-Muốn dung hợp cũng được. Đánh bại ta đi!
Một giọng nói bình thản khác vang lên, chính là của thần hồn sáu màu của Hạo Huyền Lôi phủ. Nghe được hai thần hồn này nói, Lôi Cương nhất thời nghiêm mặt lại. Hai thần hồn này thực sự đã tách khỏi hắn, hơn nữa, nghe giọng điệu cùng cách nói của bọn họ thì chắc chắn bọn họ tin rằng có thể thắng được hắn. Lôi Cương lại phát hiện trong không gian bảy màu này, thần hồn của hắn không hề biến hóa chút nào, cũng không dẻo dai như lúc trước, mà rất cứng chắc. Lôi Cương rất ngạc nhiên, nhưng lại không thể thử nổi, hắn chỉ đành ngờ vực, không căn cứ.
-Ngươi, ta? Ngươi là ta, ta cũng là ngươi, có gì phải phân biệt giữa ta với ngươi đây? Các ngươi chính là các ngươi, bản thể của các ngươi chính là ta.
Lôi Cương cười cầu hòa, nói.
-Thật vậy sao?
Thần hồn màu đen sì hừ lạnh một tiếng. Y không thèm nhìn Lôi Cương mà đứng dậy, vươn tay đến tấm màn đen nhàn nhạt do U giới tỏa ra. Cánh tay y vừa vươn ra đã bị một luồng áp lực vô hình nghiền nát bấy, đến cơ thể y cũng bị liên lụy theo, cuối cùng chỉ còn trơ lại cái đầu. Kỳ quái nhất là cái đầu của y lại hóa thành một người nhỏ bé, có điều, người nhỏ bé này còn nhỏ hơn lúc trước. Y ngồi xuống, tiếp tục tu luyện. Lôi Cương nhìn mọi chuyện xảy ra, sửng sốt, chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào y muốn rời khỏi đây sao? Chuyện này có ý nghĩa như thế nào?
Ngay khi Lôi Cương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thần hồn sáu màu cũng có cùng hành động giống như thần hồn màu đen kia, cũng vươn tay ra, cuối cùng cũng chung một kết cục. Gã một lần nữa ngưng tụ lại thành hình người, tiếp tục ngồi tu luyện. Lôi Cương há hốc mồm, ngây người nhìn, thầm suy nghĩ, bọn họ làm như thế là vì sao đây? Lẽ nào, làm như thế có thể giúp thần hồn càng mạnh lên sao? Hắn thầm nghĩ, nghĩ là làm. Lôi Cương cũng thò tay ra ngoài, một cơn đau nhức không thể nói nổi khiến hắn chết lặng đi. Thần hồn của hắn nhanh chóng tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một điểm duy nhất. Khi đối mặt với khoảnh khắc sắp bị nghiền nát, Lôi Cương hốt hoảng, bất chấp cơn đau nhức này, vội vã hóa thành một người nhỏ bé bằng móng tay đi vào tu luyện.
Lôi Cương phải mất một trăm năm mới có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu. Hắn sợ hãi mở mắt ra, lại ngạc nhiên nhận ra thần hồn sáu màu và thần hồn màu đen còn nhỏ hơn trước nhiều lần. Hắn ngưng thần, bọn họ lại làm như thế rồi sao? Lôi Cương kiểm tra lại thần hồn của bản thân, nhận ra thần hồn của hắn càng thêm vững chắc hơn. Hắn mừng rỡ, liếc mắt nhìn hai thần hồn kia. Lôi Cương lại lần nữa vươn tay ra. Lần thứ hai tiếp xúc, thần hồn của Lôi Cương lại bị nghiền nát bấy, chỉ còn có nửa cái đầu, rồi lại tiếp tục bắt đầu khôi phục lại.
Cứ như vậy, không biết Lôi Cương đã làm đi làm lại như thế bao nhiêu lần. Thần hồn của hắn ngày càng chắc chắn, càng ngày càng mạnh lên.
