Lôi Cương đã nhìn Trương Phàm lớn lên, hắn hoàn toàn hiểu rõ tính nết của gã. Vốn dĩ, Lôi Cương không muốn quấy rầy nếp sinh hoạt của Trương Phàm, nhưng nếu gã đã bước một chân vô cánh cửa Khai Thiên, hắn tin rằng bản thân cần phải giúp gã hoàn toàn bước qua cánh cửa đó. Trong lòng Lôi Cương, Trương Phàm đã có phân nửa là đồ đệ của hắn. Cả đời Lôi Cương cũng đã có ba người đồ đệ Thủy Vô, Trương Phàm chính là người thứ tư. Mục đích Lôi Cương khi yêu cầu mốc thời gian mười năm là để hắn có thể dốc sức dạy bảo Trương Phàm, còn chuyện ngày sau gã có được thành tựu như thế nào, hắn hoàn toàn không để tâm đến.
-Phàm nhi, con đã nhớ hết tất cả các chiêu thức Khai Thiên gia gia lĩnh ngộ được rồi. Vậy thì con phải nhớ cho kỹ, Khai Thiên là do sư tổ quan sát diễn biến của hỗn độn mà lĩnh ngộ được. Lĩnh ngộ Khai Thiên nhiều ít thế nào hay lĩnh ngộ sự ảo diệu của hỗn độn nhiều hay ít không phải chỉ nhớ chiêu thức là được, mà con phải cảm ngộ được hỗn độn! Chiêu thức con đã nhớ kỹ rồi, vậy thì gia gia cho con mười năm để cảm thụ chiêu thức Khai Thiên do gia gia tự mình lĩnh ngộ được. Đến lúc đó, con sẽ chính thức trở thành đệ tử của Lôi Cương ta, chứ không phải chỉ là cháu ta! Hiểu chứ?
Lôi Cương nhìn Trương Phàm chăm chú, trầm giọng nói.
Vẻ mặt Trương Phàm thoáng phức tạp. Trong lòng gã mừng rỡ nhưng những lời Lôi Cương nói làm gã hiểu được rằng mười năm sau gia gia của gã sẽ rời đi! Trương Phàm đã ở với Lôi Cương từ năm mười tuổi, giờ nghĩ đến chuyện xa nhau, gã hết sức luyến tiếc. Nhưng dù sao gã cũng đã là người trưởng thành, khôi phục lại tình cảm trong lòng xong, Trương Phàm quỳ xuống đất, vái ba vái, nói:
-Trương Phàm bái kiến sư tôn! Bạn đang đọc truyện được copy tại
-Đồ nhi, chuẩn bị một chút đi! Từ ngay mai, con hãy bắt đầu lĩnh ngộ ý cảnh của ta. Nhớ rõ là không nên lĩnh ngộ từng thứ một, con nên thử suy đoán toàn bộ ý cảnh của ta một lần xem sao.
Lôi Cương thản nhiên nói, tức thì nhắm hai mắt lại. Trương Phàm cung kính đứng lên, nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng.
Trong khi Trương Phàm đang lĩnh ngộ ý cảnh Khai Thiên của Lôi Cương, cả giới Thái Cổ đã nổi lên sóng to gió lớn. Tấm địa đồ các đại tông phái tìm kiếm đã xuất hiện, nằm trong tay một gã cường giả thần bí. Nghe nói, vị cường giả thần bí này chỉ dùng một cây chổi bình thường mà phá hủy hoàn toàn cơ thể của một cường giả hỗn độn thiên giai, chuyện này buộc các đệ tử của các đại tông phái phải khiếp sợ. Người nọ còn đưa ra lời ước hẹn mười năm, khiến các thế lực lớn đều lặng lẽ, không hành động. Dù sao, mất một cao thủ hỗn độn thiên giai là một tổn thất lớn đối với các thế lực lớn, quan trọng hơn nữa là thiếu chủ của Trọng Tài điện cũng đã đồng ý đáp ứng lời ước hẹn mười năm của người này.
Trong mười năm này, rất nhiều cường giả thần bí đã quy ẩn vô số năm ở giới Thái Cổ đều xuất hiện, các lão quái vật của các thế lực lớn đều xuất quan. Các tu luyện giả của giới Thái Cổ đều cảm nhận một cơn phong ba sắp ập đến.
