- Đại tôn Tân Tiến đúng là càn rỡ, thật quá ngông cuồng. - Lôi ma đột nhiên đi lên vài bước, mà mở miệng nói với một sự khinh thường. Thanh niên áo tím sửng sốt, nhìn Lôi Ma rồi lại nhìn mười ba ời đứng bên cạnh mình mà sắc mặt trở nên quái dị. Sau đó y nở nụ cười lạnh lẽo:
- Các vị đạo hữu. Bản tôn chẳng qua chỉ nói với mấy tên tiểu tử kia thôi. - Y chỉ hơn mười người nằm dưới vách động mà cười mỉa.
- Ha ha! Thiên Diệu lão quái. Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn sống tốt như trước. - Cô Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn Lôi Ma mà cười cười.
- Được rồi! Lần này Đại Tôn hai giới tập trung ở đây, bản tôn không nghĩ sẽ sớm chạm mặt như vậy. Đúng là sự kế thừa của Đạo Hoang. - Nam tử áo trắng tuấn tú tươi cười nói. Có điều sự tươi cười của y lại cho người ta cảm giác người mặt cười nhưng bên trong thì không.
- Nghe tiếng uy danh đại tôn Phá Thiên từ lâu nhưng cũng lần thứ nhất mới được gặp. Tuy thực sự không phải bản tôn nhưng tại hạ cũng cảm thấy may mắn. - Một gã nam tử áo trắng mày kiếm, sắc mặt nhợt nhạt nhìn nam tử tuấn mỹ mà nói. Có điều sự khiếp sợ trong mắt y thì không thể nào giấu được.
Ánh mắt tất cả nhìn về phía nam tử tuấn mỹ với khuôn mặt khiếp sợ. Đại tôn Phá Thiên đứng thứ hai trên bảng Hồng Hoang. Tính cả Lôi Cương vào đó là mười bốn người. Mà ngoại trừ Lôi Cương ra bon họ đều là Đại Tôn. Không...không phải là đại tôn mà chỉ là thần hồn thôi. Đây cũng chính là con bài chưa lật lớn nhất trong lóng đám đệ tử thành niên. Sự kế thừa của Đạo hoang khiến cho cường giả hai giới chú ý bao gồm cả Đại Tôn.
Bởi vì nghe nói Đạo Hoang đã đạt tới cảnh giới cao hơn cả Đại Tôn nên có được sức hấp dẫn kinh người. Đám Đại Tôn này mặc dù là Đại Tôn nhưng có ai mà không muốn tiến thêm một bước?
- Vạn Tiên! Vẫn Thiên! Hạo Nguyệt! Đỉnh Thiên! Na Ma! Phá Thiên! Tà Diệt! Thôi Nguyên! Diệt Kiếp! Ngục Tội! Thiên Diệu! Tinh Vũ! Thái Cổ. Phần lớn đại tôn trên bảng Hồng hoang đã tới đây. Việc này càng lúc càng thêm thú vị. - Cô Nguyệt hơi liếc mắt nhìn đại tôn Phá Thiên, rồi lạnh lùng cười. Cuối cùng ánh mắt của y dừng lại trên người Lôi Cương. Nhìn gương mặt của hắn, đồng tử Cô NGuyệt hơi co lại, trong mắt có một sự tàn khốc.
Còn đám người Long U Nhi thấy vậy thì sắc mặt cả đám trắng bệch. Bọn họ tuy là mang theo thần khí của gia tộc tới đây nhưng mọi việc đã vượt qua sự tưởng tượng của họ. Mười ba vị Đại tôn đúng là làm cho mọi người chấn động.
- Tiểu tử! Lão phu giúp ngươi có được sự kế thừa của Đạo Hoang có được không? - Âm thanh của Minh Lôi vang lên trong đầu Lôi Cương.
