Lôi Cương chấn động toàn thân, ánh mắt hắn như đang mơ màng, chầm chậm cúi đầu nhìn về phía mặt tái nhợt của Hỏa Hiết, rồi gật đầu nói:
- Ừ, nàng gọi Tử Vận!
Hỏa Hiết khẽ run người, chậm rãi đứng lên, thân hình nóng bỏng, đẹp hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt Lôi Cương và nàng nhìn hắn chằm chằm. Nhưng mà, chỉ có điều, lúc này trong lòng Lôi Cương không có tâm trạng để ngắm thân hình hoàn mỹ đó.
Hỏa Hiết trùng vai khẽ run, sau khi hít một hơi, khuôn mặt cười tươi như hoa lại xuất hiện. Nàng quay đầu nhìn về phía Lôi Cương nói:
- Tiểu Đệ, ngươi trưởng thành, rất có sức hấp dẫn, làm cho tỷ tỷ thiếu chút nữa không giữ được điều mà một cô gái quý trọng, suốt cuộc đời chỉ biết yêu một người.
Không đợi Lôi Cương trả lời, khuôn mặt Hỏa Hiết chợt thay đổi, tựa như được nước mưa rửa sạch hai mắt, ngạc nhiên quan sát bốn phía, thấp giọng nói:
- Nơi này không phải Cấm Cương sao? Đây là nơi nào??
Lôi Cương thấy Hỏa Hiết thay đổi, trong lòng khẽ thở dài, mạnh mẽ gạt bỏ nói:
- Ta cũng không biết, sau khi ta tỉnh lại, chúng ta đi ra nơi này.
- A!!
Hỏa Hiết duyên dáng kêu lên một tiếng, ngồi dậy, vội vã ngồi xếp bằng, tập trung vào tu luyện.
Lôi Cương ngạc nhiên đánh giá Hỏa Hiết, thấy nàng nhập tâm tu luyện, hắn chậm rãi nhìn về phía bầu trời, nghĩ lại cơn giận trong lòng. Tinh thần Lôi Cương trở nên hỗn loạn, một người con gái suốt đời chỉ biết yêu một người đàn ông sao? Không biết bây giờ Tử Vận có ở bên cạnh người đàn ông nào hay không? Với khuôn mặt xinh đẹp của nàng hẳn là phải có rất nhiều người thích. Như vậy Tử Vận có thể yêu một người nào đó trong số bọn họ hay không? Nếu mà như vậy, mình…Lôi Cương chán chường thở dài, nhắm hai mắt lại, ngửa mặt lên, để gió nhẹ phất qua. Lôi Cương lại lẳng lặng hồi tưởng, lúc trước hắn và Tử Vận sống cùng một nơi, quãng thời gian đó thật đáng để nhớ.
- Ngươi phải bước trên núi cao, chúng ta mới có…
- Còn nếu không được thì hãy đã quên ta đi!
Giọng nói Tử Vận vang vọng trong tai Lôi Cương. Vẻ mặt hắn hơi xúc động. Tử Vận nói rất đúng. Nếu mình có thể bay lên được đỉnh núi, thì có thể cùng với Tử Vận một nơi, nếu không được như vậy thì chỉ còn cách quên nàng đi. Cho dù như thế nào, mình tất nhiên sẽ cố gắng tu luyện cho đến khi có thể ở cùng một nơi với Tử Vận. Nắm chặt hai hay, vẻ mặt Lôi Cương kiên quyết nhìn về phía trước. Trong lúc này, ở Lôi Cương có một động lực vô tận.
- Ầm… Bầu trời trong xanh là vậy mà đột nhiên vang lên một loạt âm thanh vang dội như có tiếng sấm sét, khiến cho Lôi Cương có hơi hoảng sợ. Trong lúc còn đang ngạc nhiên, một loạt sấm sét ầm ầm chợt hiện ra có đầy đủ kích cỡ. Lôi Cương chết lặng người nhìn những tia chớp xuất hiện trên đầu Hỏa Hiết. Những tia chớp màu tím liên tục bao vây lấy Hỏa Hiết, mà Hỏa Hiết bỗng dưng ói ra máu tươi, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khí thế toàn thân chợt thay đổi.
- Thiên Lôi? Hỏa Hiết đột phá cương thế đạt tới cương anh kỳ?
Trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh ngạc. Hỏa Hiết không phải mới có tu vi cương thể huyền giai làm sao đột nhiên lại đột phá? Lẽ nào…nàng đã ra khỏi Cấm Cương rồi sao?
Gương mặt hơi tái nhợt của Hỏa Hiết từ từ tái nhợt. Dường như sấm sét quá nhiều khiến cho Hỏa Hiết chống đỡ không được. Lôi Cương đang định chạy qua quan sát Hỏa Hiết. Bất thình lình toàn những tia chớp màu tím đang hội tụ bao vây toàn thân Hỏa Hiết, hướng thẳng chân phải Lôi Cương mà đánh.
- Hấp…
Lôi Cương hít một hơi, hai mắt tròn xoe, lỗ chân lông toàn thân dựng đứng giống như những cây châm, chân phải bị đánh cháy đen. Lôi Cương ngã xuống đất khiến cho một mảng tro bụi bay lên.
Sấm sét bao quanh người Hỏa Hiết, hoàn toàn bị Lôi Cương hấp hết, sắc mặt Hỏa Hiết cũng từ từ hồng hào trở lại, cơ thể tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt trắng muốt luôn nở nụ cười được bao phủ bởi một làn sánh sáng, trông rất đẹp mắt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tại Trung Xu Giới, cương thể đột phá cương anh, cần Thiên Lôi oanh kích, đánh tan cương đan, hóa thành cương anh, hiện tượng đó cũng không có nhiều uy hiếp, hoàn toàn có thể vượt qua. Nhưng mà cương anh đột phá tới cảnh giới Kiếp cương cũng phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày thiên kiếp mới có thể bước vào cảnh giới trường sinh bất tử.
Những sinh mệnh dưới cương anh đều có giới hạn, cương khí thì có sinh mệnh trăm năm, cương sư là hai trăm năm, cương thể bốn trăm năm, cương anh còn lại là hơn một nghìn năm. Mà phải trải qua thiên kiếp đạt tới kiếp cương mới có thể không bị ràng buộc bởi thời gian. Người tu đạo cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Rất nhiều cường giả đều là vì thời gian mà buồn bực sầu não mà chết. Bất quá, phá anh đan cũng có thể phá vỡ được những ràng buộc này. Đương nhiên điều tối quan trọng vẫn là tư cách và tư chất của từng người.
Như Hỏa Hiết mặc dù ở cấm cương chỉ có cương thế huyền giai, nhưng mà sau khi không có sự trói buộc của cấm cương, đã nhảy thẳng đến cương thế thiên giai, mà nhận thức cá nhân cũng khá hơn, lại đưa tới một đạo thiên kiếp tự mình phá đan thành anh. Cương thể và Cương anh có một khoảng cách, dễ dàng đạt tới cương thể, nhưng đạt tới cương anh khó như lên trời, đến nỗi người có chút căn cơ bất ổn còn bị Thiên lôi đánh chểt. Chỉ có điều người như vậy đều là người vì cái trước mắt. Mỗi một bước trong lộ trình tu luyện đều đầy những khó khăn, chỉ có làm đến nơi đến chốn thì cường giả mới ổn định mà đi đến đỉnh.
Linh khí xung quanh cuồn cuộn không ngừng nhập vào Hỏa Hiết, toàn bộ khu rừng rậm không còn linh khí tràn đầy, e rằng không lâu sau đó không ít cây đại thụ chết khô. Mọi việc có mặt lợi mà cũng có mặt hại.
Khi Hỏa Hiết phá đan ngưng tụ thành anh, Lôi Cương cũng đang ở một trạng thái kỳ diệu. Trong đầu hắn hiện lên năm chữ màu tím: Tử hồn thí thần trảm. Trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh nghi khi thấy đó chín là Cương Kỹ ở luyện khí tông? Làm sao mà lúc này lại xuất hiện? Sau khi Lôi Cương hơi suy tư, hắn nhớ lại lúc trước mình đã đạt được tử hồn thí trần trảm, cũng không nói rõ cương kỹ cấp mấy, mà chỉ chú thích ở sau lưng một từ: "Lôi". Điều này làm cho trong lòng Lôi Cương cảm thấy rất thắc mắc, thế giới không phân chia ngũ hành sao? Lẽ nào không chỉ có một mình ngũ hành? Nghĩ đến đó, nội tâm Lôi Cương thôi thúc tu luyện.