Ngày hôm đó, khi Lôi Cương vừa mở hai mắt ra, hắn ngạc nhiên nhận ra thần hồn sáu màu và thần hồn năm màu đã bay ra khỏi Hạo Huyền Lôi phủ và U giới, hiện đang ngồi xếp bằng trong không gian. Hắn hết sức giật mình, bọn họ đã có thể chịu nổi luồng áp lực này sao? Lôi Cương trầm ngâm suy nghĩ, điều này cũng đồng nghĩa với chuyện hai thần hồn này ngày càng mạnh lên, chí ít, giờ họ đã vượt qua hắn. Bản thân hắn hiện giờ vẫn chưa đủ khả năng rời khỏi trống trận Giới Hồn, mà thần hồn càng lớn thì việc dung hợp càng khó khăn hơn.
Lúc này, Lôi Cương lại lần nữa thử tiếp xúc với bức màng ngăn kia. Tay hắn vừa chạm vào đã bị nát bấy, nhưng thân thể của hắn hoàn toàn lại không làm sao, cho thấy thần hồn của Lôi Cương đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cứ thử nghiệm hết lần này đến lần khác, Lôi Cương đã không còn biết đến nỗi đau nhức kia là gì nữa. Không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi bàn tay hắn thò ra ngoài không còn bị thương tổn chút nào nữa, Lôi Cương mới mừng rỡ. Nhưng khi hắn nhìn thấy thần hồn sáu màu và thần hồn màu đen, niềm vui của hắn cũng sững lại. Hai người bọn họ giờ đang ngồi xếp bằng trên không trung, thân thể giờ đã lớn bằng một đứa trẻ ba tuổi. Lôi Cương chợt cảm giác bất lực, xem ra con đường đuổi theo và vượt qua hai thần hồn của hắn quả thật khó khăn.
Đứng trong không gian bảy màu, Lôi Cương vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ như trước. Luồng áp lực này tuy kinh khủng nhưng thần hồn của hắn nhờ trải qua vô số lần luyện tập đã chắc chắn lên rất nhiều. Luồng áp lực này khiến thần hồn của hắn hơi khó chịu nhưng lại không thể nghiền nát nó được nữa. Tức thì, Lôi Cương thử đi xuống phía dưới. Đến giới điểm, hắn lại nhìn trận pháp bên dưới, cẩn thận tìm kiếm xem người mà thần hồn nhìn thấy trước khi bị nghiền nát có thực sự tồn tại hay không. Kiểm tra một hồi lâu vẫn không thấy gì, Lôi Cương lại ngồi xuống, nhìn trận pháp bên dưới. Hắn ngưng thần, tĩnh trí, hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra. Chờ đến khi việc hít thở được thông suốt, tâm tĩnh hoàn toàn rồi Lôi Cương mới bắt đầu cảm nhận chân đế ẩn chứa ở nơi này.
Thần hồn của hắn giờ đã đạt đến một trình độ nhất định. Hắn không tu luyện thần hồn như hai thần hồn kia mà bắt đầu lĩnh ngộ Khai Thiên. Nếu ra khỏi nơi này, hắn sẽ không thể gặp được chân lý như vậy. Lôi Cương hiển nhiên sẽ không lãng phí. Lĩnh ngộ Khai Thiên hiển nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian nhưng cái hắn có lại chính là thời gian!
Liệt Bí, Quật Xá, Hoang Thái Hư và tên đồng tử bảy màu ở tầng năm, sáu và bảy cùng chìm trong tu luyện. Bọn họ hiển nhiên biết được cơ hội lần này rất khó có được.
Thời gian trong tháp tạo hóa dường như không tồn tại. Không biết bao nhiêu năm nữa lại trôi qua, thần hồn sáu màu và thần hồn màu đen đều đã lớn hơn nhiều. Toàn thân thần hồn sáu màu giờ phát ra ánh sáng sáu màu. Thần hồn màu đen lại phát ra hỏa diễm màu đen sì.
