"Bệ hạ, đêm nay người muốn đến Liễu uyển à?" Lai Phúc cầm áo choàng trong tay, hỏi Hiên Viên Kỳ đang phê duyệt tấu chương.
Hiên Viên Kỳ không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ 'ừ'.
Lai Phúc thấy vậy liền nói: "Thế nô tài đi chuẩn bị trước đây!"
"Ừ!"
Lai Phúc lui xuống, ngự thư phòng trở nên yên tĩnh hẳn, tiếng củi lửa kêu 'bôm bốp' vang lên trong không gian tĩnh lặng, không thể ngừng suy nghĩ được, giờ phút này, trong đầu y toàn là hình bóng của người trong Liễu uyển.
Sau đó, dù có làm gì thì cũng không thể tĩnh tâm phê duyệt tấu chương được nữa.
Mực thấm qua trang giấy trắng, rồi lan rộng dần, nhìn từ xa trông rất giống một đóa hoa màu đen đang nở rộ.
Thất thần nhìn vết mực lem ra giấy, Hiên Viên Kỳ cố gắng tập trung vào tấu chương, nhưng lại không thể như mong muốn.
Lời nói vừa rồi của Hiên Viên Lận đã ảnh hưởng đến tâm trạng của y.
Từ đầu người y muốn tìm về là Liễu Uẩn Nịnh, người y muốn lúc đầu cũng là Liễu Uẩn Nịnh, nhưng tại sao sau khi hay tin về Liễu Uẩn Nịnh, y lại chẳng biết phải làm thế nào.
Đưa Liễu Uẩn Nịnh hồi cung để giam nàng bên cạnh mình, đây là điều y muốn, nhưng còn Liễu Vận Ngưng thì phải làm sao? Có thật sẽ giống như ý định lúc đầu, nhốt nàng vào thiên lao?
Không! Không thể nào!
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị y xua đi.
Dừng bút với tâm trạng buồn bực, Hiên Viên Kỳ dựa người ra sau.
Ngồi im một hồi, nỗi buồn phiền không giảm mà còn tăng, lần đầu tiên cảm thấy khó hạ quyết định đến vậy, mắt lóe sáng, y bỗng đứng bật dậy đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi ngự thư phòng, vừa hay Lai Phúc tiến vào, thấy Hiên Viên Kỳ đi tới, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ muốn đến Liễu uyển ngay bây giờ sao?"
"Ngươi chờ ở đây, trẫm ra ngoài một lát!"
Nói rồi Hiên Viên Kỳ bỏ đi mà không quay đầu lại, để mặc Lai Phúc đứng ngây ra đó.
Đi dạo trong đêm, tâm trạng dường như đã bình ổn trở lại, những ngôi sao lẻ loi tỏa ánh sáng mong manh trên bầu trời đêm, Hiên Viên Kỳ vừa ngẩng lên đã thấy.
Trăng tàn như lưỡi liềm soi bóng mình xuống khoảng trời đêm thanh vắng, bao phủ vạn vật, Hiên Viên Kỳ ngắm sao rồi nở nụ cười tự giễu.
—- Mang đến ánh sáng cho vạn vật lại là một mảnh trăng tàn cô đơn.
Nghĩ vậy, Hiên Viên Kỳ khẽ giật mình, xoay người quát: "Ai đó?"
Một lúc sau, một cái bóng nhỏ bé bước ra khỏi hòn non bộ cách đó không xa, vẻ mặt sợ sệt, bước từng bước dè dặt đến trong ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ.
Đợi đến khi nhìn rõ người đó là ai, Hiên Viên Kỳ mới thay đổi vẻ mặt: "Chủ tử của người xảy ra chuyện gì sao?"
Hiên Viên Kỳ đã nhận ra đó chính là một thị nữ khác ở bên cạnh Liễu Vận Ngưng – Lý Nhĩ.
Lý Nhĩ cúi đầu, xua tay trong sợ hãi.
Thấy thế, Hiên Viên Kỳ chau mày: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Nô tỳ đến đây là để báo cáo với bệ hạ chút chuyện......" Giọng nói của Lý Nhĩ có hơi run rẩy, mặc dù đã gặp Hiên Viên Kỳ không ít lần, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy y nàng đều bất giác cảm thấy sợ hãi.
"Chuyện gì?"
"Vâng, là về chuyện của nương nương."
"Liễu phi?" Hiên Viên Kỳ trở nên nghiêm túc, hỏi: "Liễu phi làm sao?"
"Là về chuyện nương nương bị hãm hại, nô tỳ, nô tỳ suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn thấy không nên để nương nương tiếp tục phạm sai lầm nữa, từ khi nương nương vào cung cho đến nay, nô tỳ thấy nương nương thay đổi rất nhiều, trước đây nương nương rất lương thiện, nhưng bây giờ nương nương, người......người......"
