Thất giới không thể sánh với thánh giới Hồng Hoang. Ở đây, Cương Thần thiên giai đã là cường giả đỉnh, còn bước vào cương thần hỗn độn đã là nhân vật vô địch. Tu vi của Vạn mặc dù tới Cương Thần thiên giai nhưng đối mặt với nam tử quấn băng đầy người trong lòng Vạn có cảm giác vô lực.
- Đạo hữu! Lôi Cương không có ở Vạn Tượng các. - Mặc dù Vạn e ngại nhưng thân y là các chủ của Vạn Tượng các, nên không thể lui bước.
- Khặc khặc! Giao vợ của Lôi Cương ra đây, ta muốn xem hắn còn trốn được bao lâu. - Toàn thân y quấn một lớp băng, chỉ còn để lộ đôi mắt nhìn Vạn chằm chằm.
Sắc mặt Vạn trở lại âm trầm, thấp giọng nói:
- Đạo hữu! Bổn tông mặc kệ ngươi có thù hận gì với Lôi Cương. Nếu ngươi động tới một cọng tóc của Chỉ San thì bổn tông sẽ không tha cho ngươi.
- Ha ha! Ta muốn xem ngươi không tha cho ta thế nào. - Người đó quát to một tiếng. Thanh tiên khí trong tay y lập tức sáng rực lên. Thanh kiếm tiên trong tay y vung về phía Vạn. Một con thần long dài nghìn trượng xuất hiện. Nó tản ra một sự uy hiếp khiến cho người ta sợ hãi. Đồng tử của Vạn co lại, trong lòng cảm thấy nguy hiểm. Y lảo đảo lùi lại mấy bước. Trên người y đột nhiên xuất hiện ánh sáng bốn màu, hình thành một cái kết giới. Thanh kiếm tiên xuất hiện trong tay y. Ánh sáng từ thanh kiếm tản ra đối chọi với con thần long.
"Rầm...rầm..." Những tiếng nổ lớn vang lên. Thanh tiên kiếm của Vạn không ngờ bị con thần long màu nâu nuốt chửng rồi sau đó nó há mồm tấn công Vạn. Cương thần thiên giai và Hỗn độn Cương Thần có sự khác biệt về bản chất. Một cái là dùng long lực còn một cái là cũng hỗn độn long lực với uy lực hoàn toàn khác nhau.
Một tiếng động đột nhiên vang lên rồi một bóng người màu đen xuất hiện bên cạnh Vạn. Một làn ánh sáng màu đen từ bóng đen tản ra tách Vạn khỏi con thần long.
Người thanh niên bao phủ bởi lớp băng lảo đảo lùi lại mấy bước, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên. Đồng thời, một cái bóng màu đen xuất hiện bên cạnh Vạn. Đó chính là Tượng.
- Tượng! Ngươi đã tới rồi. - Vạn thả lỏng người, vui mừng mà nói. Mặc dù y là Cương Thần thiên giai nhưng đối mặt với Cương thần hỗn độn hoàng giai, cơ bản không hề có sự phản khác. Tượng nhìn nam tử quấn băng trên không trung rồi nói:
- Một tên Cương Thần hoàng giai mà cũng dám sinh uy ở Vô Thượng giới sao? - Cái bóng của Tượng vẫn màu đen nhưng có thể thấy đôi mắt đổ tươi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vạn chằm chằm.
Đôi mắt của nam tử quấn băng không giấu được sự nghiêm túc. Y cảm nhận được một sự uy hiếp nhưng vẫn cười nói:
- Nếu không giao vợ của Lôi Cương ra đây thì cho dù ta liều mạng cũng phải xóa sổ Vạn Tượng các. - Y trợn mắt lên. Nếu có thể nhìn rõ mặt y thì có thể ấy cơ mặt y đang co lại.
Người này có thể đạt tới hỗn độn Cương Thần chứng tỏ không chịu sự cản trở của Thất giới. Tử đó có thể thấy người này đúng là một kỳ tàn ngàn năm khó gặp, một người có tiềm năng vô hạn.
