-Ầm ầm!
Từng loạt tiếng nổ không ngừng vang lên, Lôi Cương nhìn lão giả trước mặt, vẻ mặt đầy tự tin. Thân thể trăm trượng của hắn ẩn chứa sức mạnh vô tận. Lúc này, hai mươi bốn vị trưởng lão còn lại chưa đến mười người. Tất cả những người kia đều đã bị Lôi Cương nuốt vào bụng, hóa thành sức mạnh tinh khiết, đổ vào trong không gian tương ứng của nội tạng. Từ trong không gian đó, thể linh trí sinh ra không ngừng hấp thụ các luồng sức mạnh này. Hiện giờ toàn bộ Lục Vương đều đã có thể biến hóa thành rồng. Sức mạnh mỗi một quyền của Lôi Cương cũng tăng lên không ngừng. Thú anh của cường giả đại tôn mà hắn hấp thụ được ẩn chứa luồng sức mạnh mạnh mẽ đến không ngờ, mà cách làm này e rằng cũng chỉ có Lôi Cương mới làm nổi, bởi hắn có thân thể cường đại cùng khả năng khôi phục sức mạnh nhanh đến nỗi không kẻ nào sánh nổi. Các cường giả đại tôn bình thường luôn tránh phải giao chiến với các đối thủ ngang tầm mình, dù sao giao chiến với những người cùng khả năng với mình cũng đòi hỏi cường giả phải tốn rất nhiều sức lực mới thắng nổi.
Lôi Cương cũng vậy, chỉ có điều, cơ thể hắn có khả năng khôi phục sức mạnh kinh người. Hơn nữa, trong cơ thể hắn lại có bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, chính vì thế hắn rất khác với các cường giả đại tôn khác. Cho dù Lôi Cương chỉ còn mỗi bộ cốt hài, hắn vẫn có thể bình phục lại trong thời gian ngắn nhất.
Thân thể khổng lồ của Lôi Cương nhanh chóng lao đến phía lão giả trước mặt. Hắn rít gào vang dội. Vị lão giả đại tôn huyền giai kia cực kỳ lo lắng, nhìn hắn tấn công. Lão ngưng thần, thân thể phát ra ánh sáng chói lọi, nhanh chóng ngồi xuống. Cùng lúc đó, một con sói khổng lồ từ cơ thể lão lao ra. Con sói này cao đến trăm trượng, lông mao màu vàng trên người nó dựng đứng lên, đôi mắt đỏ tươi ngầu lên. Vừa rời khỏi cơ thể lão giả, nó đã lao đến tấn công Lôi Cương. Ngay lập tức, lại có thêm một con sói khổng lồ khác lao đến, có điều con sói này lại có màu tím, từng tia chớp phát ra từ người nó, đôi mắt nó cũng có màu đỏ tươi, thậm chí còn có tiếng sấm sét phát ra từ người nó. Con sói này cũng lao đến tấn công Lôi Cương. Lần lượt mấy con sói khổng lồ khác cùng lao ra, tương ứng với ngũ hành.
Lão giả này là thần thú Phệ Thiên Lang. Phệ Thiên Lang dù không phải một trong mười đại thần thú nhưng lão cũng rất cường đại. Hơn nữa, Phệ Thiên Lang có chiến kỹ rất mạnh, có thể biến ra mấy Phệ Thiên Lang cùng cấp với nhau. Sức mạnh của những Phệ Thiên Lang biến ra này tương đương với tám phần mười sức mạnh của bản thể. Năm con sói khổng lồ với năm màu khác nhau chạy theo năm hướng, bao vây lấy Lôi Cương. Tốc độ của bọn chúng đều nhanh như chớp. Lão giả kia thì vẫn ngồi xếp bằng trên không trung, khép hờ đôi mắt, dường như đang khống chế năm con Phệ Thiên Lang này.
-Sự cường đại của người này thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng của lão phu. Nếu như không phải cảm nhận được khí tức của Viêm Long Nhất Mạch trên người hắn thì lão phu không dám tin hắn là Viêm Long. Viêm Long này thực quá sức tưởng tượng. Lão phu đã từng thấy tổ tiên Viêm Long, dù có cường đại nhưng chưa kẻ nào có thân thể đáng sợ như vậy cả.
Một lão giả nhìn Lôi Cương, nghiêm nghị, thậm chí gương mặt còn có phần nhợt nhạt, nói. Lôi Cương đánh chết mười bốn vị cường giả đại tôn buộc bọn họ phải nhìn nhận hắn là đại địch.
