- Không đúng. - Lôi Cương gật mình, đột nhiên cảm nhận được trong thần hồn của mình có điều gì đó. Mặc dù không nhận rõ nhưng Lôi Cương có thể cảm nhận được một thứ khí tức không thoải mái. Lôi Cương hơi nhíu mày, nhìn tảng đá lớn trước mặt đột nhiên phát hiện một lão già đang ngồi bên cạnh tảng đá nhìn mình chằm chằm. Lão già phát hiện Lôi Cương nhìn mình liền nhìn đi chỗ khác, sau đó liền nhắm mắt lại làm như chỉ vô tình nhìn Lôi Cương. Nếu như không phải cảm nhận được chút khí tức không thoải mái đó, chỉ sợ Lôi Cương cũng không chú ý. Còn lúc này, ánh mắt của lão già khiến cho Lôi Cương trầm tư.
Thần thức của Lôi Cương cẩn thận đảo qua cơ thể của mình nhưng không phát hiện có gì khác thường. Điều này khiến cho Lôi Cương thêm cảnh giác. Hắn tin vào cảm giác của mình. Mắt nhìn lão già, Lôi Cương nở nụ cười lạnh.
Xếp hàng suốt một giờ, cuối cùng tới lượt ba người Lôi Cương. Sau khi giao thần thạch xong, tên nam tử trung niên thu thần thạch cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói:
- Vận hành chân khí hoặc cương khí của ngươi đánh vào tảng đá kia.
Lôi Cương gật đầu đồng thời phát hiện lão già kia đang nhìn mình chằm chằm. Hắn cũng vãn cứ thẩn nhiên, thong dong đánh lên tảng đá. Sau khi cương khí tràn vào trong tảng đá lớn, Lôi Cương có cảm giác như tiến vào biển rộng không hề có sự phản ứng. Có điều, tảng đá vẫn rung lên nhè nhẹ khiến cho người xung quanh đều phát hiện. Tất ngoại trừ lão già kia. Hai hàng lông mày của lão run run, ánh mắt thản nhiên đánh giá Lôi Cương.
Hai gã nam tử bên tảng đá lớn đưa một bộ áo xanh cho Lôi Cương rồi nói:
- Kể từ hôm nay ngươi là đệ tử ngoại môn của Lộ gia.
Lôi Cương nhận lấy chiếc áo rồi đứng sang một bên nhìn Lý Thiên và Lý Trụ. Sắc mặt Lý Thiên không giấu được sự kích động đánh lên trên tảng đá.
"Oành" tảng đá phát ra những tiếng động rồi tản ra ánh hào quang đỏ như lửa. Hai gã nam tử đứng bên cạnh vui vẻ. Một gã nam tử khác lấy ra một bộ áo đen đưa cho Lý Thiên nói với giọng ôn hòa:
- Kể từ bây giờ, ngươi là đệ tử chính thức của Lộ gia. Lộ Thanh! Dẫn hắn đi. - Nam tử vừa nói vừa nhìn một gã thanh niên đứng đằng sau.
- Vâng thưa sư bá. - Gã nam tử tên Lộ Thanh nhìn Lý Thiên với ánh mắt có chút khác lạ. Còn Lý Thiên đi với bên cạnh Lôi Cương nói:
- Vị đạo hữu này! Xin chờ một lát.
Nói xong y nhìn Lý Trụ đang đứng bên cạnh tảng đá. Lý Trụ hưng phấn đưa tay đánh mạnh lên tảng đá khiến cho nó lại tỏa ra ánh sáng. Hai gã nam tử kia nhìn nhau với một chút vui vẻ. Sau khi đưa cho Lý Trụ một bộ trang phục màu đen liền dặn Lộ Thanh dẫn Lý Thiên và Lý Trụ đi vào thành Tụ Anh.
- Lưu đại ca...ngươi... - Lý Thiên nhìn Lôi Cương có chút cứng ngắc.
