Lúc Lai Phúc thấy bệ hạ bế Liễu phi về lại Liễu uyển, cuối cùng hắn cũng hiểu ánh mắt của bệ hạ ngày ấy là gì.
Đó là nỗi xót thương ẩn dưới sự lạnh lùng.
Còn vị tiểu thái giám đáng thương là hắn lại bị dọa đứng ngây ra.
Hắn theo bệ hạ nhiều năm vậy rồi, chưa từng thấy vẻ mặt nào khác ngoài sự lạnh lùng của người, tự dưng lại thấy được vẻ mặt đau lòng đó, hắn cảm thấy choáng, choáng vô cùng.
—- Ông trời ơi, không phải con bị hoa mắt chứ hả? Hay là người đang đùa giỡn con đây?
Bệ hạ lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng có biểu cảm này sao?
Trong lúc hắn còn đang cố tiêu hóa sự kích thích lớn này, Hiên Viên Kỳ đã bế Liễu Vận Ngưng đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Ban nãy phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy khiến Liễu Vận Ngưng không ngừng nôn khan, nôn đến khi không còn sức để chịu đựng được nữa thì hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Kỳ không rõ cái cảm giác đó là gì, chỉ biết lúc ấy, tim của y như thắt lại.
Vén tóc mai của nàng ra sau tai, y không biết, ánh mắt y dành cho dung nhan nhợt nhạt này lại đầy thương tiếc và dịu dàng chưa từng có.
Y lẳng lặng nhìn thiếu nữ với dung nhan nhợt nhạt, tim thắt lại đau đớn.
Từ khi tiến cung đến giờ, sắc mặt nàng lúc nào cũng xanh xao như vậy, lúc trước y còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng y phát hiện, bây giờ đã không như lúc trước nữa, mỗi lần nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt này, tim của y luôn bất giác co thắt, y hy vọng một ngày nào đó có thể được thấy nét hồng hào khỏe mạnh trên gương mặt này, chứ không phải sự xanh xao mệt mỏi.
Phụ Hoàng của y, vì tin lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà đánh mất người mình yêu nhất trong cuộc đời, còn y đã từng thề tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của phụ Hoàng, ngày trước khi nghe những lời Lý Nhĩ nói, cũng từng hoài nghi, nhưng chỉ một thoáng mà thôi.
Hơn nữa lúc y vào tới Liễu uyển, nhìn nàng im lặng ngủ say, tất cả phỏng đoán, tất cả hoài nghi đều tan biến.
Dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng y tin nàng!
Y cảm thấy tức giận, chẳng qua là vì có người mang tâm tư khác thường ở bên cạnh nàng! Đuổi Lãnh Hàn Vũ ra khỏi Đế Kinh, cũng vì muốn chặt đứt cái ý niệm chết tiệt kia trong đầu y mà thôi!
Nàng, là của một mình y! Ai cũng đừng mong cướp được!
Chỉ cần tưởng tượng có người nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng ái mộ, ngọn lửa giận trong lòng y lại lập tức bùng cháy.
Bàn tay đặt bên giường, đã siết chặt thành nắm đấm.
—- Hiên Viên Kỳ, ngươi thừa nhận đi, căn bản ngươi đã muốn đố kỵ đến phát cuồng rồi!
Sắc trời tối dần, nhưng thời gian trong Liễu uyển lại như ngưng đọng, người trên giường vẫn nằm ngủ mê, người thanh niên lẳng lặng ngồi bên giường, mắt chưa từng rời nàng lấy một lần, phòng ngủ sáng sủa dần trở nên tăm tối, y không hề buông tay nàng lấy nửa khắc.
Rất lâu, rất lâu sau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, người trên giường khẽ 'ưm' một tiếng, hàng mi dày rung rung, người thanh niên hồi thần, buông tay nàng ra, lại là bộ mặt lạnh lùng ngày thường.
Mở mắt, đôi mắt đen láy vẫn còn mơ màng như được phủ một làn sương mờ, ngăn không cho người khác nhìn thấy được tâm tư ẩn sâu bên trong.
Đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy sâu thẳm kia, nàng ngẩn ra, bỗng nhận ra đôi mắt đen láy ấy trở nên thâm trầm, như đã đen lại càng đen hơn.
Nàng giật mình: "Sao người lại ở đây?"
Nàng còn chưa hỏi xong đã bị giọng nói khàn đặc của mình dọa cho sợ, lúc ngẩng đầu nhìn vị Đế Vương lần nữa, nàng trợn mắt.
—- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra cả rồi!
—- Vân phi!