Nếu trước khi phá trận, Lôi Cương có thể đồng ý, nhưng bây giờ hắn vô cùng đề phòng. Hơn nữa, Đạo Hoang đã nói sự kế thừa cơ bản chỉ là một tấm lá ngụy trang. Vì vậy mà Lôi Cương nói trong đầu:
- Tiền bối! Các vị đại tôn ở đây đâu có cho ta nhúng ta. Hơn nữa, thềm đá vô cùng khủng bố, ta không thể chịu nổi.
- Ngươi đã quá coi thường hài cốt. Ngươi cũng đá biết hài cốt đó là... Thôi! Đám tiểu bối này cũng làm lão phu chướng mắt. Nhớ kỹ! Tiểu tử! Lão phu để cho ngươi có được sự thừa kế của Đạo Hoang nhưng ngươi phải nghe lời ta. - Âm thanh từ từ vang lên đồng thời một cái bóng cũng hiện ra.
- Ha ha! Mười ba vị đại tôn tập trung ở đây, chỉ sợ đồn ra sẽ khiến cho người ta chấn động. Có điều, sự thừa kế Đạo Hoang cũng chỉ có một... - Một gã nam tử lên tiếng, nhưng âm thanh đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cái bóng xuất hiện trước mặt Lôi Cương.
Hành động khác thường của y khiến cho những người khác đều quay đầu lại nhìn. Khi thấy Minh Lôi, sắc mặt của Cô Nguyệt kinh hãi. Trong số những kẻ bọn họ không coi vào đâu đột nhiên xuất hiện thêm một người, làm sao mà họ không kinh hãi cho được.
- Là ngươi? Rốt cuộc thì ngươi là ai? - Vạn ma chi tổ nhìn Minh Lôi chằm chằm mà quát. Trận chiến lúc trước, lực lượng của Minh Lôi khiến cho Vạn Ma chi tổ sợ hãi.
- Ta là ai không quan trọng. Lão phu cho các ngươi mười hơi thở để rời khỏi đây. - Minh Lôi lãnh đạm liếc mắt nhìn hơn mười vị Đại Tôn với một nét mặt bình thản. Đối mặt với mười ba vị Đại tôn mà vẫn giữ được như vậy đúng là làm cho người ta sợ hãi. Nên nhớ, ở đây đều là cường giả cao nhất của hai giới.
- Cuồng vọng. - Vẫn Dịch bước lên rồi quát khẽ. Tay phải y nâng lên, sát khí lượn lờ rồi đánh về phía Minh Lôi. Sát khí ngưng tụ lại tản ra một sự hùng mạnh khiến cho động đá lạnh như băng. Minh Lôi bình thản nhìn bàn tay đánh tới. Chân phải gã bước lên trước một bước, hữu chưởng đón lấy bàn tay do sát khí ngưng tụ thành. Bàn tay đen đánh về phía Minh Lôi trong nháy mắt biến mất. Còn Minh Lôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Phụt!" Vẫn Dịch phun ra một ngụm máu. Một cái bóng từ trong cơ thể bay ra, còn chưa kịp để cho Lôi Cương kịp nhìn thấy rõ, cái bóng đó đã bị nổ ra làm bốn, năm phần.
Cùng lúc đó, tại một tinh cầu ở Thái cổ giới, trong một đại điện, một lão già chợt mở hai mắt, không giấu được sự hoảng sợ, nhưng nét mặt vô cùng dữ tợn. Lão đứng dậy rồi biến mất.
Minh Lôi nhẹ nhàng phân tán thần hồn của Vẫn Thiên đại tôn khiến cho các đại tôn khác ngây người.
- Một... - Âm thanh của Minh Lôi từ từ vang lên. Tới lúc này, nhóm Đại tôn mới tỉnh ngộ, nhìn Minh Lôi với ánh mắt khiếp sợ.
- Hai... - Minh Lôi lạnh lùng mở miệng, nhưng khiến cho nét mặt các vị Đại tôn hết sức khó coi. Bọn họ là đại tôn là cường giả cao quý, có bao giờ phải chịu cảnh này?
