Một ngày sau, toàn bộ Tây Tháp tinh sôi lên sùng sục.
Trong thành Tử Vong, trận chiến của Lôi Cương và hộ pháp Thiết Tiệm thu hút sự chú ý của vô số người. Điều khiến cho người ta rung động đó là hộ pháp Thiết Tiệm không chịu nổi một quyền của Lôi Cương đã hồn bay phách lạc. Điều này khiến cho cả Tây Tháp tinh khiếp sợ. Tin tức này nhanh chóng tản ra các tinh cầu xung quanh.
Ngày xưa, phần đông đệ tử Tây Tháp tinh châm chọc Lôi Cương thì bây giờ nhanh chóng bị một quyền của hắn làm cho chấn động. Mới chỉ hơn ba mươi năm, từ một Cương Thần huyền giai đã đạt tới một mức độ kinh khủng như vậy. Điều này khiến cho tất cả đệ tử của Tây Tháp tinh cảm thấy Lôi Cương ẩn giấu tu vi. Bọn họ lại càng cho rằng tu vi của hắn đã đạt tới Hỗn độn thiên giai. Điều này uy hiếp những người có ý đồ với hắn.
Nghe đồn, trên người của Lôi Cương có năm vạn hồn châu của Thiết Tiệm nên rất nhiều người chú ý tới hắn. Nhưng một quyền vừa rồi của hắn khiến cho những kẻ có tham vọng đó chùn bước, không dám có ý nghĩ với Lôi Cương.
Tại khu giao dịch của thành Thiên Chấn.
- Lôi lão đệ! Lão ca tận lực chỉ có được một bộ chiến giáp thiên giai cùng với hộ anh giáp Thiên giai. Còn về thần kiếm thì hiện tại cả Tây Tháp tinh đều thiếu. Lão ca phải lấy một thanh thần kiếm Địa giai để thay vào. - La Thiên Minh nói có chút lúng túng.
Nhìn những thứ đặt trên mặt bàn đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Lôi Cương vô cùng cảm kích đối với La Thiên Minh. Chiến giáp thiên giai, hộ anh giáp đều là hàng vô giá, cơ bản chẳng có ai bỏ ra để bán. Hắn lên tiếng nói:
- La lão ca! Đa tạ huynh! Không biết chỗ này mua hết bao nhiêu Hồn châu?
- Lão đệ! Ngươi thật khách khí với lão ca. Hộ anh giáp xem như là lễ gặp mặt của lão ca cho Lôi Hư đi. Mà lần trước số lượng ngươi đưa đã vượt rất nhiều. Lão ca tính toán vẫn còn cho mình một vạn viên Hồn Châu. - La Thiên Minh lắc lắc đầu cười. Lần này, có thể nói lão đã bỏ ra một số lượng lớn. Bộ hộ anh giáp này là thứ mà lão nâng niu bao lâu nay nhưng vẫn chưa thể dùng được. Lần này, thuận thế đưa cho Lôi Cương đó là do lão phải suy nghĩ rất kỹ mới quyết định được. Điều này có thể nói ánh mắt của La Thiên Minh rất giỏi.
- Nếu như vậy thì tại hạ không từ chối. Lão ca! Chuyện hôm nay, tại hạ suốt đời không quên. - Lôi Cương cười nói. Hắn liếc mắt nhìn Lôi Hư, ý bảo y nhận lấy. Lôi Hư suy nghĩ một lúc rồi cho vào trong giới chỉ.
- Lôi lão đệ! Đây là một vạn hồn châu, xin hãy nhận lấy. Đúng rồi, lão đệ có nghe nói về việc động phủ của thái thượng đại trưởng lão mở ra hay không?
- Động phủ của Thái thượng đại trưởng lão được mở? - Lôi Cương sửng sốt, sau đó lắc đầu nhìn La Thiên Minh với ánh mắt khó hiểu. Lôi Cương bất chợt nhớ ra điều gì đó liền kêu lên:
- Ngươi nói là người đứng đầu trên bảng Hồng Hoang, với danh xưng thần Hồng Hoang?
La Thiên Minh cười cười gật đầu.
- Lão ca! Đừng có vòng vo với đệ nữa. Nói xem là có chuyện gì? - Lôi Cương kiềm chế sự kích động trong lòng rồi ngồi xuống, hỏi. Còn Lôi Hư nghe thấy vậy cũng kinh ngạc. Đạo Hoang mệnh danh thần Hồng Hoang, chính là người đứng trên đỉnh của thánh giới Hồng Hoang. Đạo Hoang biến mất vô số năm, bây giờ động phủ của lão mở ra, nếu việc này truyền ra ngoài thì cả thánh giới Hồng Hoang sẽ xuất hiện một làn sóng kinh người, đủ hấp dẫn vô vàn cường giả tới đây.
