Lôi Cương ngồi xếp bằng trong tinh cầu, điên cuồng hấp thụ linh lực trong nguyên thạch. Hắn không biết rằng, ở giới Huyền Độn đã có mấy nhóm người đi khắp nơi tìm hắn, tộc Huyền Vũ, tộc Chu Tước, Thần Loạn Tinh, cùng một thế lực thần bí chưa rõ nào đó. Lôi Cương hấp thụ linh lực trong nguyên thạch đã đến mức độ điên cuồng. Không giống với các cường giả đại tôn khác, toàn bộ linh lực hắn hấp thụ đều dồn vào không gian nội tạng. Những không gian này như một cái động không đáy, căn bản không thể chứa đầy được. Thêm vào việc thể linh trí cũng ngày càng mạnh lên, khiến Lôi Cương không tiếc bất cứ giá nào, dù phải đắc tội với các đại thế lực, hắn cũng quyết lấy được nguyên thạch.
Lúc này, Lôi Cương đã không cần cố sức hấp thụ nữa, không gian trong cơ thể hắn đã có thể tự động hấp thụ, giúp hắn có tâm trí suy nghĩ việc khác. Thần thức hắn thăm dò vào trong không gian nội tạng, quan sát tỉ mỉ mấy thể linh trí sinh ra nhờ lực tinh thuần trong không gian. Mấy thể linh trí này như đã dung nhập vào trong mỗi không gian tương ứng, mắt thường căn bản không thể phát giác ra được, chỉ có dùng thần thức mới có thể cảm nhận ra. Hắn hiện đang chăm chú theo dõi thể linh trí sinh ra trong không gian hệ Thổ. Thể linh trí này như cảm nhận được sự tồn tại của hắn, liền tự hình thành một vòng xoáy nhỏ xoay tròn bên cạnh thần thức của hắn.
Thấy vậy, thần thức của Lôi Cương liền hóa thành một nhân ảnh, chầm chậm hiện ra bên cạnh thể linh trí. Hắn nhìn chăm chú thể linh trí quay tròn quanh mình, trong lòng không khỏi nảy sinh một cảm giác thân thiết. Thể linh trí này sinh ra từ nội thể hắn, đương nhiên có liên quan mật thiết với hắn. Cuối cùng, thể linh trí này cũng hóa thành một con rồng nhỏ bằng ngón tay cái, màu vàng đất, bay lượn trước mặt Lôi Cương, mắt híp lại nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
- Từ nay về sau, gọi ngươi là Thổ Vương được không?
Lôi Cương nhìn tiểu long, nhịn không được liền đưa tay lên vuốt ve, nói. Hắn đã gọi ra lục Hoàng, lúc này trong nội thể lại sinh ra sáu thể linh trí, liền quyết định gọi họ là lục Vương.
Thổ Vương vẫn nheo mắt nhìn Lôi Cương, như thể đang muốn hỏi Lôi Cương từ đâu mà ra. Nó cũng có cảm giác thân thiết khó hiểu với Lôi Cương. Nghe Lôi Cương nói vậy, nó liền xuất hiện trước mặt Lôi Cương, há miệng phát ra một tiếng kêu như của loài thú còn nhỏ. Lôi Cương không ngừng cười khổ. Lúc này lục Hoàng không ở đây, nếu không chắc chắn có thể giao lưu với lục Vương này.
-Tu luyện cho tốt, ta sẽ kiếm thật nhiều linh lực cho ngươi hấp thụ.
Lôi Cương vuốt nhẹ Thổ Vương, nói. Tiếp đó, thần thức hắn rút ra khỏi không gian. Hắn chầm chậm mở mắt, nhìn lực lượng không ngừng cuồn cuộn tuôn vào nội thể, hắn chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu bốn phân thân Thổ, Hỏa, Mộc, Thủy đồng thời rời khỏi bản tôn, tự mình hấp thụ, thì liệu tốc độ hấp thụ có tăng lên không? Nghĩ đến đây, hắn định lần sau khi tìm mỏ nguyên thạch, tốt nhất là có thể tìm thấy mỏ có nguyên thạch mấy hệ, vậy thì sẽ có thể đề cao tốc độ thu luyện. Hơn nữa, hắn còn hy vọng có thể tìm thấy thần thú hùng mạnh ở giới Hỗn Độn này để chế luyện phân thân hệ Kim, hệ Lôi.
Sau khi hấp thu xong nguyên thạch nơi này, Lôi Cương liền trực tiếp rời đi. Hắn bay ra khỏi tinh cầu này xong, thì trên tinh cầu khổng lồ hiện ra một lỗ hổng to lớn, như một cái bánh tròn bị cắn mất một miếng vậy. Hắn đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, chợt dừng lại đột ngột trong không trung. Hắn nhìn vào hư không phía trước, khẽ cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
- Viêm Long, khi xưa cho dù bậc tiền bối của ngươi còn sống, cũng sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Chắc ngươi không nghĩ rằng một mình ngươi có thể chống lại sự truy sát của mấy tộc chứ?
Một thanh âm già nua oang oang vang lên trong hư không. Bầu trời như sôi sục lên, một cơn sóng giận dữ hiện ra từ chân trời với một thân ảnh khổng lồ như ẩn như hiện.
Lôi Cương ngưng thần, hóa ra là một con Huyền Vũ lớn, thể hình khổng lồ của nó gần như có thể che lấp trời đất. Nhưng cái làm Lôi Cương thấy áp lực vô cùng, là khí tức Huyền Vũ này tỏa ra cực kỳ hùng mạnh. Hắn ngưng thần tra xét tu vi của nó, rồi hít sâu một hơi. Thần thú đại tôn địa giai! Kẻ vừa đến không ngờ lại là thần thú đại tôn địa giai.
