Lôi Cương vội vàng lùi lại, gương mặt của hắn không ngờ hơi giật giật. Làn da màu cổ đồng hơi đỏ nhìn có chút buồn cười.
- Ngươi nhìn đủ chưa?
Thiếu nữ đột nhiên mở mắt, âm thanh trong trẻo tuy nhiên lại có một thứ cao quý lạnh lùng mà người khác không thể chạm vào, giống như là nữ thần băng tuyết.
Lôi Cương run người vội vàng quay đầu, nói lắp bắp:
- Đạo....đạo hữu. Ta không cố ý. Ta...ta vô ý tới đây thấy ngươi ngất ở trong ao nên mới cứu ngươi lên....
- Như vậy thì ý của ngươi là ngươi đã nhìn thấy hết?
Bên tai Lôi Cương đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng. Cảm nhận âm thanh lạnh lẽo đó, Lôi Cương càng thêm kinh sợ khi thấy một làn hơi lạnh như băng bao phủ toàn thân khiến cho hắn không thể nhúc nhích. Lôi Cương thở dài trong lòng, không ngờ ý tốt của mình lại rơi vào cảnh như thế này. Lôi Cương thản nhiên gật đầu rồi nói:
- Đạo hữu! Ta đã thấy nhưng cũng là do bất đắc dĩ.
Lôi Cương chẳng biết nói thế nào mà chỉ biết nhìn thiếu nữ. Gương mặt trắng như tuyết của nàng hơi ửng hồng nhưng rất nhanh chóng, trong mắt nàng xuất hiện một chút sát khí:
- Vậy thì ngươi đáng chết.
Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được một làn sát khí nên run người, trong mắt xuất hiện một sự tuyệt vọng. Đột nhiên, Lôi Cương gầm nhẹ nói:
- Đạo hữu! Chẳng lẽ ngươi không biết lý lẽ hay sao?
- Lý lẽ? Người tu luyện thì cường giả làm vua. Trước mặt cường giả thì có lý lẽ gì cơ chứ? Chết đi.
Thiếu nữ xinh xắn nói hết sức lạnh lùng.
- Khoan....
Cảm nhận sát khí càng lúc càng nặng khiến cho tâm thần hắn đau đớn, Lôi Cương vội vàng quát:
- Ngươi không nói lý nhưng ngươi cũng phải nhìn vào việc ta cứu ngươi. Ngươi có thể cho ta chút thời gian, sau khi ta hoàn thành một việc thì ngươi muốn giết ta cũng được.
Gương mặt trắng như tuyết của thiếu nữ hơi thay đổi nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng như trước:
- Nói! Có chuyện gì?
- Ta muốn gặp ca ca của mình một lần cuối. Sau khi gặp xong, muốn giết hay không là quyền của ngươi. Hơn nữa, ta cũng vì cứu ngươi nên mới...
Âm thanh của Lôi Cương càng lúc càng nhỏ.
- Ngươi còn nói!
Thiếu nữ đỏ mặt, khẽ kêu lên.
- Được rồi, được rồi! Vậy ta không nói. Ngươi đồng ý cho ta được gặp mặt ca ca một lần cuối rồi mới giết ta có được không?
Lôi Cương như vớ được cái cọc mà vội vàng nói.
- Ta phải đồng ý với ngươi?
Trong lúc Lôi Cương nghĩ sắp tránh được một kiếp này thì bên tai hắn lại vang lên âm thanh lạnh lùng của thiếu nữ. Lôi Cương run người mà thất thần. Đột nhiên, trong lòng Lôi Cương bốc lên một cơn giận, xoay về phía thiếu nữ mà hét:
- Nếu biết sớm như vậy thì Lôi Cương ta cho dù có thế nào cũng không cứu ngươi.
Đột nhiên, Lôi Cương chợt sững sờ. Lúc này, Lôi Cương mới nhìn thấy hết khuôn mặt của thiếu nữ với đôi mắt như làn nước mùa thu khẽ chớp làm như hút mất hồn phách của người khác. Đồng thời nó lại có một cảm giác lạnh như băng khiến cho người ta không thể chạm tới. Thân hình xinh xắn cùng với đôi mắt như biết nói khiến cho người ta có cảm giác thiếu nữ giống như nữ thần Băng Tuyết đầy cao quý. Mái tóc dài đen óng như dòng suối chảy xuống thắt lưng ong tô điểm làm cho nàng chẳng khác nào một bảo vật trên thế gian. Trong nháy mắt, tâm hồn của Lôi Cương rung động nhưng rồi nhanh chóng bình phục. Trong mắt hắn lóe lên hào quang phức tạp mà nhìn thiếu nữ.