- Đúng thế. Lão ca ước tính còn chừng năm trăm năm nữa, động phủ mới mở ra. Đó là lý do tại sao nhiều thế lực lớn cho đệ tử thanh niên tới đây như vậy. Lão phu khuyên lão đệ, cho dù có chuyện gì thì năm trăm năm sau, vào ngày động phủ mở ra phải có mặt. Với tu vi của lão đệ, tất nhiên có thể chiếm được vật trong động phủ. Nghe đồn ở đó có sự thừa kế của tiền bối Đạo Hoang. Đáng tiếc là lão phu vô duyên. - La Thiên Minh thở dài nói.
- Kế thừa của tiền bối Đạo Hoang? - Lôi Cương giật mình, thốt lên.
La Thiên Minh gật đầu nói:
- Lão đệ! Việc này cần phải giữ bí mật, nếu để lộ ra thì chỉ sợ họa nhiều mà phúc thì ít.
Lôi Cương gật đầu mạnh, hơi thở của hắn từ từ trở nên dồn dập. Đạo Hoang có thể đứng vị trí số một, còn cao hơn cả sư tôn Hạo Huyền thì đủ thấy được sự khủng bố. Còn sự thừa kế của lão chắc chắn đủ cho thánh giới Hồng Hoang phải điên cuồng. Lôi Cương hỏi:
- La lão ca! Tại sao lão ca không thể đi vào đó?
- Ha ha! Nơi đó không có chỗ cho lão ca. Hơn nữa, cường giả dưới thiên giai không thể vào đó. Tới thời điểm đấy chỉ sợ tập trung toàn bộ cao thủ thanh niên của các thế lực lớn, cũng có thể kéo cả Thái Cổ giới. Vì vậy mà cho dù tiến vào đó có thể có được hay không còn phải dựa vào vận may. Nhưng lão ca tin rằng với tu vi của lão đệ tất nhiên có thể.
Lôi Cương gật đầu nói một cách nghiêm túc:
- La lão ca nói vậy, lão đệ xin ghi nhớ. Ngày sau lão ca có gì cần thì cứ nói một tiếng.
La Thiên Minh cười cười gật đầu.
Sau khi nói chuyện một lúc, Lôi Cương cùng với Lôi Hư ra khỏi đây. Nghe tới chuyện động phủ Đạo Hoang mở ra khiến cho hắn không còn giữ được bình tĩnh. Lôi Cương dự định tăng lực lượng cơ thể, chuẩn bị cho ngày động phủ mở ra. Nhưng Minh Lôi nói muốn dẫn hắn đi rèn luyện, điều này chẳng khác nào một tảng đá đè trong lòng khiến cho Lôi Cương không thấy thoải mái.
Trong Xuyên Tinh toa.
- Hư nhi! Con cầm lấy cái lệnh bài này. Sau này nếu La Thiên Kiếm tông đuổi giết con thì cứ lấy nó ra. - Lôi Cương đưa tay phải chỉ lên những điểm sáng phía trên của Xuyên Tinh toa, cuối cùng dừng lại ở một điểm sáng nhỏ bé. Điểm sáng đó chính là Thú Triều tinh mà đại tôn Hạo Nguyệt đã nói.
Tiếp nhận lệnh bài, Lôi Hư sững sờ trong chốc lát. Y ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình thản của Lôi Cương, nhưng chẳng biết tại sao, Lôi Hư cảm giác Lôi Cương có chút cô đơn. Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Phụ thân! Có phải gặp việc gì khó khăn đúng không?
- Không có gì đáng ngại. Chỉ là chuyện của ta. Chúng ta nhanh chóng gặp mẫu thân của con đi. - Lôi Cương cười nói rồi Xuyên Tinh toa nhanh chóng bay về phía Thú Triều tinh.
Sau một năm....
Với tốc độ của Xuyên Tinh toa mà tới Thú Triều tinh cũng phải mất thời gian một năm. Trong một năm đó, Lôi Cương và Lôi Hư không hề tu luyện, chỉ ngồi nói chuyện với nhau. Cả hai tuy là phụ tử nhưng thời gian nói chuyện với nhau rất ít. Điều này khiến cho Lôi Cương đối với Lôi Hư và Lôi Thải có một phần tự trách.