-Năm hóa thân của tam trưởng lão đều cực kỳ cường đại, tương đương với đại tôn huyền giai, thậm chí còn có thể đánh một trận với cường giả đại tôn địa giai. Giờ có lẽ sẽ không sao đâu.
Một lão giả khác trầm giọng nói. Lão không dám chắc tam trưởng lão có thể đánh bại Lôi Cương hay không, dù sao hắn cũng đã đánh chết nhiều thần thú đại tôn như vậy.
Chín trưởng lão đều nhìn chăm chú vào phía trước, gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng. Bọn họ không hiểu nổi, thực sự không thể nào hiểu được vì sao Vương của Thần Loạn Tinh lại làm như vậy. Bọn họ đã theo Vương nhiều năm như vậy, vậy mà giờ mười bốn vị trưởng lão đã chết, vốn cũng không có chút lợi nào cho Vương của Thần Loạn Tinh cả. Lẽ nào trong mắt Vương, bọn họ chỉ là những con kiến hôi, vốn đã chẳng có chút giá trị nào sao? Cả chín trưởng lão đều cực kỳ cay đắng.
Lôi Cương dừng chân lại, nhìn năm con sói khổng lồ lao đến, thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy chiến kỹ như vậy. Thực lực của năm con sói khổng lồ này gần như chẳng kém lão giả kia là bao nhiêu. Nói như vậy, một mình lão giả này đã tương đương với năm cường giả đại tôn huyền giai rồi. Chiến kỹ như vậy gần như không khác với phân thân là bao. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, thậm chí còn có ý định để cho phân thân của hắn đối đầu với đám sói khổng lồ này, nhưng lại thôi. Hiện giờ, phân thân của hắn tuy mạnh nhưng so với cường giả đại tôn huyền giai cũng chưa khác là bao. Lôi Cương vẫn còn cần hấp thu thêm nhiều sức mạnh nữa mới có thể làm các phân thân mạnh lên được.
Lúc này, Lôi Cương nhanh chóng lao về phía mấy con sói khổng lồ. Sức mạnh của cốt hài phát ra mãnh liệt. Bộ cốt hài giờ đã dung hợp được chín thành, sức mạnh này khiến một quyền của Lôi Cương khi đánh ra có đến sáu con rồng xuất hiện, điên cuồng tấn công năm con sói khổng lồ trước mặt.
-Ngao…
Một tiếng rít gào thảm thiết không ngừng vang lên. Con sói khổng lồ hành thổ đã bị Lôi Cương xé tan thành từng mảnh vụn. Mấy con sói còn lại tấn công Lôi Cương dồn dập, lưng của hắn hiện đã trơ lên lớp cốt hài trắng hếu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
-Thật là một cơ thể có sức mạnh khủng khiếp!
Chín vị trưởng lão kia đều kinh hãi. Bọn họ đều nhận ra con sói khổng lồ hành thổ không thể chịu nổi mười quyền của Lôi Cương đã bị đánh nát bấy người. Tam trưởng lão đang ngồi xếp bằng mặt mày nhăn nhó, khóe miệng đã rỉ máu tươi, đôi mắt lão nhắm nghiền, thân thể lão khẽ run lên.
Từng con sói khổng lồ bị Lôi Cương đánh nát bấy người. Cơ thể hắn cũng liên tục bị thương nặng, thậm chí trên lưng hắn dính đầy máu thịt, có điều vết thương cũng nhanh chóng khép lại. Nhưng chuyện khiến các vị trưởng lão khó tin nhất là Lôi Cương không những hạ gục đám sói khổng lồ mà còn xé xác chúng thành từng mảnh nhỏ nữa. Tam trưởng lão mở mắt, khiếp sợ nhìn Lôi Cương từng bước tiến đến, gương mặt lão nhúm nhó lại, không còn chút máu nào nữa. Lão giương đôi mắt đầy sợ hãi, yếu ớt nói:
-Vương, cứu ta!
Nhưng trả lời lão chỉ có tiếng bước chân nặng nề của Lôi Cương!
-Ầm!
Tam trưởng lão tan xương nát thịt. Thú anh của lão rơi vào tay Lôi Cương, bị hắn nuốt mất. Lúc này, hắn quay đầu nhìn chín vị trưởng lão còn lại, nói:
-Tiếp đi!
-Ta tới đây!
Một gã đại hán trung niên gầm lên, khí thế toàn thân phát ra mạnh mẽ.
