Vẻ mặt nam tử trung niên càng thêm nghiêm nghị. Mặc dù gã đang ngăn cản sự tấn công của Lôi Cương nhưng từ đầu đến cuối gã đều không nhìn thấy bóng hắn đâu cả, khiến gã hết sức giận dữ. Từ cách tấn công này, gã đoán chắc người này là Thể tu. Bao nhiêu năm qua, nam tử trung niên nào phải chưa từng giao chiến với người Thể tu, nhưng độ của những người gã từng giao chiến chưa có ai nhanh như vậy, đến bóng người gã cũng không thấy nổi. Mặc dù thần thức của gã có thể biết được, nhưng do độ của Lôi Cương quá nhanh, nên đến khi gã kịp nhận ra thì Lôi Cương đã biến đi nơi khác mất rồi. Nam tử trung niên chỉ còn cách tiếp tục phòng ngự, bình tĩnh chờ đợi Lôi Cương sơ hở. Nhưng gã thật không thể tưởng tượng nổi khả năng phòng ngự của gã như thế nhưng cũng không thể chống đỡ nổi sự tấn công dồn dập như cuồng phong bão táp của Lôi Cương. Một lần nữa, gã buộc phải gọi cương khí ra.
-Ta thật muốn xem ngươi có thể kiên trì như thế đến bao giờ đây.
Nam tử trung niên thầm cười nhạt. Bằng vào kinh nghiệm của gã, người Thể tu tuy mạnh nhưng sức mạnh cũng không thể duy trì mãi mãi được. Một khi nội kình tiêu hao, đối phương nhất định sẽ phải chậm lại. Có điều, gã khá lo lắng đến những kẻ khác. Gã đã cảm nhận được mấy luồng khí tức thoáng qua đây. Ở chiến trường hỗn độn địa giai, nếu có kẻ nào không còn sức chiến đấu ắt sẽ gặp nguy hiểm khôn lường. Một khi bọn họ bị thương nặng, nhất định sẽ có những kẻ khác xuất hiện tranh thủ, nếu cứ như vậy, kết cục của bọn họ hiển nhiên sẽ hết sức thê thảm.
Lôi Cương vẫn liên tục tấn công như trước. Nội kình trong cơ thể hắn tựa như không bao giờ cạn kiệt, cứ liên tục tuôn ra không ngừng. Kể từ sau khi đạt được thanh giai, Lôi Cương càng hiểu rõ về sức mạnh trong tay hắn. Hơn nữa, khi tấn công, hắn lại càng dung nhập được với trọng kình. Tuy rằng hắn không thể phá được hàng phòng ngự của người này, nhưng Lôi Cương hết sức mừng rỡ bởi ngũ trọng kình hiện tại đã đủ để ngăn cản thất trọng kình của phân thân hành thổ. Dù sao, Lôi Cương vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp cốt hài, nên không thể tuôn ra sức mạnh thực sự có trong bộ cốt hài này. Cũng chính vì như vậy, hắn càng hiểu rõ, bộ cốt hài này quả thực thâm sâu khôn lường, ngay cả cửu trọng kình cũng không phải là giới hạn của cốt hài. Mọi chuyện chính xác như thế nào, khả năng cực hạn của cốt hài ra sao, tạm thời Lôi Cương vẫn chưa thể biết được.
Người nam tử này hiện vẫn chưa biết Lôi Cương đã coi gã là mục tiêu để rèn luyện độ nên vẫn còn ung dung. Có điều, thần kinh gã cũng hết sức căng thẳng, luôn đề phòng cương khí bị đánh bại, để sẵn sàng gọi ra cương khí mới, tránh bị Lôi Cương nhân đó mà đánh ra một quyền kình đáng sợ.
Khi hai người còn chưa để ý, thì đã có ba người đang nhìn chòng chọc bọn họ. Những người này đều hết sức kinh ngạc trước độ cực nhanh của Lôi Cương. Bọn họ không thể bắt kịp độ của hắn, chỉ kịp nhìn thấy từng đạo quyền kình cuộn trào mãnh liệt tấn công nam tử trung niên.
-Vậy là sao? Đến khi nào thì hắn mới kiệt sức đây?
Nam tử thầm giận dữ, thần kiếm trong tay gã phát ra ánh sáng nóng rực. Sự kiên trì của gã dần bị Lôi Cương phá hủy. Chưa được bao lâu mà hiện đã có hơn mười tu luyện giả đứng vây xem, khiến nam tử trung niên càng thêm lo lắng. Chiến trường hỗn độn địa giai cũng không phải là nơi tùy tiện, người gặp ai cũng đánh bừa. Dù sao, người có thể vào nơi này đều đã sống không ít năm, mỗi người đều có đòn sát thủ riêng. Mỗi khi bọn họ muốn khiêu chiến ai đó đều đã có chuẩn bị sẵn sàng. Nói chung, chiến trường hỗn độn địa giai là nơi mà tu luyện giả sẽ không tùy tiện đi khiêu chiến những người khác.
