Có những điều khiến cho người ta cảm động giống như là trong ngày tuyết rơi được người ta đưa cho bếp than ấm, lúc ngươi nghèo khó được người giúp đỡ. Vì vậy mà có nhiều chuyện khiến cho con người ta phải khắc ghi vào trong lòng. Lúc này, trong lòng Lôi Cương hết sức phức tạp, ánh mắt chan chứa sự cảm kích. Nhìn bóng hồng trước mặt, Lôi Cương không thể biểu lộ được tình cảm của mình. Nhưng có thể biết rõ một điều là hắn đang xúc động. Một người khác khi thấy hắn có tư chất quá kém sẽ lập tức thay đổi thái độ, thậm chí còn cười mỉa. Nhưng Tử Vận lại chẳng để ý tới điều đó, ngược lại còn kéo tay Lôi Cương. Nếu như vừa rồi, Tử Vận nắm tay chỉ làm cho tim hắn đập nhanh thì bây giờ, Lôi Cương làm sao mà không hiểu được ý của nàng.
Lôi Cương giãy khỏi bàn tay mềm mại của Tử Vận rồi trong lúc nàng còn chưa kịp có phản ứng liền nhanh chóng nắm lại bàn tay đó. Tử Vận run người, gương mặt lập tức ửng hồng, tim đập thình thịch. Tử Vận muốn rút tay lại nhưng lại phát hiện ra như không còn sức nên chỉ biết thẹn thùng, cúi đầu mà đi.
Đám mây mù che lấp Tàng Thư các từ từ loãng hơn. Tới lúc này có thể nhìn thấy toàn bộ cả Tàng Thư các. Nhưng Lôi Cương cũng không có tâm trí mà quan sát. Quả tim của hắn đang đập thình thịch cùng với sự cảm kích khiến cho Lôi Cương muốn thời gian ngừng trôi, vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này. Nếu lúc này, Lôi Cương mà quan sát sẽ phát hiện có một thanh kiếm dài bẩy thước đang lơ lửng phía trên của Tàng Thư các, tỏa ra một ánh hào quang nhàn nhạt bao phủ nơi đây.
"Rầm..." Lôi Cương đột nhiên dừng lại, lùi mấy bước. Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay của Tử Vận không chịu buông, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước. Dường như trước mặt hắn có một bức tường trong suốt chặn hắn lại. Thấy Lôi Cương như vậy, Tử Vận mỉm cười, vung tay phải lên tạo ra một đạo kết giới bao phủ quanh người Lôi Cương rồi nói:
- Bây giờ ngươi có thể đi vào được rồi.
Lôi Cương bán tín bán nghi rồi đi về phía trước. hắn liền nhận ra sự cản trở trước đó đã biến mất. Điều này khiến cho hắn càng thêm thắc mắc. Càng ở lâu với Tử Vận, Lôi Cương lại càng nhận ra những điểm bất phàm của nàng. Mà có thể dễ dàng lên tầng thứ sáu của Kiếm Cương môn thì Tử Vận có thân phận như thế nào?
Cánh cửa lớn của Tàng Thư các cũng không bị khóa. Dường như thứ kết giới vừa mới ngăn cản Lôi Cương chính là sự phòng ngự của nó. Có hai vị lão nhân ngồi xếp bằng hai bên cười. Cảm nhận được Tử Vận và Lôi Cương tới, cả hai lão đều mở đôi mắt đục ngầu mà nhìn Tử Vận. Lão nhân bên trái mỉm cười, nói:
- Tiểu Vận nhi! Hôm nay, ngọn gió nào lại đưa ngươi tới đây? Chẳng lẽ trong Tàng Thư các lại có thứ Cương Kỹ đáng cho ngươi xem?
Tử Vận nhìn lão nhân, hơi cười nói:
- Thúc thúc Vô Cương tử. Hôm nay Tử Vận đưa một vị bằng hữu của mình tới.
- A? Tiểu Vận nhi cũng có bằng hữu ở Kiếm Cương môn?
