Lúc này, toàn thân Ly Hồn đầy vết thương. Ngọn lửa màu trắng bốc cháy trên người y. Nếu đứng từ xa nhìn lại Ly Hồn giống như biến thành một cây đuốc sống. Sự mãnh mẽ của nam tử âm độc khiến cho Ly Hồn bắt buộc phải làm như vậy, có lẽ gã sẽ mất mấy năm khổ tu. Nhưng lựa chọn giữa tính mạng và tu vi thì Ly Hồn thà chọn bỏ đi mấy năm còn hơn.
Sự có mặt của Lôi Cương khiến cho áp lực trên người Ly Hồn giảm xuống rất nhiều. Công kích của Lôi Cương mặc dù đối với cả hai người không có nhiều sự uy hiếp nhưng nam tử âm độc kia sau khi chịu một đòn của hắn liền biến sắc bởi vì cái lồng cương khí của y suýt chút nữa thì xuất hiện vết nứt. Bản thân y cũng bị đẩy lùi mấy trượng. một kiếm đó của Lôi Cương ẩn chứa rất nhiều lực lượng. Tuy nhiên, điều đó lại khiến cho nam tử âm độc cảm thấy vui mừng. Sự vui mừng đó chính là bởi y nghĩ do lớp lân giáp tạo ra sức mạnh như vậy. Vì vậy mà suy nghĩ để có được lớp lân giáp của Lôi Cương lại càng mạnh them. Mặc dù công kích của Lôi Cương khiến cho y thêm chút e ngại nhưng y cũng chỉ ngăn cản sự tấn công của hắn mà không hề phản kích. Chỉ cần y đánh chết được Ly Hồn thì chẳng có gì ngăn cản được y bắt được Lôi Cương. Sau đó sẽ từ từ thực hiện đại pháp Hoán Hồn.
Mặc dù khi Lôi Cương gia nhập, Ly Hồn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều nhưng không lâu sau sắc mặt đang trắng của gã từ từ tái xanh. Chân khí trong cơ thể gã cũng trở nên cuồn cuộn. Mỗi một đòn của nam tử âm độc gần như là liều mạng. Cái thuẫn linh khí trước mặt gã bị một búa bổ nát. Ngay cả cái lồng cương khí cũng không chịu nổi trước sức mạnh của cây búa nên sau hai nhát cũng tan biến.
- Thực sự ngươi phải đẩy ta vào chỗ chết hay sao? - Âm thanh của Ly Hồn hết sức lạnh lùng, ánh mắt trở nên kiên quyết.
Nam tử âm độc cảm thấy có sự nghiêm trọng bởi chắc chắn Ly Hồn sẽ liều mạng. Suy nghĩ một chút, nhưng khi nghĩ tới thân thể mạnh mẽ của Lôi Cương, y lại nảy ra ý hung ác mà quát lên:
- Phủ phách thiên địa! (Búa chém trời đất!)
Âm thanh chấn động của không gian như vang vọng tới tận chân trời. Lôi Cương biến sắc nhìn chằm chằm về phía một cây búa lớn cao hơn mười trượng đang ngưng tụ trong không trung. Ở giữa của nó chính là cây phủ của nam tử âm độc. Một chiêu này mà giáng xuống chỉ sợ kết quả của Ly Hồn chính là hồn bay phách lạc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lôi Cương hết sức kinh hãi. "Đây chính là một chiêu của cường giả Kiếp Cương hay sao?" Uy lực khủng bố của nó như mang tới cái chết bất cứ lúc nào khiến cho máu Lôi Cương như sôi lên. Nhìn Ly Hồn đang hết sức sợ hãi, Lôi Cương liền thu Hư Kiếm lại, xuất hiện ngay sau lưng của nam tử âm độc. Cương khí và nội kình của hắn nhanh chóng dồn vào hai tay. Đột nhiên, hai tay của Lôi Cương to lên tới năm lần mới ngừng lại. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ nhưng chẳng hề do dự, vung tay đánh mạnh vào lưng đối phương.
"Đinh...." Một tiếng động vang lên. Cái lồng cương khí của cường giả Kiếp Cương địa cấp bị phá nát. Hai bàn tay to lớn đánh mạnh lên lưng của nam tử âm độc.
