Trong Phong rời khỏi chưa đầy một khắc, la liệt thanh niên đệ tử Cổ Tu từ bốn phương tám hướng bay đến chỗ Lôi Cương. Những đệ tử này ai nấy mặt mày đỏ phừng phừng, tức giận vô cùng, nguyên nhân là do lời mà Lôi Cương nhờ Trọng Phong đưa đi. Có điều lời Trọng Phong nói ra lại đã sửa đi một chút, đó là: "Với lực lượng của nhục thể khiêu chiến toàn bộ đệ tử tộc Cổ Tu, ai muốn khiêu chiến hắn chỉ có nước chết." Để đạt được mục đích, Trọng Phong đã trực tiếp bắt Trọng Khuê và Trọng Vân ngậm miệng.
Nhất thời sóng gió nổi lên cuồn cuộn. Lời của Trọng Phong đã làm vô số đệ tử thanh niên Cổ Tu nổi giận lôi đình. Họ là tộc Cổ Tu, tộc chiến thần ở Thánh giới Hồng Hoang. Xưa kia, tộc Cổ Tu dựa vào lực lượng nhục thể, xưng bá Thánh giới Hồng Hoang, mạnh mẽ vô cùng, sao có thể nhẫn nhịn được lời lẽ ngông cuồng của Lôi Cương? Lời này rốt cuộc có phát ra từ miệng Lôi Cương hay không không quan trọng, quan trọng là do trưởng lão tộc Cổ Tu truyền lại, dù là giả cũng thành thật. Hơn nữa, tộc Cổ Tu một khi đã khẳng định rồi thì sẽ không dễ gì thay đổi. Vốn đồn rằng Lôi Cương khiêu khích tộc Cổ Tu, đã làm không ít đệ tử thanh niên bất mãn, nay lời này vừa lan ra, đã thực sự chọc giận bọn họ.
Lúc này Lôi Cương hết sức kinh ngạc. Nhìn từng đệ tử Cổ Tu ai nấy bạo phát khí thế toàn thân, thần sắc cực kỳ phẫn nộ, hắn ngẩn ra. Hắn không hiểu nổi sao những cao thủ thanh niên này lại tức giận như vậy. Sợ rằng bất luận thế nào hắn cũng không ngờ được đây là do "lời" mà hắn nhờ Trọng Phong chuyển đi gây ra.
- Giết chết hắn. Tiểu bối ngông cuồng như vậy lại dám khiêu khích tộc Cổ Tu ta, quả thực là muốn chết.
- Tiểu bối ngu dốt, với thân thể phàm nhân lại dám khiêu chiến toàn tộc Cổ Tu ta.
- Đáng chết!
Hàng ngàn cao thủ thanh niên Cổ Tu bao vây chật ních quanh ngọn núi nhỏ nơi Lôi Cương đang ở. Bọn họ ai nấy đều giận dữ quát tháo ầm ĩ, dáng vẻ giống như họ là kẻ thù không đội trời chung với hắn vậy. Lúc này, hắn còn đang chẳng hiểu gì cả, nhìn người tộc Cổ Tu nhiều như vậy, trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Trận chiến của hắn với Trọng Phong cảm giác rất tốt, hơn nữa còn có lợi cho việc dung hòa xương cốt. Tức thì, hắn lớn tiếng nói:
- Người muốn khiêu chiến với ta, trên lam cấp xin hãy áp chế tu vi xuống, còn từ lam cấp trở xuống đều có thể tùy ý khiêu chiến, nhưng tiền đề là nhục thể.
Trước đó chiến với Trọng Khuê, Trọng Vân một lần, hắn nắm chắc việc khiêu chiến cao thủ thanh cấp không áp chế tu vi. Như thế này sẽ càng có tính khiêu chiến hơn.
- Ngông cuồng!
- Muốn chết!
Lời Lôi Cương vừa nói ra liền khiến các cao thủ thanh niên đó nổi giận đùng đùng, họ bất giác tới gần hắn.
Lôi Cương thấy vậy khẽ hất mày, vội vàng nói:
- Các vị đạo hữu, chắc không phải muốn quần công Lôi mỗ đấy chứ? Nếu là như vậy, thì Lôi mỗ xin nhận thua. Nếu một đấu một, Lôi Mỗ tin rằng, trong giới thanh niên các ngươi không ai có thể chiến được một trận với ta.
- Để ta lên trước, xem ngươi thật có tư cách ngông cuồng như vậy hay không!