Ánh mắt đục ngầu của lão nhân bên phải nhìn Lôi Cương khiến cho hắn run người. Hai làn khí thế kinh khủng trong nháy mắt ép tới khiến cho hắn hít thở không nổi. Khi Tử Vận bước lên, hai đạo uy thế đó mới biến mất.
- Đệ tử của Kiếm Cương môn có thể trở thành bằng hữu của Tiểu Vận nhi thì đúng là phúc của Kiếm Cương môn.
Lão nhân tên là Vô Cương Tử ngồi bên trái mỉm cười ấm áp.
Làm sao mà Tử Vận không đoán được ý của Vô Cương Tử nên tức giận trừng mắt mà nhìn lão. Rồi nàng chợt nói:
- Vô Cương Tử! Vô Minh Tử thúc thúc. Ta đưa hắn vào trong Tàng Thư các.
- Đi thôi! Đi thôi. Chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng. Cương Kỹ ở đây khó lọt được vào mắt ngươi.
Vô Minh Tử cười nói.
Tử Vận nhìn Lôi Cương vẫn đứng sững sờ ở đó mà định kéo hắn đi. Nhưng có hai vị tiền bối ngồi ở đây nên không tiện làm điều đó. Vì vậy mà nàng đành trừng mắt nhìn Lôi Cương, nói:
- Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì?
Tới lúc này, Lôi Cương mới tỉnh ngộ, nhìn hai lão già một cái rồi mới mỉm cười với Tử Vận. Sau đó hắn theo Tử Vận đi vào trong Tàng Thư các.
Khi cả hai người đã vào bên trong...
- Sư huynh...
Vô Minh Tử nhắm mắt lại rồi thốt lên.
- Hả?
Vô Cương Tử mở hai mắt đục ngầu nhìn Vô Mình Tử với ánh mắt thản nhiên.
- Ngươi nói xem...Tử Vận...
Vô Minh Tử thở dài.
- Việc này chúng ta đừng để ý tới, cùng không nên xen vào.
Vô Cương Tử chậm rãi nhắm mắt lại.
- Nhưng nếu cứ để tiếp tục thì chỉ sợ...sau này không ổn. Nếu để cho hai người bọn họ lúc sâu thì tới lúc đó cả hai sẽ phải đau khổ cả đời.
Vô Minh Tử thở dài vừa nói vừa nhìn Vô Cương Tử.
- Tử Vận nhất định phải về. Nha đầu đó ở đây không được lâu, cứ để cho nó có một quãng thời gian tốt đẹp đi.
Âm thanh giống như từ trong cơ thể Vô Cương Tử phát ra.
Vô Minh Tử sửng sốt rồi thở dài rồi chậm rãi nhắm mắt. Chuyện của Tử Vận bọn họ không thể để ý tới. Điều bọn họ có thể làm chỉ là làm cho Tử Vận bớt đau khổ. Dù sao thì bọn họ cũng đã nhìn Tử Vận lớn lên.
Dưới sự hướng dẫn của Tử Vận, Lôi Cương đi vào trong Tàng Thư các. Nơi đây cũng giống như Kiếm Đỉnh môn, có tất cả sáu gian phòng. Đứng trước cửa phòng có chữ "VÔ" Tử Vận nói:
- Ngươi chắc chắn là phải vào phòng chữ Vô sao? Cương Kỹ trong phòng này đều là bản thiếu, không đầy đủ.
Lôi Cương nhìn Tử Vận, cười nios:
- Khai Thiên của ta chẳng phải là bản thiếu hay sao?
Tử Vận sửng sốt rồi gật đầu thản nhiên. Nàng vung tay phải lên khiến cho cánh cửa căn phòng có chữ Vô từ từ mở ra. Tử Vận nói:
- Ngươi vào đi thôi. Ta ở đây chờ ngươi.
Nhìn Lôi Cương đi vào trong căn phòng có chữ Vô, Tử Vận đứng ở đó mà suy nghĩ. Vừa rồi Vô Cương Tử và Vô Minh Tử nói rất đúng. Mà Tử Vận cũng có thể nghe thấy những điều đó... Đúng là nàng cứ coi nó như là một ký ức thật đẹp đi.
