Không gian trong trái tim của tiên tổ Thái Cổ lớn kỳ lạ, Lôi Cương đã tìm lối ra trong không gian này tròn một năm rồi, hắn đã giết gần ba trăm con thần thú. Lúc này, sau khi tim hắn hấp thu lực hệ Hỏa nhiều như vậy xong, liền phát sinh dị biến, tự mình hình thành một không gian riêng. Tuy không gian này không lớn, chỉ bằng cỡ một gian nhà bình thường, nhưng cũng đủ để hắn vui mừng khôn xiết. Phàm việc gì cũng có quá trình của nó, so với tiên tổ Thái Cổ, không gian hình thành trong trái tim của hắn cũng nhờ trải qua bao năm tháng dài vô tận mới đạt được.
Do tu vi của Lôi Cương đã bị phong ấn, không thể hấp thu điên cuồng lực hệ Hỏa trong không gian, chỉ đành dựa vào nhục thể tự hấp thu. Trừ lúc ở bên cạnh Hỏa Hoàng ra, thì tốc độ hấp thu của hắn không hề nhanh, chỉ đành săn giết thần thú, hấp thu lực hệ Hỏa ẩn chứa trong cương anh của chúng. Cứ như vậy, Lôi Cương cũng không vội rời khỏi nơi này, dù sao cũng có thể tìm kiếm lối ra trong khi săn giết thần thú.
Trong không gian lửa đỏ này không có núi lớn, phóng mắt ra là một khoảng mênh mông vô bờ, đa phần thần thú đều chiếm giữ mặt đất, hấp thu lực hệ Hỏa cuồn cuồn không hết trong không gian. Điều này cũng giúp hắn dễ dàng phát hiện ra thần thú.
- Grừ…
Vào lúc Lôi Cương đang tìm kiếm thần thú, thì phía chân trời xa xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ. Tiếng gầm đinh tai nhức óc như tiếng sấm vang lên ầm ầm. Lôi Cương kinh ngạc bởi tiếng gầm giận dữ ẩn chứa uy lực khiến cả hắn cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Kinh ngạc một hồi, trong lòng hắn lại thầm mừng rỡ, liền vội vàng lao về nơi phát ra tiếng gầm kia. Nếu có thể nuốt cương anh của thần thú này, thì không gian trong tim mình hẳn sẽ lớn lên mấy phần.
Khi Lôi Cương đi được gần một khắc đồng hồ, liền phát hiện bầu trời phía trước, những đám mây đỏ lửa đang khuấy đảo kích liệt, mơ hồ có thể thấy thân rồng khổng lồ đang bay trong mây đỏ. Lôi Cương cảm thấy lực hệ Hỏa tinh thuần không kém gì lúc Hỏa Hoàng hấp thu.
- Đây là cái gì?
Lôi Cương lần đầu tiên nhìn thấy thần long hệ Hỏa trong không gian này, hơn nữa khí tức tỏa ra từ thần long này lại cực kỳ khủng khiếp, so với thần thú thiên cấp hỗn độn thậm chí còn mạnh hơn vô số lần. Lúc này Lôi Cương đang thầm gào thét, khí huyết trong người sôi trào.
- Sao có thể thế? Chẳng lẽ là thần thú của cấp bậc đại tôn?
Lôi Cương thầm khiếp sợ trong lòng, nghĩ đến suy nghĩ trước đó, hắn không khỏi chột dạ. Hắn vội vàng nằm sấp trên đất, chỉ sợ gây chú ý cho con thần long này.
- Grừ…
Thần long hệ Hỏa gầm lên lần nữa, đầu rồng khổng lồ thò ra khỏi mây đỏ, nhanh chóng bay về một hướng. Khi thân thể nó hoàn toàn hiện ra, Lôi Cương chỉ thấy bầu trời tối sầm lại, thân thể khổng lồ che lấp cả bầu trời, giống như trời xanh đã sập xuống vậy.
- Thần long thật lớn.
Lôi Cương than lên sợ hãi. Thần long này dài ít nhất ba vạn trượng, cả thân thể gần như có thể bao trùm trời đất.
Đợi thần long rời đi, Lôi Cương nhìn về hướng nó vừa bay đi, ngẫm nghĩ một lát, hắn chợt giật mình bởi hướng mà thần long bay đi chính là vị trí của Hỏa Hoàng. Chẳng lẽ, Hỏa Hoàng hấp thu lực hệ Hỏa của không gian này đã kinh động đến con thần thú hệ Hỏa kinh khủng này? Lôi Cương càng nghĩ nghĩ càng thấy có khả năng, tốc độ khủng khiếp đó của Hỏa Hoàng đã làm lực hệ Hỏa trong không gian này dần dần yếu đi, chắc chắn đã kinh động đến thần long. Tức thì, Lôi Cương vội vàng bay về hướng đó với tốc độ nhanh như chớp.