Không một ai vi phạm lời ước hẹn mười năm bởi trong mắt các tu luyện giả, mười năm chỉ là quãng thời gian thoáng qua trong một cái chớp mắt, bọn họ cũng không cần trở thành đối tượng cho tất cả mọi người cùng chỉ trích. Dù sao, trấn Sơn Hà giờ đã nằm trong tầm ngắm của không ít người, các tu luyện giả muốn vào trong trấn Sơn Hà e rằng sẽ bị cả ngàn vạn thần thức kiểm tra. Tấm địa đồ cuối cùng sẽ rơi vào tay kẻ nào chắc hẳn sẽ phải qua một hồi ác chiến mới biết được.
Cứ như vậy, trong trấn Sơn Hà đã không còn tu luyện giả từ bên ngoài xuất hiện nữa. Mỗi ngày, Trương Phàm đều ngồi xếp bằng bên cạnh Lôi Cương, cảm nhận ý cảnh Khai Thiên của hắn. Trương Dật Hiên nhìn Trương Phàm, lòng ngập tràn niềm vui. Y giờ đã ngày càng già yếu; lúc còn sống y còn có thể nhìn thấy Trương Phàm bước vào con đường tu luyện hiển nhiên đã gỡ bỏ mối khúc mắc từ lâu vẫn chôn dấu trong lòng y.
Lôi Cương vẫn tiếp tục lĩnh ngộ như trước, có điều, hắn thường xuyên bộc lộ ý cảnh của bản thân, để Trương Phàm cũng có thể lĩnh ngộ theo. Lúc này, Lôi Cương đã lĩnh ngộ Khai Thiên đến thức thứ sáu mươi năm, tốc độ nhanh đến mức bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.
Trong mười năm này, người dân trong trấn Sơn Hà cũng thay đổi khác thường, có lúc không kìm được cơn giận dữ, chẳng khác nào người điên cứ hoa tay múa chân. Không chỉ như thế, gần như tất cả người dân trong trấn đều như vậy. Bọn họ tuy không cảm nhận được ý cảnh của Lôi Cương nhưng ý cảnh của hắn lại điều khiển tâm trạng của bọn họ.
Thời gian trôi qua, các tu luyện giả ngày càng tập trung nhiều ở trấn Sơn Hà. Một số ít cường giả trong số đó cảm nhận được ý cảnh Khai Thiên do Lôi Cương phát ra mà hoảng sợ.
Phía nam giới Thái Cổ, tại một đại tông phái trên đỉnh Quần Sơn, người đầu tiên cảm nhận được nơi địa đồ xuất hiện là một lão giả. Lão nhìn về phía Đông, hết sức kinh ngạc, nhưng chỉ nhẹ giọng nói:
-Người có thể lĩnh ngộ được ảo diệu của trời đất sao? Lẽ nào là người từ bên ngoài đến?
Ở phía tây giới Thái Cổ, tại Thần Công Chi Địa có một hẻm núi khoét hình chữ u. Trong hẻm núi này có rất nhiều căn động chi chít như tổ ong. Phía bên dưới mấy vạn trượng của hẻm núi, có một lão giả già nua đang ngồi xếp bằng. Toàn thân lão già gầy khô quắt queo khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng lão là một cái cây khô xác xơ. Ánh mắt lão giả khá sáng, chẳng khác nào những vì tinh tú lấp lánh trong hư không. Lão nhìn về phía đông, lẩm bẩm nói:
-Giới Thái Cổ ngoài y ra không còn ai có thể lĩnh ngộ ảo diệu của trời đất nữa. Người này là ai đây?
Cùng lúc đó, ở phía bắc giới Thái Cổ, trên một ngọn núi cao xen lẫn tầng mây. Nếu như có người nào đó có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của ngọn núi này, chắc hẳn sẽ khiếp sợ và thán phục. Ngọn núi này có hình dáng như một thanh kiếm khổng lồ cắm thẳng trên mặt đất, một lão giả mặc hắc bào ngồi xếp bằng trên đỉnh núi. Trước mặt người này là một thanh hắc kiếm cắm dựng thẳng. Thanh kiếm này phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ, chẳng khác nào một ngọn núi lớn cả. Lão giả này khẽ mở mắt, nhìn phía đông, nói:
-Sức mạnh thật cường đại. Không biết người này có thể cầm được thanh kiếm của ta không?