Thu hồi Xuyên Tinh toa, Lôi Cương và Lôi Hư từ từ rơi xuống. Đập vào mắt của Lôi Cương là một cách rừng rộng mênh mông. Cây xanh lay động trong gió chẳng khác nào những gợn sóng.
Graoooo
Tiếng thần thú gầm rống, liên tục vang lên.
Lôi Cương sững người. Hắn cảm nhận được tới mấy trăm hơi thở của thần thú, hơn nữa tất cả đều không hề yếu. Hắn kinh ngạc nói:
- Hư nhi! Con vẫn sinh sống ở đây sao?
Lôi Hư nhìn rừng rậm, sự lạnh lùng trên khuôn mặt biến mất:
- Vâng! Phụ thân! Nơi này mặc dù có nhiều thần thú nhưng chúng đều sợ con.
- Đi! Dẫn ta đến chỗ mẫu thân của con. - Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt dao động kịch liệt, đồng thời cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh mà nói.
Ở Thú Triều tinh, nơi một cái hồ nước được bao phủ bởi một cánh rừng rộng mênh mông. Bên cạnh hồ nước có một thiếu nữ mặc váy trăng đang khoanh chân ngồi. Nàng yên lặng ngồi đó tựa như tiên nữ trên trời với đôi mắt khép hờ như đang chìm vào tu luyện. Sau lưng nàng có một thiếu nữ mặc y phục rực rỡ đang nằm. Nhìn nàng có một thứ khí chất thanh nhã nhưng gương mặt có nét nghịch ngợm.
- Mẫu thân. Thải nhi muốn ra ngoài. Thải nhi muốn đi tìm ca ca. - Thiếu nữ lên tiếng nói.
Đáp lại câu nói của thiếu nữ chỉ có tiếng cỏ cây lay động, còn nữ tử mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng thì ngoảnh mặt làm ngơ.
- Mẫu thân! Để cho Thải nhi ra ngoài di. Thải nhi có năng lực bảo vệ mình. - Thiếu nữ tiếp tục lên tiếng.
- Thải nhi! Con chưa tới được đạo thần Thiên giai thì đừng mong ra ngoài. - Nữ nhân áo trắng vẫn nhắm mắt, lên tiếng hết sức kiên quyết. Gương mặt nàng có chút bất nhẫn nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.
- Mẫu thân! Người biết rõ tu luyện khó khăn. Đến đạo thần thiên giai thì Thải nhi già mất rồi.
Đột nhiên nữ nhân đứng dậy, nhìn chăm chú về phía trước. Gương mặt nàng có chút ngơ ngác. Không hiểu tại sao một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống bởi có một cái cảm giác không nói lên lời làm cho nàng rơi lệ.
- Mẫu thân! Người làm sao vậy? - Thiếu nữ y phục rực rỡ thấy vậy vội vàng chạy tới bên cạnh nữ nhân áo trắng mà nói.
Nữ nhân áo trắng vẫn chưa tả lời, chỉ nhìn về phía trước. Thiếu nữ trang phục rực rỡ thấy vậy cũng liếc mắt nhìn....nhưng khi trước mặt có hai bóng người hiện ra, nàng giật mình kêu lên:
- Ca ca! Huynh đã trở về.
Hồng Hoang Thánh Giới, Thú Triều Tinh.
- Mẫu thân, hai người đã ngồi ở đây mười ngày rồi, tại sao cứ mãi ôm nhau không nhúc nhích vậy?
Trong phòng, Lôi Thải thấy Tử Vận vẫn nằm trong lồng ngực Lôi Cương, hai người lẳng lặng ngồi ở bên hồ, ôm nhau thật chặt, trừ việc nhìn nhau ra thì ngay cả nói cũng không nói lấy một câu, điều này làm Lôi Thải có phần lo lắng. Lôi Thải tuy là nói như vậy, nhưng đôi mắt đẹp cũng là len lén nhìn Lôi Cương, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò cùng yêu thương.
Lôi Cương quay đầu, thấy khuôn mặt tròn vo của Lôi Thải cùng với vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt cô bé, Lôi Cương sẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, Lôi Thải thấy Lôi Cương đứng lên, cũng lui lại mấy bước, trên mặt càng thêm vẻ thấp thỏm, nhưng lại có một phần khẩn trương, làm nàng không cách nào buông lỏng tự nhiên được.