Sau khi bước vào căn phòng có chữ Vô, Lôi Cương sững sờ nhìn vô số Cương Kỹ trôi nổi phái trước. Chợt hắn tỉnh ngộ khi nhớ ra Tử Vận vẫn còn ở bên ngoài mà chờ mình. Vì vậy mà Lôi Cương bắt đầu quan sát cẩn thận mấy trăm quả cầu sáng trước mặt.
- Đồ Ma....Lục thiên.
- Kim Trảm thần. Thất phẩm địa cấp.
....
Sau khi nhìn tên của các loại Cương Kỹ, trong lòng Lôi Cương hết sức khiếp sợ. Nơi này cương kỹ thấp nhất cũng là ngũ phẩm. Nghĩ tới những gì mà Tử Vận nói thì ở đây phần lớn chỉ là bản thiếu nên Lôi Cương hơi thở dài. Thời gian trôi qua khiến cho các vị tiền bối phó mặc tất cả những tâm huyết mà mình sáng tạo ra. Thực sự là đáng tiếc.
Sau khi quan sát một lúc, Lôi Cương nhìn về phía quả cầu lớn nhất. Ánh mắt của hắn thay đổi, khóe miệng hơi giật giật.
- Khai Thiên cửu thức.
Lôi Cương mừng rỡ như điên. Hắn không ngờ được rằng mình lại có thể tìm thấy Cương Kỹ Khai Thiên. Lôi Cương vươn tay phải ra, đưa về phía quả cầu.
Quả cầu sáng vang lên vô số tiếng động khiến cho Lôi Cương rụt tay lại. Nhìn bàn tay phải đang tê dại, Lôi Cương ngẩn người.
- Sao lại thế này?
Lôi Cương kinh ngạc, nghĩ thầm. Ở Kiếm Đỉnh môn chẳng phải là mình có được Khai Thiên bằng cách như thế hay sao? Tại sao bây giờ lại không được?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lôi Cương lại vươn tay phải rồi rụt lại. Sắc mặt hắn trở nên quái dị. Đây đúng là Khai Thiên nhưng nhìn thì ngay trước mắt mà lại xa tới tận chân trời, làm cho hắn không thể lấy được. Lôi Cương cảm thấy không cam lòng liên tục thực hiện lại mấy lần nhưng hoàn toàn thất bại.
Thật lâu sau, Lôi Cương lại duỗi tay phải. Nhưng lần này, hắn lại nhắm mắt, trong đầu nhớ lại về sáu thức trước của Khai Thiên.
Một tiếng động vang lên, Lôi Cương chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung. Vô số văn tự vàng óng và hình vẽ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Lôi Cương phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất mà ngât đi.
- Ôi.... Nguồn truyện:
Tử Vận thở dài một tiếng, trong đầu đầy ắp những suy nghĩ. Nàng nhìn chăm chú về phía cửa phòng nhưng biết tìm Cương Kỹ cần phải có thời gian nên lại nhìn sang năm cái phòng khác rồi từ từ đi vào phòng có chữ Thổ. Cương Kỹ ở đây có lẽ không có thứ nào đáng để cho Tử Vận chú ý nhưng nàng cũng muốn giúp Lôi Cương tìm kiếm xem trong năm phòng còn lại có Khai Thiên hay không. Chẳng biết tại sao nhưng Tử Vận lại cảm thấy cái tên đó rất quen như đã nghe thấy người nào đó nhắc tới.
- Sau khi trở về tộc phải tìm hiểu xem mới được.
Tử Vận thầm nhủ như vậy.
Chưa tới nửa canh giờ, Tử Vận đi từ trong phòng chữ Kim bước ra. Nhìn hành lang trống trải mà nàng cảm thấy nghi hoặc không hiểu tại sao Lôi Cương vẫn chưa đi ra. Tử Vận đứng bên ngoài phòng chữ Vô tới nửa canh giờ thấy Lôi Cương vẫn chưa đi ra liền cảm thấy lo lắng. Nàng vung tay phải mở cửa phòng rồi đi vào...