Khi trong lòng Lôi Cương các suy nghĩ đang chuyển động, thì năm chữ to tử hồn khí thần trảm cùng lúc tan ra, hóa thành một số chữ nhỏ màu tím và một hình ảnh. Lôi Cương chậm rãi dựa theo đó mà vận hành.
Trong chốc lát, Lôi Cương cảm thấy có chút kinh ngạc khi thấy Tử hồn khí thần trảm không giống với cương kỹ khác, mà chỉ có một chiêu, hơn nữa phương thức tu luyện cũng cực kỳ quái dị. Dĩ nhiên, trong lúc đó phải cảm thụ trời đất, sấm sét, đem cương khí trong cơ thể chậm rãi chuyển thành Lôi hệ biến hóa khôn lường. Sau một lát suy tư, Lôi Cương liền bỏ đi, nếu phải cảm thụ trời đất, sấm sét thì không thể một hồi nửa khắc tu luyện được.
Chợt, thần thức Lôi Cương chìm vào trong kinh mạch, tiếp tục tu luyện Ngũ Hành thể tu. Khi Lôi Cương mở mắt, nét mặt hắn trở nên sửng sốt. Hỏa Hiết hai tay buông thõng phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không biết suy nghĩ gì. Lúc này, trông Hỏa Hiết hoàn toàn khác trước đây, đẹp hơn, khí chất toàn thân giống như một quý nhân khoan thai làm cho kẻ khác cảm giác không dám nhìn thẳng, chỉ dám nhìn không thể chạm đến được. Chỉ cần đứng bên cạnh đã khiến cho Lôi Cương mềm lòng thiếu chút nữa mê mẩn.
- Ngươi tỉnh lại rồi…
Giọng nói Hỏa Hiết cất lên trong trẻo, kèm theo chút quan tâm. Nàng quay đầu, lẳng lặng nhìn Lôi Cương. Trong mắt không nhìn thấy chút rung động nào.
Lôi Cương xấu hổ cười, sờ đầu, nói:
- Ừ, ngươi đột phá sao? Chúng ta hẳn là đã ra khỏi Cấm Cương!
Hỏa Hiết gật đầu:
- Ừ, chúng ta đúng là đã ra, nếu không ta cũng không có khả năng đột phá.
Lôi Cương gật đầu, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, chỉ biết nhìn Hỏa Hiết. Bầu không khí dần dần có chút ngượng nghịu.
- Ta phải đi, nếu đã ra khỏi Cấm Cương rồi, ta lại có một số việc muốn hoàn thành, phải quay về Tông môn. Hỏa Hiết thở dài chậm dãi nói, vừa nhìn Lôi Cương chằm chằm như muốn nắm bắt tình cảm rung động của hắn. Nhưng hai mắt bình thản và có chút sửng sốt chứ không có chút rung động nào của Lôi Cương khiến cho Hỏa Hiết hơi thất vọng.
- Ừ, ta cũng muốn rèn luyện.
Lôi Cương gật đầu nói.
- Như vậy chúng ta chia tay đi.
Vẻ mặt Hỏa Hiết hết sức thản nhiên, hai mắt nhìn đi chỗ khác, thoáng chút cô đơn.
- Được! Bảo trọng.
Lôi Cương gật đầu.
Cơ thể Hỏa Hiết mềm mại run lên, quay đầu nhìn Lôi Cương, thấp giọng nói:
- Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?
Lôi Cương nghi hoặc nhìn Hỏa Hiết.
Hỏa Hiết thở dài yếu ớt, hai mắt lại nhìn Lôi Cương, rồi hờ hững nói:
- Lần sau gặp lại không biết khi nào, chào ngươi, tu luyện tốt!
Nói xong không đợi Lôi Cương trả lời nàng bèn hóa thành một ánh sáng rực rỡ bay về phía chân trời.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn Hỏa Hiết bay đi, mà cơ mặt hơi co giật. Lôi Cương thở dài, sao không biết dụng ý của Hỏa Hiết chứ, chỉ có điều bản thân hắn không thể sinh lòng yêu thương ai nữa.
Một lúc lâu sau đó, Lôi Cương cũng biến mất tại chỗ.