Tên trung niên áo đen sau một chút do dự rồi phát ra khí thế tập trung về phía Lôi Cương.
"Chờ một chút…" Đúng lúc này, nữ tử áo hồng đột nhiên kêu lên. Lý Phong thu khí thế, đưa mắt nghi hoặc nhìn nữ tử áo hồng, lúc này đang nhìn về hướng nữ tử áo lam.
"Huân nhi tỷ tỷ, làm sao vậy?" nữ tử áo lam hỏi một cách nghi hoặc.
Nữ tử áo hồng tên Huân Nhi bước lên trước một bước, ánh mắt ngờ vực nhìn chăm chú vào Lôi Cương nói: "Trước đây có phải chúng ta đã từng gặp nhau?"
Lôi Cương nhìn nữ tử áo hồng mà suy nghĩ. Quả nhiên toàn bộ Ngu Gia Thôn đã đi tới Thành Địch Ngược, nữ tử này chắc là cháu gái của Ngu Đao tên là Ngu Huân. Lôi Cương không ngờ Ngu Huân lại cảm nhận được sự khác thường, lúc này căn bản cô ta không thể nhận ra được hắn, nhưng nhờ vào trực giác mẫn cảm mà nhận biết được có cảm giác quen thuộc. Vốn dĩ Lôi Cương không muốn lộ diện để Huân Nhi nhận ra nhưng lúc này cần phải làm vậy, Lôi Cương liền biến hóa diện mạo. Ngay lập tức, một nam tử mắt to, lông mày rậm liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai mắt nữ tử áo lam sáng ngời, ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, cảm thấy rất có hứng thú.
"Ngươi…" Lúc này nữ tử áo hồng mới nhìn rõ diện mạo của Lôi Cương, đôi mắt đẹp tròn vo lộ vẻ ngỡ ngàng, thân thể run lên lùi lại vài bước giống như nhìn thấy ma.
"Huân nhi tỷ tỷ, làm sao vậy?" Nữ tử áo lam cảm thấy sự bất thường từ nữ tử áo hồng liền hỏi lại một cách nghi ngờ.
"Ngươi… Ngươi là… Lôi Cương? Nhưng, ngươi… Ngươi không phải đã chết rồi sao?" Giọng nói Huân Nhi đầy nghi hoặc run lên.
Nghe thấy nhắc tới Lôi Cương, nữ tử áo lam từ từ nhìn về phía Lôi Cương, lập tức đánh giá cẩn thận, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt chợt lóe lên, sát khí đằng đằng quát to: "Lý Phong, giết hắn đi. Hắn là Lôi Cương. Hừ! Thảo nào bản tiểu thư cảm nhận được ác ý của ngươi. Hóa ra là ngươi. Hừ! Ngươi cho rằng thay đổi hình dạng thì ta không nhận ra ngươi sao? Không ngờ là ngươi có thể ra khỏi rừng rậm Thôn Ma, quả nhiên là mạng lớn!"
Đúng là nữ tử áo lam với Lôi Cương có đại thù đại hận.
"Chờ một chút…" lúc Lý Phong chuẩn bị động thủ thì Huân Nhi quát to. Lý Phong do dự nhìn về phía nữ tử áo lam, nữ tử áo lam đang nhìn chằm chằm gay gắt vào Lôi Cương lập tức quay sang nhìn Ngu Huân cắn răng nói: "Huân Nhi tỷ tỷ, tên tặc tử này thiếu chút nữa làm ta mất mạng tại rừng Thôn Ma, không được tha cho hắn. Lý Phong, giết hắn!"
Lý Phong nghe thấy thế không còn do dự gì nữa xuất ra linh kiếm tấn công Lôi Cương điên cuồng. "Thiếu chút nữa khiến cho tiểu thư mất mạng trong rừng Thôn Ma sao?" Lý Phong cũng biết Địch Tuyết bá đạo ngang ngược và kiêu ngạo, nếu như vẫn còn do dự có khi chính bản thân mình cũng không bảo toàn, Lý Phong chắc chắn không muốn tiểu thư của Thành Địch Ngược lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lý Phong vừa xuất linh khí thì các đạo lữ xung quanh cùng với năm tên áo xám toàn bộ rút lui, nhường ra một khoảng đất trống rộng trăm mét. Hai mắt Địch Tuyết căm hận, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, trông dại cả đi như là không còn nhận biết được gì nữa.