Phía đông giới Thái Cổ, cách trấn Sơn Hà khoảng một trăm vạn dặm, tại trung tâm của Đàn Phong, có một tông phái to lớn đứng sừng sững. Quanh tông phái này có một kết giới cực mạnh bảy màu bao phủ, phần đỉnh của kết giới nằm lẫn trong tầng mây. Một gã đồng tử mặc y phục bảy màu rực rỡ, trên trán người này có một ấn ký dựng thẳng. Gã nhìn phía đông, ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa kinh ngạc, phức tạp lẩm bẩm, nói:
-Là huyết mạch của y sao? Là hậu bối của y sao?
Trong mười năm này, Trương Phàm không hề tỉnh lại. Gã luôn chuyên tâm ở trong ý cảnh của Khai Thiên. Khác với những người dân khác trong trấn, gã đã bước chân vào cánh cửa đại môn của Khai Thiên, ý cảnh này gã hoàn toàn có thể cảm thụ được. Tâm của Trương Phàm cũng theo ý cảnh mà dần ổn định hơn, cuối cùng trưởng thành hơn, như thể gã được chứng kiến hỗn độn thời kỳ sơ khai vậy. Hiển nhiên Trương Phàm may mắn hơn Lôi Cương nhiều. Lôi Cương phải mượn ý cảnh ẩn chứa trong thiết quyển Khai Thiên mới tu luyện được, còn Trương Phàm lại trực tiếp cảm thụ ý cảnh của hắn, chính vì thế những khó khăn trên con đường lĩnh ngộ của gã ngày sau cũng giảm đi rất nhiều.
Mười năm chỉ nháy mắt đã trôi qua. Lôi Cương mở mắt. Trương Phàm vẫn đang chìm trong lĩnh ngộ. Lôi Cương không quấy rầy gã, chỉ thở dài, nhìn bóng Trương Dật Hiên còm cõi, già nua đứng trong góc sân trước mặt. Hắn bước tới.
-Lão bá, không ngờ ba mươi mốt năm đã qua, mà lão bá vẫn chưa từng thay đổi một chút nào.
Trương Dật Hiên thấy Lôi Cương đi tới thì mừng rỡ, cười nói. Mười năm nay, y ngày càng già nhanh hơn, đầu đầy tóc bạc phơ, tuy rằng gương mặt vẫn hồng hào nhưng nếp nhăn trên trán y không thể che giấu tuổi tác được. Sinh lão bệnh tử là quy luật tất nhiên của con người, Trương Dật Hiên giờ đã qua tuổi thất tuần.
-Dật Hiên, nói chuyện mẫu thân Phàm nhi cho nó đi. Ta tin ngày sau nó sẽ có thực lực báo thù.
Lôi Cương bình thản nhìn Trương Dật Hiên chăm chú, chậm rãi nói.
Trương Dật Hiên sửng sốt, rồi lại thư thái. Y vừa định quỳ xuống, Lôi Cương đã đỡ lấy. Lại nghe Trương Dật Hiên nói:
-Lão bá, Dật Hiên không biết nên báo đáp người làm sao đây!
-Đây là cơ duyên của nó.
Lôi Cương thản nhiên nói, nhìn Trương Dật Hiên già nua. Hắn không chút nào hối hận, ít ra, cả đời Trương Dật Hiên cũng đã lo toan, đến khi tuổi già y có thể buông bỏ tất cả, ít ra cũng có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.
Lôi Cương không dừng bước, rời khỏi nơi này, đi đến cánh cổng lớn của trấn Sơn Hà. Ước hẹn mười năm đã tới, giờ hắn muốn đối mặt với các cường giả của giới Thái Cổ.
Nhìn bóng Lôi Cương rời đi, Trương Dật Hiên vừa cảm kích vừa không nỡ. Dáng người y giờ nháy mắt càng thêm già nua hơn, bóng lưng cũng còng thêm một chút. Mối hận thù đã đeo bám y từ lâu giờ nhờ câu nói của Lôi Cương mà được giải tỏa, không rõ đây là phúc hay họa nữa.