"Môn chủ, sáng sớm hôm nay có ai đó đã đem thứ này đến!" Hắc y nam tử cầm một phong thư, tất cung tất kính dâng lên cho Hàn Tịnh Triệt.
Hàn Tịnh Triệt dời khỏi đống công văn, nhìn nhìn phong thư trong tay hắc y nam tử, không nhận nhưng hỏi: "Có biết ai mang đến không?"
"Thuộc hạ cũng không rõ, tờ mờ sáng hôm nay đã thấy phong thư này đặt trước cửa, phía trên còn có một mảnh ngọc vỡ!"
Hàn Tịnh Triệt nhận lấy phong thư mà mặt không biến sắc, nhìn phong thư rồi nhìn mảnh ngọc vỡ, mày bỗng chau lại.
"Không biết ai mang đến à?"
"Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử đáp.
Có hơi trầm ngâm, Hàn Tịnh Triệt mở phong thư ra, đọc kỹ nội dung bên trong.
Hắc y nam tử khoanh tay đứng một bên, chờ chỉ thị của y.
Nội dung trong thư không nhiều, Hàn Tịnh Triệt vừa liếc qua đã đọc xong, nhưng đồng thời mày của y cũng chau lại.
Buông phong thư trong tay xuống bàn, Hàn Tịnh Triệt phất phất tay, nói: "Ngươi lui xuống đi!"
"Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử nhận mệnh lui xuống, nhưng gần ra đến cửa thì dừng lại: "Môn chủ, môn chủ phu nhân đòi gặp người, người thấy......"
"Việc này bổn môn chủ sẽ tự xử lý, ngươi lui xuống đi!"
"Dạ, môn chủ."
Hắc y nam tử rời đi chưa được bao lâu, Hàn Tịnh Triệt cũng rời phòng, siết chặt mảnh ngọc vỡ trong tay, đi về phía nội viện.
Trời se lạnh, mới từ phòng bước ra ngoài, không khí lạnh buốt liền ập đến, cũng may y là người tập võ, nên không hề hứng gì trước khí lạnh.
Lúc đến nội viện, thấy tỳ nữ vội vã mang một thúng than đầy vào phòng Trữ Vân Lưu, y gọi với theo: "Phu nhân ngươi đâu?"
"Bẩm môn chủ, phu nhân không đi đâu, đang nghỉ ngơi trong phòng, nô tỳ định bắt thêm bếp sưởi cho phu nhân."
"Không phải trong phòng đã có bếp sưởi rồi sao?"
"Dạ, đúng vậy, nhưng phu nhân cứ than lạnh hoài!"
Chau mày, Hàn Tịnh Triệt bỗng đỡ lấy thúng than, nói: "Ngươi bận gì thì cứ đi làm đi, ở đây có bổn môn chủ là đủ rồi!"
"Dạ, môn chủ!"
Tỳ nữ lui xuống, Hàn Tịnh Triệt bê thúng than mà không hề mất một chút sức, đẩy cửa bước vào phòng Trữ Vân Lưu, gió lạnh thổi vào căn phòng ấm áp!
"Mau, mau, mau, mau, mau đóng cửa lại, ta lạnh chết mất!" Giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền đến, y chau mày, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Lúc xoay người bước vào phòng trong, thì thấy người vừa nói chuyện với mình trùm chăn kín mít, cả người co rúm lại, chả thấy mặt mũi đâu cả, chỉ để lộ cặp mắt cứ đảo tới đảo lui.
Thấy y, đôi mắt ấy chuyển sang kinh ngạc: "Tịnh Triệt tướng công, sao ngươi lại đến đây?"
Hai người đến đây đã hơn nửa tháng, nhưng trừ ngày đầu tiên đến đây ra, thời gian còn lại những lúc nàng bị lạnh y không hề chủ động tìm nàng, hôm nay y đột ngột đến thăm khiến nàng kinh ngạc vô cùng.
"Ngươi lạnh lắm sao?" Thấy nàng trùm chăn kín mít, hai hàm răng đánh lập cập, Hàn Tịnh Triệt châm thêm than vào bếp sưởi.
"Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ thấy nơi nào lạnh như ở đây, tuy ở Đế Kinh cũng có tuyết rơi, nhưng ở đó chẳng lạnh bằng một nửa ở đây, ta lạnh chết mất!" Nàng phóng đại, quấn chăn quanh người rồi xuống giường, túm lấy ống tay áo của Hàn Tịnh Triệt, kéo y đến bên giường, bức y ngồi xuống: "Tịnh Triệt tướng công, tâm sự với ta chút đi!"
Hàn Tịnh Triệt không thích lắm, nhưng cũng ngồi xuống theo ý nàng.