Y vươn tay phải ra, chộp một cái vào không trung. Trong không gian chợt xuất hiện một cái bàn tay đen thui, chộp lấy nam tử quấn băng. Nam tử cảm nhận được sự uy hiếp, sự oán hận trong đôi mắt y càng nhiều. Y điên cuồng vung thanh kiếm tiên màu nâu trong tay. Những tiếng long ngâm vang lên từ thanh kiếm. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ không gian như bị những thanh kiếm cắt đứt. Kiếm quang tản ra bốn phương, nhưng bàn tay đen trong không trung lại không hề chịu ảnh hưởng vẫn tiếp tục chộp lấy nam tử.
Cùng lúc đó, sâu trong Vạn Tượng các, một nữ tử mặc áo trắng đang đúng. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía trước, nhưng không giấu được sự thương cảm trong ánh mắt. Một thiếu nữ như vậy nếu người khác nhìn thấy đủ để yêu mến.
Tất cả những sự việc xảy ra, nàng đều nhìn thấy. Sắc mặt nàng cho chút đau đớn, miệng thì lẩm bẩm nói:
- Lôi Cương! Chàng đi đâu? Ngay cả Cấm Lục cũng không có bóng chàng? Đám Mặc nhi đi đâu? Vì sao chàng lại bỏ hai mẹ con thiếp? - Một giọt lệ chảy xuống đôi má của nàng.
Sau một lát, gương mặt nàng tràn ngập một sự kiên quyết, bay về phía trước.
Những tia kiếm quang tấn công bàn tay khổng lồ mà đen. Nhưng bàn tay vẫn nguyên vẹn chụp lấy nam tử. Một thứ lực bộc phát ra, tạo thành làn sóng chấn động tản ra bốn phương tám hướng. Sau khi ánh sáng lóe lên, băng quấn trên người nam tử biến mất, để lộ ra gương mặt khủng bố, vô cùng xấu xí.
- A! - Cảm thấy băng của mình vỡ vụn, nam tử như nổi điên, đưa tay che khuôn mặt mình mà gào lên.
Hai tiếng động chợt vang lên rồi một làn khí tức khó hiểu lan ra khiến cho những người tu luyện có mặt chịu ảnh hưởng. Sắc mặt Vạn cũng tái nhợt. Mà người có đôi mắt màu đỏ cũng trở nên đờ đẫn.
Lôi Cương đang vội vàng chạy tới Vạn Tượng các đột nhiên dừng lại. Trống ngực hắn đập thình thịch, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Nam mà nói:
- Âm thanh thật mạnh. Tại sao lại có hơi thở của Tiên Hoàng?
Thanh niên quấn băng liên tục kêu lên, cuối cùng phát ra âm thanh chẳng khác gì tiếng gào khóc. Y xoay người chạy đi. Dường như không muốn để cho người khác thấy gương mặt xấu xí của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thấy người thanh niên rời đi, Vạn sững sờ, nhìn Tượng rồi nói:
- Tượng! Thực lực của ngươi đã hồi phục rồi sao?
Tượng cũng không nói lời nào, đôi mắt đổ tươi nhìn người thanh niên đang bỏ đi một cách chăm chú. Sau khi trầm ngâm thật lâu, y liền biến mất. Vạn thấy Tượng biến mất thì sửng sốt, không giấu được sự kinh ngạc. Trong những năm qua, Tượng càng lúc càng quái dị, hành tung không thể hiểu được.
Còn lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn. Người đó đúng là Lôi Cương. Y nhìn về phía xa với ánh mắt kinh ngạc. Lúc trước, hơi thở của Tiên Hoàng khiến cho Lôi Cương mơ hồ cảm giác nó có liên quan tới thân thể của Tiên hoàng. Nhìn nam tử quấn băng đã biến mất, Lôi Cương do dự một lúc rồi thở dài nhưng không đuổi theo. Hắn nhìn xuống dưới, khi thấy bóng trắng thì chẳng khác gì bị sét đánh, ngây người, nhìn chằm chằm về phía đó. Một thứ cảm giác ấm áp khiến cho toàn thân Lôi Cương run rẩy. Hắn há miệng thở dốc, mi mắt chớp chớp rồi từ từ hạ xuống.
