Rời khỏi Đại Ngộ tông chưa lâu, Lôi Cương đột nhiên nghĩ tới Xuyên Tinh toa của sư tôn. Nghe Vân lão nói thì tốc độ của nó nhanh như tia chớp, là công cụ mà trước đây sư tôn hay sử dụng vì vậy mà hắn lấy ra. Nhìn chiếc thuyền chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, thần thức của Lôi Cương tiến vào trong đó. Suy nghĩ một chút, hắn thần nói:
- Lớn.
- A? - Lôi Cương ngạc nhiên khi phát hiện ra chiếc thuyền nhỏ vẫn y nguyên. Hắn dừng bước, quan sát cẩn thận con thuyền nhỏ bằng ngón tay cái. Dưới đáy thuyền có điêu khắc một hình vẽ rất quái dị. Lôi Cương nhìn kỹ thí thấy nó có hai cái cánh, còn về thân của hình vẽ là cái gì thì hắn chưa thể nhận ra.
- Làm thế nào mới có thể điều khiển được con thuyền nhỏ này? - Lôi Cương cảm thấy khó hiểu. Hắn trích một giọt máu tươi rồi nhỏ lên trên chiếc thuyền. Giọt máu đọng lên đó nhưng cũng không bị nó hấp thu. Điều này càng khiến cho Lôi Cương khó hiểu thêm. Trầm tư thật lâu, ánh mắt của Lôi Cương chợt sáng ngời. Cái này nếu là vật của sư tôn thì tất nhiên phải ẩn chứa dấu vết của sư tôn. Suy tư một lát, Lôi Cương khép mắt lại, tưởng tượng bản chân của hỗn độn, bao vây lấy con thuyền nhỏ.
Trong nháy mắt khi bản chất của hỗn độn bao vây lấy con thuyền nhỏ, Lôi Cương chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện thêm một điều gì đó. Thần thức của hắn nhanh chóng tiến vào trong con thuyền.
"Vù..." Con thuyền nhỏ phát ra tiếng động rồi tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Không để cho Lôi Cương kịp có phản ứng, một lực hút cực mạnh hút lấy hắn vào bên trong con thuyền.
Sau khi tiến vào trong chiếc thuyền, Lôi Cương bỗng phát hiện ra sự thần kỳ của nó. Mặc dù nhìn bên ngoài nó chỉ lớn bằng cái ngón tay cái, nhưng khi Lôi Cương vào bên trong thì thấy nó dài rộng chừng mười trượng, phía bên trên còn có chi chít những điểm sáng. Thần thức của hắn kiểm tra một vài điểm thì thấy có mấy chữ nhỏ. Sau chừng nửa khắc, Lôi Cương hít một hơi thật sâu khi phát hiện ra những điểm sáng chi chít đó đại diện cho từng tinh cầu trong thánh giới Hồng Hoang. Nhìn một điểm ánh sáng màu lam, thần thức của Lôi Cương tìm kiếm thì phát hiện nó chính là Giác Ngộ tinh.
Hắn cố kìm chế sự vui mừng, nhìn một cái tinh cầu gần nhất, tâm niệm khẽ động, khống chế Xuyên Tinh toa bay về phía tinh cầu đó.
- A? - Lôi Cương không phát hiện thấy dấu hiệu di chuyển thì nghi ngờ, chẳng lẽ không phải khống chế như vậy? Sau khi thần thức của hắn tản ra ngoài mới kinh hãi vì phát hiện ra Xuyên Tinh Toa đang bay cực nhanh về một hướng. Mà điểm sáng màu lam trước đây từ từ dịch chuyển hướng về phía tinh cầu mà hắn muốn.
Lôi Cương nở nụ cười tươi. Xuyên Tinh toa đúng là vật của sư tôn, hết sức kỳ lạ. Lúc này, Lôi Cương chỉ ở trong đó tu luyện.
Chưa tới một canh giờ, Lôi Cương mở mắt ra nhìn những điểm sáng trên cao thì phát hiện ra Xuyên Tinh toa đã tới điểm sáng mà hắn định trước. Lúc này, tâm niệm của Lôi Cương khẽ động liền ra khỏi Xuyên Tinh toa thì phát hiện ra mình đang ở trên không trung của Thiên Hành tinh. Hắn đang định thu hồi Xuyên Tinh toa thì một tiếng nói kinh ngạc vang lên:
- A! Đạo hữu! Con thuyền nhỏ đó là thứ gì? Ngươi vừa mới ở trong đó đi ra?