Một canh giờ sau, Lôi Cương đang điên cuồng lao đi thì đột nhiên cảm thấy lực hệ Hỏa trong trời đất trở nên cuồng bạo, hơn nữa lại không ngừng hội tụ về phía trước. Tiếng chấn động như sấm rền từ phía trước lan đến. Lôi Cương mơ hồ có thể thấy một con thần long khổng lồ đang giãy dụa trên bầu trời. Hô hấp của hắn không khỏi nặng nề hơn, tiếp tục gia tăng tốc độ, trong lòng có chút lo lắng cho Hỏa Hoàng. Khí tức tỏa ra từ thần long này quá mức khủng khiếp, Hỏa Hoàng tuy mạnh, nhưng đối mặt với cường giả đại tôn thì lòng tin của hắn với Hỏa Hoàng cũng không còn nữa.
- Chờ một chút!
Ánh mắt Lôi Cương rung động, hắn dụi mắt liên hồi, nhìn về phía trước. Lúc trước còn chỉ có một con thần long, giờ đã xuất hiện hai con thần long đang khuấy động kịch liệt phía trước. Quan sát cuộc chiến trước mắt, Lôi Cương từ từ tiến lên. Hắn lờ mờ đoán ra một con thần long khác hẳn là do Hỏa Hoàng hóa thành, thần long đó đỏ đến mức biến trắng.
U u…
Tiếng u u hình thành do lực hệ Hỏa điên cuồng hội tụ về phía trước giống như vạn quỷ đang kêu khóc. Tim hắn thắt chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cuộc chiến phía trước. Hắn dần phát hiện, Hỏa Hoàng quấn với con thần long này liên tục gây ra tiếng chấn động, cái miệng lớn của Hỏa Hoàng đang cắn xé thần long, thần long cũng đang không ngừng cắn xé Hỏa Hoàng, hai bên như thể đang nuốt lẫn nhau.
Dần dần, thần long do Hỏa Hoàng hóa thành có vẻ không chịu bằng, đã bị thần long kia nuốt hết phần lớn, thân thể khổng lồ giờ trông tàn tạ thê thảm, lõm vào khắp nơi. Lôi Cương nắm chặt song quyền, thần sắc cực kỳ ngưng trọng. Con thần long này mạnh đến mức Hỏa Hoàng cũng không thể chống nổi hay sao?
- Grừ!
Thần long dần chiếm thế thượng phong, gầm lên tiếng vui mừng, còn Hỏa Hoàng càng lúc càng kém đi, cuối cùng cả cơ thể khổng lồ đã bị thần long nuốt vào phần lớn, chỉ còn lại một nửa đang giãy dụa.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập. Lúc này, hắn bị phong ấn tu vi nên căn bản không giúp gì được Hỏa Hoàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Hoàng bị nuốt.
- Không đâu, Hỏa Hoàng sẽ không chết, dù bị thần long này nuốt, thì ta vẫn có thể gọi ra được.
Lôi Cương không ngừng tự bảo mình, mặt hắn trở nên dữ tợn. Bao năm nay, Hỏa Hoàng luôn ở bên cạnh hắn, giữa họ đã có cảm tình rất sâu nặng. Lúc này thấy Hỏa Hoàng bị nuốt, lòng hắn đau như bị hàng ngàn vạn lưỡi đao đam vào, song quyền nắm chặt, hai mắt đỏ đến gần như chảy máu ra.
- Ngao…
Thần long rít lên một tiếng, nó nuốt chửng cả đầu rồng do Hỏa Hoàng hóa thành, rồi ngửa đầu lên trời rít lên một tiếng kích động, trong đó còn có cảm giác kiêu ngạo như cuồng ngạo thiên hạ.
Thần thái thần long vênh váo, thân thể phiêu du trên không vào mắt Lôi Cương lại như đang diễu võ dương oai. Hắn nắm chặt song quyền nhẫn nhị sát khí trong lòng, hít sâu một hơi. Dưới uy lực to lớn này, hắn đành phải nằm sấp xuống, với nhục thể của hắn lúc này không cách nào chống đỡ nổi uy lực khủng khiếp như vậy.
- U…
Một tiếng kêu khàn thảm thiết đột ngột vang lên, thân thể thần long trong không trung chợt khuấy động kịch liệt. Không giống với vẻ diễu võ dương oai trước đó, lúc này nói là khuấy động, không bằng nói là giãy dụa. Trong mắt rồng khổng lồ đó tràn đầy thần sắc sợ hãi, kinh hoàng, thân thể khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại.
- Ngao ngao…
Thần long phát ra tiếng kêu gào không cam lòng, thân thể nó giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, lực lượng khủng khiếp ẩn trong thân rồng đang khuấy động kia vỗ vào không trung, phát ra tiếng chấn động như trời long đất lở, như thể sắp bị nát vụn vậy.
Dần dần, thân thể khổng lồ dài ba vạn trượng thu nhỏ lại nhanh chóng, giống như lực lượng toàn thân đều bị hút cạn vậy, thân thể giãy dụa điên cuồng đó cũng dần cứng ngắc lại. Hai mắt Lôi Cương khiếp sợ nhìn chằm chằm cả quá trình này, lòng thầm khao khát, trầm giọng nói:
- Nhất định là Hỏa Hoàng, nhất định là Hỏa Hoàng!