Một người xông ra, trực tiếp đánh một quyền về phía Lôi Cương, tốc độ cực nhanh ẩn chứa tiếng hổ gầm. Khóe miệng Lôi Cương khẽ nhếch lên, lùi lại mấy bước, tay phải nhanh như chớp, tay trái không chút do dự đánh ra một quyền.
Bình!
Một tiếng va chạm vang lên, thanh niên xông ra này liền trực tiếp bị đánh bay, va vào đám người. Lực lượng cường đại khiến hơn mười ngươi suýt nữa rơi từ trên không xuống.
Một người ngã xuống lại có người khác xông ra. Những thanh niên này nhục thể Cổ Tu đa phần đều là lục cấp, thậm chí là hoàng cấp, trong hàng ngàn người chỉ có mấy người thanh cấp. Nhưng không nên coi thường những đệ tử này, bọn họ chạy ra ngoài sợ rằng rã gây xôn xao. Sự tồn tại của vô địch cùng cấp không có lửa làm sao có khói. Nhục thể của Lôi Cương hiện tại đã đạt đến trung kỳ lam cấp, còn chưa tính trọng kình, uy lực cực kỳ khủng khiếp. Trừ trưởng lão tộc Cổ Tu ra, thì tộc nhân Cổ Tu có thể đánh bại được Lôi Cương, không có!
Dần dần, trên trăm thanh niên cao thủ tộc Cổ Tu gần như toàn bộ đều bị Lôi Cương dùng một quyền đánh bay. Việc này khiến những thanh niên Cổ Tu tâm khí cao ngạo này cực kỳ không cam lòng, mặt mũi ai nấy đỏ bừng không biết là tức giận hay xấu hổ.
- A, Trọng Mục cũng bị một quyền đánh bay rồi.
Tiếng kinh hô tương tự vang lên không ngừng, những người này đều là tinh anh trong lớp thanh niên Cổ Tu, hiện đến một quyền của Lôi Cương cũng không tiếp nổi, thật khiến họ kinh hãi vô cùng. Ánh mắt nhìn về Lôi Cương đã chuyển từ giận dữ sang kinh hãi, cuối cùng thậm chí còn có phần sùng kính. Họ tuy tức giận sự ngông cuồng của Lôi Cương, nhưng thực lực của hắn đã dập tắt hoàn toàn lửa giận của họ.
Cuối cùng, mấy cao thủ thanh niên trong đám người cũng nhịn không được bắt đầu động thủ. Tốc độ bọn họ nhanh hơn, tu vi cũng mạnh hơn, công kích sắc bén vô cùng. Nhưng nhục thể của Lôi Cương đâu phải dễ bị công phá như vậy. Sau một phen vật lộn, hắn đã hoàn toàn trấn áp được số đệ tử thanh niên này.
Hắn đứng trên núi cao, nhìn thẳng các đệ tử Cổ Tư xung quanh, mỉm cười nói:
- Thế hệ thanh niên của Cổ Tu cũng chỉ vậy mà thôi.
- Ngươi…
Các đệ tử Cổ Tu trước đó còn sùng kính Lôi Cương, giờ nghe hắn nói vậy đều tỏ vẻ phẫn nộ, mặt mũi đỏ bừng lên, nhưng lại không thể phản bác lại được, bởi trong số họ, trừ mấy đệ tử thanh cấp kia ra thì không ai có thể chịu nổi một quyền của Lôi Cương. Mà mấy đệ tử thanh cấp đó cũng thấy rất xấu hổ, vì Lôi Cương chỉ dựa vào lực lượng nhục thể mà đánh bại họ à, việc này thật sự khiến họ hổ thẹn không thôi.
- Hừ, nếu thiếu tông Trọng Luyện ở đây, thì sao cho phép hắn cuồng vọng như vậy được.
- Đúng vậy, nếu không phải thiếu tông Trọng Luyện đang bế quan, thì chắc chắn có thể đánh bại kẻ này.
Cao thủ thanh niên Cổ Tu đua nhau lớn tiếng nói. Câu nói vừa rồi của Lôi Cương đã làm bọn họ bẽ mặt à.
- Trọng Luyện?
Lôi Cương thầm chấn động. Nghe thấy hai chữ này, hắn không khỏi hồi tưởng lại ngày ở tinh cầu hoang phế đó, Trọng Luyện đã dạy mình chiến kỹ "Cuồng phong bạo vũ", trong lòng bất giác cảm thấy chút ấm áp. Hắn còn nhớ, Trọng Luyện chẳng qua cũng chỉ là nhục thể lục cấp, hơn nữa còn rời đi vì một nữ tử tên Vương Hân Nhiên. Lúc đó y nói là đi tìm Vương Hân Nhiên. Không biết bao năm nay, bọn họ ra sao rồi. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương nhìn đệ tử Cổ Tu đang hết sức bất bình, nói:
- Trọng Luyện giờ đã đạt đến cấp nào rồi?
