Lôi Cương cả kinh mà biến sắc. Hắn bị phát hiện rồi sao? Đang định đi ra thì Lôi Cương chợt nghe thấy trong không trung vang lên một tiếng cười duyên dáng.
- Khách khách.... Cái tên Cuồng Long đúng là danh bất hư truyền. Ở trong Cấm Cương có mấy người vật lộn chém giết với linh thú cấp bốn hạ đẳng?
Một nữ tử mặc một bộ trang phục đỏ như lửa từ trên trời hạ xuống. Vóc dáng của nàng thật quyến rũ khiến cho người ta cảm thấy bốc hỏa. Mái tóc đen dài của nàng xõa ra bên ngoài tấm áo choàng. Lôi Cương cảm thấy sửng sốt. Mới nhìn thấy nữ nhân đó, hắn liền đem so sánh với Tử Vận mà chợt nhận ra rằng hoàn toàn tương xứng với nhau.
- Nghe tiếng đã lâu rằng mỹ nhân Hỏa Hiết vốn như rắn rết luôn thích tọa sơn quan hổ đấu. Nhưng hôm nay, Cuồng Long ta mới được thấy.
Gã đại hán quát lên một tiếng, trong mắt xuất hiện sát khí, như chẳng hề thương xót lấy báu vật của thế gian đang đứng trước mặt.
- Hi hi! Vậy thì như thế nào?
Âm thanh của nữ nhân đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nụ cười trên mặt cũng biến mất chỉ còn duy nhất một thứ sát khí.
Lôi Cương sững sờ khi thấy sự thay đổi chóng mặt của thiếu nữ.
- Thế nào? Hôm nay ngươi định đánh nhau với Cuồng Long ta hay sao?
Cuồng Long nói một cách âm trầm, hai tay nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Xem ra, nữ nhân Hỏa Hiết này khiến cho y cũng phải e ngại.
- Hi hi! Con Hỏa Viêm sư ở sau lưng của ngươi, tiểu muội rất vừa ý. Không biết Cuồng Long ca ca có thể cho tiểu muội được không?
Hỏa Hiết nhẹ nhàng vuốt lọn tóc đẹp trên mặt, âm thanh hết sức dịu dàng, không còn sự lạnh lùng như trước nữa. Tuy nhiên trong tay nàng cũng xuất hiện một thanh tiểu đao, lật qua lật lại, lóe lên ánh sáng sắc bén.
- Khặc khặc! Ngươi muốn? Tiếp ca ca một đêm được không? Mấy vạn người tu luyện ở trong Cấm Cương không có người nào là không muốn được ngủ với Hỏa Hiết muội muội một đêm. Cuồng Long ta cũng không ngoại lệ.
Cuồng Long xoa nhẹ chòm râu, ánh mắt của y khiến người ta cảm thấy quái dị.
- Hi hi! Chỉ cần Cuồng Long ca ca đồng ý thì tiểu muội sẽ đi theo ngươi một đêm có được không?
Hỏa Hiết chẳng những không tức giận mà ngược lại còn bật cười khanh khách. Nụ cười của nàng khiến cho trống ngực người khác phải đập thình thịch.
Nụ cười của mỹ nhân khiến cho Cuồng Long cảm thấy say đắm. Nhưng nghĩ tới ác danh của thiếu nữ trước mặt, Cuồng Long lại thấy lạnh lưng, chút lửa dục trong lòng hoàn toàn biến mất.
- Chẳng phải Cuồng Long ca ca muốn tiểu muội hay sao? Hay là chúng ta ở đây mà ngủ một giấc?
Hỏa Hiết nở nụ cười duyên dáng, bước về phía Cuồng Long. Mỗi bước đi của nàng lại khiến cho hai cái gò ngực nhô cao nhảy nhẹ một cái, khiến cho người ta chỉ muốn gỡ ngay cái áo hồng xuống mà ngắm cho no mắt. Nhưng sắc mặt của Cuồng Long từ từ trở nên nghiêm trọng. Hỏa Hiết cứ tiến lên một bước, Cuồng Long lại lùi một bước.
Lôi Cương nhìn báu vật trước mắt mà cảm thấy có chút chán ghét. "Chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi" lúc này, Lôi Cương chợt nhớ tới Tử Vận, ánh mắt của hắn trở nên mơ màng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cuồng Long liên tục nghĩ xem nên đối phó thế nào. Cấm Cương có lịch sử đã lâu. Ở trong này tương đương với một thế giới tu luyện thu nhỏ. Mà ác danh của Hỏa Hiết lại khiến cho người ta sợ tới mất mật. Thân thể căng tràn nhựa sống kia cho dù là niềm mơ ước của mỗi một người tu luyện nhưng không một ai dám động tới.