Thần kiếm trong tay gã phát ra ánh sáng nóng rực, hình rồng thoáng hiện trong kiếm quang, tiếng long ngâm liên tục rít lên. Không gian cũng chấn động, hình rồng tràn ngập trong không trung, khiến Lôi Cương cũng bị uy hiếp không ít lần, độ của hắn cũng chậm lại đôi chút. Nhưng chỉ như thế cũng đủ cho nam tử trung niên thừa cơ tấn công hắn như cơn thủy triều ập đến, cuối cùng, Lôi Cương buộc phải hiện thân. Cốt lân giáp, bàn thạch bao phủ toàn thân hắn, Hư kiếm cũng được lấy ra cầm trong tay. Kể từ khi đạt được thanh giai, Lôi Cương đã có thể sử dụng Hư kiếm mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Khai thiên thức thứ bốn mươi. Lôi Cương gầm nhẹ, thanh Hư kiếm đen sì phát ra từng luồng ánh sáng xanh. Một kiếm này xuất ra đủ để chẻ đôi ngọn núi lớn, giáng xuống người nam tử trung niên.
Tiểu tử cương thần huyền giai sao? Các cao thủ ở Tây Tháp Tinh đang đứng xem đều sửng sốt.
Lẽ nào, người này chính là Lôi Cương ở chiến trường hỗn độn huyền giai? Một số cao thủ đã đoán ra thân phận của Lôi Cương. Ở chiến trường hỗn độn huyền giai, hắn chỉ trong mười năm mà đánh chết hơn hai vạn ba nghìn tên đệ tử. Ở Tây Tháp Tinh truyện khai, không chỉ có chiến trường hỗn độn địa giai, còn có chiến trường hỗn độn thiên giai cũng khá nổi tiếng. Dù sao, những người đã bước vào chiến trường hỗn độn địa giai và hỗn độn thiên giai đều đã từng nghe đến tên một người, Đọa Thiên! Người này được xếp là nhân vật thần bí nhất trong bốn người ở chiến trường của thành Tử Vong. Bằng vào số người Lôi Cương đã từng đánh chết, hắn đủ sức sánh với Đọa Thiên ngày trước, làm sao bọn họ lại có thể không quan tâm cho được? Bạn đang đọc truyện được copy tại
-Ầm!
Thanh Hư kiếm liên tục tấn công lên cương khí của nam tử trung niên. Luồng sức mạnh ồ ạt nặng hàng tỉ cân áp lên cương khí của gã. Nam tử trung niên cảm thấy máu huyết trong lồng ngực sôi lên, thiếu chút nữa gã đã phun máu tươi, thân người bị bắn văng ngược lại. Nhờ có cương khí hộ thân, gã không bị đòn tấn công của Lôi Cương ảnh hưởng quá nặng, giờ lại trúng một đòn này khiến cương khí của gã rung lên mãnh liệt, cơ hồ như sắp bị nghiền nát vậy. Nam tử trung niên nháy mắt nhận ra bản thân đang đương đầu với đại địch, liền nghiêm nghị hơn.
Thân thể Lôi Cương chẳng khác nào cá gặp nước, độ của hắn nhanh đến mức chỉ còn lưu lại dưới dạng hư ảnh. Hư ảnh vừa hiện đã đánh ra một đòn màu xanh, chỉ trong một khoảnh khắc mười mũi kiếm sẽ xuất hiện. Nháy mắt, nam tử trung niên đã bị rơi vào thế bị động. Gã hết sức giận dữ, nhưng vẫn không thể tránh nổi đợt tấn công của Lôi Cương. Lôi Cương rút Hư kiếm ra, vận dụng cương kỹ Khai Thiên, càng làm cho khả năng tấn công của hắn tăng lên mãnh liệt. Khai Thiên vốn là do Hạo Huyền quan sát hỗn độn mà lĩnh ngộ được, chính vì vậy, nó không chỉ có lực đạo, mà còn ẩn chứa sự ảo diệu của hỗn độn từ xa xưa. Sự ảo diệu này, Lôi Cương vẫn chưa thể nắm được hoàn toàn, nếu không, Khai Thiên thức thứ bốn mươi bốn này đủ sức phá vỡ cương khí của gã nam tử này.
