"Nương nương, người muốn đi đâu? Còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục bưng đồ ăn sáng đến, ngạc nhiên nhìn Liễu Vận Ngưng vừa tiến ra khỏi cửa.
"Ta thấy ở trong phòng hoài buồn quá, muốn đi ra ngoài một chút."
"Nhưng nương nương còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục đặt đồ ăn sáng xuống, chạy đến cạnh Liễu Vận Ngưng.
Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng nói: "Cứ để đó đi, bây giờ ta chẳng muốn ăn gì đâu."
"Vậy......" Lưu Dục nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Vậy nương nương muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người."
—- Rốt cục nương nương bị sao vậy? Mấy ngày nay không ăn uống đủ bữa, có ăn cũng chẳng nhiều, cơ thể vốn đã suy nhược rồi, cứ tiếp tục mãi vậy sao được.
"Không được, nương nương, người dùng bữa xong rồi hẳn đi." Càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, Lưu Dục lắc đầu, nghiêm túc nói.
"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ánh mắt van nài: "Ta thật sự không muốn ăn."
"Vậy, vậy người hớp một miếng cháo thôi cũng được!" Nàng bưng bát cháo cá tới đặt trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Không lay chuyển được Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng đành phải nghe lời, cố nhịn cảm giác ghê tởm hớp cạn bát cháo.
Mùi cá tanh khiến nàng rất muốn ói, dạ dày cảm thấy không khỏe, mày càng chau chặt lại.
"Nương nương, người sao thế?"
Khoát tay, Liễu Vận Ngưng nhịn cảm giác buồn nôn, nói: "Ta không sao."
"Nương nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người!"
"Không cần đâu, ngươi cứ ở lại đi." Nàng chỉ muốn ở một mình.
"Vậy nương nương nhớ cẩn thận, nếu thấy không khỏe phải về ngay, người nhớ nhé?"
"Ừ!"
Cười với Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng quay người rời khỏi Liểu uyển.
Lưu Dục nhìn bóng nàng dần xa, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nương nương yếu vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể biến thành một làn khói trắng theo gió cuốn đi.
Nỗi bất an ngày một lớn dần.
Vào cung đã nửa năm, thế mà nàng vẫn cảm thấy Hoàng cung thật xa lạ, nơi thân thuộc nhất, chẳng có gì ngoài Liểu uyển.
Taytrái nắm chặt viên ngọc ấm màu trắng, đây là thứ Hiên Viên Kỳ đưa cho nàng.
Ngọc thật ấm, nhưng tay nàng lại quá lạnh.
Vừa lạnh, vừa ấm.
Chậm chạp bước đi trên con đường xa lạ, quanh đây đều là cảnh sắc lạ lẫm, rất nhiều chuyện 'cưỡi ngựa xem hoa' xuất hiện trong đầu một lần lại một lần, rồi từ từ lắng đọng.
Một vài chiếc lá khô vàng rơi xuống đất, nàng vươn cánh tay còn lại đón lấy một chiếc.
Trong lòng bàn tay trắng xanh, là một chiếc lá vàng úa lẳng lặng nằm đó.
—- Nè, cho muội đó, chờ khi nào muội lớn lên huynh sẽ trở về tìm muội, muội phải chờ ta đó!
Lời hẹn ước vẫn văng vẳng bên tai, còn nàng đã không còn đứng đó trông mong chờ đợi nữa.
Vật vẫn còn đây mà người thì đã đi rồi.
Đợi mười năm, chờ mười năm, chờ được rồi thì người ấy đã quên.
Nhớ ngày đó người ấy nói sẽ lấy mình, ngay cả trong mơ cũng tràn ngập mong chờ, bây giờ nghĩ lại sao thấy bản thân lúc trước lại buồn cười đến thế.
Bấm ngón tay tính từng ngày từng ngày, một năm rồi lại một năm, khoảng thời gian mười năm đó, niềm hy vọng mà bản thân gửi gắm cũng dần trôi xa.
Thật ra bây giờ có nghĩ lại, cũng chỉ vì quá ngu ngốc mà thôi.
Chẳng qua y chỉ thuận miệng nói vậy, còn bản thân lại ngu ngốc không phân biệt nổi đâu đùa đâu thật, cũng tại mình quá mức ngu ngốc.