Thực lực của Hỏa Hiết có thể nói là bất phàm. Ở trong Cấm Cương mà nàng đạt tới Cương Thể Huyền cấp, có thể nói là cao thủ đứng đầu. Hơn nữa, nghe đồn, trước kia cao thủ trong số mười người đứng đầu là Lâm Ý Nhân, thèm muốn Hỏa Hiết đã triệu tập rất nhiều cao thủ. Sau khi bị chết nặng nề, bọn họ cũng bắt được Hỏa Hiết. Lâm Ý Nhân muốn ở cùng với nàng một đêm nhưng ngày hôm sau đã phát hiện thi thể của y thối rữa, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Mà cái chỗ kia cũng bị cắt bỏ.
Có Lâm Ý Nhân là người thứ nhất thì lập tức có người thứ hai. Chính vì vậy mà cái tên mỹ nhân rắn rết của Hỏa Hiết sau khi đạp lên vô số thi thể của người tu luyện mà có.
- Hi hi! Cuồng Long ca ca! Tiểu muội đến đây, tại sao ca lại lùi đi đâu?
Hỏa Hiết chậm rãi đi về phía Cuồng Long, đồng thời nở nụ cười duyên. Gương mặt xinh xắn cùng với thân thể quyến rũ đủ khiến cho người ta phải thèm khát nhưng vào lúc này, nét mặt Cuồng Long lại hết sức âm trầm, tập trung đề phòng.
- Nếu Cuồng Long ca ca ngại, vậy thì để muội chủ động cho có được không?
Hỏa Hiết nở nụ cười duyên dáng, đột nhiên bước tới một bước bên người Cuồng Long. Cây tiểu đao trong tay chẳng khác gì một tia sét mà đâm vào thắt lưng của Cuồng Long.
Cuồng Long vẫn luôn đề phòng Hỏa Hiết nên toàn thân tích trữ lực lượng. Vì vậy mà khi Hỏa Hiết ra tay, ánh mắt của y lóe lên ánh sáng, tay phải nhanh như chớp bắt lấy tay của Hỏa Hiết, tay trái đánh thẳng vào bụng nàng. Nhưng không ngờ, Hỏa Hiết khẽ hé miệng rồi phun ra một đám sương mù màu đỏ. Không khí trong nháy mắt trở nên dao động giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Cuồng Long biến sắc, tay trái đang định đánh vào người Hỏa Hiết chợt thu lại, tay phải buông ra rồi nhảy sang chỗ khác. Ánh mắt của y hết sức e ngại mà nhìn làn khói màu hồng đang tản ra xung quanh.
Lôi Cương trốn trên tán cây hơi sững sờ nhìn làn sương màu hồng, không hiểu tại sao Cuồng Long lại e ngại đến vậy. Đột nhiên, Lôi Cương cứng người khi thấy nơi làn sương tản ra, cỏ dại bên dưới bị đốt cháy ngay lập tức.
"Đây là thứ gì?"
- Hi hi! Cuồng Long ca ca ra tay độc ác khiến tay tiểu muội đau quá.
Hỏa Hiết đứng trong làn khói màu hồng cười duyên một tiếng rồi nói. Tay trái của hơi cử động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Cuồng Long chằm chằm.
Trong lúc Lôi Cương đang khiếp sợ, Hỏa Hiết liền hóa thành một dải sáng màu hồng, lao thẳng về phía Cuồng Long, thanh tiểu đao trong tay cắt trong không gian về phía đối phương.
Cuồng Long biến sắc, tay phải nắm lại dốc hết sức mà đánh thẳng vào tiểu đao.
"Đinh..." Một tiếng động vang lên, tay phải của Cuồng Long xuất hiện một vết thương. Máu tươi nhanh chóng chảy ra. Tuy nhiên, ánh mắt của y chợt nhíu lại mà quát lên:
- Cuồng Thần chiến pháp - Thuẫn.
Một lớp phòng ngự trong nháy mắt bao phủ lấy Cuồng Long. Cơ bắp trên người y cuồn cuộn thể hiện sức mạnh tràn ngập khắp mọi nơi trên cơ thể.
- Hi hi! Cuồng Long ca ca đúng là người của Lực chi nhất tộc, cơ thể thật là vạm vỡ. Tiểu muội rất thích...
Hỏa Hiết nhìn bàn tay của Cuồng Long đang chảy máu rồi lao thẳng tới như chẳng hề e ngại lớp thuẫn của đối phương.