- Cùng nhau đánh chết tên này có được không? - Một gã thanh niên bước ra nói với giọng lạnh lùng. Mười hai vị Đại tôn bao gồm "Lôi Ma, Tinh Thiên Sát" đều không hề do dự đánh về phía Minh Lôi. Nếu bình thường, bọn họ không bao giờ liên thủ nhưng lúc này, bọn họ chỉ có thần hồn chứ không phải là bản tôn, nên công kích có hạn.
Mười hai vị đại tôn cùng nhau ra tay, mặc dù chỉ là thần hồn nhưng lực công kích không hề nhỏ. Không gian trong động đá gần như bị xé rách, cả mười hai bóng người đều tập trung về phía Minh Lôi.
Minh Lôi vẫn thản nhiên, chẳng thèm gọi ra cả kết giới, vọt tới mười hai người khiến cho họ đập hết vào vách đá. Cả cái động rung chuyển như muốn sập. Mười hai thần hồn từ trong cơ thể bay ra, vừa mới xuất hiện liền tan nát. Còn đám người Lôi ma thì chìm vào hôn mê.
Trống ngực Lôi Cương đập thình thịch. "Tốc độ thật khủng khiếp!" Lôi Cương gần như không thể thấy rõ Minh Lôi ra tay như thế nào. Nhưng hắn biết, khi thân thể Minh Lôi nhòe đi là lúc y ra tay. Có điều tốc độ quá nhanh khiến cho người ta có cảm giác y không nhúc nhích. Còn mười vị đại tôn chỉ có thần hồn, tổng thực lực chưa được ba phần làm sao có thể ngăn cản được Minh Lôi?
Cùng lúc đó trên Tây Tháp tinh mười lăm cường giả cùng mở mắt. Mà ở Thái cổ giới và các nơi khác của thánh giới Hồng Hoang, cũng có người mở mắt. Bọn họ vừa kinh hoàng vừa nổi giận.
Lôi Cương nhìn Lôi Ma không đành lòng nhưng hắn cố gắng kìm chế. Lôi Cương không muốn Lôi Ma bị liên lụy.
- Lên đi! Kế thừa thuộc về ngươi. - Minh Lôi lạnh lùng quay đầu nhìn Lôi Cương mà nói.
Long U Nhi và những người khác nhìn thấy tất cả nhưng bọn họ chỉ biết nằm đó mà ngơ ngác. Lúc này, dưới bệ đá chỉ còn Minh Lôi và Lôi Cương. Lôi Cương cố gắng làm cho sắc mặt của mình không thay đổi. Y hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu, đi tới bệ đá. Khi tới bệ đá, Lôi Cương tạm dừng một lát rồi chẳng hề do dự bước lên bậc thứ nhất rồi bậc thứ hai.
Còn lực lượng quái dị trước đó bây giờ hoàn toàn biến mất. Nhưng khi Lôi Cương bước lên bậc thứ ba thì dị biến xuất hiện.
- Đạo hữu chẳng phải vẫn nghĩ đánh bại ta hay sao? - Một âm thanh tang thương vang lên. Trên động đá đột nhiên xuất hiện một cái khe rồi một lão già xuất hiện.
-Ha ha, chỗ tốt nào để cho mình ngươi đoạt lấy được, nếu không chẳng phải lão phu đã chịu thiệt rồi sao.
Lão giả già nua tên Tà Đạo cười, nói. Khí tức bao phủ lấy toàn thân, nhưng Minh Lôi hết sức e ngại. Lôi Cương chăm chú nhìn Tà Đạo, thầm khiếp sợ. Hắn cảm nhận được sự e sợ của Minh Lôi, lại càng không thể tưởng tượng nổi lão giả này rốt cuộc mạnh đến mức nào lại có thể khiến y sợ đến vậy?
-Tà Đạo, ngươi đã chiếm được một trống trận Giới Hồn rồi, vì sao còn muốn cướp cái khác nữa? Đừng nói là ngươi muốn chiếm cả bảy cái chứ?