"Nàng làm sao?" Hiên Viên Kỳ không còn kiên nhẫn trước sự ấp a ấp úng của nàng ta, lạnh lùng cắt ngang.
"Người không chỉ phản bội bệ hạ, còn hãm hại Vân phi nương nương, Vân phi là một người tốt như vậy, nô tỳ thật lòng không chịu được, nô tỳ không thể để nương nương tiếp tục phạm sai lầm, bệ hạ, xin người minh giám cho!"
Ánh mắt Hiên Viên Kỳ trở nên u ám, giọng điệu gay gắt: "Nói cho rõ ràng!"
—- Phản bội? Liễu Vận Ngưng phản bội y?
"Đứa con trong bụng nương nương......không phải của bệ hạ."
"Hả?" Hiên Viên Kỳ cười lạnh: "Không phải của trẫm? Vậy thì của ai?"
Lý Nhĩ thấy Hiên Viên Kỳ không tin, cắn môi, nhanh nhảu đáp: "Là của Lãnh Thái y!"
Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, nàng tiếp lời: "Cả sự việc lần này cũng một tay nương nương thực hiện, bát dược Vân phi đưa đến cho nương nương chỉ đơn thuần là dược liệu an thai mà thôi, còn 'những thứ khác' có bên trong là nương nương tự bỏ thêm!"
Ánh mắt lạnh băng của Hiên Viên Kỳ quét thẳng vào Lý Nhĩ: "Ngươi có biết người ngươi đang nói xấu là ai?"
"Nô tỳ không có nói xấu nương nương!" Lý Nhĩ cố trấn tĩnh nói: "Không tin bệ hạ có thể đi hỏi các Thái y trong Thái y viện, lời khẳng định của họ rất đáng nghi, bởi vì thứ dược liệu đó họ chưa bao giờ thấy qua, thậm chí chưa từng nghe đến."
"Họ chưa từng gặp thứ dược liệu giống vậy, đó là vì trên thế gian này chỉ có ba người biết đến nó, ngoại trừ Lãnh Thái y và nương nương ra, cũng chỉ có sư phụ của hai người mới biết, chắc bệ hạ còn chưa được hay, trước khi tiến cung nương nương đã quen biết Lãnh Thái y, nương nương chính là sư muội của Lãnh Thái y, còn Lãnh Thái y chịu tiến cung làm Thái y nguyên nhân cũng vì nương nương."
"Bệ hạ, đêm nay người muốn đến Liễu uyển à?" Lai Phúc cầm áo choàng trong tay, hỏi Hiên Viên Kỳ đang phê duyệt tấu chương.
Hiên Viên Kỳ không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ 'ừ'.
Lai Phúc thấy vậy liền nói: "Thế nô tài đi chuẩn bị trước đây!"
"Ừ!"
Lai Phúc lui xuống, ngự thư phòng trở nên yên tĩnh hẳn, tiếng củi lửa kêu 'bôm bốp' vang lên trong không gian tĩnh lặng, không thể ngừng suy nghĩ được, giờ phút này, trong đầu y toàn là hình bóng của người trong Liễu uyển.
Sau đó, dù có làm gì thì cũng không thể tĩnh tâm phê duyệt tấu chương được nữa.
Mực thấm qua trang giấy trắng, rồi lan rộng dần, nhìn từ xa trông rất giống một đóa hoa màu đen đang nở rộ.
Thất thần nhìn vết mực lem ra giấy, Hiên Viên Kỳ cố gắng tập trung vào tấu chương, nhưng lại không thể như mong muốn.
Lời nói vừa rồi của Hiên Viên Lận đã ảnh hưởng đến tâm trạng của y.
Từ đầu người y muốn tìm về là Liễu Uẩn Nịnh, người y muốn lúc đầu cũng là Liễu Uẩn Nịnh, nhưng tại sao sau khi hay tin về Liễu Uẩn Nịnh, y lại chẳng biết phải làm thế nào.
Đưa Liễu Uẩn Nịnh hồi cung để giam nàng bên cạnh mình, đây là điều y muốn, nhưng còn Liễu Vận Ngưng thì phải làm sao? Có thật sẽ giống như ý định lúc đầu, nhốt nàng vào thiên lao?Không! Không thể nào!
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị y xua đi.
Dừng bút với tâm trạng buồn bực, Hiên Viên Kỳ dựa người ra sau.
Ngồi im một hồi, nỗi buồn phiền không giảm mà còn tăng, lần đầu tiên cảm thấy khó hạ quyết định đến vậy, mắt lóe sáng, y bỗng đứng bật dậy đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi ngự thư phòng, vừa hay Lai Phúc tiến vào, thấy Hiên Viên Kỳ đi tới, kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ muốn đến Liễu uyển ngay bây giờ sao?"
"Ngươi chờ ở đây, trẫm ra ngoài một lát!"