Chẳng trách được ai.
Thu tay lại, nàng im lặng nhìn lá vàng bay theo gió, rồi từ từ hạ xuống, trong đôi mắt như nước hồ thu thoáng nét sầu bi, sau đó thì biến mất như đó chỉ là ảo giác.
Ngẩng mặt, trong mắt nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Tiếng nước chảy từ đằng xa truyền đến, nàng cúi đầu bước sang đó.
Mặt trời ngả về Tây nhuốm một màu đỏ ối tựa như một ngọn lửa đang thiêu rụi cả đất trời.
'Soạt', nàng đạp phải một chiếc lá khô.
Nhưng hình như nàng không hề nhận ra, chỉ mãi ngây ra nhìn đằng xa, mắt như được phủ một lớp sương mờ, khiến kẻ khác không tài nào nhìn thấu được.
Con nước xuôi dòng nổi bật dưới trời chiều nhiễm màu đỏ ối, trong cõi đất trời tĩnh lặng, có hai con người đang ôm nhau giữa chốn không người kia, đứng từ xa nhìn trông thật giống một bức họa tuyệt đẹp.
Ngơ ngác nhìn, im lặng nhìn.
Với thần thái ấy,
Với nỗi phiền muộn đầy bi thương ấy,
Và với nỗi đau sâu đậm ấy.
Tận mắt chứng kiến và nghe người khác nói lại, thật sự không hề giống nhau.
Có cố gắng đến đâu, ta cũng vẫn là kẻ thứ ba.
Liễu phi chân chính đã trở lại, vậy còn thế thân là nàng thì sao? Có phải sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia......
Hai tay buông xuôi hai bên hông, nàng cúi đầu, ngây ra nhìn viên ngọc ấm từ từ rơi xuống đất, lòng hoảng loạn.
"Cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời đi.
Kết quả đã vậy, nàng cũng đã sớm biết, vì vậy, cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa.
"Nương nương, người muốn đi đâu? Còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục bưng đồ ăn sáng đến, ngạc nhiên nhìn Liễu Vận Ngưng vừa tiến ra khỏi cửa.
"Ta thấy ở trong phòng hoài buồn quá, muốn đi ra ngoài một chút."
"Nhưng nương nương còn chưa dùng bữa mà!" Lưu Dục đặt đồ ăn sáng xuống, chạy đến cạnh Liễu Vận Ngưng.
Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng nói: "Cứ để đó đi, bây giờ ta chẳng muốn ăn gì đâu."
"Vậy......" Lưu Dục nhìn Liễu Vận Ngưng bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng: "Vậy nương nương muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người."
—- Rốt cục nương nương bị sao vậy? Mấy ngày nay không ăn uống đủ bữa, có ăn cũng chẳng nhiều, cơ thể vốn đã suy nhược rồi, cứ tiếp tục mãi vậy sao được.
"Không được, nương nương, người dùng bữa xong rồi hẳn đi." Càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng, Lưu Dục lắc đầu, nghiêm túc nói.
"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng nhìn nàng, ánh mắt van nài: "Ta thật sự không muốn ăn."
"Vậy, vậy người hớp một miếng cháo thôi cũng được!" Nàng bưng bát cháo cá tới đặt trước mặt Liễu Vận Ngưng.
Không lay chuyển được Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng đành phải nghe lời, cố nhịn cảm giác ghê tởm hớp cạn bát cháo.
Mùi cá tanh khiến nàng rất muốn ói, dạ dày cảm thấy không khỏe, mày càng chau chặt lại.
"Nương nương, người sao thế?"
Khoát tay, Liễu Vận Ngưng nhịn cảm giác buồn nôn, nói: "Ta không sao."
"Nương nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ đi với người!""Không cần đâu, ngươi cứ ở lại đi." Nàng chỉ muốn ở một mình.
"Vậy nương nương nhớ cẩn thận, nếu thấy không khỏe phải về ngay, người nhớ nhé?"
"Ừ!"
Cười với Lưu Dục, Liễu Vận Ngưng quay người rời khỏi Liểu uyển.