"Bệ hạ, Vân phi sao rồi? Nàng sao rồi?" Giọng nói của nàng không giấu được sự khẩn thiết, mặc dù khàn khàn khó nghe, cổ họng khô rát sinh đau, nàng cũng không để ý, ngồi bật dậy túm lấy áo Hiên Viên Kỳ.
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng một hồi, mới hỏi: "Nàng còn quan tâm tới ả, chẳng lẽ nàng không hận ả sao?"
"Hận?" Liễu Vận Ngưng bình tĩnh trở lại, buông tay: "Không, thiếp hận nàng."
—- Cũng vì nàng mà con của ta không có duyên với cuộc đời này, còn ta thì đánh mất đứa con yêu của mình. Nhưng......
"Nếu đã hận ả, vậy tại sao còn quan tâm đến sự sống chết của ả?"
"Bệ hạ, người thần thiếp hận là Vân phi, không phải con của nàng!" Nàng nhìn Hiên Viên Kỳ tha thiết, cúi đầu thấp giọng nói: "Hơn nữa, thần thiếp biết, nỗi đau mất con thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu......"
—- Rất khó chịu, rất khó chịu......
"Con của Vân phi vô tội......" Nàng nghẹn ngào nói, lệ hoen mi: "Nhưng mà con của thần thiếp cũng vô tội......" Một lời lên án đơn giản như vậy đã là sự chỉ trích lớn nhất của nàng rồi, mặc dù đây vốn không phải là lời chỉ trích.
Nỗi đau hiện rõ trong mắt nàng, Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt đau đớn đó, chưa kịp phản ứng đã ôm chặt nàng vào lòng.
Cứ im lặng, ôm chặt nàng như vậy.
Liễu Vận Ngưng ngẩn người mặc y ôm, nhất thời chưa kịp hồi thần, bỗng lại nghe tiếng y thì thầm bên tai: "Xin lỗi."
—- Xin lỗi? Hiên Viên Kỳ đang nói với ta ư?
—- Một Đế Vương cao cao tại thượng như vậy, lại đang xin lỗi ta sao?
Y khẽ hôn lên vành tai của nàng, càng khiến nàng ngây dại.
Lúc Lai Phúc thấy bệ hạ bế Liễu phi về lại Liễu uyển, cuối cùng hắn cũng hiểu ánh mắt của bệ hạ ngày ấy là gì.
Đó là nỗi xót thương ẩn dưới sự lạnh lùng.
Còn vị tiểu thái giám đáng thương là hắn lại bị dọa đứng ngây ra.
Hắn theo bệ hạ nhiều năm vậy rồi, chưa từng thấy vẻ mặt nào khác ngoài sự lạnh lùng của người, tự dưng lại thấy được vẻ mặt đau lòng đó, hắn cảm thấy choáng, choáng vô cùng.
—- Ông trời ơi, không phải con bị hoa mắt chứ hả? Hay là người đang đùa giỡn con đây?
Bệ hạ lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng có biểu cảm này sao?
Trong lúc hắn còn đang cố tiêu hóa sự kích thích lớn này, Hiên Viên Kỳ đã bế Liễu Vận Ngưng đi vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Ban nãy phải chứng kiến cảnh tượng máu me như vậy khiến Liễu Vận Ngưng không ngừng nôn khan, nôn đến khi không còn sức để chịu đựng được nữa thì hôn mê bất tỉnh, Hiên Viên Kỳ không rõ cái cảm giác đó là gì, chỉ biết lúc ấy, tim của y như thắt lại.
Vén tóc mai của nàng ra sau tai, y không biết, ánh mắt y dành cho dung nhan nhợt nhạt này lại đầy thương tiếc và dịu dàng chưa từng có.
Y lẳng lặng nhìn thiếu nữ với dung nhan nhợt nhạt, tim thắt lại đau đớn.
Từ khi tiến cung đến giờ, sắc mặt nàng lúc nào cũng xanh xao như vậy, lúc trước y còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng y phát hiện, bây giờ đã không như lúc trước nữa, mỗi lần nhìn thấy dung nhan nhợt nhạt này, tim của y luôn bất giác co thắt, y hy vọng một ngày nào đó có thể được thấy nét hồng hào khỏe mạnh trên gương mặt này, chứ không phải sự xanh xao mệt mỏi.
Phụ Hoàng của y, vì tin lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà đánh mất người mình yêu nhất trong cuộc đời, còn y đã từng thề tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của phụ Hoàng, ngày trước khi nghe những lời Lý Nhĩ nói, cũng từng hoài nghi, nhưng chỉ một thoáng mà thôi.
