Vân lão kích động đến mức mặt gần như co rúm lại. Có hai bóng người cũng bay từ Huyền thành ra, đáp xuống bên cạnh La Thiên Minh, thần sắc kinh nghi bất định nhìn Lôi Cương. Đệ tử liên minh Hạo Huyền cũng bay từ trong Huyền thành ra càng lúc càng nhiều, chưa đầy một khắc ngắn ngủi đã có gần mười vạn người tu luyện tụ tập phía trước Huyền thành, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Lôi Cương.
- Cung nghênh thiếu chủ!
Không biết ai đã lên tiếng, chỉ biết tiếp đó tiếng hô vang lên, đều đặn vang tận trời xanh. Nhất thời, bầu không khí trở nên sôi nổi. Nét mặt ai nấy đều hết sức cung kính.
- Cung nghênh thiếu chủ!
Tiếng tung hô vang vọng nơi chân trời, kéo dài mãi không dứt.
Chiến tích của Lôi Cương, mọi thứ về Lôi cương gần như đều là tiêu điểm bình luận của đệ tử liên minh Hạo Huyền. Ban đầu, có rất nhiều người tu luyện cũng không ủng hộ, nhưng có sự xuất hiện của hắn, bọn họ không thể không kinh ngạc thán phục. Động phủ Đạo Hoang đến đại tôn cũng bị kinh sợ mà thoái lui, còn thiếu chủ liên minh Hạo Huyền lại bình yên rút khỏi. Điều này hiển nhiên đã minh chứng thiếu chủ liên minh Hạo Huyền không kém gì đại tôn, thậm chí có khả năng đã đạt được truyền thừa Đạo Hoang, thân phận như vậy khiến những kẻ vốn không tán thành Lôi Cương cũng đã dần tiếp nhận hắn.
- Đồ nhi, liên minh Hạo Huyền hiện đã thuộc về con, chứ không phải ta!
Tiếng nói của Hạo Huyền vang lên trong đầu Lôi Cương. Lôi Cương thầm đáp:
- Sư tôn, con sẽ khiến cho liên minh Hạo Huyền lấy lại sự huy hoàng năm xưa!
Lập tức, Lôi Cương bước lên trước mấy bước, nhìn những ánh mắt đang chăm chú dõi theo mình rồi cao giọng nói:
- Các ngươi đều là một phần tử của liên minh Hạo Huyền, Lôi Cương ta cũng vậy. Các ngươi có lòng tin hay không?
- Có!
- Có!
Tiếng hô vang dội chấn động như sấm. Nhìn các đệ tử liên minh Hạo Huyền ai nấy thần sắc kích động, trong lòng Lôi Cương chợt dâng lên một thứ tình cảm khó nói nên lời. Trong khoảnh khắc này, hắn không còn chiến đấu một mình nữa, mà đã có hàng ngàn hàng vạn đệ tử liên minh Hạo Huyền theo sát sau hắn. Hắn biết tuy bây giờ chưa thể, nhưng một thời gian nữa, họ sẽ là lực lượng kiên cố nhất của mình. Bao nhiêu năm qua, hắn đều chiến đấu một mình, nhưng từ hôm nay trở đi, không còn như vậy nữa. Thân phận hắn lúc này hiển nhiên là đã tăng lên bội phần, kể cả những người cầm lái của các đại thế lực thông thường, gặp hắn cũng phải kính nể vài phần! Hiện tại hắn không còn đại diện cho một mình hắn nữa, mà đại diện cho liên minh Hạo Huyền với vô số cường giả.
- Tốt! Nhớ kỹ, liên minh Hạo Huyền chúng ta đã trở lại, bao năm qua các ngươi đều khẳng định mình là đệ tử của liên minh Hạo Huyền, vậy thì, nếu ai phạm đến các ngươi, thì các ngươi không phải tác chiến một mình, mà có cả liên minh Hạo Huyền đang ủng hộ ngươi. Nhưng nếu có ai mượn danh nghĩa của liên minh Hạo Huyền ra ngoài làm bậy, thì liên minh Hạo Huyền ta chắc chắn cũng sẽ diệt trừ kẻ đó!
Thanh âm của Lôi Cương mạnh mẽ âm vang, thần sắc cực kỳ kiên định, quát khẽ. Hắn không muốn đệ tử liên minh Hạo Huyền kiêu ngạo ngông cuồng. Hắn có nguyên tắc của mình, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất phạm người.
Tiếp đó, dưới sự vây quanh của mọi người, Lôi Cương tiến vào trong Huyền Thành. Nét mặt ba người Vân Lão, Sát Cức, Túc Oán thì cực kỳ kích động, ánh mắt bọn họ không rời khỏi Lôi Cương, như thể muốn tìm ra điều gì từ trên người hắn.
Sâu trong Huyền Thành, trong đại điện nguy nga tráng lệ, Lôi Cương ngồi bàn tọa ở chính giữa phía trên, còn Sát Cức, Vân lão, Túc Oán cùng năm lão già khác lần lượt ngồi ngay ngắn phía dưới. Năm vị lão già này đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão của liên minh Hạo Huyền trước kia, tu vi đều là cường giả thiên cấp hỗn độn.
- Vân Ngục, Sát Cức, Túc Oán, Trương Vân Phi, Sát Nguy, Càn Đạo Tử, đã lâu không gặp.
Một tiếng nói hùng hậu đột nhiên vang lên trong đại điện. Tám người Vân lão run người, nét mặt vô cùng kích động nhìn về phía trước. Bên cạnh Lôi Cương từ từ hiện ra một cái bóng. Người này nhìn không rõ hình dạng, nhưng toàn thân cho người khác một cảm giác quỷ dị. Người này, chính là Hạo Huyền! Tuy Hạo Huyền không định đứng ra chỉ huy Liên Minh Hạo Huyền một lần nữa, nhưng ba người đó xưa kia đã chinh chiến cùng y, nên y không muốn ẩn mình với họ nữa.