"Hự..." Nam tử âm độc phun ra một ngụm máu tươi còn mình thì bay về phía trước mất một chút mới ổn định được người trong không trung. Cây phủ khổng lồ trong không trung trong nháy mắt biến mất để lộ bản thể của nó. Nam tử âm độc lau máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt trở nên đỏ hồng
- Tiểu tử! Ta nhất định phải có được thân thể của ngươi. - Nam tử nở nụ cười âm trầm. Y cũng không nổi giận với việc bản thân bị Lôi Cương làm cho bị thương. Còn Ly Hồn thì khiếp sợ nhìn đôi bàn tay to của Lôi Cương. Gã hơi liếc vết máu tươi nơi khóe miệng của nam tử âm độc. Một tên Cương Anh huyền cấp không ngờ lại đánh vỡ được cái lồng cương khí của Kiếp Cương địa cấp, thậm chí còn làm cho đối phương bị thương nhẹ. Muốn làm được như vậy thì thân thể phải mạnh tới mức độ nào?
Lôi Cương nhướng mày, rồi biến mất. Trong không trung như không còn thấy bóng của hắn. Tốc độ cực nhanh khiến cho gương mặt của nam tử trở nên trịnh trọng. Mặc dù y thèm nhỏ dãi thân thể của Lôi Cương nhưng nếu để lật thuyền trong mương thì cũng không phải là chuyện hay.
- Không tấn công đứng đó ngẩn người ra làm gì? - Âm thanh của Lôi Cương vang lên trong không trung khiến cho Ly Hồn giật mình. Thay linh kiếm trong tay gã tỏa ra ánh sáng rộng tới cả thước, miệng thì hét to:
- Hỏa phệ!
Thanh linh kiếm đen thui chợt bốc lên một ngọn lửa tỏa ra ánh sáng tới cả mười thước. Y nhanh chóng lao về phía nam tử âm độc.
Nam tử âm độc lại phát ra một cái lồng cương khí bao phủ toàn thân, gương mặt có chút nghiêm trọng khi thấy Ly Hồn tấn công tới. Y hừ lạnh một tiếng, thanh búa lớn trong tay chợt sáng rực lên, quăng về phía Ly Hồn. Cây búa lớn thoát khỏi bàn tay của nam tử âm độc liền giống như một mũi tên rời cũng vang lên những tiếng xé gió.
"Oành..." Một tiếng nổ vang lên, cái lồng cương khí của Ly Hồn bị đánh nát. Gã phun ra một ngụm máu tươi lên ngọn lửa trắng. Ánh sáng của cây kiếm chợt tỏa rộng gấp ba lần. Ly Hồn cố gắng nhìn vết thương, ánh mắt dữ tợn nhìn nam tử âm độc mà chém xuống.
Nam tử âm độc biến sắc, trong lòng hết sức nghiêm túc. Một kích đó không ngờ lại làm cho y cảm thấy bị uy hiếp. Trong lúc đang suy nghĩ thì phía sau lưng y chợt có một lực đạo cực mạnh đánh tới, phá nát cái lồng cương khí quanh người, còn y thì bị đánh bay ngược ra ngoài. Mất một chút, nam tử âm độc mới ổn định được, ánh mắt đầy sát khí nhìn Lôi Cương chằm chằm.
"Oành...." Một âm thanh chợt vang lên khi thanh kiếm của Ly Hồn chém lên người nam tử.
- A! - Nam tử âm độc kêu lên một tiếng thảm thiết. Cái lồng cương khí của y đã bị Lôi Cương đánh nát, nên một kích của Ly Hồn đã chẻ đôi người y. Một cái Cương Anh giống như một đứa trẻ con từ trong cơ thể nam tử bay ra, nhanh chóng vọt lên không trung.
Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, vọt tới, giơ cánh tay phải bắt được cương anh của nam tử âm độc.
- Tha cho ta. - Nam tử âm độc kêu lên chói tai.
- Ngươi cảm thấy có thể được không? - Lôi Cương nói một cách lạnh lùng. Nghe thấy vậy, ánh mắt của nam tử âm độc trở nên lạnh lùng, Cương Anh màu vàng chợt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Bóp nát nhanh. Hắn định tự nổ Cương Anh.
Ly Hồn thấy vậy mà lạnh hết cả người, thậm chí y còn nảy sinh ý định chạy trốn. Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện liền biến mất. Cho dù chạy thì cũng chỉ phí sức. Một cường giả Kiếp Cương địa cấp cho nổ Cương Anh thì trong phạm vi trăm dặm đều bị ảnh hưởng.