Ở tầng thứ tư của Kiếm Cương môn, trong một căn phòng nhỏ, Kiếm Thần đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn.
Trong hai tháng qua, trong lòng Kiếm Thần chất chứa đầy sự thù hận và ghen tị. Trận chiến lúc trước với Lôi Cương, Kiếm Thần hồi phục đã được một tháng. Mặc dù những vết thương trên người đã hết nhưng trong lòng hắn đã hạ một mầm mống. Từ nhỏ đến lớn, Kiếm Thần luôn là điểm sáng, là người số một trong số thanh niên của Kiếm Cương môn. Hắn có tư chất và ngộ tính đều vượt hơn những người cùng trang lứa. Vốn sau khi chiếm được vị trí vua của Cương Sư, Kiếm Thần cao ngạo liền cảm thấy thỏa mãn. Nhưng không ngờ mới chưa được một tháng lại bị Lôi Cương đánh nát. Đột nhiên bị ngã khiến cho Kiếm Thần không thể chấp nhận được điều đó.
Người lên càng cao thì càng phải chịu nhiều gánh nặng. Sau trận chiến của Kiếm Thần với Lôi Cương rơi vào thế lưỡng bại câu thương, có đệ tử đã đặt câu hỏi rằng trận chiến của gã với Mộc Vân có phải là may mắn. Điều này khiến cho Kiếm Thần nổi giận. Mà điều khiến cho gã càng thêm không thể chấp nhận được đó là người mà gã thầm mến trong lòng lại có quan hệ chặt chẽ với Lôi Cương. Lúc đó, khi bị Tử Vận đánh bay, vết thương trong lòng hắn còn lớn hơn cả vết thương bên ngoài. Vì vậy mà sự đố kỵ và oán hận của gã với Lôi Cương lại càng tăng lên. Sau khi tỉnh lại được một tháng, không lúc nào, Kiếm Thần không nghĩ tới trận chiến với Lôi Cương, nhằm đoạt lại vinh quang của mình. Tử Vận...chỉ có gã mới được có. Gã nắm chặt hai tay mà gầm lên trong lòng.
- Thần nhi....
Một âm thanh hùng hậu chợt vang lên bên tai của Kiếm Thần.
Kiếm Thần sững người, sự âm trầm trên khuôn mặt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự kính sợ. Gã đứng lên, cung kính nói:
- Gia gia...
Một vị lão nhân mặc trang phục màu hồng từ từ xuất hiện bên cạnh Kiếm Thần. Ánh mắt lão ôn hòa nhìn đứa cháu làm cho mình cảm thấy kiêu ngạo. Sau khi nhận ra sự âm độc trong ánh mắt của Kiếm Thần, lão nhân thở dài, nói:
- Thần nhi! Gia gia biết ngươi đang nghĩ tới trận chiến hai tháng trước. Thần nhi! Ngươi có biết gia gia hy vọng cái gì ở ngươi hay không?
Kiếm Thần run người, kinh ngạc nhìn lão nhân mà nói:
- Gia gia! Thần nhi không biết.
- Gia gia hy vọng ngươi có thể bỏ được sự ngông nghênh của mình. Tư chất của ngươi rất cao nhưng ngươi có biết rằng ngươi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Trung Xu giới rộng lớn, thiên tài xuất hiện rất nhiều. Nếu như ngươi không bỏ được sự kiêu ngạo của mình thì cả đời này ngươi khó mà có thể leo lên được đỉnh cao của Trung Xu giới.
Lão nhân vỗ vỗ vai của Kiếm Thần mà nói với một ý nghĩa sâu xa.
Hai tay Kiếm Thần nắm chặt, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, thấp giọng nói với lão nhân:
- Gia gia! Thần nhi hiểu rồi. Nhưng nếu không đánh bại Lôi Cương, con không cam lòng.