Lúc này, Lôi Cương cao chừng sáu thước nhưng cũng chỉ cao hơn thiếu nữ chừng nửa cái đầu. Cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của nàng, Lôi Cương vội vàng thôi không nhìn nữa, không cam lòng nói với thiếu nữ:
- Vì cứu ngươi mà ta làm như vậy. Chẳng lẽ như thế là sai?
Thiếu nữ xinh xắn như cảm nhận được sự oan ức và không cam lòng trong lời nói của Lôi Cương cùng với cả sự tức giận nên sự lạnh lùng trong mắt mất đi vài phần. Tuy nhiên âm thanh của nàng thì vẫn lạnh như cũ:
- Có thể không giết ngươi nhưng cặp mắt của ngươi không thể để được.
Lôi Cương run người. Tốc độ của thiếu nữ giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lôi Cương. Thậm chí, Lôi Cương còn nhìn thấy bàn tay trắng như ngọc nhanh chóng phóng tới mắt của mình.
Lôi Cương run người, tay phải trong nháy mắt nắm lấy bàn tay mềm mại, ấm áp. Thiếu nữ bị nắm lấy tay đột ngột nên cả hai người đối mắt nhìn nhau. Một thứ ánh mắt thì tràn ngập sự tức giận, một ánh mắt giống như tảng băng lạnh cả vạn năm.
- Ngươi chọc mù hai mắt của ta thì làm sao mà ta có thể gặp được ca ca?
Lôi Cương trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Lôi Cương chằm chằm, đồng thời hơi thở của nàng có chút dồn dập, gương mặt trắng như tuyết lại có chút ửng hồng. Lần đầu tiên bị người khác cầm tay mình khiến cho trong khoảng thời gian ngắn, thiếu nữ thất thần, nhưng Lôi Cương mà không biết phải làm như thế nào. Cho dù tu vi của nàng có rất mạnh thì cũng không có tác dụng.
Lôi Cương căm tức, vội vàng trừng mắt mà nhìn thiếu nữ, nhưng ngay sau đó, sự tức giận trong mắt hắn từ từ biến mất mà thay vào đó là chút kinh ngạc.
- Ngươi có buông tay ra không hay để ta giết ngươi?
Trong lúc Lôi Cương đang ngắm dung nhan thiếu nữ một cách say đắm thì âm thanh lạnh lùng của thiếu nữ lại vang lên khiến cho Lôi Cương bừng tỉnh, nét mặt có chút xấu hổ và luống cuống. Nhìn gương mặt lạnh như băng lại có chút tức giận, hắn buông tay phải ra đứng im.
- Nhớ kỹ. Khi ngươi thấy ca ca của mình, ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Không ngờ, thân hình của thiếu nữ từ từ biến mất chỉ còn âm thanh vang vọng ở trong cốc.
Nhìn vị trí mà giai nhân vừa biến mất, Lôi Cương nhếch miệng tự giễu bản thân. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài rồi chậm rãi bước đi khỏi hạp cốc.
Sau khi rời khỏi hạp cốc, Lôi Cương cố gắng làm cho bản thân không nghĩ tới nàng nữa. Nhưng càng cố, Lôi Cương lại càng nghĩ tới, không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
- Ha ha! Chẳng lẽ ăn mày lại đòi ăn xôi gấc?
Lôi Cương tự cười giễu bản thân. Nghĩ tới tư chất của mình, Lôi Cương biết không thể có liên quan tới thiếu nữ có tên là Tử Vận kia. Hơn nữa, vừa rồi hơi thở mà nàng phát ra hoàn toàn làm cho hắn ngưỡng mộ. Có lẽ, nếu nàng muốn tính mạng của hắn thì cũng chỉ cần một động tác mà thôi.
Trong lúc Lôi Cương đang suy nghĩ, phía trước chợt vang lên tiếng hét:
- Đạo hữu phương nào mà lại tới khu vực của Kiếm Cương môn?
Hai gã thanh niên áo xám ngự kiếm bay tới, trong nháy mắt đã đến phía trên của Lôi Cương. Cả hai đều nhìn Lôi Cương chằm chằm, trong mắt chứa đựng một sự cảnh giác.
Lôi Cương sửng sốt rồi đột nhiên vui vẻ. Kiếm Cương môn? Bản thân hắn không ngờ lại tới được Kiếm Cương môn? Lôi Cương nhìn hai gã thanh niên áo xám mà nói:
- Ta tên là Lôi Cương, tới Kiếm Cương môn để tìm Ngự Thiên tiền bối.