- Không sao. Chúc mừng hai huynh đệ ngươi có thể trở thành đệ tử chính thức của Lộ gia. Tại hạ là một tán nhân quen thói tự do. - Lôi Cương ôm quyền cười nói.
- Ngươi cũng đi vào với bọn họ đi. - Lão già đang quan sát Lôi Cương chợt lên tiếng khiến cho hai gã nam tử trung niên sửng sốt, kinh ngạc nhìn lôi rồi nói:
- Tới lấy quần áo.
Nói xong, họ liền đưa một bộ trang phục màu đen cho Lôi Cương. Hắn thong dong nhận lấy bộ trang phục.
Tới lúc này, Lôi Cương càng thêm khẳng định suy nghĩ lúc trước, chắc chắn lão già này đã phát hiện ra điều gì đó. Có điều tu vi của lão sâu không thể lường được khiến cho Lôi Cương không có cách nào nhìn thấu. Ba người Lôi Cương, dưới sự dẫn dắt của Lộ Thanh đi vào trong thành Tụ Anh.
Trên đường đi, Lý Thiên cố gắng làm quen với Lộ Thanh. Không biết tại sao, Lộ Thanh có chút gượng gạo trả lời.
- Đúng rồi! Lộ Thanh đại ca! Ngươi ở Lộ gia được bao nhiêu năm? Là đệ tử đích hệ của Lộ gia hay sao? - Lý Thiên bám theo bước chân của Lộ Thanh mà hỏi. Lôi Cương thì quan sát thành Tụ Anh. Hắn phát hiện người tu luyện ở trong thành đều mặc chiếc áo có thêu chữ "Lộ" và có tu vi cực cao. Toàn bộ thành Tụ Anh cũng chẳng khác với các thành lớn khác nhiều lắm.
- Chín ngàn năm. - Lộ Thanh thở dài.
- Chín ngàn năm sao? - Lý Thiên khựng người, trừng mắt nhìn Lộ Thanh. Tu vi của Lộ Thanh chỉ là Cương thần Huyền giai khiến cho y kinh ngạc.
- Chín ngàn năm trước, ta gia nhập vào Lộ gia cũng giống như các ngươi, tu vi là Cương thần hoàng giai. - Lộ Thanh nói một câu chua xót khiến cho Lôi Cương giật mình. Nhìn nét mặt của Lộ Thanh, Lôi Cương suy nghĩ. Lúc trước, hắn phát hiện có thể trở thành đệ tử chính thức theo lý thuyết có thể gia nhập vào Lộ gia thì đều có tư chất xuất chúng, không thể tu luyện chậm như vậy.
- Ha ha! Ta vẫn còn may mắn. Có sư huynh tu luyện tới cả vạn năm vẫn dừng ở Cương thần hoàng giai. Được rồi! Các ngươi đi vào trong bảo tháp kia sẽ có người đón các ngươi. - Lộ Thanh chỉ ngọn tháp cao trước mặt rồi nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lôi Cương đánh giá ngọn tháp cao tới tận biển mây. Lúc này, hắn cũng không nhìn thấy quả cầu lửa đã thấy lúc ở ngoài thành. Có điều Lôi Cương đoán đó là do Chướng nhãn pháp tạo ra. Lúc này, điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy hứng thú chính là câu chuyện của Lộ Thanh. Lôi Cương hỏi:
- Với tư chất của Lộ sư huynh thì có lẽ chín ngàn năm không chỉ dừng lại ở Cương thần huyền giai chứ?
Lộ Thanh hơi run người, thở dài rồi nhìn ba người mà nói:
- Sau này các ngươi sẽ biết. Được rồi. Vào đi thôi. - Nói xong Lộ Thanh rời đi.
Lý Thiên và Lý Trụ nhìn nhau, không biết làm sao.
- Đi thôi. - Lôi Cương nhạt giọng nói.