Lưu Dục nhìn bóng nàng dần xa, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nương nương yếu vậy, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể biến thành một làn khói trắng theo gió cuốn đi.
Nỗi bất an ngày một lớn dần.
Vào cung đã nửa năm, thế mà nàng vẫn cảm thấy Hoàng cung thật xa lạ, nơi thân thuộc nhất, chẳng có gì ngoài Liểu uyển.
Taytrái nắm chặt viên ngọc ấm màu trắng, đây là thứ Hiên Viên Kỳ đưa cho nàng.
Ngọc thật ấm, nhưng tay nàng lại quá lạnh.
Vừa lạnh, vừa ấm.
Chậm chạp bước đi trên con đường xa lạ, quanh đây đều là cảnh sắc lạ lẫm, rất nhiều chuyện 'cưỡi ngựa xem hoa' xuất hiện trong đầu một lần lại một lần, rồi từ từ lắng đọng.
Một vài chiếc lá khô vàng rơi xuống đất, nàng vươn cánh tay còn lại đón lấy một chiếc.
Trong lòng bàn tay trắng xanh, là một chiếc lá vàng úa lẳng lặng nằm đó.
—- Nè, cho muội đó, chờ khi nào muội lớn lên huynh sẽ trở về tìm muội, muội phải chờ ta đó!
Lời hẹn ước vẫn văng vẳng bên tai, còn nàng đã không còn đứng đó trông mong chờ đợi nữa.
Vật vẫn còn đây mà người thì đã đi rồi.
Đợi mười năm, chờ mười năm, chờ được rồi thì người ấy đã quên.
Nhớ ngày đó người ấy nói sẽ lấy mình, ngay cả trong mơ cũng tràn ngập mong chờ, bây giờ nghĩ lại sao thấy bản thân lúc trước lại buồn cười đến thế.
Bấm ngón tay tính từng ngày từng ngày, một năm rồi lại một năm, khoảng thời gian mười năm đó, niềm hy vọng mà bản thân gửi gắm cũng dần trôi xa.
Thật ra bây giờ có nghĩ lại, cũng chỉ vì quá ngu ngốc mà thôi.
Chẳng qua y chỉ thuận miệng nói vậy, còn bản thân lại ngu ngốc không phân biệt nổi đâu đùa đâu thật, cũng tại mình quá mức ngu ngốc.
Chẳng trách được ai.
Thu tay lại, nàng im lặng nhìn lá vàng bay theo gió, rồi từ từ hạ xuống, trong đôi mắt như nước hồ thu thoáng nét sầu bi, sau đó thì biến mất như đó chỉ là ảo giác.
Ngẩng mặt, trong mắt nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Tiếng nước chảy từ đằng xa truyền đến, nàng cúi đầu bước sang đó.
Mặt trời ngả về Tây nhuốm một màu đỏ ối tựa như một ngọn lửa đang thiêu rụi cả đất trời.
'Soạt', nàng đạp phải một chiếc lá khô.
Nhưng hình như nàng không hề nhận ra, chỉ mãi ngây ra nhìn đằng xa, mắt như được phủ một lớp sương mờ, khiến kẻ khác không tài nào nhìn thấu được.
Con nước xuôi dòng nổi bật dưới trời chiều nhiễm màu đỏ ối, trong cõi đất trời tĩnh lặng, có hai con người đang ôm nhau giữa chốn không người kia, đứng từ xa nhìn trông thật giống một bức họa tuyệt đẹp.
Ngơ ngác nhìn, im lặng nhìn.
Với thần thái ấy,
Với nỗi phiền muộn đầy bi thương ấy,
Và với nỗi đau sâu đậm ấy.
Tận mắt chứng kiến và nghe người khác nói lại, thật sự không hề giống nhau.
Có cố gắng đến đâu, ta cũng vẫn là kẻ thứ ba.
Liễu phi chân chính đã trở lại, vậy còn thế thân là nàng thì sao? Có phải sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia......
Hai tay buông xuôi hai bên hông, nàng cúi đầu, ngây ra nhìn viên ngọc ấm từ từ rơi xuống đất, lòng hoảng loạn.
"Cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời đi.
Kết quả đã vậy, nàng cũng đã sớm biết, vì vậy, cũng không còn gì đáng để lưu tâm nữa.