Trữ Vân Lưu thấy y nghe lời như vậy, cười tươi như hoa, ánh mắt tràn ngập vui sướng, cười ngố, nhanh chóng leo lên giường ôm chầm lấy y.
Hàn Tịnh Triệt cúi đầu nhìn nàng, không hề khó chịu trước hành động thân mật này: "Trữ Vân Lưu, không phải ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì đấy chứ?"
Nụ cười tươi của Trữ Vân Lưu phút chốc cứng đờ, ngay sau đó nàng liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tịnh Triệt: "Tịnh Triệt tướng công, ngươi vừa nói cái gì?"
"......"
"Tịnh Triệt tướng công......"
"Sáng hôm nay có người mang thứ này đến!" Y thản nhiên nói, rồi đưa phong thư và mảnh ngọc vỡ mà hắc y nam tử mới vừa đưa y cho Trữ Vân Lưu.
Nội dung trong thư rất ngắn, chỉ có vài câu ít ỏi: Thù cướp thê tử, tất phải báo!
Sắc mặt Trữ Vân Lưu chuyển xấu sau khi xem xong thư, cũng chẳng thể duy trì nụ cười, hiếm khi im lặng.
"Chẳng lẽ ngươi không tính nói rõ với ta sao?" Hàn Tịnh Triệt liếc nàng một cái, thanh âm điềm nhiên.
"......"
Hàn Tịnh Triệt không hối nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trầm mặc.
Hồi lâu, Trữ Vân Lưu bỗng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với y, ánh mắt tươi vui hoạt bát lại trở nên mông lung xa lạ, Hàn Tịnh Triệt bất giác nhướng mày.
"Thật ra tên của ta không phải là Trữ Vân Lưu......"
Y nhướng nhướng mày, chờ nàng nói tiếp.
"Tên thật của ta là Liễu Uẩn Nịnh......"
Vẻ mặt Hàn Tịnh Triệt nghiêm túc hẳn lên: "Nếu ta nhớ không lầm, hình như cách đây mấy tháng Liễu Uẩn Nịnh đã tiến cung làm Hoàng hậu?"
"Đúng vậy......" Nàng cười khổ: "Nhưng rồi ta trốn hôn."
"Vậy người trong cung là?"
"Là muội muội song sinh của ta —-" Nàng cười bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Liễu Vận Ngưng!"
"Môn chủ, sáng sớm hôm nay có ai đó đã đem thứ này đến!" Hắc y nam tử cầm một phong thư, tất cung tất kính dâng lên cho Hàn Tịnh Triệt.
Hàn Tịnh Triệt dời khỏi đống công văn, nhìn nhìn phong thư trong tay hắc y nam tử, không nhận nhưng hỏi: "Có biết ai mang đến không?"
"Thuộc hạ cũng không rõ, tờ mờ sáng hôm nay đã thấy phong thư này đặt trước cửa, phía trên còn có một mảnh ngọc vỡ!"
Hàn Tịnh Triệt nhận lấy phong thư mà mặt không biến sắc, nhìn phong thư rồi nhìn mảnh ngọc vỡ, mày bỗng chau lại.
"Không biết ai mang đến à?"
"Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử đáp.
Có hơi trầm ngâm, Hàn Tịnh Triệt mở phong thư ra, đọc kỹ nội dung bên trong.
Hắc y nam tử khoanh tay đứng một bên, chờ chỉ thị của y.
Nội dung trong thư không nhiều, Hàn Tịnh Triệt vừa liếc qua đã đọc xong, nhưng đồng thời mày của y cũng chau lại.
Buông phong thư trong tay xuống bàn, Hàn Tịnh Triệt phất phất tay, nói: "Ngươi lui xuống đi!"
"Dạ, môn chủ!" Hắc y nam tử nhận mệnh lui xuống, nhưng gần ra đến cửa thì dừng lại: "Môn chủ, môn chủ phu nhân đòi gặp người, người thấy......"
"Việc này bổn môn chủ sẽ tự xử lý, ngươi lui xuống đi!"
"Dạ, môn chủ."
Hắc y nam tử rời đi chưa được bao lâu, Hàn Tịnh Triệt cũng rời phòng, siết chặt mảnh ngọc vỡ trong tay, đi về phía nội viện.
Trời se lạnh, mới từ phòng bước ra ngoài, không khí lạnh buốt liền ập đến, cũng may y là người tập võ, nên không hề hứng gì trước khí lạnh.
Lúc đến nội viện, thấy tỳ nữ vội vã mang một thúng than đầy vào phòng Trữ Vân Lưu, y gọi với theo: "Phu nhân ngươi đâu?"
"Bẩm môn chủ, phu nhân không đi đâu, đang nghỉ ngơi trong phòng, nô tỳ định bắt thêm bếp sưởi cho phu nhân."