Cái bóng trắng đang phi hành đột nhiên dừng lại, kinh ngạc, từ từ ngẩng đầu lên. Khi thấy bóng người quen thuộc, thiếu nữ mặc áo trắng ngây người, nhìn chằm chằm bóng người cao ngất, đôi môi mím lại cố gắng không để cho bản thân phải khóc.
Tuế nguyệt vô tình, có người đã yên nghỉ dưới đất, có người lại đã hồn bay phách tán, cũng có người đang trưởng thành không ngừng, vượt mọi chông gai trở thành cường giả. Có điều, Lôi Cương không tưởng tượng nổi là tâm của Thần Vân không ngờ lại phá vỡ được quy tắc của Thất Giới, đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Tuy trong đó không thể bỏ qua tư chất và ngộ tính của Thần Vân, nhưng người từng trải nhiều như Lôi Cương biết, nếu chỉ dựa vào tư chất và ngộ tính, thì rất khó đạt đến cương thần hỗn độn ở Thất Giới này. Sư tôn Hạo Huyền, Đạo Hư trước đây đều là thiên tài tu luyện đỉnh cao, nhưng vẫn không đột phá được, mà với tâm tính của Thần Vân lại càng không có tư cách đạt đến. Bao năm nay, gã đều đắm chìm trong việc gương mặt bị hủy, hơn nữa, bản thân gã tu luyện lực mộc long hỗn độn, mà đến mặt mình cũng không hồi phục được, từ đó có thể thấy bao năm nay gã vẫn chưa mở được lòng, mặt bị hủy đã trở thành tâm ma trói buộc gã cả đời. Vì vậy, Thần Vân chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ.
Điều này làm Lôi Cương liên tưởng đến rung động mười ngày trước, chẳng lẽ khí tức của tiên hoàng đó tỏa ra từ trên người Thần Vân? Lúc đó hắn cũng không thấy rõ, chỉ thấy được thân ảnh, mơ hồ có phần giống với Thần Vân. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương nhìn Thần Vân đang giãy dụa, nhàn nhạt nói:
- Ngày đó cũng là do ngươi tự làm tự chịu. Nay ta trị khỏi mặt cho ngươi, ngươi thấy sao?
Lôi Cương mở miệng phun ra một luồng lực mộc long hỗn độn tinh thuần vô cùng, hóa thành một chùm hào quang màu nâu rơi trên gương mặt dữ tợn của Thần Vân.
Dưới sự khống chế của Lôi Cương, gương mặt bị thiêu cháy của Thần Vân nhanh chóng biến đổi, cơ thịt vốn bị méo mó đang dần giãn ra, dung mạo gã đang dần dần hồi phục. Chưa đến mười hơi thở, Thần Vân đã hồi phục lại hình dạng ngày xưa. Lôi Cương lại phất tay, một cái thủy kính hiện ra trước mặt Thần Vân.
Khi nhìn thấy tướng mạo trong thủy kính, Thần Vân chấn động kịch liệt, ngơ ngác nhìn gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ trong thủy kính. Thân gã run lên, hai tay run bần bật chầm chậm giơ lên, chạm vào gương mặt tuấn tú nhất trong lòng gã. Trước đây, Thần Vân đã hết sức xem trọng gương mặt mình, vì vậy sau khi bị Đan Thần hủy hoại, gã mới trở nên cực đoan như vậy. Gã chìm vào tâm ma, chưa từng nghĩ đến việc dung mạo của mình còn có thể hồi phục được. Gã căn bản không hề thử khôi phục, mà chỉ nhốt mình lại, dùng vải quấn chặt toàn thân. Người không còn là người, cũng có thể chính vì vậy, nên khi người khác sớm đã chết đi, thì gã lại vẫn còn sống, hơn nữa còn đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Thế gian vốn là như vậy, lúc ngươi mất đi tất cả thì cũng sẽ nhận được hồi báo, ngược lại cũng vậy.