- Lôi Cương chỉ là một viên đá lót đường cho ngươi mà thôi. Nếu ngươi có thể vượt qua thì ngươi có thể tăng tiến. Nếu ngươi không thể hiểu vậy thì tảng đá này sẽ chặn đứng con đường của ngươi. Gia gia biết trận chiến trước kia đã trở thành tâm bệnh của ngươi. Nhưng lúc này, ngươi đi trả thù không phải là điều hay. Chưa nói tới thân phận của Lôi Cương...cho dù ngươi có đánh bại hắn thì lòng yên sẽ yên tĩnh được hay sao?
Đôi mắt đục ngầu của lão nhân nhìn Kiếm Thần chăm chú. Kiếm Thần kinh ngạc nhìn gia gia của mình mà nói:
- Lôi Cương có thân phận hay sao?
Lão nhân nở nụ cười ấm áp mà nói:
- Lôi Cương là đệ tử của Ngự Thiên trưởng lão.
Kiếm Thần giật mình, ánh mắt như không tin được vào tai mình. Hai mắt gã chớp chớp không biết đang suy nghĩ tới điều gì.
- Thần nhi! Một năm sau chẳng phải có thịnh hội giao lưu đó hay sao? Khi đó, ngươi cứ đường đường chính chính mà đánh bại Lôi Cương. Cho dù vô ý chém chết Lôi Cương thì Ngự Thiên trưởng lão cũng không để ý đâu.
Lão nhân nở nụ cười ấm áp. Có điều lời nói của lão lại khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Nét mặt của Kiếm Thần thay đổi, trong mắt xuất hiện một sự âm độc rồi gật đầu thật mạnh.
- Thần nhi! Tu luyện cho tốt đi. Nếu có thể đạt được một trong ba vị trí đầu trong đại hội giao lưu thì có thể nhận được phần thưởng rất nhiều đấy.
Sau khi lão nhân nói xong liền từ từ biến mất.
Kiếm Thần ngơ ngác đứng ở đó, trong mắt lóe lên một tia sáng mà lẩm bẩm:
- Ngay cả gia gia cũng nói rằng nhiều thì phần thưởng... Hừ! Lôi Cương! Để cho ngươi sống lâu thêm mấy tháng.
Ở tầng thứ ba của Kiếm Cương môn, Lôi Cương nằm yên trên mặt đất. Tử Vận lẳng lặng ngồi bên, ánh mắt hơi mê muội nhìn nét trưởng thành của Lôi Cương. Đây là lần đầu tiên mà Tử Vận ngắm Lôi Cương kỹ như vậy. Bất tri bất giác, Tử Vận nhớ tới hôm đầu tiên ở Thiên Hàn đầm. Gương mặt trắng như ngọc trở nên thẹn thùng.
Nhìn những viết chai che kín hai bàn tay cùng với những vết thương trên làn da mà đồng hun, Tử Vận cảm thấy đau lòng. Nhớ lại những gì mà Lôi Cương tu luyện, ánh mắt của nàng trở nên phức tạp.
Đôi mi của Lôi Cương hơi giật giật khiến cho Tử Vận giật mình, thốt lên:
- Lôi Cương...
Lôi Cương từ từ mở hai mắt. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là khuôn mặt khuynh nước khuynh thành khiến cho hắn cảm thấy ấm áp và hồi hộp. Lôi Cương nhếch miệng cười nói:
- Tử Vận! Cảm ơn ngươi.
- Ừm! Ngươi làm sao ở trong phòng chữ Vô thế? Vì sao lại ngất nằm trên đất?
Tử Vận nhìn Lôi Cương rồi hỏi.
Nét mặt của Lôi Cương trở nên nghiêm túc, từ từ nhắm hai mắt nhớ lại. Sau đó hắn chợt mở mắt, ánh mắt không giấu được sự vui mừng, ôm ngay lấy cổ Tử Vận mà nói:
- Tử Vận...ta đã lấy được...lấy được từ thức thứ mười tới thức thứ mười sáu của Khai Thiên.