"Ầm" trong nháy mắt hai quyền của Lôi Cương đánh ra như hai con rồng khổng lồ về phía đối phương. Lý Phong cũng đâm ra một kiếm. Với nội kình cực mạnh, cương khí ngưng tụ tại hai tay Lôi Cương, khi chạm đến linh kiếm của Lý Phong thì cuộn trào một cách mãnh liệt tàn bạo.
"Đinh" một tiếng thanh thúy vang lên, linh kiếm trong tay Lý Phong trong nháy mắt biến thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất. Lực lượng cuồng mạnh cùng với nội kình và cương khí của Lôi Cương xuyên vào hai tay Lý Phong, lập tức cương khí qua lại như con thoi trong cơ thể gã.
Lý Phong kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại hơn mười bước, khuôn mặt hồng hào dần dần trở nên tái nhợt. Lý Phong chỉ cảm nhận một nguồn lực bí mật mạnh mẽ khủng khiếp đang phá hoại toàn thân. Nếu như không cố trấn áp lại thì có lẽ Lý Phong sẽ bị bay ngược lên. Y cố gắng trấn áp khí trong cơ thể khiến máu sôi trào, thiếu chút nữa là phun ra máu. Một Cương quân Hoàng giai bị đẩy lùi bởi một Cương Vương Thiên giai sao? Chuyện này mà truyền ra thì còn đâu mặt mũi đội trưởng đội chấp pháp? "Tiểu bối, ngươi muốn chết sao!" Lý Phong tức giận quát nạt, tiếp tục xuất ra một thanh linh kiếm màu lam sắc bén, trên thân kiếm đầy bọt nước bỗng nhiên một hơi nồng nặc linh khí hệ thủy ngưng tụ trên kiếm. Theo sắc mặt Lý Phong biến đổi, linh khí thuộc tính thủy vốn hiền hòa bống trở nên sắc bén hung mãnh khiến kẻ khác phải kinh hãi. Chân phải Lý Phong đạp mạnh về phía sau, lao mình đến chỗ Lôi Cương.
Sắc mặt Lôi Cương trở nên nghiêm trang. Trong trời đất dường như có vô số thanh gươm sắc bén. Cơ bắp trên người Lôi Cương chậm rãi di chuyển, lân giáp tự động nổi lên. Trong cơ thể Lôi Cương phát ra một tiếng rống, rồi thoáng cái các bắp thịt nhúc nhích cuộn trào mãnh liệt, một lớp lân giáp màu đồng, màu vàng và xanh bao bọc ôm trọn lấy Lôi Cương.
"Hừm" Lôi Cương gầm lên, hai bàn tay nhanh chóng to lên. Rồi hai cánh tay to lớn cuồng mạnh đánh tới Lý Phong
"Grào"
"Grào" hai cánh tay còn bí mật mang theo cả tiếng hổ gầm, long ngâm hóa thành hai luồng ánh sáng rực rỡ công kích vào Lý Phong.
"Rầm" một tiếng ầm ầm long trời lở đất, vang ra tứ bề, ngay cả bức tường đồng vách sắt đằng sau cũng bị oanh kích tạo thành một cái vòng tròn hình cung. Nhưng người tu luyện ở khu vực xung quanh trăm mét cũng bị vạ lây, những người tu vi thấp thì thổ huyết mà ngã xuống đất, còn người ở cấp bậc Cương vương thì mặt mũi đều không còn sắc khí.
"Phụt" Lý Phong phun ra một ngụm máu tươi, thụt lùi lại mấy chục thước mới dừng lại, thanh linh kiếm màu lam trong tay bị uốn cong, mười phần linh khí lúc trước tiêu tan. Trong lòng Lôi Cương khí huyết trào lên tới yết hầu nhưng hắn cố nhịn lại, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phong.
Trong lòng Lý Phong cảm thấy khiếp sợ, đòn công kích mạnh vừa rồi của y không làm gì được tên tiểu tử Cương vương Thiên giai mà đổi ngược lại còn làm gã bị trọng thương. Hắn có thật là Cương vương Thiên giai không? Không chỉ Lý Phong, ngay cả Địch Tuyết, Ngu Huân cùng với năm tên áo xám đều khiếp sợ nhìn Lôi Cương, đám người tu luyện cũng nhìn Lôi Cương với ánh mắt kinh nể hơn nhiều.
