Ánh mắt Lôi Cương khẽ chuyển, nơi này gọi là giới Thái Cổ sao? Không phải là Thánh giới Hồng Hoang sao? Như bọn họ nói nơi này có đến mấy tông phái, đều là những cái tên Lôi Cương chưa từng nghe thấy. Hắn cũng khá ngạc nhiên, không hiểu vì sao bản thân lại đến giới này? Hơn nữa, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc với bản địa đồ bọn họ đang nhắc tới vậy? Lôi Cương cẩn thận nhớ lại, chợt, hắn nhớ ra trước kia đã từng thu được một tấm địa đồ trong số chiến lợi phẩm ở chiến trường hỗn độn địa giai của thành Tử Vong. Chính là một cái sừng, lúc đó Lôi Cương đã hết sức ngạc nhiên trước chất liệu gỗ hết sức đặc biệt của tấm địa đồ này. Liệu có phải các tu luyện giả gióng trống khua chiêng này đang tìm tấm địa đồ đó không? Lôi Cương trầm ngâm một hồi, cũng không dám chắc lắm.
Lúc này, hai gã tu luyện giả đi từ trong gian phòng đi ra, thấy Lôi Cương lặng lẽ ngồi chấm chấm đất thì đôi mắt thoáng ánh lên vẻ u ám. Tên tu luyện giả gầy hơn nói:
-Con người đúng là con người a, lão gia hỏa này chẳng bao lâu nữa đã yên giấc ngàn thu dưới mấy tấc đất a. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.
Gã nam tử trung niên từng trải còn lại liếc mắt nhìn Lôi Cương, không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt. Ngay khi gã vừa thu lại ánh mắt thì chợt liếc thấy U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ trên tay Lôi Cương, đôi mắt gã chợt sáng rực. Nhưng hành động ấy chỉ thoáng qua, loáng cái đã không thấy gì nữa, gã lại cùng tên tu luyện giả bên cạnh bỏ đi.
Nhìn hai người bỏ đi, đôi mắt Lôi Cương ánh lên tia nhìn lạnh lẽo, thở dài. Hắn biết những ngày an nhàn của hắn đã thực sự chấm dứt.
Ngay khi Lôi Cương lại chấm chấm đất như chưa có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên thấy có mấy tu luyện giả từ trên không hạ xuống. Một trong mấy tu luyện giả đó chính là Linh Tuyết. Lúc này, nàng ta thanh cao thoát tục, khí chất tu luyện càng xuất chúng hơn, mơ hồ toát lên vẻ đoan trang và quyến rũ. Nàng mặc lăng la sam bảy màu, trên trán có một ấn ký màu lam, nhìn chẳng khác nào họa long điểm tình (vẽ rồng thêm mắt), càng tăng thêm vẻ thánh khiết của nàng. Bên cạnh này chính là nam tử phong độ siêu phàm kia. Hai người đứng cạnh nhau như duyên trời định vậy. Phía sau còn có thêm hai vị lão giả, hai người này đều bận áo bào tro, đôi mắt mờ đục chẳng khác gì các lão giả bình thường.
Linh Tuyết chăm chú nhìn Trương Phàm từ trong gian phòng đi ra, không chút biểu cảm, cũng không xúc động chút nào. Ánh mắt nàng ta nhìn gã như nhìn một người xa lạ. Trương Phàm cảm giác phía trước có người, không khỏi ngẩng đầu lên. Vừa thấy vẻ thanh cao thoát tục của Linh Tuyết, gã nhất thời sững người lại, ánh mắt lóe lên rồi thở dài. Gã thu lại ánh mắt, đi về phía Lôi Cương.
Nam tử phong độ phi phàm kia thấy thế thì thoáng cười nhạt, nói:
-Không ngờ mới có mấy năm không gặp mà tên người phàm bé nhỏ ngày xưa đã trưởng thành rồi. Chẳng nhẽ ngươi dám khinh thường chúng ta sao?
Người thanh niên này vung tay lên, một luồng cương khí bay ra, bắn về phía Trương Phàm. Trương Phàm tuy cảm nhận được nguy hiểm, nhưng tốc độ phản ứng của gã không nhanh bằng cương khí kia. Gã bị luồng cương khí đả thương vai.
Linh Tuyết nhướng mày, nói:
-Sư huynh, chỉ là một người phàm mà thôi. Cứ để gã sống thêm mấy năm nữa đi.
-Được. Nếu Tuyết nhi đã có lời, sư huynh sẽ không lấy mạng gã nữa.
Nam tử kia thản nhiên cười, nói.
Trương Phàm nhìn chằm chằm người thanh niên kia, lòng đầy lửa giận. Gã cố gắng nén lại trong lòng. Gã biết bản thân không phải là đối thủ của bọn người đó. Nhưng sự lạnh lùng của Linh Tuyết khiến gã có chút đau lòng. Trương Phàm cố nén lại tình cảm phức tạp trong lòng, quay đầu nhìn Lôi Cương. Lôi Cương thu lại cây chổi, liếc mắt nhìn Trương Phàm, rồi chậm rãi ngồi lên cái ghế cạnh đó.