Ngày hôm đó, thần hồn màu đen chợt mở bừng đôi mắt. Đôi mắt đen sì của gã hết sức bình thản. Gã chậm rãi đứng lên, nhìn quanh bốn phía, khóe mắt khẽ giật. Gã há rộng miệng, trong không gian đột nhiên sinh ra một luồng ánh sáng màu đen ùa vào trong thần hồn màu đen. Càng lúc ánh sáng màu đen càng nhiều, tạo thành một dòng suối khổng lồ, cuối cùng cả không gian bị ánh sáng màu đen bao phủ. Cứ như vậy, sau một trăm năm, ánh sáng màu đen dần biến mất. Thần hồn màu đen chẳng biết đã đi đâu. Không gian vốn dĩ có bảy màu cũng đã biến thành sáu màu.
Không lâu sau khi thần hồn màu đen rời đi, thần hồn sáu màu cũng mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh. Y hơi nhíu mày lại, tức thì cũng há mồm rộng. Một luồng ánh sáng sáu màu từ trong không gian ngưng tụ lại, đi vào trong miệng thần hồn sáu màu. Cũng giống như thần hồn màu đen, thần hồn sáu màu bị ánh sáng sáu màu này bao vây. Cùng lúc đó, tại một nơi cực cao ở giới Thái Cổ, một lão giả mặt đầy nếp nhăn đứng trên trời, đôi mắt hết sức lạnh lùng. Nếu Hoang Thái Hư ở đây, chắc chắn lão đã nhận ra người này chính là Quật Xá. "Quật Xá" nhìn kết giới bảy màu, cười lạnh một tiếng, hỏa diễm đen sì ở trong bàn tay phải của gã xuất hiện, đốt cháy kết giới. Chưa được bao lâu, một khe hở đen sì hiện ra, Quật Xá biến mất.
Sau sáu trăm năm, không gian sáu màu giờ đã chẳng khác nào một không gian bình thường. Thần hồn sáu màu cũng không biết đã đi đâu.
Chỉ còn lại mình Lôi Cương ngồi xếp bằng ở nơi này, cảm nhận chân lý hỗn độn nồng đậm, lĩnh ngộ Khai Thiên.
Hoang Thái Hư và tên đồng tử bảy màu đang ngồi xếp bằng tu luyện ở tầng thứ năm, chợt cảm nhận được lực ba hành ở xung quanh nhanh chóng biến mất thì cùng mở mắt. Vừa thấy người đứng trước mặt, bọn họ cùng biến sắc. Hoang Thái Hư hô lên:
-Lôi Cương?
Trước mặt bọn họ chính là thần hồn sáu màu. Vừa nghe thấy giọng nói của Hoang Thái Hư, y liếc mắt, lạnh lùng nhìn. Lực ba hành trong không gian nhanh chóng bị y hút lấy. Y rời khỏi nơi này, biến mất. Nguồn truyện:
Nhìn Lôi Cương biến mất, Hoang Thái Hư và tên đồng tử bảy màu cùng nhìn nhau, cùng hít một hơi lạnh. Chuyện này là sao? Bọn họ đã cảm nhận được linh lực nồng nặc trong không gian đã biến mất sạch sẽ. Chẳng lẽ toàn bộ đã bị Lôi Cương hút lấy? Hơn nữa, Lôi Cương hóa thành sáu màu như thế là sao? Hai người cùng đờ đẫn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, trên đỉnh của giới Thái Cổ, một vị nam tử lưng đeo trọng kiếm lạnh lùng đứng trên không trung. Cánh tay phải của y vung lên trên không, một mũi kiếm sáu màu xẹt qua chân trời. Một cái khe hiện lên, nam tử trung niên bay ra khỏi kết giới. Người này chính là Liệt Bí. Cũng giống như Quật Xá, Liệt Bí giờ đã không còn là Liệt Bí nữa. Đúng như lời Thái Cổ nói, Liệt Bị và Quật Xá cuối cùng đã bị Lôi Cương giết chết.
Hai thần hồn rời khỏi giới Thái Cổ, bước vào thánh giới Hồng Hoang làm gì, không ai biết, cũng không ai hiểu nổi!