Từng người từng người một chết trong tay Lôi Cương, hắn cứ thế nuốt lấy thú anh của bọn họ. Vô tình Lôi Cương đã nổi tính giết chóc điên cuồng, chỉ biết nuốt lấy thú anh của các thần thú cường đại trước mắt, gia tăng sức mạnh bản thân. Lúc này, trong mắt hắn chỉ còn có chiến đấu, có giết chóc. Nếu như giờ hắn tỉnh lại, ắt hẳn sẽ kinh ngạc bởi hắn tuy là người hay giết chóc nhưng chưa từng điên cuồng đến thế bao giờ.
Nếu như Lôi Cương tỉnh táo lại, tất sẽ phát hiện sáu cái trống trận Giới Hồn trong trán hắn giờ đang phát sáng nhàn nhạt. Trống trận Giới Hồn là do Vua của Thái Cổ luyện chế, ẩn chứa sức mạnh lay chuyển cả Hỗn độn, tiếng trống của nó đủ khiến người người phải khiếp sợ!
Cuối cùng, hai mươi bốn vị trưởng lão chỉ còn lại ba người. Lôi Cương chẳng khác nào một người khổng lồ đứng sừng sững ở đó. Thân thể của hắn từ trăm trượng đã lớn đến nghìn trượng, đôi mắt hắn đen sì, sát khí toàn thân phát ra mạnh mẽ, sáu điểm sáng phát ra từ trán hắn, tạo thành một vòng tròn ở đó. Lôi Cương nhìn chằm chằm ba vị trưởng lão, cất giọng nói rền vang:
-Cả ba người các ngươi cùng lên đi!
Ba vị trưởng lão mặt mày u ám, bọn họ có hai người là đại tôn địa giai, một người là đỉnh đại tôn huyền giai. Giờ lại bị Lôi Cương khiêu chiến như thế, làm sao bọn họ không tức giận cho được. Cả ba người đều điên cuồng, nhìn từng hảo bằng hữu của mình ngã xuống trong tay hắn, lại càng hận Vương của Thần Loạn Tinh hơn!
Lôi Cương nằm yên trên mặt đất không nhúc nhích, ngủ say. Hắn dường như đang mơ, mơ bản thân đã trở thành người cường đại, một đòn của hắn có thể đánh chết hai mươi bốn vị trưởng lão. Lôi Cương tận hưởng cảm giác bản thân không phải lùi bước một chút nào, dù phải đối mặt với ba vị trưởng lão, hắn vẫn không sợ. Có điều, cảm giác này làm Lôi Cương thấy không thực. Tuy hắn có thể đánh bại cường giả cấp bậc đại tôn thật, nhưng cường giả đại tôn địa giai rất khó đánh bại, nói gì đến ba vị trưởng lão kia.
Hơn nữa, Lôi Cương còn mơ thấy bản thân đã hoàn toàn dung hợp với bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, Lục Vương trong cơ thể hắn đã càng mạnh hơn nhiều. Mọi chuyện trong mơ đều là những thứ hắn mong đợi nhưng suy ngẫm một hồi, hắn lại cảm giác những thứ này hết sức chân thực, chân thực đến mức hắn không tìm ra bất cứ sai sót nào. Lôi Cương chợt nhớ ra tình trạng của bản thân hắn, giật mình tỉnh lại, cảnh giác nhìn bốn phía, chợt ngây người, không còn ai ở quanh hắn nữa?
Lôi Cương đứng lên. Một luồng sức mạnh vô tận bất ngờ tuôn ra từ cơ thể hắn. Hắn vội vã kiểm tra cơ thể, lại kinh hãi nhận ra bản thân thực sự đã hoàn toàn dung hợp với cốt hài của đệ tử Thái Cổ. Tức thì, Lôi Cương xem xét một lượt trong không gian nội tạng của hắn, lại phát hiện không gian đó giờ đã lớn bằng một giới, lớn đến mức Lôi Cương phải khiếp sợ. Hắn thật không thể tin nổi, dường như giấc mơ hắn có lúc trước chính là hiện thực vậy.
-Chuyện gì đã xảy ra? Sao ta lại có sức mạnh như vậy?
Lôi Cương nghiêm nghị, cẩn thận suy xét. Hắn mang máng nhớ bản thân đã đánh chết năm con sói khổng lồ. Suy nghĩ một hồi, hắn lại phát hiện giấc mộng vừa rồi không phải là những gì hắn mơ, mà chính là sự thực đã xảy ra.
-Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ta lại không có ấn tượng gì hết? Tại sao ta lại cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ thôi?