Cả hai gã thanh niên sửng sốt, trong mắt lóe lên tia sáng mà quan sát Lôi Cương một cách cẩn thận. Một gã thanh niên có vóc người cao gầy, chợt kinh ngạc nói:
- Ngươi là Lôi Cương?
Lôi Cương ngơ ngác gật đầu, nói:
- Ta là Lôi Cương. Ngươi nhận ra ta?
- Ha ha! Hóa ra là Lôi Cương sư đệ. Ngự Thiên sư tổ đã thông báo cho chúng ta. Không ngờ mới có một năm rưỡi mà ngươi đã tới. Vốn sư tổ nói rằng có thể ba năm sau người mới có thể đến. Ta tên là Kiếm Mộc, y là Kiếm Thủy.
Người thanh niên còn lại khẽ mỉm cười.
Trong lòng Lôi Cương lập tức cảm thấy ấm áp và vui vẻ, thầm cảm kích Ngự Thiên. Hắn chợt nói:
- Lôi Cương bái kiến Kiếm Mộc sư huynh và Kiếm Thủy sư huynh.
- Ha ha! Không cần phải khách sao. Đi. Chúng ta đưa ngươi vào trong Kiếm Cương môn. Sư tổ đã xếp chỗ cho ngươi.
Kiếm Thủy cười nói.
Lôi Cương gật đầu, chợt hỏi:
- Không biết tiền bối Ngự Thiên đang ở đâu?
- Ha ha! Nửa năm trước, sau khi tổ sư độ kiếp xong liền bế quan.
Kiếm Mộc cười nói, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ và kính sợ. Độ Kiếp chính là trải qua Thiên Lôi luyện thể. Chỉ sợ sau khi tổ sư xuất quan sẽ đạt tới cảnh giới Kiếp Cương, đủ đứng trong nhóm những người đứng đầu trên Trung Xu giơi. Phải biết rằng từ Cương Anh tới Kiếp Cương, mặc dù chỉ có một tầng nhưng lại ngăn cản không biết bao nhiêu là Cương Tu giả, biết bao nhiêu người phải thất bại, tu vi của bản thân tan theo dòng nước.
Lôi Cương sửng sốt, trong mắt không giấu được sự kinh hãi. Độ kiếp? Lôi Cương còn nhớ mang máng lúc Đao Đồ nói cho hắn về sự phân chi cấp bậc trong Cương Tu giả. Không ngờ tiền bối Ngự Thiên đã trải qua bước này. Trong lòng Lôi Cương có chút cảm giác phức tạp khi thấy mình lại được một cường giả như vậy coi trọng. Trong lòng hắn chợt xuất hiện một thứ ý chí chiến đấu, tự nhủ bản thân phải cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của tiền bối.
Lôi Cương đi sau hai gã đệ tử của Kiếm Cương môn mà đi vào một trong bảy đại môn phái trên Trung Xu giới, đồng thời cũng là môn phái đệ nhất Kiếm Châu - Kiếm Cương môn.
Sau khi tới tông môn của Kiếm Cương môn, trong mắt của Lôi Cương đầy sự hoảng sợ nhìn cánh cửa cao tới cả trăm mét được xây dựng bằng đá. Thế này thì phải cần có tu vi cao như thế nào mới có thể xây dựng được cái cửa như vậy? Hai bên cửa có hai con linh thú bằng đá cao tới mười trượng, được điêu khắc hết sức sống động. Lôi Cương quan sát kỹ càng với một sự trang nghiêm. Không ngờ, hai pho tượng đá lại mang tới cho hắn một cái cảm giác hết sức thật, dường như đó không phải là tượng đá mà là hai con linh thú đang ngủ say. Bên trên cánh cửa có khắc ba chữ Kiếm Cương môn rất to. Mặc dù chỉ có ba chữ nhưng lại khiến cho Lôi Cương cảm thấy hết sức áp lực. Lôi Cương từ từ đi vào trong cánh cửa mà có cảm giác như mình đang xuyên qua một lớp màng mỏng. Lôi Cương quan sát một cách cẩn thận nhưng không thể phát hiện được lớp màng đó.
- Ha ha! Lôi Cương sư đệ. Đây là kết giới của tông môn do đích thân các vị tiền bối của Kiếm Cương môn dùng thực lực khủng bố của mình mà tạo ra. Có thể nói kết giới đó bao phủ toàn bộ Kiếm Cương môn.
Kiếm Mộc nhìn sự kinh hãi của Lôi Cương mà cười nói.
Lôi Cương gật đầu thản nhiên. Nhưng bắt chợt hắn sững sờ mà nhìn về phía trước...