-Gia gia.
Trương Phàm kêu một tiếng. Lôi Cương gật gật đầu.
-Trương Phàm, hôm nay ta đến đây là vì một vật. Ngươi đã từng thấy một bản địa đồ không hoàn chỉnh bao giờ chưa?
Linh Tuyết nhướng mày liếc mắt nhìn Lôi Cương, nói. Lúc trước, khi còn thân thiết với Trương Phàm, nàng ta vẫn chưa từng có hảo cảm với Lôi Cương. Trương Phàm luôn luôn dẫn Lôi Cương theo, khiến nàng ta luôn có cảm giác khó chịu không giải thích nổi. Lúc này, Linh Tuyết đã đạt đến đạo anh, lại nhớ lại cảm giác chán ghét đối với Lôi Cương khi xưa.
-Chưa từng thấy.
Trương Phàm lạnh lùng nói.
-Tuyết nhi, gã làm sao mà biết được? Gã không có cơ duyên nhìn thấy địa đồ đâu. Đi, chúng ta đi nơi khác tìm xem.
Nam tử thanh niên kia cười khẩy, nói.
Linh Tuyết chần chờ chốc lát, khẽ gật đầu, đang định xoay người bỏ đi. Một lão giả trong nhóm quét mắt qua Lôi Cương, cuối cùng thấy U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ trên tay phải hắn thì đôi mắt sáng rực lên, cười lạnh một tiếng. Lão cử động vài cái đã tới trước mặt Lôi Cương, định chộp lấy tay hắn. Trương Phàm thấy thế, giật mình, gầm nhẹ một tiếng, nói:
-Ngươi định làm gì?
Nhưng gã còn chưa kịp xuất thủ đã bị một luồng sức mạnh dữ dội đánh bay vào bức tường phía sau lưng. Trương Phàm phun ra một ngụm máu tươi.
Lôi Cương vẫn bình thản nhìn lão giả áo xám này, không có chút hành động nào.
-Hắc hắc, thật không ngờ lại là các đạo hữu của Thất Hành Tông. Chắc hẳn các người phải phát hiện được cái gì tốt nên mới ra tay với một người phàm chứ?
Động tác của lão giả áo xám khiến cho ba gã tu luyện giả trên trời chú ý. Một lão giả trong đó cất tiếng cười âm hiểm, vung tay lên, bắn ra một đòn về phía lão giả áo xám, khiến lão đã gần bắt được tay Lôi Cương buộc phải lùi lại, nhanh chóng rút lui. Đòn thế kia chưa tấn công đến Lôi Cương, đã chợt phát ra tiếng vù vù, biến mất.
Ba vị tu luyện giả đều từ từ đến trước mặt Lôi Cương. Lão giả có chòm râu tủm tỉm cười, quan sát hắn, cuối cùng lại nhìn U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ trên tay hắn.
-Hóa ra là lão quỷ của Vạn Quật cốc. Người này là do Thất Hành tông của ta tìm thấy trước. Đạo lý người nào đến trước được trước, chắc các ngươi cũng hiểu?
Một nam tử mặc áo xám đứng phía sau người nam tử kia bước lên, cười lạnh nói. Nam tử trẻ tuổi và Linh Tuyết kia cùng tiến lên, thầm nghĩ không ổn, càng không ngờ chuyện này lại bị người của Vạn Quật cốc nhìn thấy.
-Yêu. Không ngờ Thất Hành tông còn có thể nói đến quy củ đây?
Lão giả của Vạn Quật cốc này không thèm nể mặt, cười cười, nói.
Chuyện này càng lúc càng hấp dẫn nhiều tu luyện giả. Chưa đến mười phút sau, gần trăm vị tu luyện giả đã xuất hiện trong sân của Lôi Cương. Bọn họ đều nhận ra U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ trong tay hắn. Mắt tất cả đều sáng rực lên. Nếu như không kiểm tra U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ của hắn, bọn họ nhất định sẽ không chịu đi. Bọn họ ở trấn Sơn Hà này tìm kiếm đã cả chục lần vẫn không phát hiện ra địa đồ, giờ một kẻ phàm nhân lại có được giới chỉ, thật khiến người nghi ngờ.
-Vù vù….
Đúng lúc này, bầu trời vang lên tiếng rung vù vù. Ba người đạp không đi tới. Dẫn đầu là một thanh niên đầu đội mũ cửu long, toát ra khí thế cao quý. Phía sau y còn hai lão giả mặc tử y nữa. Vừa nhìn thấy phục sức cùng đao kiếm ba người này giắt trên người, các tu luyện giả ở đây đều hít sâu một hơi.
-Người của Trọng Tài điện cũng đến sao?
Lão giả của Vạn Quật cố cũng cất giọng kỳ quái, nói.