Sau đó hắn cùng với hai người Lý Thiên đi vào sâu trong ngọn tháp. Bước qua cửa thì thấy có rất nhiều đệ tử đang tập trung ở đây.
- Tới lĩnh lệnh bài của các ngươi rồi đi vào trong phòng tương ứng để tu luyện. Người vạn năm không tiến được một bậc thì rơi xuống thành đệ tử ngoại môn. Còn người tiến được hai bậc thì trở thành đệ tử tinh anh của Lộ gia, hưởng sự đãi ngộ giống như đệ tử đích hệ. - Một lão già nhìn đám đông người tu luyện rồi cao giọng nó. Sau đó, mỗi người tới nhận một cái lệnh bài rồi đi vào trong tháp tu luyện.
Sau khi nhận lệnh bài, Lôi Cương nhìn thì thấy có mã số là tám hai ba. Lý Thiên và Lý Trụ thì theo thứ tự là Tám trăm năm mươi bốn và tam trăm bảy mươi hai. Cùng với mọi người đi vào trong tháp, Lôi Cương cảm thấy linh khí tăng lên nhanh chóng khiến cho hắn cả kinh. Linh khí nơi đây so với bên ngoài không chỉ mạnh hơn mấy lần. So với mật độ linh khí của tầng năm tháp tụ linh thì linh khí ở nơi này làm cho người ta sợ hãi. Điều khiến cho Lôi Cương trầm tư đó là mật độ linh khí ở đây cao như vậy thì vì sao mà tốc độ tu luyện của Lộ Thanh lại chậm như vậy? Lôi Cương cảm nhận có một làn uy áp khó hiểu đang bao phủ mình khiến cho hắn kinh ngạc. Còn hai người Lý Thiên và Lý Trụ ngạc nhiên vui mừng, tìm kiếm phòng của mình. Lôi Cương đi vào phòng tám hai ba với sắc mặt nghiêm trọng.
Căn phòng hết sức đơn giản chỉ có một cái bồ đoàn. Có điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là linh khí trong phòng tản ra ánh sáng bốn màu. Lôi Cương có thể cảm nhận được bốn hệ Kim Hỏa, Thổ và Lôi. Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước:
- Tại sao linh khí nồng đậm như vậy mà tốc độ tu luyện lại chậm? Chẳng lẽ trong cái phòng này hay trong tảng đá lớn kia có bí mật nào đó?
Lôi Cương suy nghĩ hồi lâu không ra nguyên nhân liền hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói:
- Để ta xem mục đích của các ngươi là gì.
Sau đó, hắn ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Không lâu sau khi Lôi Cương tu luyện thì một lão già xuất hiện trước mặt hắn không một tiếng động. Lão quan sát Lôi Cương một cách cẩn thận. Lão già này đúng là người canh giữ tảng đá lớn trước kia.
- Chẳng lẽ là ảo giác? Lúc trước trong thần niệm của người này đúng là ẩn chứa sáu hệ. Nhưng sao bây giờ lại chỉ có hai hệ Thổ và Hỏa? - Lão già thầm nói với bản thân. Sau khi quan sát Lôi Cương một lúc, lão trầm ngâm rồi biến mất.
Sau khi lão già rời đi, Lôi Cương mở mắt ra, nở nụ cười lạnh rồi lại nhắm mắt vào tiếp tục tu luyện.
Sau mười năm, Lôi Cương mở mắt, thì thào nói:
- Mười năm mà tu luyện còn kém hơn cả bình thường là tại sao? - Trong một khoảng thời gian , sự tu luyện có một chút tiến bộ, mặc dù rất nhỏ nhưng hắn có thể cảm nhận được. Còn lúc này, mặc dù linh khí dầy đặc như vậy nhưng khiến cho Lôi Cương kính hãi vì không hề có sự tiến triển. Hắn thầm đoán được bí mật của Lộ gia. Điều đó khiến cho nội tâm Lôi Cương hết sức nghiêm trọng.