Mấy tia sáng nhanh chóng hạ xuống trước mặt Lôi Cương. Hắn không nói tiếng nào thu Xuyên Tinh toa vào trong giới chỉ. Cho dù Vân lão không nói thì Lôi Cương cũng biết với sự thần kỳ của Xuyên Tinh toa, mặc dù chỉ bằng ngón tay cái nhưng tốc độ nhanh như một tia chớp. Hơn nữa, trong thánh giới Hồng Hoang có vô số tinh cầu thì nó là một thứ di chuyển quý như vậy, cho dù là thần khí bình thường cũng không thể sánh bằng. Lôi Cương thản nhiên nhìn ba người trước mặt. Người đứng giữa có dáng vóc bình thường mặc cẩm y màu lam với tu vi Cương Thần địa gia. Có điều nam tử thanh niên đó có chút hung dữ. Y nhìn chằm chằm vào U giới của Lôi Cương với chút kinh ngạc. Còn hai người đứng bên cạnh nam tử trung niên kia là hai lão già với tu vi Cương Thần thiên giai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lôi Cương nói một cách thản nhiên:
- Là vật gì thì có liên quan gì tới ngươi?
- Ha ha! Đạo hữu! Tại hạ là Lộ Tinh Không, là đệ tử của Lộ gia ở tinh vực Đỉnh Thiên. Tại hạ không có ác ý, chỉ muốn xem chiếc thuyền nhỏ đó là vật gì. - Người thanh niên đó tươi cười, ôm quyền mà nói.
- Lộ gia? - Lôi Cương nhướng mày khi nghe Lộ Tinh Không nói vậy. Hắn chỉ biết cười khổ trong lòng. Vân lão đã nói Xuyên Tinh toa không được để cho người khác thấy vậy mà lần đầu tiên sử dụng đã bị người ta phát hiện ra. Lôi Cương lạnh lùng nói:
- Đạo hữu! Vật đó không có gì, chỉ là một thứ đồ chơi của tại hạ. Nếu không có việc gì thì tại hạ đi trước.
Nói xong, Lôi Cương liền nhanh chóng bay vào không trung.
Lộ Tinh Không nhướng mày, hai người bên cạnh y nhanh chóng đuổi theo. Nhưng tốc độ của Lôi Cương làm sao chúng có thể đuổi được? Chưa tới mấy hơi thở, Lôi Cương đã biến mất ở trong không gian tối đen. Lộ Tinh Không kinh ngạc nói:
- Xem ra người này ẩn giấu tu vi. Cương Thần huyền giai mà tốc độ nhanh như vậy. Có điều, vật trong tay hắn có chút khác thường.
Lôi Cương nhìn về phía sau rồi tốc độ chậm dần. Sau đó, hắn nhìn tinh cầu bên dưới rồi nhanh chóng hạ xuống. Tiến vào trong tinh cầu, thần thức của hắn tản ra thì phát hiện cách đó mấy vạn dặm có một ngôi thành lớn. Hắn nhanh chóng bay về hướng đó.
Thành Thiên Diệc.
Lôi Cương nhìn ngôi thành lớn với dòng người tu luyện ra vào không dứt mà cảm thấy chua xót: Không biết thất giới cần có bao nhiêu năm tháng mới tu luyện được tới Cương Thần huyền giai vậy mà ở đây chỉ cần liếc mắt là thấy. Bước chân vào trong thành Thiên Diệc, Lôi Cương không chỉ muốn được kiến thức phong cảnh của thành lớn trong thánh giới Hồng Hoang. Đảo qua dãy cửa hàng hai bên đường, Lôi Cương liền đi vào xem.
Sau một lúc, hắn đành lắc đầu, thầm than ông trời bất công. Thần đan, thần khí bày bán bất cứ ở chỗ nào. Vào lúc này, Lôi Cương đang xem đan dược. Điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là trong cửa hàng này không hề có sự phòng ngự. Đan dược để ở đây chẳng lo bị cướp. Tâm trạng như vậy cũng là do Lôi Cương không hiểu quy tắc của thánh giới Hồng Hoang, phàm thần khí hay thần đan được bán ra đều có bàn tay ở phía sau lưng. Người có tu vi thấp thì không dám đắc tội, tu vi cao khinh thường chém giết. Dù sao thì ở đây cũng là thanh thiên bạch nhật không có ai dám. Dương nhiên nếu chặn cướp trong không gian thì cũng là việc bình thường.
