đến nàng, còn ngồi bên phải Liễu Vận Ngưng là Hiên Viên Kỳ, ban nãy chỉ một mực chú tâm Tam Hoàng tử nên không để ý xung quanh, giờ nàng mới biết mình đang ngồi ở một vị trí cực kỳ xấu hổ.
Trước nay người ngồi cạnh Hiên Viên Kỳ luôn là Đào phi, thế sao nàng lại ngồi đây? Tại sao nàng lại không có ấn tượng gì hết vậy? Nàng chỉ là đi theo Hiên Viên Kỳ mà thôi, hình như là Hiên Viên Kỳ đã kéo nàng ngồi xuống.
Nhìn Hiên Viên Kỳ chăm chú, ánh mắt Liễu Vận Ngưng có hơi hoang mang.Từ lúc từ Giang Namtrở về, Hiên Viên Kỳ thật sự rất kỳ lạ!
Tại sao vậy nhỉ?
Y thay đổi mà không hề báo trước, chỉ mới một tháng mà đã thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy khó chịu, không thích ứng nổi.
"Nương nương, người mệt lắm có phải không?" Thấy sắc mặt tái nhợt của Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục thấp giọng lo lắng.
Liễu Vận Ngưng hoàn hồn, xua tay: "Không sao đâu."
Tuy ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng rồi Lưu Dục cũng lui về chỗ cũ.
—- Là nàng đa nghi sao? Tại sao lúc nào nàng cũng thấy sắc mặt nương nương tái nhợt? Là di chứng của lần rơi xuống nước đó sao?
Hơn nữa, trước đây tuy nương nương cũng rất thích điều chế dược liệu nhưng chưa lần nào ở trong gian phòng đó cả ngày, tại sao một, hai ngày gần đây luôn ở lì trong đó? Rốt cục nương nương đang làm gì trong gian phòng nhỏ đó vậy?
Không hiểu sao, Lưu Dục lại cảm thấy tâm thần bất an.
"Liễu phi muội muội, sắc mặt muội tái như vậy, có chỗ nào không khỏe à?" Thanh âm uể oải thu hút sự chú ý của mọi người, tim Liễu Vận Ngưng đập nhanh, đó là thanh âm của Đào phi, nàng im lặng chưa được bao lâu thì lại giở giọng bông đùa, ngả ngớn: "Không phải là vì mấy đêm rồi bị bệ hạ làm mệt chứ?"
Lời vừa nói khiến chúng phi tần không nhịn được khinh thường.
—- Lời này mà nàng ta cũng dám nói ra khỏi miệng.
Hai má Liễu Vận Ngưng đỏ ửng, nàng không quen với những từ ngữ như vậy, đang tính mở lời thì nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Kỳ: "Nếu ái phi thấy không khỏe, vậy giải tán đi!"
Nàng lại ngẩn ra.
Thái hậu cũng phụ họa: "Ai gia cũng thấy hơi mệt, vậy giải tán đi." Dứt lời, không đợi Hiên Viên Kỳ phản ứng đã tự đứng dậy, dẫn Tiểu Đặng Tử và đoàn tùy tùng rời đi.
Đào phi bĩu môi, không nói gì nữa.
Có một số phi tần trừng Liễu Vận Ngưng một cái, không thể phớt lờ ý chỉ của bệ hạ, hơn nữa Thái hậu cũng đã mở lời, các nàng còn có thể nói gì? Đành đứng dậy, cung kính thưa: "Chúng thần tuân chỉ!"
Hiên Viên Kỳ đứng dậy, bước đến trước mặt Liễu Vận Ngưng: "Cùng về thôi!"
"Dạ." Liễu Vận Ngưng liền đứng dậy, bế Tam Hoàng tử theo sau Hiên Viên Kỳ.
Hiên Viên Kỳ nhìn nhìn nàng, đưa tay đón lấy Tam Hoàng tử, cung nhân đảm nhiệm chăm sóc Tam Hoàng tử định chạy đến bế, Liễu Vận Ngưng liền nói với họ: "Bệ hạ, thần thiếp muốn Tam Hoàng tử nghỉ lại Liễu uyển một đêm."
Lời này thật sự khiến những người liên quan đến Tam Hoàng tử sợ hãi chờ.
Nhìn Liễu Vận Ngưng, Hiên Viên Kỳ thu tay không ý kiến: "Chuẩn!" Rồi quay đầu nói với các phi tần khác: "Tất cả tự giải tán đi, không cần quỳ!" Dứt lời liền bế Tam Hoàng tử rời đi.
Các phi tần khác rõ ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể tao nhã bước theo sau Hiên Viên Kỳ.
Cơ hội mỗi năm mới có một lần cứ vậy mà mất đi, hỏi các nàng sao có thể cam tâm được chứ!
Vất vả lắm mới có dịp để bệ hạ chú ý tới các nàng, nhưng chỉ vì ả Liễu phi kia nên bệ hạ chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, các nàng có trang điểm đẹp đến đâu cũng đều uổng phí!
Thấy vẻ mặt căm phẫn của chúng phi tần, Lưu Dục đứng sau bất đắc dĩ lắc đầu, lúc Đào phi lọt vào tầm mắt, không khỏi nhìn kỹ nàng vài lần.
—- Tại sao nàng lại cảm thấy hình như là Đào phi cố ý giúp nương nương?
Nếu không phải nàng thu hút sự chú ý, lần hội họp này sẽ dễ dàng giải tán sao? Nhưng tại sao nàng lại giúp nương nương? Hai người không phải đứng ở hai bờ đối lập ư?