Lôi Cương chăm chú nhìn Thần Vân với ánh mắt phức tạp. Hắn không muốn giết chết Thần Vân, hắn cũng đã lờ đi việc Thần Vân trước đó đã lớn tiếng đòi giết mình. Hắn cũng hiểu được đôi chút về Thần Vân, gã vốn là người cao ngạo, lại cực đoan, hơn nữa, quan trọng nhất là Thần Vân và hắn đã cùng tiến vào Kiếm Đỉnh Môn. Tuy hai ngươi không mấy hòa thuận, nhưng đến giờ, Đao Đồ, Âm Lệ ngày đó sợ là đã chẳng còn mấy người. Thần Vân khiến kẻ vừa trở về từ Thánh Giới Hồng Hoang như hắn dâng lên trong lòng một thứ tình cảm phức tạp. Có lẽ, Lôi Cương cũng là người hoài cổ. Đương nhiên, sức chịu đựng của hắn cũng có hạn, nếu Thần Vân vẫn ôm lấy thù hận, thì hắn cũng không ngại thêm một mạng người dưới tay mình.
Nhìn gương mặt trong thủy kính, Thần Vân đứng mãi tại đó, lỗ mãng véo lấy mặt mình, như cho rằng gã đang nằm mơ vậy. Gã nhìn chăm chú mặt mình một cách mê muội, sự thù hận, oán hận trong mắt đã dần tan đi.
Khi nhìn rõ ra, Lôi Cương quỷ dị nói: Nguồn:
- Ngươi chính là Tượng phải không? Sao lại muốn giết hắn?
- Hắn đã năm lần bảy lượt tìm đến Vạn Tượng Các chúng ta, giết hắn là việc đương nhiên.
Tượng hiện ra, mắt đỏ như máu nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương nhìn Tượng chằm chằm. Hắn cảm nhận được Tượng e rằng không phải vì nguyên nhân này mà muốn giết Thần Vân. Trước đây hắn chỉ cảm thấy thực lực của Tượng rất bất phàm, hôm nay xem ra Tượng đã đạt đến hỗn độn hoàng giai, hơn nữa, từ nội thể của gã, Lôi Cương còn cảm nhận được một chút lực hệ Hư. Điều này làm hắn thấy kinh ngạc, nhưng hắn không biểu hiện ra suy nghĩ của mình.
Phía dưới, Vạn ngơ ngác nhìn Lôi Cương. Y nhận thức rất rõ mức độ hùng mạnh của Thần Vân, nhưng y không ngờ đối diện với Lôi Cương, Thần Vân lại không chịu nổi đến một chưởng như vậy. Vạn am hiểu nhất chính là thăm dò ý tứ người khác, y đã nhìn ra bá khí cùng vẻ tự tin trong mắt và thần tình của Lôi Cương. Những năm nay, tu vi Lôi Cương rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào? Mãi đến khi Tượng xuất hiện, Vạn mới định thần lại. Y không nói gì, mà chỉ chăm chú nhìn Tượng cùng Lôi Cương. Y muốn xem xem Lôi Cương sẽ xử trí ra sao.
- Hiện giờ hắn đã không gây uy hiếp đến Vạn Tượng Các nữa, mong đạo hữu tha cho hắn một mạng.
Trầm ngâm giây lát, Lôi Cương nhàn nhạt nói, ánh mắt hắn dán chặt vào ánh mắt đỏ tươi của Tượng, như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong nó. Theo bản năng, hắn cảm thấy Tượng mơ hồ gây cho hắn cảm giác uy hiếp không nhỏ.