Lôi Cương tĩnh tâm, phát hiện có rất nhiều chuyện hắn không thể giải thích được. Chợt hắn biến sắc, thần thức lần nữa đi vào trong không gian nội tạng, phát hiện mấy Vương đã biến mất. Hắn hít sâu mấy hơi, kiểm tra khắp nơi, cuối cùng mới chắc chắn Lục Vương đã hoàn toàn biến mất khỏi không gian sáu hành. Chuyện này khiến Lôi Cương ngây người, tầm quan trọng của Lục Vương hắn hiểu rất rõ. Nếu như không có Lục Vương thì khả năng tấn công của hắn sẽ lại như trước, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của cơ thể, không thể dung hợp sức mạnh của sáu hành.
-Lục Vương biến mất rồi, rốt cuộc bọn chúng đã đi đâu?
Lôi Cương trầm tư. Hắn chợt phát hiện trong trận chiến lúc trước, đích thực hắn đã nửa mê nửa tỉnh, bản thân làm gì cũng không nhớ rõ nổi nữa.
Chợt, Lôi Cương vụt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía trước. Một hư ảnh chậm rãi hiện lên trước mặt hắn. Lôi Cương hết sức đề phòng, nhìn chằm chằm hư ảnh này, thấp giọng quát:
-Ngươi là ai?
Hư ảnh này vừa hiện lên, diện mạo vốn chưa thấy rõ kia cũng dần rõ lên, như thể lớp sương mù che phủ khuôn mặt đã bị đẩy lui đi vậy. Gương mặt người này nhăn nheo, từng nếp nhăn trên trán hằn rõ, trên khuôn mặt lão lốm đốm chấm đồi mồi như da con người bình thường, chẳng khác nào những lão giả đã bước nửa chân vào quan tài. Mái đầu lão lơ thơ vài cọng tóc như cỏ dại rơi rụng, trên trán lão có một ấn ký hình một con tiểu long màu đen. Con tiểu long này sống động như thật, không ngừng phát ra lớp sương màu đen. Có điều, Lôi Cương chỉ có thể nhìn rõ người con rắn này, nhưng không thể thấy được hai mắt nó.
Lão giả cười cười, nói:
-Ta là tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, Long Đằng, cũng là Vương của Thần Loạn Tinh.
Lôi Cương giật mình, tổ tiên của Viêm Long??? Người này chính là Vương của Thần Loạn Tinh, cũng là Vương của tổ tiên Viêm Long sao? Chuyện này khiến Lôi Cương hết sức khiếp sợ. Viêm Long Nhất Mạch đã sớm bị tiêu diệt, vậy mà giờ lại có một người là tổ tiên đời thứ nhất xuất hiện, lại còn là Vương của Thần Loạn Tinh nữa. Nếu lão thực là tổ tiên của Viêm Long, vậy thì làm sao lão có thể tránh được sự truy sát của thánh thú?
-Ngươi dù chỉ là con người nhưng trong cơ thể lại có huyết mạch tinh khiết của tổ tiên đời thứ hai của Viêm Long, có thể trở thành người của tộc Viêm Long Nhất Mạch ta. Ngươi có từng kinh ngạc vì sao Viêm Long Nhất Mạch ta lại sớm bị tiêu diệt hoàn toàn như thế không?
Vẻ tươi cười của lão giả hết sức gượng ép, dù sao nếu có người nào bị tiêu diệt cả bộ tộc như thế thì cũng đều không thể vui nổi được.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm lão giả, thầm suy tính. Hắn vẫn chưa nói gì, yên lặng, đợi lão giả nói tiếp. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
-Lúc trước, lão phu đánh bại đệ tử chân truyền của lão quái Huyền Hỗn, chính vì thế mà Viêm Long Nhất Mạch mới rước phải tai họa, bị tiêu diệt sạch. Ta cũng suýt chút nữa bị hồn phi phách tán, nhưng ta dù sao cũng là tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, sinh ra từ hỗn độn. Huyền Hỗn tuy mạnh nhưng vẫn không thể tiêu diệt ta hoàn toàn, có điều lão quái đó đã phong ấn ta trong Thần Loạn Tinh. Chính vì thế ta mới được gọi là Vương của Thần Loạn Tinh.
Lão giả chậm rãi nói.
-Huyền Hỗn?
Lôi Cương thất kinh, vẻ mặt khó hiểu, nhưng hắn lại chợt cảm nhận được có điểm bất thường, thấp giọng nói:
-Thánh thú Huyền Hỗn? Là thánh thú Huyền Độn sao?
-Là Huyền Hỗn. Thánh thú Huyền Hỗn và thánh thú Huyền Độn đều sinh ra từ buổi sơ khai của hỗn độn, vào cùng một thời điểm trong hỗn độn. Huyền Hỗn không phải là Huyền Độn, nhưng nếu kết hợp Huyền Hỗn và Huyền Độn thì không người nào trong Hỗn Độn này có thể địch nổi a.