"Không phải trong phòng đã có bếp sưởi rồi sao?"
"Dạ, đúng vậy, nhưng phu nhân cứ than lạnh hoài!"
Chau mày, Hàn Tịnh Triệt bỗng đỡ lấy thúng than, nói: "Ngươi bận gì thì cứ đi làm đi, ở đây có bổn môn chủ là đủ rồi!"
"Dạ, môn chủ!"
Tỳ nữ lui xuống, Hàn Tịnh Triệt bê thúng than mà không hề mất một chút sức, đẩy cửa bước vào phòng Trữ Vân Lưu, gió lạnh thổi vào căn phòng ấm áp!
"Mau, mau, mau, mau, mau đóng cửa lại, ta lạnh chết mất!" Giọng nữ quen thuộc từ bên trong truyền đến, y chau mày, ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Lúc xoay người bước vào phòng trong, thì thấy người vừa nói chuyện với mình trùm chăn kín mít, cả người co rúm lại, chả thấy mặt mũi đâu cả, chỉ để lộ cặp mắt cứ đảo tới đảo lui.
Thấy y, đôi mắt ấy chuyển sang kinh ngạc: "Tịnh Triệt tướng công, sao ngươi lại đến đây?"
Hai người đến đây đã hơn nửa tháng, nhưng trừ ngày đầu tiên đến đây ra, thời gian còn lại những lúc nàng bị lạnh y không hề chủ động tìm nàng, hôm nay y đột ngột đến thăm khiến nàng kinh ngạc vô cùng.
"Ngươi lạnh lắm sao?" Thấy nàng trùm chăn kín mít, hai hàm răng đánh lập cập, Hàn Tịnh Triệt châm thêm than vào bếp sưởi.
"Đương nhiên rồi, ta chưa bao giờ thấy nơi nào lạnh như ở đây, tuy ở Đế Kinh cũng có tuyết rơi, nhưng ở đó chẳng lạnh bằng một nửa ở đây, ta lạnh chết mất!" Nàng phóng đại, quấn chăn quanh người rồi xuống giường, túm lấy ống tay áo của Hàn Tịnh Triệt, kéo y đến bên giường, bức y ngồi xuống: "Tịnh Triệt tướng công, tâm sự với ta chút đi!"
Hàn Tịnh Triệt không thích lắm, nhưng cũng ngồi xuống theo ý nàng.
Trữ Vân Lưu thấy y nghe lời như vậy, cười tươi như hoa, ánh mắt tràn ngập vui sướng, cười ngố, nhanh chóng leo lên giường ôm chầm lấy y.
Hàn Tịnh Triệt cúi đầu nhìn nàng, không hề khó chịu trước hành động thân mật này: "Trữ Vân Lưu, không phải ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì đấy chứ?"
Nụ cười tươi của Trữ Vân Lưu phút chốc cứng đờ, ngay sau đó nàng liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hàn Tịnh Triệt: "Tịnh Triệt tướng công, ngươi vừa nói cái gì?"
"......"
"Tịnh Triệt tướng công......"
"Sáng hôm nay có người mang thứ này đến!" Y thản nhiên nói, rồi đưa phong thư và mảnh ngọc vỡ mà hắc y nam tử mới vừa đưa y cho Trữ Vân Lưu.
Nội dung trong thư rất ngắn, chỉ có vài câu ít ỏi: Thù cướp thê tử, tất phải báo!
Sắc mặt Trữ Vân Lưu chuyển xấu sau khi xem xong thư, cũng chẳng thể duy trì nụ cười, hiếm khi im lặng.
"Chẳng lẽ ngươi không tính nói rõ với ta sao?" Hàn Tịnh Triệt liếc nàng một cái, thanh âm điềm nhiên.
"......"
Hàn Tịnh Triệt không hối nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng trầm mặc.
Hồi lâu, Trữ Vân Lưu bỗng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười với y, ánh mắt tươi vui hoạt bát lại trở nên mông lung xa lạ, Hàn Tịnh Triệt bất giác nhướng mày.
"Thật ra tên của ta không phải là Trữ Vân Lưu......"
Y nhướng nhướng mày, chờ nàng nói tiếp.
"Tên thật của ta là Liễu Uẩn Nịnh......"
Vẻ mặt Hàn Tịnh Triệt nghiêm túc hẳn lên: "Nếu ta nhớ không lầm, hình như cách đây mấy tháng Liễu Uẩn Nịnh đã tiến cung làm Hoàng hậu?"
"Đúng vậy......" Nàng cười khổ: "Nhưng rồi ta trốn hôn."
"Vậy người trong cung là?"
"Là muội muội song sinh của ta —-" Nàng cười bất đắc dĩ và mệt mỏi: "Liễu Vận Ngưng!"