"Nhớ kỹ, ta tên Hàn Thiếu Lăng nha!" Đạp đất, y phóng ra ngoài cửa sổ, thanh âm đầy tà khí ẩn ẩn đâu đây: "Ta rất mong chờ lần gặp ngươi kế tiếp nha!"
Liễu Vận Ngưng bụm mặt, ngọn lửa giận cháy lên trong đôi mắt bình tĩnh, trợn mắt nhìn theo bóng người đó biến mất ngoài cửa sổ, chưa từng dời mắt.
Bỗng, cánh cửa phòng chạm trỗ hoa văn tinh xảo bị đẩy vào, kêu 'cọt kẹt'.
Liễu Vận Ngưng thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn theo.
Hiên Viên Kỳ đang cầm mâm thức ăn, đứng ở cửa sổ với vẻ mặt u ám, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
Liễu Vận Ngưng khẽ run lên, đưa tay sờ sờ đôi môi còn hơi đau, bất đắc dĩ cười khổ.
—- Hàn Thiếu Lăng, ngươi hại chết ta rồi!
"Y là ai?" Thanh âm lạnh lùng, không chút ấm áp truyền đến, Liễu Vận Ngưng cúi mặt: "Không biết."
—- Ta thật sự không biết, ngoại trừ biết y qua lần vào cung ám sát ra, ta hoàn toàn không biết gì nữa hết.
"Không biết?" Nháy mắt y đã đứng trước mặt Liễu Vận Ngưng như quỷ vừa hiện hình, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, bức nàng phải nhìn y: "Không biết mà có thể để y tùy ý vào phòng của ngươi? Không biết mà có thể để người lạ hôn? Liễu Vận Ngưng, ta thật không ngờ ngươi lại là một nữ nhân lẳng lơ phóng đãng như vậy!"
Liễu Vận Ngưng đau đến chau mày lại, chỉ chú ý đến bàn tay đang nắm lấy cằm nàng của y, dùng lực lớn hơn bao giờ hết.
Không cần nhìn nàng cũng biết, cằm nàng chắc chắn đã chuyển màu tím xanh rồi.
"Rốt cục người đó là ai? Tình cũ của ngươi?" Thanh âm y cực kỳ trầm, khiến Liễu Vận Ngưng cảm giác hình như bão tố đang kéo đến, kiềm nén nỗi lo sợ trong lòng xuống, Liễu Vận Ngưng điều chỉnh thanh âm cho giống bình thường: "Xin lỗi—-" Nàng biết mình đuối lý, thanh âm trùng xuống, nhưng rồi nàng lại nhanh chóng biện giải: "Nhưng ta thật sự không quen biết người đó."
Hiên Viên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt như muốn tóe lửa đến nơi: "Ta chỉ mới rời khỏi đây một lát, vậy mà ngươi đã dám tư thông với kẻ khác?" Ngọn lửa giận lớn dần trong lòng, y phải tự chủ lắm mới có thể ngăn được nỗi xúc động muốn ném nàng xuống đất của mình.
"Nhớ kỹ, ta tên Hàn Thiếu Lăng nha!" Đạp đất, y phóng ra ngoài cửa sổ, thanh âm đầy tà khí ẩn ẩn đâu đây: "Ta rất mong chờ lần gặp ngươi kế tiếp nha!"
Liễu Vận Ngưng bụm mặt, ngọn lửa giận cháy lên trong đôi mắt bình tĩnh, trợn mắt nhìn theo bóng người đó biến mất ngoài cửa sổ, chưa từng dời mắt.
Bỗng, cánh cửa phòng chạm trỗ hoa văn tinh xảo bị đẩy vào, kêu 'cọt kẹt'.
Liễu Vận Ngưng thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn theo.Hiên Viên Kỳ đang cầm mâm thức ăn, đứng ở cửa sổ với vẻ mặt u ám, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.
Liễu Vận Ngưng khẽ run lên, đưa tay sờ sờ đôi môi còn hơi đau, bất đắc dĩ cười khổ.
—- Hàn Thiếu Lăng, ngươi hại chết ta rồi!
"Y là ai?" Thanh âm lạnh lùng, không chút ấm áp truyền đến, Liễu Vận Ngưng cúi mặt: "Không biết."
—- Ta thật sự không biết, ngoại trừ biết y qua lần vào cung ám sát ra, ta hoàn toàn không biết gì nữa hết.
"Không biết?" Nháy mắt y đã đứng trước mặt Liễu Vận Ngưng như quỷ vừa hiện hình, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, bức nàng phải nhìn y: "Không biết mà có thể để y tùy ý vào phòng của ngươi? Không biết mà có thể để người lạ hôn? Liễu Vận Ngưng, ta thật không ngờ ngươi lại là một nữ nhân lẳng lơ phóng đãng như vậy!"
Liễu Vận Ngưng đau đến chau mày lại, chỉ chú ý đến bàn tay đang nắm lấy cằm nàng của y, dùng lực lớn hơn bao giờ hết.
Không cần nhìn nàng cũng biết, cằm nàng chắc chắn đã chuyển màu tím xanh rồi.
"Rốt cục người đó là ai? Tình cũ của ngươi?" Thanh âm y cực kỳ trầm, khiến Liễu Vận Ngưng cảm giác hình như bão tố đang kéo đến, kiềm nén nỗi lo sợ trong lòng xuống, Liễu Vận Ngưng điều chỉnh thanh âm cho giống bình thường: "Xin lỗi—-" Nàng biết mình đuối lý, thanh âm trùng xuống, nhưng rồi nàng lại nhanh chóng biện giải: "Nhưng ta thật sự không quen biết người đó."
Hiên Viên Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt như muốn tóe lửa đến nơi: "Ta chỉ mới rời khỏi đây một lát, vậy mà ngươi đã dám tư thông với kẻ khác?" Ngọn lửa giận lớn dần trong lòng, y phải tự chủ lắm mới có thể ngăn được nỗi xúc động muốn ném nàng xuống đất của mình.