Lão giả thở dài than thở.
Lôi Cương nghe thấy thế thì hết sức nghiêm nghị. Huyền Độn và Huyền Hỗn cùng sinh ra một lúc sao? Câu nói cuối cùng của tổ tiên đời thứ nhất của Viêm Long, Long Đằng nói làm hắn hết sức lo lắng, Tiểu Giác là thánh thú Huyền Độn, như vậy thánh thú Huyền Hỗn rất có thể sẽ uy hiếp đến y. Lúc này, Lôi Cương không kìm nổi nỗi lo lắng, hỏi:
-Tổ…Tổ tiên, thánh thú Huyền Độn giờ đã xuất hiện, như vậy có phải thánh thú Huyền Hỗn này cũng đã…
Lôi Cương còn chưa nói xong, Long Đằng đã biến sắc, thấp giọng nói:
-Ngươi nói là thánh thú Huyền Độn đã xuất hiện rồi sao?
Lôi Cương gật đầu.
Gương mặt lão giả càng thêm tái nhợt, khó nhìn. Lão khép hờ đôi mắt, trầm giọng nói:
-Vậy thánh thú Huyền Độn này đã đạt đến trình độ nào rồi? Nếu như để lão quái Huyền Hỗn nuốt lấy thì sự tình sẽ càng khó giải quyết thêm.
-Ta không biết. Y cũng vào giới Huyền Độn, nhưng chúng ta vạn năm rồi không gặp nhau. Lúc trước, y chưa sinh ra được bao lâu đã có sức mạnh rồi. Chờ một chút, lão nói là thánh thú Huyền Hỗn nuốt thánh thú Huyền Độn sao?
Lôi Cương nghiêm nghị nói.
Long Đằng giật mình, chăm chú quan sát Lôi Cương, hết sức kinh ngạc, nhưng ánh mắt lão lại có vài phần vui sướng. Lão trầm ngâm một hồi lâu, nói:
-Trong hỗn độn chỉ có thể có một Huyền Độn, một Huyền Hỗn. Nếu như ngươi nói thánh thú Huyền Độn đã sinh ra chưa được bao lâu thì cũng có nghĩa là thánh thú Huyền Độn đời trước đã không còn sống nữa. Lão quái Huyền Hỗn sống đã vô số năm, mấy năm nay thực lực của lão ngày một thăng tiến. Giờ, lại có một thánh thú Huyền Độn trẻ xuất hiện, rất có thể y đã bị thánh thú Huyền Hỗn nuốt mất rồi.
Lôi Cương biến sắc. Nỗi đau đớn cùng sự lo lắng trong lòng khiến hắn nhất thời cảm thấy khó thở. Đôi mắt đỏ hoe, hắn nói:
-Tổ tiên, ngươi chắc chứ?
Tiểu Giác chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Lôi Cương, hai người chẳng khác nào cha con vậy.
Long Đằng chưa trả lời ngay, đôi mắt lão ánh lên vẻ ngạc nhiên. Cuối cùng, lão nhìn Lôi Cương, trầm giọng nói:
-Cũng chưa chắc. Ta nghe nói, Huyền Hỗn khi xưa không hiểu vì sao mà bị trọng thương, cũng có thể lão vẫn chưa khỏi hẳn. Hiện giờ, tốt nhất là nên đi tìm thánh thú Huyền Độn, càng sớm càng tốt!
-Thế nhưng ta cũng không biết y ở đâu. Giới Huyền Độn này quá rộng lớn.
Lôi Cương lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Long Đằng sáng rực, lão trầm giọng nói:
-Ta sẽ phái ngươi đi tìm, ngươi cứ gia tăng sức mạnh trước đi. Mấy năm nay, ta đã cho người thu gom rất nhiều nguyên thạch, giờ nhiệm vụ hàng đầu của ngươi là phải hấp thu nguyên thạch, gia tăng thực lực bản thân.
Long Đằng vừa nói xong, trong không gian bất ngờ xuất hiện vô số, vô số nguyên thạch. Linh khí trong không gian cũng tăng lên nhiều. Lôi Cương nhìn bốn phía xung quanh, hít một hơi thật sâu, mừng rỡ. Số nguyên thạch này quá nhiều, vượt ngoài sức tưởng tượng của Lôi Cương.
Nhìn đi nhìn lại, khắp nơi đều là nguyên thạch, hơn nữa có đủ nguyên thạch của sáu hành.