- Thải Nhi, con gái à?
Lôi Cương đứng ở trước mặt Lôi Thải, khẽ cúi đầu nhìn Lôi Thải nói, Lôi Thải tủi mủi cúi đầu, nàng nắm chặt tay, trong mắt đột nhiên ngập đầy nước mắt, cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, Lôi Thải quay đầu, khẽ nấc lên.
Lôi Cương trong lòng căng thẳng, thở dài, chậm rãi ôm Lôi Thải vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Thải Nhi, con có trách phụ thân không?
Lôi Thải lắc đầu, nước mắt rơi xuống, nàng chưa từng gặp qua Lôi Cương, lúc trước nhìn thấy Lôi Cương, nàng căn bản không cách nào chen vào được, nhìn Lôi Cương cùng Tử Vận ở chung một chỗ, Lôi Thải rất muốn chạy tới ôm lấy Lôi Cương, ôm lấy cha ruột của mình, nhưng nàng không thể, nàng biết, Tử Vận càng cần Lôi Cương hơn, nàng tuy nghịch ngợm, nhưng cực kỳ hiểu chuyện.
Ánh mắt Tử Vận vui mừng nhìn hai cha con đang ôm chặt lấy nhau, vẻ kiên quyết trên khuôn mặt càng đậm, nàng đã không thể chờ đợi được nữa, muốn lập tức khôi phục trí nhớ, nàng cảm nhận được tình yêu sâu sắc của Lôi Cương, điều này làm cho nàng có cảm giác hưởng thụ nhưng cũng lại sợ mất đi.
- Vậy con có hận phụ thân không?
Lôi Cương lại nói.
Lôi Thải sửng sốt, gật đầu một cái, lại lắc đầu, nhẹ giọng khóc, cũng là không biết mở miệng như thế nào, Lôi Thải không chỉ một lần tưởng tượng ra nếu như gặp được phụ thân, thì sẽ làm gì, nói gì, nhưng lúc này khi chân chính đối mặt rồi thì nàng lại không nói ra được lời nào cả.
- Thế là Thải Nhi có hận phụ thân rồi?
Lôi Cương thương yêu nói.
- Không có, Thải Nhi chưa từng phụ thân, Thải Nhi biết phụ thân nhất định là có nguyên nhân mới không có ở bên cạnh mẫu thân.
Thải Nhi nghe được Lôi Cương nói như vậy, vội vàng ngẩng đầu phản bác, thanh âm vang vang hữu lực, không chỉ phản bác, mà khuôn mặt tròn vo kia lại càng hiện lên vẻ kiên quyết, Lôi Cương trong lòng đau xót, lau nước mắt trên gương mặt Lôi Thải, nói:
- Được rồi, Thải Nhi không hận phụ thân, phụ thân nghe nói Thải Nhi rất thích đi ra ngoài chơi phải không?
Lôi Thải nghe vậy, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nhưng lại liếc nhìn Tử Vận sau lưng Lôi Cương, đầy vẻ tủi thân, đáng thương nhìn Lôi Cương.
- Đi, phụ thân mang Thải Nhi đi chơi.
Lôi Cương ha ha cười một tiếng, mang theo Lôi Thải liền bay lên trời, tiến vào trong hư không.
Ở mấy cái tinh cầu chung quanh Thú Triều Tinh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười khanh khách, hai cha con Lôi Cương xuyên qua mấy cái tinh cầu chung quanh, mà Lôi Thải cũng hoàn toàn buông thả, không ngừng nhìn Lôi Cương gọi "phụ thân, phụ thân", trong lòng cực kỳ vui sướng.
Một tháng sau.
- Phụ thân, tu vi của người đã đạt tới tầng thứ gì rồi? Tại sao Thải Nhi dừng lại ở Hoàng cấp Đạo Thần liền không cách nào đột phá được nữa, Thải Nhi đã rất cố gắng tu luyện rồi, trước kia Thải Nhi cũng chẳng thèm để ý gì đến chuyện tu luyện cả mà tu vi cũng tăng lên rất nhanh, nhưng bây giờ, Thải Nhi tu luyện mấy chục năm đều không có hiệu quả gì cả, hơn nữa, mẫu thân nói nếu tu vi của Thải Nhi đạt đến Thiên cấp Đạo Thần sẽ cho con đi ra ngoài du lịch đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lôi Thải tràn đầy không hiểu, ngẩng đầu hỏi.