Minh Lôi khẽ cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm Tà Đạo đứng trước mặt.
-Trống trận Giới Hồn là do Tiên Hoàng đích thân luyện chế, lão phu muốn có tất cả, thì có gì không được?
Đôi mắt mờ đục của Tà Đạo nhìn Minh Lôi, rồi lại nhìn Lôi Cương. Khóe miệng khô quắt của lão nhếch lên cười, nhưng nụ cười này đủ khiến Lôi Cương sởn gai ốc, sự uy hiếp không thể nói nổi bao phủ khiến hắn cơ hồ không thở nổi.
Minh Lôi nhíu mày, cau mặt. Y khẽ cử động, đứng trước mặt Lôi Cương, nói:
-Để hắn lấy truyền thừa, lão phu sẽ lấy trống trận Giới Hồn trong cơ thể hắn ra cho ngươi. Thế nào?
-Chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có Tà Đạo? Còn bản vương không đáng chút gì sao?
Một tiếng nói oang oang cất lên. Phía trên hang động lại xuất hiện một người nữa. Người này khí thế hừng hực, mặc y phục trắng, phong độ, lại tuấn tú, chẳng khác nào tài tử phong lưu. Dung mạo của gã lại rất giống Vạn Ma Chi Tổ và Vạn Tiên Chi Tổ, chẳng khác nào từ cùng một khuôn đi ra cả. Đôi mắt gã không hề giống người thường chút nào, hai màu trắng đen trong mắt như thái cực đồ, đầy vẻ quỷ dị.
Minh Lôi nghe thấy thế lại nhăn mặt lần nữa. Tuy rằng y đã chuẩn bị từ lâu, nhưng giờ vẫn hết sức nghiêm nghị. Tà Đạo nhếch miệng cười, nhìn nam tử đang từng bước tiến đến, cười nói:
-Ma Tiên, lần trước đánh một trận, ngươi đã bị trọng thương. Giờ xem ra, ngươi không chỉ bình phục mà còn tiến thêm một tầng rồi đấy. Có điều, hai phân thân của ngươi cũng càng ngày càng mạnh a, đến lúc đó sợ rằng cũng có chung kết cục với Đạo Hoang thôi.
Lôi Cương chăm chú nhìn nam tử tuấn tú đi tới, thầm giật mình. Lục Vương phản bội Tiên Hoàng khi xưa giờ đã có ba người!
-Hai phân thân càng mạnh càng tốt. Sau này khi ta nuốt bọn họ, tu vi của ta sẽ càng mạnh lên. Thế thì sao không để cho bọn họ mạnh thêm chút ít nữa? Có điều, Tà lão tam, ngươi đừng nên nói thế với ta. Cửu Vương khi xưa, ngươi tuy đứng hàng thứ ba, nhưng dù sao ta cũng không phục. Hơn nữa, Tiên Hoàng khi xưa lúc còn sống vốn định để chúng ta đấu một lần nữa. Ai là lão tam vẫn còn chưa biết được a.
Nam tử tuấn tú lạnh lùng nói. Gã lại nhìn Minh Lôi, nói:
-Minh lão ngu, không ngờ ngươi lại định dùng thân thể bộ tộc Thái Cổ mà lừa gạt truyền thừa của Hoang lão đại. Đừng nói ngươi cho rằng Hoang lão đại dễ bị lừa gạt như vậy chứ? Hơn nữa, hai phân thân của Hoang lão đại đoạt được truyền thừa của lão xong, một khi truyền thừa mở ra tất nhiên sẽ kinh động đến lão. Lúc đó, ta thật muốn xem ngươi sẽ ngăn chặn lại sự giáp công của hai phân thân của Hoang lão đại thế nào đây. Khi xưa, Hoang lão đại bị thương nặng cũng đã đánh ngươi trí mạng a. Nói vậy, hai phân thân của lão tuy là cảm ơn ngươi, nhưng cũng thực muốn đánh chết ngươi a.