Lôi Cương đang vui vẻ nên không nhận ra khuôn mặt của Tử Vận đã đỏ ửng, mà thân thể mềm mại của nàng cũng bắt đầu run run.
- A!
Đột nhiên, Lôi Cương kêu lên một tiếng sợ hãi vội vàng rụt tay lại. Gương mặt hắn cũng đỏ ửng vì xấu hổ. Hắn lo lắng nhìn Tử Vận nhìn đột nhiên sửng sốt mà nhìn đôi mắt đẹp đang đầy những nét phức tạp mà nói:
- Tử Vận...đừng như vậy. Là do ta quá kích động. Sau này sẽ không ôm ngươi nữa.
Tử Vận nhìn nét mặt đang tự trách mình của Lôi Cương mà khóe mắt giật giật. Chợt nàng quay đầu rồi nói:
- Ta đi trước....
Bóng hình của nàng nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Lôi Cương thừ người nhìn trước mặt không còn ai. Ngửi mùi thơm còn vương lại ở đó, hắn tự trách mình. Thật lâu sau, Lôi Cương thở dài.
Trong nháy mắt, nửa năm đã trôi qua cực nhanh. Đại hội giao lưu tới càng lúc càng gần. Vốn Thí Luyện đài luôn hết sức náo nhiệt thì bây giờ chỉ còn một vài tên đệ tử sắp bước vào trung niên. Do bị độ tuổi hạn chế nên bọn họ mất tư cách tham dự. Đám đệ tử còn lại thì cố gắng tu luyện, mau chóng nâng thực lực cho tới Cương Sư. Cho dù không lấy được vị trí trong đại hội giao lưu nhưng có thể góp mặt ở đó thì làm sao mà mọi người không cố gắng?
Trong lúc mà tất cả đệ tử của Kiếm Cương môn dốc hết sức thì Lôi Cương cũng điên cuồng tu luyện Khai Thiên. Sau nửa năm, Lôi Cương đã có thể phát ra được chiêu thức bảy. Hắn quyết định trong vòng nửa năm còn lại ít nhất phải tu luyện được Khai Thiên thức thứ tám. Trong lúc hắn tu luyện Khai Thiên thì nội kình và cương khí trong cơ thể đều tăng lên. Bởi vì điều kiện để có thể phát ra được Khai Thiên đó là nội kình và cương khí phải đủ. Tới lúc này, cương khí và nội kình trong cơ thể Lôi Cương so với trước tăng lên rất nhiều. Tu vi đã đạt tới Cương Sư huyền cấp và Luyện Cốt hoàng cấp.
Trong nửa năm qua, Lôi Cương chỉ lặp đi lặp lại hai việc đó là xếp bằng ngồi tu luyện, múa Hư Kiếm thử phát ra chiêu thức của Khai Thiên. Trong nửa năm, Tử Vận không hề xuất hiện làm cho Lôi Cương cảm thấy áy náy, và tự trách mình. Nhưng do trong lòng có mục tiêu nên Lôi Cương cũng không nghĩ nhiều. Để tặng cho đại ca Lôi Ma một niềm vui bất ngờ ở đại hội giao lưu, Lôi Cương cũng dốc hết sức.
Trên đỉnh của Kiếm Cương môn, một bóng người xinh xắn đang ngồi xếp bằng. Trên mặt đất như được trải một tấm thảm làm bằng sương là một thiếu nữ đang ngồi. Nhìn nàng giống như đang xếp bằng trên đám mây mù khiến cho nét đẹp của nàng lại càng thêm phần thánh khiết.
"Phù..." Tử Vận từ từ mở mắt, thở ra một hơi. Nàng nhìn xuống biển mây phía trước rồi lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng thì cũng có thể áp chế được. Hư Hỏa càng lúc càng bất thường...
Chợt Tử Vận quay đầu nhìn về phía Tây, như xuyên qua mây mù mà thấy được bóng người nàng muốn nhìn.
- Vận nhi...
Một âm thanh già nua chợt vang lên.
Sắc mặt của Tử Vận chợt thay đổi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.