Trước đây, Hạo Huyền nhờ vào thanh Trọng kiếm nặng một nghìn vạn cân và chiêu thức Khai Thiên mà tung hoành khắp Thánh giới Hồng Hoang, được xếp vị trí thứ ba trong bảng Hồng hoang, đủ thấy lão cường đại thế nào.
-Bang bang!
Nam tử trung niên không ngừng rút lui, cương khí đã bị phá chỉ còn lại ba lớp. Gã hết sức khiếp sợ, đòn tấn công của Lôi Cương cứ như cơn đại hồng thủy, liên miên kéo đến không dứt, khiến gã không thể tránh nổi. Đòn tấn công của gã tuy rằng mạnh, nhưng độ của Lôi Cương lại nhanh như chớp, gã không thể đánh trúng hắn; vô số lần gã tấn công đều bị Lôi Cương tránh được cả.
-Ầm!
-Ầm!
Một âm thanh vang lên cùng lúc cương khí của nam tử trung niên bị nghiền nát. Vừa thấy vậy, nam tử trung niên hết sức lo lắng, nháy mắt gọi ra cương khí mới. Nhưng gã thật không ngờ rằng độ của Lôi Cương lại nhanh hơn, ngay khi cương khí còn chưa xuất hiện, Hư kiếm đã quét ngang lưng nam tử trung niên. Một sức mạnh cường đại tựa như núi cao giáng xuống, trực tiếp đánh bay người nam tử trung niên.
-Cách cách cách!
Tiếng đầu khớp xương gãy vang lên. Khoảnh khắc nam tử trung niên bay ngược ra, máu huyết trong cơ thể gã cũng nát vụn, xương cốt toàn thân gãy rời. Thân thể gã rũ rượi rơi trên mặt đất, rồi lại bắn ngược ra, co lại. Đôi mắt của nam tử trung niên trừng lên tròn vo, dù thế nào gã cũng thật không thể tưởng tượng được một đòn này của Lôi Cương lại đáng sợ đến như vậy. Một đòn này đủ để tiêu diệt gã hoàn toàn, cương anh của gã nhanh chóng bay ra khỏi cơ thể, Hộ Anh giáp màu vàng đất bao phủ lấy toàn thân. Một thanh tiểu kiếm xuất hiện trong tay cương anh của gã. Gã không bỏ trốn. Bàn tay nhỏ bé của cương anh vỗ lên chuôi tiểu kiếm một cái, thanh tiểu kiếm đột nhiên biến mất. Một tiếng xé gió vang lên, thanh tiểu kiếm nhanh chóng bay về phía Lôi Cương.
-Vù vù!
Lôi Cương vừa nghe được tiếng vù vù xé gió bay đi, đã cảm nhận được mối nguy hiểm. Hắn hết sức kinh hãi, liên tục rút lui.
-Ầm!
Độ của thanh tiểu tiếm này cực nhanh khiến Lôi Cương không kịp phản ứng nhiều. Thanh tiểu kiếm xuyên thẳng qua bàn thạch, phá cốt lân giáp, chui vào trong cơ thể Lôi Cương.
-Nguy hiểm thật, quả là thanh tiểu kiếm đáng sợ.
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Lôi Cương. Máu ở bụng hắn ứa ra. Thanh tiểu kiếm này đã phá được bàn thạch, cốt lân giáp, đồng thời lại bắn vào đan điền ở bụng của hắn, chỉ thiếu chút nữa là bắn vào cương anh của Lôi Cương. Cũng may cuối cùng, Lôi Cương hơi nghiêng người, bằng không, hậu quả thật không thể tưởng nổi. Hắn hít một hơi thật sâu, tia hàn quang trong mắt quét nhìn bốn phía, bắt được cương anh của nam tử trung niên đã hóa thành một luồng sáng lao về phía chân trời. Thần hồn của hắn điên cuồng hấp thụ sức mạnh tinh khiết tràn ngập trong không khí, hắn tiến lên một bước, đuổi theo.
-Thanh tiểu kiếm thật là khủng khiếp, người kia cũng thật đáng sợ!
Những người vây xem đều hít một hơi lạnh. Bọn họ hiểu được thanh tiểu kiếm kia đủ để đánh ra một đòn trí mạng, tiêu diệt cương anh của kẻ khác, nhưng Lôi Cương đã tránh thoát được một kiếp nạn này. Cách Lôi Cương tránh thoát càng làm bọn họ khiếp sợ hơn, nếu là bọn họ, chắc chắn đã chết lâu rồi. Khoảnh khắc thanh tiểu kiếm bay ra và tấn công Lôi Cương gần như chỉ diễn ra trong một khắc.