Ma Tiên bình thản nói, như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình vậy.
Minh Lôi xanh mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Ma Tiên, nói:
-Chuyện thế nào không cần ngươi quan tâm. Thế nào, ngươi cũng muốn có thân thể của Tiên Hoàng sao?
-Ngươi thừa biết thân thể của Tiên Hoàng cường đại thế nào, thiên uy còn chưa phai mờ. Ngươi há lại có thể chiếm lấy sao?
Ma Tiên lạnh lùng đáp trả. Sau đó, lão lại nhìn Lôi Cương, nói:
-Tiểu tử, đưa trống trận Giới Hồn giao cho ta. Ta sẽ giúp ngươi đoạt lấy truyền thừa của Hoang lão đại. Thế nào?
Lôi Cương còn chưa kịp trả lời, ba người Minh Lôi, Tà Đạo, Ma Tiên đều chợt biến sắc, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một dòng suối to. Luồng khí tức cường đại từ tâm dòng suối phát ra. Một bóng người chậm rãi hiện lên từ tâm con suối đó, là một đại hán khôi ngô. Cả người đại hán này chỉ có một miếng da thú che phần dưới, chẳng khác nào dã nhân. Cơ thể tráng kiện của gã cơ bắp cuồn cuộn, khiến người cảm thấy hết sức áp lực, như thể một quyền của gã có thể đánh tan cả hư không. Thân thể gã cao tới ba trượng, chẳng khác nào một ngọn núi cao. Gã vừa xuất hiện đã làm cả căn động vốn rộng lớn như mọc thêm một ngọn núi vậy. Đôi mắt hổ ngập tràn khí phách, nhìn thẳng vào Lôi Cương.
Khí huyết trong người Lôi Cương nhất thời chảy ngược, khiến hắn suýt chút nữa phun máu tươi. Dường như có một ngọn núi lớn đang đè nặng lòng hắn, buộc hắn phải lùi lại mấy bước, khiếp sợ nhìn đại hán khôi ngô này.
Người này vừa xuất hiện, cả ba người Minh Lôi, Ma Tiên, Tà Đạo đều cực kỳ sợ hãi. Ngay đến Ma Tiên vốn bình thản cũng dần nghiêm nghị. Tà Đạo cũng vậy, đôi mắt mờ đục của lão lóe sáng, gương mặt thoáng vẻ cứng ngắc.
-Sớm biết nhị ca ngươi cũng đến, ta đã không đến rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ma Tiên đờ đẫn, vẻ cười trên mặt nhạt đi chút ít.
Đại hán khôi ngô này đảo mắt nhìn Ma Tiên, vẫn chưa nói gì, chỉ bước từng bước tiêu sái đi xuống. Mỗi một bước chân của gã khi tiếp đất đều cơ hồ khiến hư không nứt toác ra. Gã bước tới trước mặt của Lôi Cương, giương đôi mắt hổ nhìn hắn chăm chú. Một lúc sau, gã nói:
-Khi nào ta đến được nơi cất giấu thân thể Tiên Hoàng thì ngươi mới có thể sống được!
Lôi Cương hít thở khó nhọc. Khí tức đại hán này phát ra quá mức đáng sợ, khiến thân thể hắn vẫn tự tin cũng phải run lên. Đứng trước mặt đại hán này, hắn gần như không chắc có thể chịu nổi một quyền của gã. Sự chênh lệch sức mạnh như vậy khiến Lôi Cương hết sức không cam lòng, song quyền nắm chặt. Hắn cắn chặt miệng, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Đại hán này tức thì lại quay lại nhìn ba người Ma Tiên, Minh Lôi, Tà Đạo, cuối cùng gã lại nhìn Minh Lôi, trầm giọng nói:
-Lão ngũ, nhị ca rất cảm tạ ngươi đã tìm được cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Chờ khi nào hắn đoạt được truyền thừa của Hoang lão đại, ta sẽ biết được nơi cất giấu thân thể của Tiên Hoàng. Tuy người này là do ngươi đưa đến, nhưng nếu như ngươi muốn tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng cùng nhị ca, nhị ca sẽ không nể tình bạn cũ nữa. Ngươi hiểu chứ?