Lôi Cương sắc mặt thoáng lặng, hắn cúi đầu nhìn Lôi Thải, chân mày khẽ ngưng, hắn đã sớm nhìn ra thể chất của Lôi Thải, loại thể chất này khiến Lôi Cương cũng không cách nào nhìn thấu được, có lúc thì bình thường, có lúc lại tuyệt hảo, đây là lần đầu tiên Lôi Cương thấy có loại thể chất như vậy, bằng vào lịch duyệt của hắn cũng không biết nên nói thế nào cho phải, nhưng Lôi Cương cũng không muốn khiến cho Lôi Thải thất vọng, lộ ra nụ cười nói:
- Tu luyện phải lấy kiên nhẫn làm căn bản, nhớ lúc ban đầu, phụ thân đến cửa của một môn phái nhỏ bé cũng bị cự tuyệt nữa, phụ thân tin tưởng chỉ cần Thải Nhi cố gắng tu luyện liền có thể đạt tới Thiên cấp Cương Thần.
- Phụ thân hiện tại đã đạt tới trình độ nào rồi?
Lôi Thải cười hì hì nói.
- Ừm, hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp.
Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, nói, tu vi của Lôi Cương tuy là hỗn độn Hoàng cấp, nhưng thực lực đã có thể sánh ngang cùng bất kỳ cao thủ hỗn độn Thiên cấp nào rồi.
- Phụ thân xấu, đang gạt Thải Nhi, ca ca nói, phụ thân một quyền liền đánh chết cao thủ hỗn độn Địa cấp, thế nào lại là hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp cơ chứ.
Lôi Thải đầy vẻ tủi thân, buồn buồn không vui nói, thật giống như Lôi Cương thật sự đang gạt nàng vậy.
Lôi Cương cười khổ không dứt, nói:
- Thải Nhi, tu vi của phụ thân là hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp, nhưng thực lực thì đã đạt tới hỗn độn Cương Thần Thiên cấp rồi.
- Làm sao có thể? Hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp tại sao lại có thể có được thực lực của hỗn độn Cương Thần Thiên cấp chứ? Phụ thân còn đang gạt con, hừ.
Lôi Thải lắc đầu, tràn đầy không tin.
Lôi Cương bất đắc dĩ đích nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của Lôi Thải, nói:
- Thải Nhi, phụ thân rất là đặc thù, cho nên, những điều theo lẽ thương mà con nói không thể áp dụng với phụ thân được. Thôi được rồi, phụ thân sẽ cho con thấy.
Lôi Thải nghe vậy thì đôi mắt đen nhánh linh lợi nhìn chằm chằm Lôi Cương, chợt, đôi mắt Lôi Thải hoa lên một cái, nàng xoa xoa hai mắt, nhìn năm Lôi Cương đứng trước mặt nàng, nhất thời sửng sốt.
- Thải Nhi, hiện giờ thì con tin rồi chứ?
Bốn phân thân thêm bổn tôn cùng nhau nói.
- Phụ thân, đây .......... đây là ........
Lôi Thải ngơ ngác nói.
- Đây là bốn phân thân của phụ thân.
Sau khi đem phân thân thu hồi vào trong Hạo Huyền Lôi Phủ, Lôi Cương cười nói.
- Phụ thân, Thải Nhi ...... Thải Nhi cũng muốn được như thế, có được hay không vậy, phụ thân dạy Thải Nhi có được hay không vậy, Thải Nhi nếu là học được thì có thể vừa dùng phân thân theo mẫu thân, theo ca ca, theo phụ thân, lại có thể một mình đi ra ngoài chơi.
Lôi Thải hai mắt sáng rỡ nói, lời của nàng làm Lôi Cương thần sắc cứng ngắc, nửa ngày cũng nói không ra lời.
- Có được hay không vậy, phụ thân.
Lôi Thải lắc lắc tay Lôi Cương, làm nũng nói.
Lôi Cương cười khổ nói:
- Thải Nhi, phụ thân đã trải qua mấy lần sinh tử mới luyện thành được phân thân, hơn nữa, còn phải đem ngũ tạng lục phủ trong cơ thể toàn bộ rút ra ngoài để luyện chế nữa.
Nghe lời Lôi Cương nói như vậy, vẻ cao hứng trên khuôn mặt Lôi Thải liền biến mất, thần sắc hơi chậm lại, nói:
- Thế thì Thải Nhi không học nữa, Thải Nhi muốn sáng lập một phương pháp luyện chế phân thân mà không cần rút ngũ tạng lục phủ ra ngoài cơ.