Nói rồi Hiên Viên Kỳ bỏ đi mà không quay đầu lại, để mặc Lai Phúc đứng ngây ra đó.
Đi dạo trong đêm, tâm trạng dường như đã bình ổn trở lại, những ngôi sao lẻ loi tỏa ánh sáng mong manh trên bầu trời đêm, Hiên Viên Kỳ vừa ngẩng lên đã thấy.
Trăng tàn như lưỡi liềm soi bóng mình xuống khoảng trời đêm thanh vắng, bao phủ vạn vật, Hiên Viên Kỳ ngắm sao rồi nở nụ cười tự giễu.
—- Mang đến ánh sáng cho vạn vật lại là một mảnh trăng tàn cô đơn.
Nghĩ vậy, Hiên Viên Kỳ khẽ giật mình, xoay người quát: "Ai đó?"
Một lúc sau, một cái bóng nhỏ bé bước ra khỏi hòn non bộ cách đó không xa, vẻ mặt sợ sệt, bước từng bước dè dặt đến trong ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ.
Đợi đến khi nhìn rõ người đó là ai, Hiên Viên Kỳ mới thay đổi vẻ mặt: "Chủ tử của người xảy ra chuyện gì sao?"
Hiên Viên Kỳ đã nhận ra đó chính là một thị nữ khác ở bên cạnh Liễu Vận Ngưng – Lý Nhĩ.
Lý Nhĩ cúi đầu, xua tay trong sợ hãi.
Thấy thế, Hiên Viên Kỳ chau mày: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Nô tỳ đến đây là để báo cáo với bệ hạ chút chuyện......" Giọng nói của Lý Nhĩ có hơi run rẩy, mặc dù đã gặp Hiên Viên Kỳ không ít lần, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy y nàng đều bất giác cảm thấy sợ hãi.
"Chuyện gì?"
"Vâng, là về chuyện của nương nương."
"Liễu phi?" Hiên Viên Kỳ trở nên nghiêm túc, hỏi: "Liễu phi làm sao?"
"Là về chuyện nương nương bị hãm hại, nô tỳ, nô tỳ suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn thấy không nên để nương nương tiếp tục phạm sai lầm nữa, từ khi nương nương vào cung cho đến nay, nô tỳ thấy nương nương thay đổi rất nhiều, trước đây nương nương rất lương thiện, nhưng bây giờ nương nương, người......người......"
"Nàng làm sao?" Hiên Viên Kỳ không còn kiên nhẫn trước sự ấp a ấp úng của nàng ta, lạnh lùng cắt ngang.
"Người không chỉ phản bội bệ hạ, còn hãm hại Vân phi nương nương, Vân phi là một người tốt như vậy, nô tỳ thật lòng không chịu được, nô tỳ không thể để nương nương tiếp tục phạm sai lầm, bệ hạ, xin người minh giám cho!"
Ánh mắt Hiên Viên Kỳ trở nên u ám, giọng điệu gay gắt: "Nói cho rõ ràng!"
—- Phản bội? Liễu Vận Ngưng phản bội y?
"Đứa con trong bụng nương nương......không phải của bệ hạ."
"Hả?" Hiên Viên Kỳ cười lạnh: "Không phải của trẫm? Vậy thì của ai?"
Lý Nhĩ thấy Hiên Viên Kỳ không tin, cắn môi, nhanh nhảu đáp: "Là của Lãnh Thái y!"
Nhìn nhìn Hiên Viên Kỳ, nàng tiếp lời: "Cả sự việc lần này cũng một tay nương nương thực hiện, bát dược Vân phi đưa đến cho nương nương chỉ đơn thuần là dược liệu an thai mà thôi, còn 'những thứ khác' có bên trong là nương nương tự bỏ thêm!"
Ánh mắt lạnh băng của Hiên Viên Kỳ quét thẳng vào Lý Nhĩ: "Ngươi có biết người ngươi đang nói xấu là ai?"
"Nô tỳ không có nói xấu nương nương!" Lý Nhĩ cố trấn tĩnh nói: "Không tin bệ hạ có thể đi hỏi các Thái y trong Thái y viện, lời khẳng định của họ rất đáng nghi, bởi vì thứ dược liệu đó họ chưa bao giờ thấy qua, thậm chí chưa từng nghe đến."
"Họ chưa từng gặp thứ dược liệu giống vậy, đó là vì trên thế gian này chỉ có ba người biết đến nó, ngoại trừ Lãnh Thái y và nương nương ra, cũng chỉ có sư phụ của hai người mới biết, chắc bệ hạ còn chưa được hay, trước khi tiến cung nương nương đã quen biết Lãnh Thái y, nương nương chính là sư muội của Lãnh Thái y, còn Lãnh Thái y chịu tiến cung làm Thái y nguyên nhân cũng vì nương nương."