Ban đêm, đằng chân trời xa xôi, một vài ngôi sao nằm rải rác trên bầu trời tỏa sáng, ánh trăng cũng làm lòng người say lạ thường.
Như sương, tựa nước.
Trong đình viện vắng lặng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây lay động, xào xạc xào xạc, ánh trăng như dòng nước đổ bóng xuống, lưu lại những vầng sáng bạc mờ ảo trên nền đất.
Trong đêm âm u, tuyết chậm rãi rơi, và dung nhập vào một màu trắng xóa của tuyết đó là một thân hình mỏng manh đang lẳng lặng quỳ, thật trơ trọi, cái cảm giác thoáng qua đó, khiến kẻ khác tưởng chừng người ấy sẽ hòa làm một cùng tuyết trắng.
Nàng thẳng lưng quỳ ở đó, tóc rủ xuống, bóng cây bao trùm lấy nàng, không ai có thể thấy được vẻ mặt nàng lúc này. Một cơn gió lạnh thổi đến, thôi tung mái tóc đen dày, từng lọn từng lọn như vờn quanh với gió, lướt nhẹ qua gáy, lạnh thấu xương.
Thân hình mỏng manh đó nổi bật dưới bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, thật cô độc.
Lai Phúc lén nhìn qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng bước đến bên vị Đế Vương đang phê duyệt tấu chương, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Liễu phi nương nương đã quỳ cả đêm rồi, thật sự không muốn truyền gặp nương nương sao?"
Bút lông sói trong tay vị Đế Vương vẫn không chịu ngừng, ngự thư phòng vẫn im ắng như trước.
Lai Phúc khẽ thở dài, nhìn xuyên qua khe cửa sổ, lẩm bẩm: "Hình như tuyết ngoài trời rơi mỗi lúc một lớn hơn thì phải, nương nương còn yếu như vậy, sao người có thể chịu được đây?"
Bút lông sói cuối cùng cũng ngừng lại, vị Đế Vương đã chịu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lai Phúc: "Lai Phúc, ngươi nói nhiều quá rồi đó."
"Nhưng mà, bệ hạ à—-" Trước ánh mắt lạnh lùng của Đế Vương, Lai Phúc cuối cùng vẫn phải cúi đầu: "Vâng, nô tài quá phận."
Nghe Lai Phúc nói, Hiên Viên Kỳ bỗng buông bút, dựa lưng ra sau ghế, dời mắt nhìn sang khung cửa sổ đã đóng, ánh mắt bình thản thoáng nổi sóng, còn có chút ít cảm xúc không rõ tên.
Lúc Lai Phúc ngẩng đầu nhìn y, y lại đang trầm tư nhìn cửa sổ, Lai Phúc bỗng vui vẻ hẳn lên, những biết Hiên Viên Kỳ không phải người lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, nên dặm thêm mắm muối: "Nương nương đã quỳ lâu vậy rồi, nếu cảm lạnh thì phải làm sao đây? Mấy ngày trước bệnh của nương nương hình như còn chưa có khỏi hẳn, nếu bị cảm lạnh thì bệnh càng thêm bệnh, bệ hạ gặp nương nương một chút thôi cũng được mà."
Lén dòm y một cái, vẫn không có phản ứng gì.
Lai Phúc bất giác nhụt chí.
—- Chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Thật ra bệ hạ không hề thích Liễu phi nương nương chăng?
Lai Phúc bất đắc dĩ thở dài, ngậm miệng không nói nữa.
—- Liễu phi nương nương à, không phải nô tài không giúp người, thật sự là lực bất tòng tâm nha!
Lại nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Lai Phúc đứng đây mà còn thấy lạnh, huống chi là người đang quỳ ở ngoài đó.
"Bệ hạ, nô tài đi chuẩn bị bữa khuya cho người."
Hiên Viên Kỳ không đáp, Lai Phúc trộm dời bước, thấy Hiên Viên Kỳ không cản hắn lại, mới mừng rỡ chạy nhanh ra ngoài.
Đầu óc Liễu Vận Ngưng đã có chút lơi lỏng, mơ hồ cảm thấy có một cái bóng đổ xuống đầu mình, ngước mắt nhìn lên, vừa hay người đó cũng đang nhìn nàng.
Một thiếu niên dung mạo thanh tú đưa ô ra, chau mày nói: "Nương nương, người hãy về trước đi, khi nào bệ hạ bằng lòng gặp tất sẽ truyền người đến, người có quỳ cũng vô ích thôi."
—- Lạnh quá lạnh quá, thật sự lạnh quá, đứng trong phòng có lò sưởi mà còn thấy lạnh, hiện tại đứng ở đây mà răng va hết vào nhau.
Lai Phúc rụt vai, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Về đi, nương nương, nô tài sẽ giúp người nói với bệ hạ một tiếng."
Liễu Vận Ngưng ngước nhìn, chậm rãi lắc đầu, vẫn không nói gì.