Hơn nữa lúc y vào tới Liễu uyển, nhìn nàng im lặng ngủ say, tất cả phỏng đoán, tất cả hoài nghi đều tan biến.
Dù không biết nguyên nhân tại sao, nhưng y tin nàng!
Y cảm thấy tức giận, chẳng qua là vì có người mang tâm tư khác thường ở bên cạnh nàng! Đuổi Lãnh Hàn Vũ ra khỏi Đế Kinh, cũng vì muốn chặt đứt cái ý niệm chết tiệt kia trong đầu y mà thôi!
Nàng, là của một mình y! Ai cũng đừng mong cướp được!
Chỉ cần tưởng tượng có người nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng ái mộ, ngọn lửa giận trong lòng y lại lập tức bùng cháy.
Bàn tay đặt bên giường, đã siết chặt thành nắm đấm.
—- Hiên Viên Kỳ, ngươi thừa nhận đi, căn bản ngươi đã muốn đố kỵ đến phát cuồng rồi!
Sắc trời tối dần, nhưng thời gian trong Liễu uyển lại như ngưng đọng, người trên giường vẫn nằm ngủ mê, người thanh niên lẳng lặng ngồi bên giường, mắt chưa từng rời nàng lấy một lần, phòng ngủ sáng sủa dần trở nên tăm tối, y không hề buông tay nàng lấy nửa khắc.
Rất lâu, rất lâu sau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, người trên giường khẽ 'ưm' một tiếng, hàng mi dày rung rung, người thanh niên hồi thần, buông tay nàng ra, lại là bộ mặt lạnh lùng ngày thường.
Mở mắt, đôi mắt đen láy vẫn còn mơ màng như được phủ một làn sương mờ, ngăn không cho người khác nhìn thấy được tâm tư ẩn sâu bên trong.
Đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy sâu thẳm kia, nàng ngẩn ra, bỗng nhận ra đôi mắt đen láy ấy trở nên thâm trầm, như đã đen lại càng đen hơn.
Nàng giật mình: "Sao người lại ở đây?"
Nàng còn chưa hỏi xong đã bị giọng nói khàn đặc của mình dọa cho sợ, lúc ngẩng đầu nhìn vị Đế Vương lần nữa, nàng trợn mắt.
—- Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra cả rồi!
—- Vân phi!
"Bệ hạ, Vân phi sao rồi? Nàng sao rồi?" Giọng nói của nàng không giấu được sự khẩn thiết, mặc dù khàn khàn khó nghe, cổ họng khô rát sinh đau, nàng cũng không để ý, ngồi bật dậy túm lấy áo Hiên Viên Kỳ.
Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng một hồi, mới hỏi: "Nàng còn quan tâm tới ả, chẳng lẽ nàng không hận ả sao?"
"Hận?" Liễu Vận Ngưng bình tĩnh trở lại, buông tay: "Không, thiếp hận nàng."
—- Cũng vì nàng mà con của ta không có duyên với cuộc đời này, còn ta thì đánh mất đứa con yêu của mình. Nhưng......
"Nếu đã hận ả, vậy tại sao còn quan tâm đến sự sống chết của ả?"
"Bệ hạ, người thần thiếp hận là Vân phi, không phải con của nàng!" Nàng nhìn Hiên Viên Kỳ tha thiết, cúi đầu thấp giọng nói: "Hơn nữa, thần thiếp biết, nỗi đau mất con thật sự khiến người ta cảm thấy rất khó chịu......"
—- Rất khó chịu, rất khó chịu......
"Con của Vân phi vô tội......" Nàng nghẹn ngào nói, lệ hoen mi: "Nhưng mà con của thần thiếp cũng vô tội......" Một lời lên án đơn giản như vậy đã là sự chỉ trích lớn nhất của nàng rồi, mặc dù đây vốn không phải là lời chỉ trích.
Nỗi đau hiện rõ trong mắt nàng, Hiên Viên Kỳ nhìn vẻ mặt đau đớn đó, chưa kịp phản ứng đã ôm chặt nàng vào lòng.
Cứ im lặng, ôm chặt nàng như vậy.
Liễu Vận Ngưng ngẩn người mặc y ôm, nhất thời chưa kịp hồi thần, bỗng lại nghe tiếng y thì thầm bên tai: "Xin lỗi."
—- Xin lỗi? Hiên Viên Kỳ đang nói với ta ư?
—- Một Đế Vương cao cao tại thượng như vậy, lại đang xin lỗi ta sao?
Y khẽ hôn lên vành tai của nàng, càng khiến nàng ngây dại.