Đại tôn phân thành bốn cấp thiên, địa, huyền, hoàng, muốn tăng lên một cấp khó như lên trời, hơn nữa chênh lệch thực lực giữa các cấp cũng là một trời một vực. Lôi Cương nắm chắc việc đánh bại đại tôn, nhưng chỉ có thể là hoàng giai. Đối diện với huyền giai, hắn phải khổ chiến. Còn chiến đấu với đại tôn địa giai, hắn có không tới năm phần thắng. Đây chính là chênh lệch cấp độ giữa các đại tôn.
Lôi Cương bắt đầu khởi động cơ bắp toàn thân, kết hợp chặt chẽ lại. Hắn không thể không chuẩn bị đại chiến
Huyền Vũ khổng lồ phía trước cuối cùng hóa thành một thân ảnh già nua, hiện ra trước mặt Lôi Cương. Tay lão cầm một cây trượng bằng gỗ khô, đầu tóc bạc trắng, trên mặt toát lên một vẻ vĩnh hằng, vô cùng vô tận, giống như lão đã đồng sinh cộng tử với đất trời vậy. Lão bình thản nhìn Lôi Cương chăm chú.
Lôi Cương khẽ biến sắc, nhìn chằm chằm lão già. Trầm ngâm một lát, hắn lãnh đạm nói:
- Tiền bối, tại hạ cần nguyên thạch thật sự là vì bất đắc dĩ.
- Vậy ư? Viêm Long nhất mạch vốn đã đứng ở bờ vực diệt vong, mà ngươi lại ngông cuồng đến vậy, đúng là đang tự đào mồ chôn mình. Khi xưa, tiên tổ Viêm Long của ngươi là một trong mấy người lão phu suốt đời bội phục, nên không nỡ nhìn Viêm Long nhất mạch bị hủy diệt hoàn toàn. Hãy đến tộc Huyền Vũ của ta, tu luyện cho tốt.
Lão già thản nhiên nói, thoáng thở dài, nhìn chằm chằm Lôi Cương. Đôi mắt tĩnh lặng vô cùng đó của lão khiến người khác nhìn không ra bất cứ dao động tình cảm gì.
Lôi Cương thầm cười lạnh, nhìn lão, ôm quyền đáp:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, tại hạ lòng đã quyết.
Ánh mắt bình thản của lão hơi sững lại. Lão nhìn chằm chằm Lôi Cương, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Khi xưa Viêm Long hùng mạnh đến mức nào, không ngờ hậu bối hiếm hoi còn sống sót lại ngông cuồng như vậy, hay ngươi muốn một mình chống đỡ công kích của họ?
- Tiền bối không cần nói nhiều nữa, lòng ta đã quyết.
Lôi Cương bình thản nói. Đúng lúc này, gương mặt lão già trở nên vô cùng lạnh lẽo. Lão giơ tay phải về phía Lôi Cương, một đạo ánh sáng màu vàng đất lóe lên, một cánh tay lớn từ trên trời giáng xuống, vỗ thẳng về phía Lôi Cương. Giông bão nổi lên, không gian chấn động không ngừng, cánh tay lớn đó như núi Thái Sơn, gây cho người ta một cảm giác không thể chống đỡ nổi.
Lôi Cương thầm cười nhạt. Huyền Vũ này nói có vẻ như có ý tốt, thực chất thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ. Nhìn bàn tay khổng lồ đang đập xuống, Lôi Cương thầm dâng lên chiến ý. Hắn muốn xem xem cường giả đại tôn địa giai rốt cuộc hùng mạnh đến thế nào. Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, thân thể hắn nhanh chóng biến cao mười trượng, cốt lân giáp tuôn ra. Hắn gầm lên một tiếng, lực hai mươi sáu trọng kình cuồn cuộn tụ vào song quyền, đánh lên trên.
-Ầm ầm ầm!
Thanh âm chấn động khủng khiếp như phong ba bão táp ập vào bốn phương tám hướng. Cả hư không như trở thành đại dương mênh mông đang dậy sóng. Huyền Vũ đứng đó nhìn xuống dưới, sắc mặt lạnh lẽo. Lực một chưởng này của lão đã khống chế rất tốt, sẽ không lấy đi tính mạng của Lôi Cương, chỉ làm hắn trọng thương mà thôi.
Nhưng lão đã xem thường Lôi Cương, cũng có thể nói, lão chưa từng nhìn nhận đúng hắn.
"Ầm" một tiếng, sau lưng lão già đột ngột hiện ra một nhân ảnh, một quyền kình sáu màu đánh vào lưng lão. Nhất thời không ngờ tới, lão bị hất bay ngược lại, nhưng chưa đến mười trượng liền miễn cưỡng vững lại được. Sắc mặt lão hơi tái đi, trong đôi mắt bình thản giờ đã tràn đầy tức giận. Toàn thân lão bắn ra hào quang, trực tiếp hóa thành một bản thể, một tiếng rít gào nổ lên, Huyền Vũ khổng lồ đã vụt xông đến phía trước.
Đang nhanh chóng dịch chuyển, Lôi Cương thầm thấy không ổn. Hắn cảm thấy mình bị Huyền Vũ này khóa chặt, mặc cho hắn dịch chuyển thế nào cũng đều không thể thoát khỏi thần thức của lão. Đột nhiên, mắt hắn co rút lại, song quyền khép lại, lực lượng trong nội thể cuồn cuộn tụ vào song quyền, chống lại Huyền Vũ đang xông tới.