Nhị nương nói, dù có thế nào cũng phải cứu lấy phụ thân, nàng hiểu, dù thế nào cũng phải cứu được người, nàng đã hại phụ thân phải mất đi mẫu thân, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể giúp người, nàng không thể trơ mắt nhìn phụ thân chịu oan.
"Nương nương, sao người lại cố chấp như vậy chứ?" Lai Phúc khẩn trương, hắn đã mượn cớ đi mang bữa khuya đến để khuyên nàng, nếu đi lâu quá bệ hạ sẽ sinh nghi mất: "Hiện tại bệ hạ đang bận, chờ khi nào người rảnh sẽ triệu kiến nương nương mà, người hãy về trước đi, được không, nghe nô tài một lần thôi, về đi mà!"
Lai Phúc nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, nó đã muốn trắng còn hơn tuyết, không khỏi giận Hiên Viên Kỳ quá lạnh lùng.
Nói thế nào đi nữa, cũng là phi tử của y mà, gặp một lần cũng có sao? Cần gì phải như vậy?
Liễu Vận Ngưng vẫn lắc đầu: "Ta phải gặp bệ hạ." Thanh âm bình thản dịu dàng thốt ra lời thỉnh cầu của mình.
Nàng phải cứu phụ thân, nàng phải cứu Lý Nhĩ.
Trong lòng chỉ có mỗi nguyện vọng này, cho nên, đừng quấy nhiễu nàng nữa.
"Nhưng mà, nương nương à—-" Thanh âm của Lai Phúc khó tránh sốt ruột, đồng tử của nàng đã giãn ra rồi, nếu cứ như vậy, sinh mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Cúi đầu, Liễu Vận Ngưng không để ý đến Lai Phúc nữa.
'Vù vù', gió lạnh thổi táp vào người nàng, nàng đã không còn cảm giác được gì nữa, tất cả xúc cảm đã chết lặng, đã biến mất rồi.
"Nương nương—-" Lai Phúc thật muốn khóc ra nước mắt.
ại sao Liễu phi nương nương lại cố chấp như vậy! Chẳng những thế còn khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, vừa không thể bỏ mặc nàng, vừa không thể không quay về phục mệnh.
Ôi, ông trời ôi, người đã cho con một vấn đề khó giải mà.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng vừa nhìn, hắn đã sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Hiên Viên Kỳ đang đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.
Ban đêm, đằng chân trời xa xôi, một vài ngôi sao nằm rải rác trên bầu trời tỏa sáng, ánh trăng cũng làm lòng người say lạ thường.
Như sương, tựa nước.
Trong đình viện vắng lặng thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây lay động, xào xạc xào xạc, ánh trăng như dòng nước đổ bóng xuống, lưu lại những vầng sáng bạc mờ ảo trên nền đất.
Trong đêm âm u, tuyết chậm rãi rơi, và dung nhập vào một màu trắng xóa của tuyết đó là một thân hình mỏng manh đang lẳng lặng quỳ, thật trơ trọi, cái cảm giác thoáng qua đó, khiến kẻ khác tưởng chừng người ấy sẽ hòa làm một cùng tuyết trắng.
Nàng thẳng lưng quỳ ở đó, tóc rủ xuống, bóng cây bao trùm lấy nàng, không ai có thể thấy được vẻ mặt nàng lúc này. Một cơn gió lạnh thổi đến, thôi tung mái tóc đen dày, từng lọn từng lọn như vờn quanh với gió, lướt nhẹ qua gáy, lạnh thấu xương.
Thân hình mỏng manh đó nổi bật dưới bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, thật cô độc.
Lai Phúc lén nhìn qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng bước đến bên vị Đế Vương đang phê duyệt tấu chương, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, Liễu phi nương nương đã quỳ cả đêm rồi, thật sự không muốn truyền gặp nương nương sao?"
Bút lông sói trong tay vị Đế Vương vẫn không chịu ngừng, ngự thư phòng vẫn im ắng như trước.
Lai Phúc khẽ thở dài, nhìn xuyên qua khe cửa sổ, lẩm bẩm: "Hình như tuyết ngoài trời rơi mỗi lúc một lớn hơn thì phải, nương nương còn yếu như vậy, sao người có thể chịu được đây?"
Bút lông sói cuối cùng cũng ngừng lại, vị Đế Vương đã chịu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lai Phúc: "Lai Phúc, ngươi nói nhiều quá rồi đó."
"Nhưng mà, bệ hạ à—-" Trước ánh mắt lạnh lùng của Đế Vương, Lai Phúc cuối cùng vẫn phải cúi đầu: "Vâng, nô tài quá phận."
Nghe Lai Phúc nói, Hiên Viên Kỳ bỗng buông bút, dựa lưng ra sau ghế, dời mắt nhìn sang khung cửa sổ đã đóng, ánh mắt bình thản thoáng nổi sóng, còn có chút ít cảm xúc không rõ tên.