- Chủ nhân.
- Đại tôn!
- Đại tôn!
Tám người cùng kinh ngạc, mừng rỡ nhìn Hạo Huyền, ai nấy đều đứng dậy, thần sắc vô cùng kích động. Vân lão thậm chí còn run lên kịch liệt. Trước đó, lão đã cảm nhận được khí tức của Hạo Huyền. Lão là nô bộc của Hạo Huyền, tự nhiên không thể giấu được lão. Lúc này thật sự gặp được Hạo Huyền khiến lão vui mừng phát khóc, nước mắt chảy dài xuống má.
- Đại tôn ngài…
Sát Cức thấy Hạo Huyền vẫn là một hư ảnh, thần tình liền trở nên lo lắng, hỏi.
- Không vấn đề gì, ta không sao. Tám người các ngươi ai nấy đều đã có thể đứng độc lập rồi, ta rất lấy làm vui mừng, thật đấy!
Hạo Huyền chầm chậm nói. Liền đó, y nhìn qua Lôi Cương, nói:
- Đồ nhi, hãy đi hoàn thành việc của con trước đi, xong việc sớm về Huyền Thành tụ họp. Thời gian gấp gáp, không thể chậm trễ.
Lôi Cương nghe vậy vội vàng gật đầu, đáp:
- Dạ, sư tôn!
Sau đó, hắn liền biến mất.
Ra khỏi Huyền Thành, Lôi Cương liền lao đến Thú Triều Tinh. Tuy không có xuyên tinh toa, nhưng trong đầu hắn đã có phương hướng đại khái.
Nhiệm vụ hàng đầu của Lôi Cương lúc này là tìm ra chiếc Tà Hồn cổ cuối cùng. Ban đầu bí ẩn quá nhiều, khiến hắn có áp lực vô hình. Trong lòng hắn không cách nào xác định được rốt cuộc là Đạo Hoang, hay Cổ Hoang, phân thân của tiên hoàng đã phản bội tiên hoàng. Dù thế nào thì hắn cũng phải tìm ra Tà Hồn cổ, làm mình mạnh lên.
Một tháng sau, từ một tinh cầu nào đó xung quanh Thú Triều Tinh có một bóng người, lao về Thú Triều Tinh, đó chính là Lôi Cương.
Lúc này, sắc mặt Lôi Cương có chút ngưng trọng. Hắn luôn cảm thấy có người đang bám theo mình, nhưng hắn lại không cách nào phát hiện được kẻ này. Điều này khiến hắn hết sức e ngại. Hắn tin vào trực giác của mình, nhưng mỗi lần dừng lại ở đâu đó đợi mấy ngày thì lại không thấy ai xuất hiện, khiến hắn rất nghi hoặc. Đối phương rốt cuộc có dụng ý gì?
Để không liên lụy đến Tử Vận, Lôi Cương đành dừng hẳn lại, cao giọng nói:
- Đạo hữu phương nào, sao lại bám theo ta? Vì sao không hiện thân?
Tiếng nói vang vọng không ngừng, nhưng xung quanh vẫn không ai xuất hiện. Lôi Cương không cam chịu, dứt khoát đợi người đó xuất hiện.
Liên tiếp nửa tháng vẫn không ai xuất hiện khiến hắn hết sức nghi hoặc. Hắn nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là ảo giác? Không thể nào, với tu vi của ta không thể xuất hiện ảo giác được. Nhưng người đó rốt cuộc là ai?
Ôm tâm tình nghi hoặc, Lôi Cương đứng lên, bay về phía Thú Triều Tinh. Khi hắn đến vùng trời của Thú Triều Tinh, cảm giác đó càng lúc càng rõ ràng hơn. Thần sắc hắn hết sức ngưng trọng, liền dừng lại, quát lớn:
- Đạo hữu nơi nào!! Vì sao không hiện thân? Trừ phi không dám nhìn mặt ai?
Đúng vào lúc này, một bóng người yêu kiều từ từ hiện ra trước Lôi Cương. Khi nhìn rõ dung mạo người này, hắn buột miệng thốt lên:
- Tử Vận?
Bóng người yêu kiều đó nghe Lôi Cương nói liền hơi có chút hoảng hốt, như thể hai chữ "Tử Vận" làm nàng nhớ ra cái gì đó, nhưng sự hoảng hốt này liền biến mất nhanh chóng. Nàng nhìn chằm chằm Lôi Cương, thần sắc lạnh nhạt, khẽ hé cặp môi đỏ nói:
- Đạo hữu, ngươi tự mình theo ta, hay muốn ta cưỡng chế đưa đi?
Lôi Cương sững người. Hắn đánh giá cẩn thận người này, càng nhìn càng nhận thấy người này có đến bảy phần thần sắc của Tử Vận, toàn thân toát ra khí tức lãnh lẽo, u ám. Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của người này, thần sắc hắn liền trở nên ngưng trọng, quát khẽ:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại hóa thành dung mạo của thê tử ta?
Bất chợt, trong lòng Lôi Cương có phần bất an, lẽ nào Tử Vận xảy ra chuyện gì rồi? Tim hắn bỗng thắt lại. Nhìn tinh cầu phía dưới, hắn vội vàng đáp xuống. Nhưng nữ tử kia lại lạnh lùng vung tay phải lên, một đạo ánh sáng sắc lạnh bay ra từ tay nàng, bắn về phía Lôi Cương.
Bàn thạch tráo, cốt lân giáp đều được gọi ra, Lôi Cương không chống đỡ lại, mà chỉ vội vã hạ xuống dưới.