- Ừ! Thải Nhi nhất định có thể làm được.
Lôi Cương cười nói. Sau đó, Lôi Cương lấy ra một cái thuyền nhỏ lớn bằng đầu ngón cái, nói:
- Thải Nhi, phụ thân cho con một món lễ vật, vật này có thể giúp cho con xuyên qua các địa phương của Hồng Hoang Thánh Giới, bất quá, con nhận lời phụ thân trước, nhất định không thể để cho người khác nhìn thấy, trừ ca ca và mẫu thân của con cùng Thiên Tuyết ra thì người nào cũng không được? Nếu như con không đáp ứng, phụ thân sẽ phải thu hồi.
Vật mà Lôi Cương lấy ra chính là Xuyên Tinh Toa, vật này là của sư tôn Hạo Huyền, Lôi Cương nguyên vốn cũng không muốn lấy ra nhưng Lôi Cương phát hiện cả người hắn từ trên xuống dưới sợ rằng chỉ có thể lấy ra được Xuyên Tinh Toa này mà thôi, những thứ thần khí kia, Lôi Thải căn bản không cách nào khống chế được. Lôi Cương tuy là cần Xuyên Tinh Toa để di chuyển, nhưng với tu vi của hắn hiện nay đã không nó đã không có nhiều chỗ dùng cho lắm nữa rồi, mà Lôi Thải lại cực kỳ thích du lịch, tu vi cũng thấp, chi bằng làm cho nàng vui một chút.
Lôi Thải nghe vậy thì kinh ngạc liếc nhìn Xuyên Tinh Toa trong tay Lôi Cương, sau đó, ánh mắt của nàng liền cũng không cách nào thu hồi được nữa, chăm chú nhìn Xuyên Tinh Toa, Lôi Thải nói:
- Phụ thân, đây có phải là Xuyên Tinh Toa mà ca ca nói đến hay không? ?
Khuôn mặt tròn vo của Lôi Thải đỏ bừng vì kích động.
Lôi Cương kinh ngạc, không ngờ là Lôi Hư có vẻ lãnh khốc như vậy mà lại không có gì là không nói với Lôi Thải, Lôi Cương cũng là không biết, đây đều là Lôi Thải "ép cung" mà ra, Lôi Hư bất đắc dĩ phải kể lại hết thảy mọi chuyện, lúc nghe được chuyện về Xuyên Tinh Toa thì Lôi Thải liền chú ý đến nó Xuyên Tinh Toa rồi, nhưng cũng không ngờ rằng Lôi Cương lại đem Xuyên Tinh Toa đưa cho nàng, điều này làm nàng vui mừng vô cùng, nhưng hơn cả là cực kỳ cảm động, nàng trực tiếp nhào tới, nhận lấy Xuyên Tinh Toa, còn không quên hôn lên mặt Lôi Cương đánh chụt một cái, rồi nói:
- Cám ơn phụ thân, Thải Nhi nhất định sẽ không để cho những người khác thấy.
- Không chỉ có như thế, mỗi lần con lấy Xuyên Tinh Toa ra đều phải tra xét bốn phía, xem có người hay không, vật này lấy ra đủ để chấn động Hồng Hoang Thánh Giới, hy vọng con có thể ghi nhớ lời ta.
Lôi Cương nghiêm túc nói, vật này lấy ra không phải trò đùa, Xuyên Tinh Toa này là vật tượng trưng cho thân phận Đại Tôn, vật như thế truyền ra, ắt sẽ khiến cho vô số người đánh nhau đến vỡ đầu cũng muốn lấy được nữa.
- Dạ!
Lôi Thải gật đầu một cái, yêu thích không buông tay, bắt đầu tra xét Xuyên Tinh Toa.
Lôi Cương đem phương pháp sử dụng Xuyên Tinh Toa cặn kẽ nói cho Lôi Thải, sau đó, hai người bay về Thú Triều Tinh. Nhìn sự mừng rỡ của Lôi Thải ở bên cạnh khi vừa nhìn thấy rừng sâu vô tận, Lôi Cương bỗng dâng lên một cảm giác quặn thắt nồng đậm mãi không thôi, nếu như có thể, hắn nguyện ý vĩnh viễn cùng Lôi Hư, Lôi Thải, Tử Vận lưu lại ở chỗ này, nhưng chuyện Minh Lôi vẫn đè nặng trong lòng Lôi Cương khiến hắn cảm thấy áp lực không thôi.