Lời đại hán này nói hiển nhiên đã cắt đứt đường lui của Minh Lôi. Y cắn răng, mặt mày xám ngoét, giận mà không dám nói gì. Y trầm giọng nói:
-Thâm Uyên, lão phu kính ngươi là nhị ca do Tiên Hoàng chỉ định. Thế nhưng nếu như ngươi muốn tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng với lão phu, lão phu nhất quyết không lùi nửa bước!
-Được! Lão ngũ, giỏi lắm, có tiến bộ! Nhị ca cho ngươi cơ hội đánh với ta một trận!
Thật không ngờ đại hán tên Thâm Uyên này không những không hề nổi giận, ngược lại còn tươi cười, cất giọng nói rền vang.
-Thật không ngờ, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca đều tới rồi. Sao có thể thiếu được lão lục ta đây?
Bên cạnh Lôi Cương chợt xuất hiện một bóng đen. Người này không biết từ bao giờ đã tới bên cạnh hắn, dường như y vẫn luôn đứng ở đây vậy.
Lôi Cương giật mình, vội quay đầu nhìn lại, liền phát hiện bên cạnh hắn chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh niên mặc hắc y. Khuôn mặt người này sắc nét, đôi tròng mắt đen sì của y ánh lên sự tàn ác. Lôi Cương vừa nhìn y, cũng đúng lúc y liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên cười.
-Thế nào? Lão lục cũng muốn tham dự sao?
Đôi mắt hổ của Thâm uyên nhìn chằm chằm người thanh niên mặc hắc y, nói.
-Nhị ca, lão lục sao dám tranh đoạt thân thể Tiên Hoàng cùng với ngươi? Ta chỉ muốn trống trận Giới Hồn thôi!
Người thanh niên này ngượng ngùng cười, nói.
-Thế nào? Không phải ngươi mới đánh chết được mấy con thần thú là đã dám tranh đoạt với lão phu đấy chứ?
Tà Đạo hừ lạnh nói.
Thanh niên mặc hắc y lắc đầu, cười khổ nói:
-Tam ca, trống trận Giới Hồn tiểu lục cũng rất cần. Nếu như tam ca cũng muốn thì chỉ có thể xem xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi.
-Thật không? Ngươi tưởng nuốt được tàn hồn Huyền Độn thì sẽ mạnh lên nhiều sao? Lão phu thật muốn xem xem ngươi giờ đã tăng lên được mấy tầng thực lực, đã mạnh đến cỡ nào rồi đây.
Tà Đạo hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, Minh Lôi không thể nói xen vào được. Vẻ mặt y hết sức u ám, y đã không thể khống chế được mọi chuyện nữa rồi.
Lúc này, phía trên căn động lại có biến cố bất thường xảy ra. Một cái khe đột nhiên xuất hiện, một vật từ đó bay ra, là một cuộn tranh. Cuộn tranh tự động mở ra, một bóng người hiện lên trên cuộn tranh. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, giật mình. Người này cũng tới rồi. Theo như Đạo Hoang nói thì người này chính là Hư Diễn.
-Ngoài phân thân của Hoang lão đại ở bên ngoài ra, hôm nay Lục Vương đều tề tựu cả. Có điều, tiểu cửu, những năm gần đây đến thân thể còn không tìm được, mà giờ ngươi còn dám đến đây sao?
Nam tử mặc hắc y lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người trên cuộn tranh, nói.
-Thế nào? Lão lục, khi xưa lão cửu là vì giúp ta đỡ một đòn của Hoang lão đại nên mới bị như vậy. Ngươi nói thế là có ý gì?
Thâm Uyên chợt ngưng thần, lạnh lùng nhìn nam tử mặc hắc y, trầm giọng nói.