Cuối cùng, Lôi Cương để ý tới một viên đan dược có tên là Thần Hoàn đan có thể chữa khỏi thân thể bị thương. Cho dù thân thể có hóa thành thịt vụn cũng có thể khỏi. Sau khi hỏi giác cả, Lôi Cương ngẩn ngơ khi nghe thấy một ngàn viên thần thạch? Trong thánh giới Hồng Hoang sử dụng thần thạch? Hắn liếc mắt nhìn người con gái đang tuổi thanh xuân rồi lấy ra vài viên tiên thạch cực phẩm nói:
- Cái này có phải là thần thạch không?
Thiếu nữ lắc đầu, cười nói:
- Đạo hữu! Đây chỉ là tiên thạch tầm thường.
Lôi Cương ngây người. Ở Thất giới, trong người hắn có cả bạc triệu vậy mà khi đi tới thánh giới Hồng Hoang lại không có một đồng nào trong túi. Lôi Cương lắc đầu rồi đi ra.
- Khoan đã... Đạo hữu! Không ngờ lại có thể gặp được ngươi, coi như có duyên. Đạo hữu để mắt tới viên đan dược đó? Chỉ cần đạo hữu cho ta con thuyền nhỏ kia, tại hạ sẽ lấy viên đan dược đó để bồi thường có được không? - Khi Lôi Cương vừa mới xoay người thì từ trong đám đông có một gã nam tử thanh niên đi ra, cười nói.
Lôi Cương đã để ý tới gã tên là Lộ Tinh Không này từ trước nên chỉ cười lạnh trong lòng, đồng thời mở miệng nói:
- Không cần! Đạo hữu! Mặc dù không biết ý của ngươi là gì nhưng nó là thứ đồ chơi của tại hạ. Xin đạo hữu tự trọng. - Lôi Cương nói xong rồi bước đi, để lại Lộ Tinh Không bẽ mặt ở đó.
Sau khi mò mẫm đi dạo một lúc, Lôi Cương thở hắt một cái. Thành lớn của thánh giới Hồng Hoang không khác Thất giới lắm, chỉ cỏ điều vật phẩm buôn bán có cấp độ cao hơn mà thôi. Lôi Cương cũng không còn có nhiều hứng thú. Việc với hắn bây giờ chính là lĩnh ngộ Khai thiên chứ không cần mượn ngoại lực. Còn thần khí tuy có uy lực lớn nhưng Hư Kiếm đối với hắn lại vừa tay.
Đi ra cửa thành, Lôi Cương chợt dừng chân, nở nụ cười lạnh. Lộ Tinh Không đúng là không chết không chừa.
Không để cho Lôi Cương kịp bay lên, sau lưng tiếng của Lộ Tinh Không đã vọng tới:
- Đạo hữu! Nếu đó là đồ chơi của đạo hữu, tại hạ ra giá một vạn viên thần thạch để mua con thuyền nhỏ đó có được không?
Lôi Cương dừng bước, quay đầu nhìn lại thì phát hiện sau lưng của Lộ Tinh Không đã có thêm một lão già nữa đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng Lôi Cương trầm xuống "Cương thần hoàng giai hỗn độn?"
Lúc này, hắn nhìn Lộ Tinh Không chằm chằm rồi nói:
- Đạo hữu! Vật của tại hạ không phải thứ người khác xem được. Thấy thân phận của đạo hữu không tầm thường, cần gì phải làm cái trò tiểu nhân đó?
- To gan.
- To gan.
- Muốn chết! - Ba tiếng quát lạnh cùng lúc vang lên. Lão già hạc phát đồng nhan sát khí đằng đằng nhìn Lôi Cương. Lộ Tinh Không cũng nhìn hắn chằm chằm rồi nói:
- Đạo hữu! Tại hạ có hứng thú với con thuyền nhỏ đó mà thôi. Đạo hữu cũng không cần phải nói tại hạ là kẻ tiểu nhân chứ?
Lôi Cương cười lạnh. Cái tên Lộ Tinh Không này thoáng nhìn thì đường hoàng nhưng giấu đầu lại hở đuôi.
Lôi Cương cũng chẳng muốn nói xoay người rời đi. Đúng vào lúc hắn xoay người, một tiếng rít gió vang lên. Lôi Cương nhướng mày. Hắn cũng không muốn gây chuyện. Đối với thánh giới Hồng Hoang, Lôi Cương vẫn có sự e ngại. Nhưng lúc này...