Trận chiến khiến cho không ít người tu luyện ở xung quanh hướng tới khu vực này, muốn thấy kẻ dám gây chuyện ở Thành Địch Ngược.
"Các ngươi còn nhìn gì nữa, đi giúp Lý Phong đi!" Địch Tuyết nhìn Lý Phong phun ra máu thì trong lòng khiếp sợ, sát khí và hận thù trong lòng càng sâu đậm, trừng mắt nhìn năm tên áo xám phẫn nộ quát.
Năm tên áo xám dường như tỉnh mộng, xuất linh khí nhằm hướng Lôi Cương đánh tới.
"Dừng tay!" một tiếng kêu khẽ vang lên, ánh mắt Ngu Huân đầy phức tạp nhìn thân hình phủ đầy lân giáp của Lôi Cương. Trong lòng Ngu Huân cũng có hận Lôi Cương, không chỉ bởi vì Lôi Cương đã từng làm Ngu Huân trọng thương mà là do tại Lôi Cương mà Ngu Huân bị Ngu Đao quát mắng. Tuy rằng không biết Ngu Đao và Lôi Cương quan hệ như thế nào nhưng Ngu Huân cũng cảm giác được có gì đó không tầm thường, Ngu Huân hỏi phụ thân là Ngu Chiến, thế nhưng lại nhận được một trận mắng mỏ. Ngu Huân từ nhỏ đã là kiều nữ của Thôn Ngu Gia, chưa từng chịu cảnh đó bao giờ.
"Giết hắn đi!" Địch Tuyết thấy năm tên áo xám ngừng lại, mới nhắc nhở. T
"Đang xảy ra chuyện gì vậy?" trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng hùng hồn, một gã thanh niên khôi ngô tuấn tú hiện lên trên không trung, hai mắt trầm ổn, có chút uy nghiêm, gã thanh niên tuấn tú vừa xuất hiện thì ánh mắt Địch Tuyết sáng ngời quay đầu nhìn về phía gã cao giọng nói: "Quân Vô ca ca, mau mau giết hắn. Lúc trước hắn vào trong rừng rậm Thôn Ma, vậy mà có thể sống sót trở ra, nhưng lại đánh trọng thương…" Địch Tuyết còn chưa nói xong bỗng im bặt, hai mắt trợn tròn nghi hoặc nhìn gã thanh niên tuấn tú.
Gã thanh niên đó là Quân Vô.
Lôi Cương đang mặc lân giáp, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không chỗ Quân Vô, bên trong cơ thế máu huyết như đang trào ngược. Lôi Cương hít sâu liền mấy hơi, nếu như bây giờ đánh với người này có thể sẽ có chuyển biến xấu, mà hiện đang bị vây trong Thành Địch Ngược, dù thế nào cũng không phải là một nơi tốt lành, trái lại sẽ đẩy bản thân mình vào tình thế không lối thoát.
"Là ngươi sao? Đội trưởng đoàn Long lân phải không? Ngươi chưa chết sao?" Quân Vô nhìn vào bộ lân giáp phủ trên thân thể Lôi Cương mà khiếp sợ, không thể tin được, "Làm sao có thể như vậy được?" Đáng lẽ hẳn phải hồn phi phách tán rồi, sao lại còn sống được? Thấy Lôi Cương, sát khí trong lòng Quân Vô không hiểu sao bỗng nổi lên, nhân vật như thế này nhất định phải giải quyết ổn thỏa, mà chính hắn cũng kết thâm thù đại hận với đối phương. Dựa theo tính cách của Quân Vô, chỉ cần đối phương có chút uy hiếp thì sẽ không do dự mà bóp chết, nhưng lúc này, Quân Vô lại do dự. Sư tôn của lão quái vật của thôn Ngu Gia! Sau khi Quân Vô biết được điểm này, sát khí trong lòng biến mất, người không còn chút sức lực nào, thôn Ngu Gia tuy là một trong thập đại thôn trang trong Thành Địch Ngược, thế nhưng Ngu Đao với lão tổ tông Thành Địch Ngược cũng có địa vị coi như ngang nhau.
Giết hay không giết? Nếu như giết thì có thể chạy trốn lão quái vật của thôn Ngu Gia sao? Trong lòng Quân Vô vô cùng do dự.