- Tiểu tử ngày đó giờ đã trở nên hùng mạnh như vậy rồi. Nhưng hắn đã mạo phạm lão phu, hắn buộc phải chết.
Tiếng nói của Tượng có phần kiên quyết. Toàn thân lão bắn ra hào quang màu đen, hữu thủ đánh về phía bàn tay to bảy sắc của Lôi Cương, muôn đánh tan bàn tay to bảy sắc của hắn. Lôi Cương khẽ nhíu mày. Hắn kéo Thần Vân lúc này còn đang chìm đắm vì tướng mạo của gã về phía mình, nhìn Tượng chằm chằm, nói:
- Đạo hữu, bất kể thế nào, ngươi không thể giết Thần Vân.
Lôi Cương sẽ không để Thần Vân chết, chưa nói đến việc lòng hắn không muốn, mà hắn còn suy đoán nội thể Thần Vân có khí tức của tiên hoàng, giúp hắn có chút manh mối về chỗ của thân thể tiên hoàng. Vì vậy, Thần Vân không thể chết.
Cảm thấy sự kiên quyết của Lôi Cương, ánh mắt đỏ tươi của Tượng toát lên thần sắc lạnh lẽo.
- Tượng gia gia, hãy tha cho hắn một mạng đi.
Chỉ San ở một bên nhẹ giọng nói. Tuy nàng không biết sao Lôi Cương lại bảo vệ Thần Vân, nhưng nàng cũng biết Lôi Cương làm vậy chắc chắn có nguyên do của hắn.
Tuy nhìn không rõ tướng mạo, nhưng đôi mắt đỏ tươi đó lúc này lại có chút khủng khiếp. Lão hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.
Lôi Cương nhìn Tượng rời đi rồi chìm vào trầm tư, trong lòng suy đoán dụng ý của Tượng. Chẳng lẽ, Tượng này biết gì đó? Trầm ngâm một lát, hắn liền nén lại suy nghĩ trong lòng, nhìn Thần Vân, nói:
- Thần Vân, mặt ngươi hiện đã hồi phục, vậy mâu thuẫn giữa chúng ta kết thúc tại đây, từ đâu đến thì về đó đi.
Một thanh âm đinh tai nhức óc nổ lên bên tai Thần Vân.
Đang chìm đắm trong việc tướng mạo được phục hồi, Thần Vân giờ mới giật mình tỉnh lại. Gã ngẩng đầu nhìn Lôi Cương, ánh mắt hết sức phức tạp. Một lúc lâu sau, sắc mặt gã phức tạp chuyển người rời đi. Nếu thực lực gã mạnh hơn Lôi Cương, thì gã còn nghĩ xem xem có nên đấu với Lôi Cương một trận hay không. Nhưng hiện tại, thực lực của Lôi Cương khiến gã kinh hãi, tuy đã chìm vào cực đoan, nhưng không có nghĩa là gã ngu xuẩn.
Lôi Cương trầm tư liếc nhìn thân ảnh vừa biến mất một cái, rồi nhìn Chỉ San chăm chú, chầm chậm nói:
- Chỉ San, ta đi một lát, nàng đợi ta ở đây, được không?
Chỉ San khẽ liếc nhìn về hướng Thần Vân biến mất, gật đầu. Nhận được sự đồng ý của Chỉ San, Lôi Cương liền biến mất trong không trung.
Phía dưới, thấy Lôi Cương không chào hỏi một tiếng đã đi, mặt Vạn cứng đờ lại. Sắc mặt biến hóa một hồi xong, y không khỏi thầm mắng:
- Lại dám vờ như không thấy kẻ làm nhạc phụ như ta? Tiểu tử này đừng có trách lão phu… nhẫn tâm nhốt Chỉ San lại.
Nhưng Vạn cũng biết, gã lúc này đã không thể làm khó Lôi Cương được chút nào nữa, tu vi của Lôi Cương hiện tại đủ để làm hắn nhìn mà sợ.