Trong không gian bảy màu của Đạo Hoang, y vừa mới trở về tới đỉnh núi thì Ảo Ảo tức giận trừng mắt nhìn Đạo Hoang. Gương mặt ngây thơ cộng thêm sự tức giận nhìn có chút buồn cười. Nó tức giận quát:
- Ngươi bố trí cái gì trong không gian mà sao ta không thể ra được?
- Tại sao ngươi lại phải ra ngoài? Ở đây có ăn có uống chẳng phải tốt lắm sao? Cứ ngoan ngoãn ở lại đây, chờ khi nào ngươi đồng ý quy thuận ta thì đến lúc đó ta sẽ thả ngươi ra. - Đạo Hoang nói một cách lạnh lùng. Sau đó y nhìn lên không trung rồi nói:
- Ngươi cũng xuất hiện đi. Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng cũng muốn xem ngươi có khả năng bài trứ trận pháp và cấm chế mà ta tổ hợp bao nhiêu năm hay không. Nếu không thì ngươi cũng cứ ngoan ngoãn mà sống ở đây.
Trong mắt của Đạo Hoang, không gian này không còn là không gian thuần khiết mà có vô số cấm chế và trận pháp. Trong mỗi một ngõ ngách của không gian đều có đầy trận pháp phức tạp. Những cấm chế đó đan xen với nhau tạo thành một cái lồng giam không thể nào công phá. Nguồn truyện:
Trên đầu Đạo Hoang và Ảo Ảo có một cái bóng đang cố sức giãy dụa. Người đó đúng là Hạo Huyền. Khi Mị đưa Lôi Cương vào đây, y cũng bước vào theo. Nhưng khi y định ra ngoài thì phát hiện không thể nào rời đi. Y kinh hãi khi nhận ra lúc đối mặt với Đạo Hoang lại có thứ cảm giác của hỗn độn. Cái cảm giác này từ sau khi y lĩnh ngộ thức thứ tám mươi mốt của Khai Thiên vẫn chưa hề có. Cho dù Cổ Hoang cũng không thể tạo cho y cảm giác đó. Vậy mà cấm chế của Đạo Hoang lại làm cho Hạo Huyền khiếp sợ. Đây đúng là một cái lồng giam không thể nào công phá, nó giống như một cái hỗn độn độc lập làm cho y không thể nào ra được.
Trong lòng Hạo Huyền khiếp sợ vì không ngờ người này đã đạt tới trình độ đó. Vốn y cho rằng trong hỗn độn không một ai còn có thể trói buộc được mình nhưng không ngờ khi bước chân vào đây lại không thể ra được.
Đạo Hoang tu luyện ở cái không gian này vô số năm. Từ lâu lắm, cái không gian này đã bị y che phủ bởi vô số cấm chế và trận pháp. Chỉ cần gã muốn thì không một ai có thể ra khỏi đây.
Ở phía Bắc của thánh giới Hồng Hoang, trong không trung đột nhiên có một bóng người bay ra từ trong lốc xoáy. Người đó dường như không có xương cốt, chỉ tập tễnh được mấy bước liền rơi từ không trung xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng như một viên thiên thạch rơi thẳng xuống tinh cầu bên dưới.
Chẳng biết bao lâu, dưới tinh cầu phát ra một tiếng nổ ầm ầm khiến cho mặt đất rung chuyển, đất cát bay mù mịt. Một cái hố to xuất hiện. Ở giữa hố có một bóng người trần trụi nằm đó, toàn thân đầy máu tươi nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt. Quần áo của y đã bị cháy đen, chỉ còn mấy mảnh than sót lại trên người.
Người đó đúng là Lôi Cương. Vốn sau khi bị cơn đau trong linh hồn làm cho ngất, Lôi Cương liền rơi xuống đất.
Chẳng biết được bao lâu, Lôi Cương mới từ từ tỉnh dậy. Một cái cảm giác đau đớn làm cho hắn nhe răng trợn mắt. Hắn có thể cảm nhận được mỗi một vị trí trên người đều như kim châm, không thể nào nhúc nhích, chỉ biết nằm dại ra đó mà nhìn lên trời.
Lôi Cương biết bản thân đã bị phế, coi như trở thành một người bình thường có thân thể mạnh. Điều này hoàn toàn khác so với khi Minh Lôi giam cầm hắn. Lôi Cương không còn thần thức cho nên không thể nào nhìn được thân thể của mình. Hắn cũng không thể mở được U giới và Lôi phủ Hạo Huyền. Hắn có thể cảm giác được lục phủ ngũ tạng đang rất đau. Tất cả khiến cho Lôi Cương có cảm giác mạt vận. Đây hoàn toàn đồng nghĩa với việc cây sinh mệnh trong cơ thể cũng bị thương nặng, hơn thế nữa, toàn bộ phân thân cũng không thể cảm nhận được.