Lôi Cương kinh hãi, nhìn ánh mắt kiên quyết của nam tử mà giật mình. Trong tình thế cấp bách, Lôi Cương liền nhét cương anh giống như đứa trẻ con vào trong miệng. Sau khi cắn nát liền hít một hơi rồi hút toàn bộ tu vi tinh khiết vào trong bụng.
Ly Hồn mở to mắt mà nhìn hành động của Lôi Cương. Đó chẳng phải là hành động mà chỉ có người tu ma mới làm được hay sao? Đột nhiên Ly Hồn nghĩ tới chuyện gì đó, toàn thân lạnh băng, ánh mắt nhìn Lôi Cương một cách chăm chú. Nếu như không có bí kíp của người tu ma thì sau khi nuốt Cương Anh chắc chắn sẽ bị cắn trả, thậm chí, nếu tu vi thấp hơn dám nuốt người có tu vi cao hơn còn bị nổ tan xác. Ly Hồn run rẩy nhìn Lôi Cương với một sự kích động, pha lẫn kỳ vọng và lo lắng.
Sau khi Lôi Cương nuốt Cương Anh của nam tử âm độc bụng hắn liền phình to giống như có thai tới mười tháng. Hai mắt hắn mở tròn xoe, gương mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi. Nhìn khu vực Đan Điền càng lúc càng to, lân giáp trên người Lôi Cương lập tức thu lại. Lôi Cương cảm thấy hết sức kinh hãi khi thấy cương khí màu vàng trong đan điền của mình tăng nhanh như muốn nổ tung. Toàn thân hắn chảy ướt đầm mồ hôi, thầm mắng mình quá liều lĩnh.
Ly Hồn nhìn chằm chằm vào bụng Lôi Cương, sự lo lắng trên nét mặt cũng biến mất, chỉ còn lại sự kích động và hy vọng. Sau khi tự cấp cho mình một cái lồng cương khí, Ly Hồn liền xuất hiện cách đó cả dặm mà nhìn Lôi Cương.
- A! A...
Thất khiếu của Lôi Cương chảy đầy máu tươi, hai mắt đỏ như máu, giường như muốn phát tiết lực lượng đang bành trướng trong người.
Một tiếng động vang lên, trên hai tay và hai chân của Lôi Cương đột nhiên nở rộ hào quang. Tay trái màu vàng, chân trái có màu vàng kim, tay phải màu đỏ còn chân phải thì màu tím. Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Ly Hồn, bốn làn ánh sáng đó ngưng tụ thành bốn con thần long với những màu sắc khác nhau. Sau đó, chúng theo hướng tay chân của hắn mà lao về phía đan điền. Chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu vàng nơi bụng Lôi Cương bị bốn con thần long nuốt sạch.
Bụng hắn từ từ nhỏ lại, cơn đau cũng biến mất. Lôi Cương mở to mắt mà nhìn bốn con thần long đi di động trên bụng mình.
"Graooo...graooo..." Bốn tiếng long ngâm xuất hiện vang vọng trong trời đất khiến cho không gian tưởng như rung chuyển.
Ly Hồn run rẩy thầm nghĩ...đây...đây chẳng phải là bốn con thần long ở bên trong thần hồn hay sao? Lúc trước, khi Ly Hồn tiến vào Nê Hoàn cung của Lôi Cương nên vẫn còn nhớ rõ.
Cùng lúc với tiếng long ngâm vang vọng trời đất, ở giữa của Huyết Ngục, trong một ngôi thành lớn nguy nga có một nam tử trung niên khôi ngô đột nhiên trừng mắt:
- Long lực! Không ngờ lại là long lực. Không biết ai đã tu luyện được long lực?
Ở mấy địa phương khác của Huyết Ngục cũng có cường giả mở mắt mà thì thào giống như nam tử khôi ngô đó.
Ở phía xa, bên kia cái khe mưa gió sấm chớp, mấy tên nam tử, toàn thân cuồn cuộn sát khí cũng mở mắt. Trong mắt họ chỉ có một sự kinh ngạc:
- Tại sao Huyết Ngục mà cũng có được long lực? Sao có thể có được chuyện đó?