- Hừ, thiếu tông Trọng Luyện đã sớm đạt đến sơ kỳ lam cấp từ trăm năm trước rồi, đã từng đánh bại trưởng lão tộc Cổ Tu chúng ta. Nếu hắn ở đây, ngươi sao bừa bãi như vậy được.
Nghe thấy Lôi Cương hỏi, những đệ tử này đều gào lên, từ thần sắc bọn họ có thể thấy họ hết sức sùng bái Trọng Luyện.
- Sơ kỳ lam cấp?
Đến cả Lôi Cương khi nghe tin này cũng không khỏi rùng mình, mới được bao nhiêu năm? Từ lục cấp trong thời gian mấy ngàn năm đã đạt đến sơ kỳ lam cấp? Tốc độ khủng khiếp như vậy còn là người hay sao? Rât nhanh, Lôi Cương liền cảm thấy sự việc có gì đó không đúng. Với tốc độ tu luyện của Trọng Luyện thì không có khả năng đạt đến trình độ như vậy trong thời gian ngắn như thế. Chẳng lẽ… giữa hắn và Vương Hân Nhiên đã xảy ra chuyện gì?
Tức thì, hai mắt Lôi Cương hơi nheo lại, trầm giọng nói:
- Trọng Luyện giờ đang ở đâu? Các ngươi có quên nữ tử nào tên Vương Hân Nhiên không?
Đệ tử Cổ Tu nghe Lôi Cương nói vậy đều nghi hoặc nhìn hắn. Thấy vậy, Lôi Cương hơi giật mình, không khỏi cười khổ. Xem ra, Trọng Luyện khổ luyện như vậy hiển nhiên là có liên quan đến nữ tử tên Vương Hân Nhiên này rồi. Trước đây từ trong lời nói của Trọng Luyện, Lôi Cương đã biết thân phận hắn không tầm thường, không ngờ lại là thiếu tông của tộc Cổ Tu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lập tức, Lôi Cương thở dài, nói:
- Trọng Luyện còn bao lâu nữa mới có thể xuất quan?
Lôi Cương rất muốn chiến với Trọng Luyện một trận. Trước đây, sự thấu hiểu của Trọng Luyện với nhục thể đã đạt đến một trình độ rất cao, những năm nay sợ là hắn đã không kém gì Trọng Phong lúc trước.
- Việc này…
Đệ tử Cổ Tu nghe vậy đều lần lượt muốn nói lại thôi.
Lôi Cương khẽ cau mày, cao giọng nói:
- Sao, trừ phi các ngươi đã nói mạnh miệng?
- Ngươi… Hừ, thiếu tông Trọng Luyện đã tiến vào trong bí cảnh Cổ Tu, trong đó nguy hiểm chồng chất, không ai dám nói chắc hắn lúc nào có thể ra được. Có điều, với sự mạnh mẽ của thiếu tông Trọng Luyện, chắc chắn có thể ra khỏi bí cảnh.
Một đệ tử thanh niên cao giọng nói. Tuy nói như vậy, nhưng vẻ lo lắng trên mặt hắn vẫn khó lòng giấu được.
Bí cảnh Cổ Tu? Tim hắn chợt đập mạnh. Vẻ lo lắng của họ làm hắn thấy hết sức ngạc nhiên. Trọng Luyện đã đạt đến lam cấp, tiến vào trong bí cảnh này vẫn còn gặp nguy hiểm? Hơn nữa, còn có khả năng không ra được?
Nghe vậy, Lôi Cương bắt đầu suy ngẫm. Hắn không cách nào xác định Trọng Luyện lúc nào ra được. Có điều, trước lúc đó hắn nhất định phải dung hợp được năm thành xương cốt. Tiếp đó hắn nói:
- Các ngươi hãy về đi, bảo cao thủ lam cấp trở lên đến khiêu chiến, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Được, dám khiêu chiến cao thủ lam cấp, đúng là muốn chết, đi.
Đệ tử Cổ Tu lần lượt rời đi
Lam cấp nhục thể gần như đã đủ để đánh tan phòng ngự của cao thủ thiên cấp hỗn độn. Tồn tại cỡ đó trong tộc Cổ Tu cũng không gặp nhiều à. Mà để mau chóng đề cao thực lực, Lôi Cương cũng chỉ còn cách đó, chỉ có khiêu chiến càng gian khổ, mới có thể giúp hắn dung hợp càng nhanh.