Lôi Cương thử vận hành các loại pháp quyết nhưng toàn bộ đều vô dụng. Trong cơ thể hắn chẳng hề có lấy một chút phản ứng...tất cả chẳng khác gì khi Lôi Cương ở Kiếm thôn, thậm chí còn thảm hại hơn. Lúc trước, hắn còn có thể tu luyện còn bây giờ, con đường tu luyện đã hoàn toàn đoạn tuyệt. Điều này khiến cho hy vọng cuối cùng của Lôi Cương hoàn toàn tuyệt vọng. Lục phủ ngũ tạng vỡ nát đồng nghĩa với việc Đạo Hoang đã đánh nát con đường sống cuối cùng của Lôi Cương, khiến cho hắn từ một cường giả biến thành một người thường.
"Mình trở thành một người thường rồi sao?" Lôi Cương nằm trên mặt đất mà tự chế giễu bản thân.
Nhìn lên bầu trời, Lôi Cương như thấy được cảnh tượng đứa bé ở thôn Lôi Kiếm đang cắn răng chịu đựng thác nước đập vào người, dường như thấy được cảnh tượng kiểm tra ở Kiếm Đỉnh môn rồi lại thấy thiếu niên đang khổ luyện ở phía Tây của Kiếm Đỉnh môn và vô số sự chế giễu cùng với sự kiên trì cố gắng của thiếu niên.
Tất cả những cảnh tượng trong đời hắn từ từ hiện lên trong đầu. Dường như vào lúc này, Lôi Cương chỉ là một người đang đứng xem. Tới cuối cùng, Lôi Cương chợt nhỏ một giọt nước mắt, giọt nước mắt không cam lòng để cho số phận trói buộc, không cam lòng thấy người thân của mình bị uy hiếp mà bản thân không làm gì được.
Ai có thể ngờ được một người danh chấn Thất giới và thánh giới Hồng Hoang như Lôi Cương lại có kết quả như thế này?
Suốt ba ngày, Lôi Cương nằm trong hố không hề nhúc nhích. Sau khi cảm nhận được cơ thể hơi có sức lực, Lôi Cương từ từ đứng lên, nhìn thân thể già nua và mái tóc trắng như tuyết, Lôi Cương yên lặng cảm nhận nỗi đau gấp trăm ngàn lần cơn đau của cơ thể. Năng lực hồi phục mà bản thân hắn vẫn kiêu ngạo cũng biến mất rồi sao? Lúc này hắn chẳng khác nào người thường có được thần lực hay là lão già sắp chết?
Đây là thứ Đạo Hoang bảo tha cho mình một mạng hay sao? Thế này có khác gì giết mình đâu.
Cảm nhận cơn đau dội lên, Lôi Cương lại chuẩn bị ngất đi. "Bây giờ mình trở thành cái gì? Một lão nhân tóc trắng xóa hay là một người đầy sẹo đáng thương?" Lôi Cương không hề nghĩ mình lại có lúc như thế này. Cho dù lúc trước bản thân có thất bại thì chỉ nghĩ nhiều nhất là chết chứ không phải hóa thành kẻ người không ra người mà quỷ không ra quỷ như vậy.
Lôi Cương chỉ muốn gào lên phát tiết nổi đau trong lòng nhưng tiếng gào cứ đến yết hầu lại không thể phát ra được. Cơ thể hắn yếu tới mức không thốt được ra tiếng, chỉ có thể đau đớn rên rỉ ở đó.
Lôi Cương nằm trên mặt đất suốt mười ngày, trong mười ngày đó, nội tâm của hắn trải qua vô số sự đấu tranh. Lôi Cương định buông tha nhưng bây giờ bản thân còn có tư cách để buông hay sao? Tất cả đối với hắn chỉ còn là chờ chết. Nghĩ lại Tử Vận, Chỉ San cùng với Trận U Tuyết, con gái, đệ tử, Lôi Cương không chỉ một lần nói mình không thể chết, mình không thể rời khỏi người thân. Hắn cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã ra đất. Mặc dù thân thể rất mạnh nhưng hắn bị thương quá nặng, ngay cả thần hồn cũng chỉ còn lại một chút. Có thể nói sinh mạng của Lôi Cương lúc này mong manh như sợi chỉ.
Suốt một tháng, lão già ở trong cái hố đó liên tục định bò ra khỏi hố. Vốn lúc trước chỉ cần nghĩ là đã ra được thì bây giờ nó chẳng khác nào một ngọn núi cao khiến cho Lôi Cương bất lực.
Mỗi một lần ngã là một lần bò lên. Sau mười ngày, cuối cùng thì Lôi Cương cũng bò lên được miệng hố. Nhưng cơn đau đớn từ trong linh hồn so với đau ngoài thân thể còn khổ sở hơn vạn lần khiến cho Lôi Cương ngã ra đất. Có thể nói khi hắn trèo ra khỏi hố thì toàn bộ sức sống đã gần như không còn.
Vào lúc Lôi Cương chìm vào hôn mê thì hắn thấp thoáng nghe thấy có tiếng động.