U…
Trong con thần long lúc này đã thu nhỏ đến gần như không còn thấy gì nữa phát ra một tiếng cổ vận. Khi thần long thu nhỏ không còn thấy gì nữa, đột nhiên hiện ra một thân ảnh. Hai mắt Lôi Cương co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng lao như điên về phía trước.
Hỏa Hoàng, là Hỏa Hoàng!
Khí Lôi Cương đến phía dưới Hỏa Hoàng, Hỏa Hoàng cũng từ từ hạ xuống, thần thái hòa nhã, hai mắt nhắm hờ, đang ngồi khoanh chân. Lôi Cương chưa lên tiếng ngay, mà ngồi xuống bên cạnh Hỏa Hoàng, đợi Hỏa Hoàng thức tỉnh.
Ước chừng khoảng ba tháng sau, Hỏa Hoàng mới mở mắt, trong mắt lóe lên hào quang màu trắng. Lôi Cương kinh ngạc nhìn hai mắt Hỏa Hoảng. Hai mắt Hỏa Hoàng lúc này đã thành màu trắng, không, chính xác mà nói là trong màu trắng xen lẫn một tia màu đỏ lửa. Hơn nữa, toàn bộ khí tức Hỏa Hoàng tỏa ra đều thu liễm lại, nếu không có màu sắc toàn thân thì người khác còn cho rằng đó là một người thường.
- Hỏa Hoàng, không sao chứ?
Lôi Cương hỏi, tuy biết Hỏa Hoàng không sao, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
- Không vấn đề gì, không ngờ nơi này cũng có gốc của hệ Hỏa, tạm thời cũng có thể gọi là Hỏa Hoàng sơ kỳ.
Sắc mặt Hỏa Hoàng nói với vẻ mong đợi.
- Hỏa Hoàng sơ kỳ?
Lôi Cương kinh ngạc nói.
- Ừ, không gian này sợ là không hề đơn giản, không ngờ lại có thể sinh ra vật như vậy. Nếu ta đoán không sai, thì nội thể người này còn có sơ kỳ của bảy hoàng khác. Đáng tiếc, nếu người này có thể dung hợp bảy không gian thì có thể diễn hóa thành hỗn độn, chỉ thiếu một bước là có thể thành tồn tại vô thượng rồi.
Hỏa Hoàng than lên, trong lời nói có mấy phần nuối tiếc.
- Việc này…
Lôi Cương có chút không hiểu, nghiền ngẫm cẩn thận lời của Hỏa Hoàng một lúc lâu sau, mắt hắn co lại, hô lên kinh hãi:
- Ngươi muốn nói là, chỉ thiếu một bước nữa thì nhục thể của người này có thể hình thành hỗn độn thực sự?
Hỏa Hoàng gật đầu.
- Vậy… nội thể của con người thật có thể hình thành hỗn độn sao? Hỗn độn giống như hỗn độn bên ngoài?
Lôi Cương chấn động hỏi.
- Sự ảo diệu của hỗn độn không ai nói hết được, nhưng ta có thể khẳng định, người này chỉ còn thiếu một bước, nhưng một bước này lại như thể một bước không thể vượt qua nổi. Nói cách khác, hắn không thể diễn hóa thành hỗn độn được.
Hai mắt Hỏa Hoàng lộ ta vẻ tưởng nhớ, đáp.
Vẻ mặt Lôi Cương có chút đờ đẫn, ngẫm nghĩ kỹ lời nói của Hỏa Hoàng. Hắn kết luận, tiên tổ Thái Cổ này chỉ thiếu một bước là diễn hóa thành hỗn độn, nhưng một bước này quá khó đến mức căn bản là không có khả năng. Cho dù như vậy cũng đủ khiến hắn chấn động. Tiên tổ Thái Cổ không ngờ đã đạt đến trình độ khủng khiếp như vậy.
- Hỏa Hoàng sơ kỳ này rất hùng mạnh, lực hấp thu rất mạnh, nhưng dù cường đại thế nào, hắn cũng chỉ là sơ kỳ mà thôi. Được rồi, Lôi Cương ngươi hãy đi tìm những không gian khác, để năm người bọn họ cũng nuốt được sơ kỳ năm hệ trong không gian này. Làm vậy sẽ giúp bọn họ hồi phục được năm thành thực lực.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hỏa Hoàng, thấp giọng nói.
- Ừm!
Lôi Cương gật đầu đồng ý, còn Hỏa Hoàng thì ngồi xuống bàn tọa, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Lôi Cương suy tính một lát rồi rời đi tìm kiếm đường ra khỏi không gian này.
Trong lòng hắn hiện giờ tràn đầy sự kích động. Hắn đã khẳng định được một việc, đó là nhục thể của con người có thể hình thành hỗn độn, đây cũng chính là mục tiêu cuối cùng của hắn. Diễn hóa nhục thể của bản thân thành hỗn độn, tuy gần như là không thể, nhưng lại làm hắn có động lực lớn hơn.
- Không biết hỗn độn bên ngoài liệu có phải nội thể của một tồn tại vô thượng nào đó không?
Lôi Cương bất giác nghĩ.