Lúc Lai Phúc ngẩng đầu nhìn y, y lại đang trầm tư nhìn cửa sổ, Lai Phúc bỗng vui vẻ hẳn lên, những biết Hiên Viên Kỳ không phải người lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, nên dặm thêm mắm muối: "Nương nương đã quỳ lâu vậy rồi, nếu cảm lạnh thì phải làm sao đây? Mấy ngày trước bệnh của nương nương hình như còn chưa có khỏi hẳn, nếu bị cảm lạnh thì bệnh càng thêm bệnh, bệ hạ gặp nương nương một chút thôi cũng được mà."
Lén dòm y một cái, vẫn không có phản ứng gì.
Lai Phúc bất giác nhụt chí.
—- Chẳng lẽ hắn đoán sai rồi? Thật ra bệ hạ không hề thích Liễu phi nương nương chăng?
Lai Phúc bất đắc dĩ thở dài, ngậm miệng không nói nữa.
—- Liễu phi nương nương à, không phải nô tài không giúp người, thật sự là lực bất tòng tâm nha!
Lại nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Lai Phúc đứng đây mà còn thấy lạnh, huống chi là người đang quỳ ở ngoài đó.
"Bệ hạ, nô tài đi chuẩn bị bữa khuya cho người."
Hiên Viên Kỳ không đáp, Lai Phúc trộm dời bước, thấy Hiên Viên Kỳ không cản hắn lại, mới mừng rỡ chạy nhanh ra ngoài.
Đầu óc Liễu Vận Ngưng đã có chút lơi lỏng, mơ hồ cảm thấy có một cái bóng đổ xuống đầu mình, ngước mắt nhìn lên, vừa hay người đó cũng đang nhìn nàng.
Một thiếu niên dung mạo thanh tú đưa ô ra, chau mày nói: "Nương nương, người hãy về trước đi, khi nào bệ hạ bằng lòng gặp tất sẽ truyền người đến, người có quỳ cũng vô ích thôi."
—- Lạnh quá lạnh quá, thật sự lạnh quá, đứng trong phòng có lò sưởi mà còn thấy lạnh, hiện tại đứng ở đây mà răng va hết vào nhau.
Lai Phúc rụt vai, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Về đi, nương nương, nô tài sẽ giúp người nói với bệ hạ một tiếng."
Liễu Vận Ngưng ngước nhìn, chậm rãi lắc đầu, vẫn không nói gì.
Nhị nương nói, dù có thế nào cũng phải cứu lấy phụ thân, nàng hiểu, dù thế nào cũng phải cứu được người, nàng đã hại phụ thân phải mất đi mẫu thân, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể giúp người, nàng không thể trơ mắt nhìn phụ thân chịu oan.
"Nương nương, sao người lại cố chấp như vậy chứ?" Lai Phúc khẩn trương, hắn đã mượn cớ đi mang bữa khuya đến để khuyên nàng, nếu đi lâu quá bệ hạ sẽ sinh nghi mất: "Hiện tại bệ hạ đang bận, chờ khi nào người rảnh sẽ triệu kiến nương nương mà, người hãy về trước đi, được không, nghe nô tài một lần thôi, về đi mà!"
Lai Phúc nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, nó đã muốn trắng còn hơn tuyết, không khỏi giận Hiên Viên Kỳ quá lạnh lùng.
Nói thế nào đi nữa, cũng là phi tử của y mà, gặp một lần cũng có sao? Cần gì phải như vậy?
Liễu Vận Ngưng vẫn lắc đầu: "Ta phải gặp bệ hạ." Thanh âm bình thản dịu dàng thốt ra lời thỉnh cầu của mình.
Nàng phải cứu phụ thân, nàng phải cứu Lý Nhĩ.
Trong lòng chỉ có mỗi nguyện vọng này, cho nên, đừng quấy nhiễu nàng nữa.
"Nhưng mà, nương nương à—-" Thanh âm của Lai Phúc khó tránh sốt ruột, đồng tử của nàng đã giãn ra rồi, nếu cứ như vậy, sinh mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Cúi đầu, Liễu Vận Ngưng không để ý đến Lai Phúc nữa.
'Vù vù', gió lạnh thổi táp vào người nàng, nàng đã không còn cảm giác được gì nữa, tất cả xúc cảm đã chết lặng, đã biến mất rồi.
"Nương nương—-" Lai Phúc thật muốn khóc ra nước mắt.
ại sao Liễu phi nương nương lại cố chấp như vậy! Chẳng những thế còn khiến hắn tiến thoái lưỡng nan, vừa không thể bỏ mặc nàng, vừa không thể không quay về phục mệnh.
Ôi, ông trời ôi, người đã cho con một vấn đề khó giải mà.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng vừa nhìn, hắn đã sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Hiên Viên Kỳ đang đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn sang bên này.