Sắc mặt của Lôi Cương thay đổi liên tục. Hắn không ngờ được Cuồng Long lại là người của Lực chi nhất tộc. Nhớ tới vị lão nhân kia, Lôi Cương suy nghĩ xem có nên giúp Cuồng Long hay không? Đối với việc lão nhân mấy lần tìm đến định thu mình làm đồ đệ, Lôi Cương vẫn có sự cảm kích. Nếu không phải hắn tu luyện Ngũ Hành thể tu thì chắc chắn sẽ bái lão nhân đó làm sư phụ.
"Phù..." Một lớp sương màu hồng từ trong miệng của Hỏa Hiết phun ra, trong nháy mắt nó liền bao phủ lớp thuẫn của Cuồng Long. Thanh tiểu đao trong tay cũng cắt trong không gian về phía y.
"Đinh..." Một tiếng động vang lên. Lớp thuẫn phòng ngự bị làn sương màu hồng bao phủ trong nháy mắt vỡ nát. Ngay lập tức lớp sương đó liền ùa về phía Cuồng Long.
Cuồng Long kêu lên một tiếng thảm thiết đột nhiên lui lại, thoát ra khỏi phạm vi của lớp sương màu hồng. Toàn thân của y bị đốt khiến cho ửng hồng, có thể thấy được sự khủng bố của lớp sương đó như thế nào.
- Hỏa Hiết! Những gì hôm nay ngươi ban cho, ngày sau Cuồng Long ta sẽ trả lại gấp bội.
Cuồng Long biết mình không thẳng được nên xuất hiện ý định rút lui. Vì vậy mà sau khi nói xong y liền chạy đi như điên, chỉ trong vài giây đã biến mất.
Nhìn bóng Cuồng Long đi xa, Hỏa Hiết cũng không đuổi theo. Cũng có thể nói, Hỏa Hiết cũng chẳng có ý định giết chết Cuồng Long. Uy thế của Lực chi nhất tộc ở trong Cấm Cương rất cao, Hỏa Hiết cũng không muốn kết thù với họ. Nhìn con Hỏa Viêm sư còn nằm bên cạnh, lớp sương mù màu đỏ liền bay tới, bao phủ lấy nó. Con Hỏa Viêm sư vốn cao một trượng không ngờ bị đốt cháy sạch sẽ, chỉ còn lại một viên tỉnh thể đỏ như lửa.
Hỏa Hiết cầm viên tinh thể màu đỏ đó rồi đưa ên môi. Viên tinh thể màu đỏ không ngờ lại hóa thành chất lỏng rồi chui vào trong miệng của Hỏa Hiết. Sau khi hít vài hơi, Hỏa Hiết run người mấy cái, gương mặt xinh xắn lại điểm một nụ cười.
- Hi hi...tiểu đệ đệ. Ngươi còn định nhìn tới lúc nào?
Ánh mắt của Hỏa Hiết đột nhiên chuyển hướng, chăm chú nhìn về phía cây đại thụ.
Lôi Cương đang ẩn nấp trên cành cây suýt chút nữa thì rơi xuống đất, khí huyết trong người hắn tưởng như nghịch chuyển. Y nói chuyện với mình hay sao? Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, hắn thầm mong lại có người xuất hiện. Nhưng nhìn đôi mắt trong veo ở phía trước, Lôi Cương cảm thấy ớn lạnh. Sau khi thở ra một hơi, hắn đành nhảy xuống, nhìn Hỏa Hiết mà nói một cách chậm rãi:
- Tiền bối! Tiểu tử không có ý định nhìn. Xin hãy tha lỗi. Ta xin được rời đi.
Nói xong, hắn liền quay người định bỏ đi.
- Hi hi! Tiểu đệ đệ! Tỷ tỷ rất già hay sao? Tại sao lại vội vàng bỏ đi như vậy? Chẳng lẽ tỷ tỷ không xinh đẹp?
Hỏa Hiết thấy gương mặt Lôi Cương tái nhợt liền nở nụ cười mà bước tới.
Lôi Cương dừng lại nhìn Hỏa Hiết đang ở phía trước mà trống ngực đập thình thịch. Hỏa Hiết rất đẹp. Làn da trắng như ngọc, gương mặt ửng hồng giống như được tô điểm bởi một lớp son tự nhiên. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu khiến cho lòng người phải rung động. Đôi môi mềm mại cùng với hàm răng trắng...tất cả tạo nên một bức tranh tiên nữ đẹp mê hồn. Nhưng nghĩ tới trận chiến của nàng với Cuồng Long, Lôi Cương lại cảm thấy ớn lạnh. Ánh mắt hắn như thanh minh, nhỏ giọng nói:
- Tiền bối! Xin hãy tha cho tiểu tử được đi. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra có được không?
Nụ cười khiến cho người nàng run rẩy từ từ biến mất. Nàng nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi nói:
- Tỷ tỷ thực sự rất già hay sao?