Các tu luyện giả còn lại đều có vẻ mặt kỳ quái. Cái tên Trọng Tài điện khiến bọn họ nhất thời không dám cử động.
Trọng Tài điện là thế lực tối cao ở giới Thái Cổ, vượt qua cả Trọng Kiếm tông, Vạn Quật cốc, Thất Hành tông, quyền uy vô thượng. Nếu có bất cứ một thế lực nào đắc tội với Trọng Tài điện, bọn họ không cần đích thân ra tay, chỉ cần tung ra một lệnh bài "Tử", gần như tất cả các thế lực ở giới Thái Cổ đều không chút do dự tiêu diệt thế lực kia. Quyền uy này bọn họ đã có từ rất nhiều năm trước truyền lại, cũng có thể nói, đây là do điện chủ đời thứ nhất của Trọng Tài điện đặt ra.
Người thanh niên kia đầu đội vương miện của cửu long, hiển nhiên biểu thị cho thân phận của y. Chính vì thế, người thanh niên bên cạnh Linh Tuyết cùng những người có tu vi cường đại đều nghiêm nghị. Bọn họ đã đoán biết được thân phận của người thanh niên kia, nghe đồn đó chính là thiếu chủ của Trọng Tài điện! Cái mà bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi chính là thiếu chủ của Trọng Tài điện lại đích thân xuất hiện ở một thị trấn nhỏ như thế này.
Lôi Cương hơi ngẩng đầu lên nhìn ba người này, ngưng thần. Nhìn từ khí thế của bọn họ thì thanh niên đầu đội vương miện cửu long kia tu vi đã đạt đến đại tôn hoàng giai. Hai lão giả còn lại là đại tôn huyền giai. Lôi Cương thật không ngờ ở nơi này, hắn lại gặp được ba vị đại tôn.
-Khụ…
Trương Phàm đang ngã vào góc tường làm sao có thể chịu được khí thế của nhiều cường giả như thế? Gã khó thở, nôn ra vài ngụm máu tươi, Lôi Cương liếc mắt thấy, thở dài, chậm rãi đứng lên. Một động tác nhỏ của hắn cũng khiến các tu luyện giả đều giật mình theo, cùng bước lên trước một bước, như thể bọn họ sợ hắn sẽ chạy mất vậy. Lôi Cương chậm rãi đi về phía Trương Phàm, mấy tên tu luyện giả tức thì đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng chăm chú nhìn hắn. Cả bầu không khí chợt trở nên căng thẳng. Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn Lôi Cương, đều muốn đoạt lấy U giới và Hạo Huyền Lôi Phủ của hắn.
-Để hắn đi.
Người thanh niên đầu đội vương miện cửu long đã đáp xuống đất, nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói. Mấy tên tu luyện giả đứng chắn trước mặt Lôi Cương nghe thấy thế, biến sắc, trầm ngâm một hồi, cùng tránh ra. Lôi Cương từ tốn đi tới trước mặt Trương Phàm, nâng gã dậy. Trương Phàm lau máu bên khóe miệng, đôi mắt kích động nhìn Lôi Cương, muốn nói gì đó, nhưng gã lại phát hiện có cố gắng thế nào cũng không thể nói thành lời được.
Lôi Cương đỡ Trương Phàm ngồi lên cái ghế dựa. Chờ gã ngồi xuống rồi, thân thể già nua của hắn đứng chắn trước mặt gã. Nháy mắt, Trương Phàm chợt cảm thấy đau lòng, khuôn mặt gã đầy vẻ lo lắng.
-Mười năm! Mười năm nữa hãy quay lại đây.
Lôi Cương nhìn thiếu chủ của Trọng Tài điện, mở miệng, cất giọng nói già nua. Giọng nói của hắn trầm mạnh, có lực nhưng lại ẩn chứa sự già nua, khiến người khác nghe được không nén nổi một thứ tình cảm khó nói lên lời. Trương Phàm ở phía sau Lôi Cương khiếp sợ, không tin vào tai mình. Hai mươi mốt năm nay, đã tròn hai mươi mốt năm, gia gia cuối cùng đã mở miệng nói rồi sao?
-Lão đầu, ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi nói mười năm thì là mười năm sao?
-Lão bất tử kia, không phải ngươi nghĩ mạng ngươi dài thế đấy chứ?
Các tu luyện giả đứng xung quanh đó nghe vậy thì mắng to lên. Tu vi của bọn họ cũng khá siêu phàm, làm sao có thể ẩn nhẫn được? Hơn nữa, lời Lôi Cương nói chẳng khác nào hắn đang ra lệnh cho bọn họ cả.
Thiếu chủ của Trọng Tài điện nhíu mày nhìn Lôi Cương. Ngữ khí của hắn làm y không thích, nhưng y không thể hiện gì, chỉ hờ hững nói:
-Lão tiên sinh, chỉ cần ngươi giao giới chỉ của ngươi ra là được rồi. Ta đảm bảo ngày sau không có ai dám quấy rầy ngươi an hưởng tuổi già nữa. Thế nào?