Lôi Cương được Giới Hồn chiến cổ bảo hộ, thần hồn đã dần dần khôi phục, nhìn về phía trước thấy bàn tay khổng lồ không tiếp tục đánh tới liền thở phào nhẹ nhóm. Hắn lúc này mới bình tĩnh đánh giá thân thể khổng lồ của tiên hoàng, đương nhiên là hắn cũng không mạo muội tiến lại gần nữa.
Nhờ thất hệ ẩn chứa trong cơ thể, Lôi Cương rất nhanh đã khôi phục lại. Thần hồn đã hồi phục nhưng hắn vẫn chưa biết làm thế nào. Một chưởng kia ẩn chứa lực lượng kinh khủng, đến giờ hắn nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hắn dám chắc mình không thể tiếp thụ nổi vài lần như thế. Nhưng sau một chưởng đó, thân thể Thái cổ chi hoàng lại chìm vào bất động như trước, điều này làm hắn càng khó hiểu, nếu thật sự có thần trí vậy thì tại sao lại không đánh chết hắn. chẳng lẽ là do cho rằng chỉ cần một chưởng là có thể đánh chết mình? sai! Làm sao y có thể nhận biết được mình có còn tồn tại hay không? Nếu biết mình có tồn tại vậy thì tại sao không đuổi tận giết tuyệt? Chẳng lẽ thân thể của y không thể di động? Nhưng điều này Lôi Cương có chút không tin. Nếu thân thể của Thái Cổ chi hoàng có thể huy động được cánh tay thì tại sao y lại không thể nhúc nhích?
Để chứng thực suy nghĩ này, Lôi Cương khống chế Giới Hồn chiến cổ hướng phía trước tiến tới. Trải qua hơn một tháng, Lôi Cương lần thứ hai tiếp cận thận thể Thái cổ, theo cự ly ngày càng gần hắn càng cảm giác khẩn trương hơn. Cũng may có Giới Hồn chiến cổ tản mát ra kết giới bảo hộ, bằng không Lôi Cương sợ rằng không dám tiến lại gần.
Lôi Cương vừa tiến tới, không trung bỗng vang lên tiếng sấm rền, thiên địa tựa như bị xé nát, khiến nội tâm hắn rung động dữ dội, một thứ nguy cơ ập tới khiến thần hồn hắn run rẩy.
Lôi Cương ngẩng đầu lên đã thấy cự chưởng khổng lồ kia lần nữa lại đánh tới, hắn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đã bị cự chưởng bao trùm, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh hắn văng ra xa, cũng may lần này có kết giới của Giới Hồn chiến cổ bảo hộ nên thần hồn hắn không bị thương nặng như trước. Ổn định lại thân thế, ánh mắt Lôi Cương sáng lên nhìn chằm chằm cự chượng, hắn phát hiện cự chưởng không hề đánh tái. Mà Lôi Cương có thể nhận ra vị trí lúc này của hắn đã vượt quá phạm vi bàn tay đó có thể vươn tới.
" Chẳng lẽ thân thể kia thực sự không thể di động? Hơn nữa hình như chỉ sử dụng được có hữu thủ?" Nhận thấy điểm này, Lôi Cương trong lòng mừng rỡ, nếu như vậy thì uy hiếp đối với hắn sẽ giảm đi rất nhiều. Hít mạnh một hơi, Lôi Cương một lần nữa cầm Giới Hồn chiến cổ tiến tới,nếu Thái cổ chi hoàng chỉ có thể vũ động hữu thủ, như vậy hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều, có thể tiếp cận từ dưới chân
Thân thể Thái cổ chi hoàng to lớn đã vượt quá tưởng tượng của Lôi Cương, phi hành từ đỉnh đầu đến chân phải mất thời gian mấy ngày. Đúng như Lôi Cương dự liệu, cự chưởng kia không đánh tới nữa, điều này làm Lôi Cương cẩn thận đánh giá lại thân thể Thái cổ chi hoàng. Hắn lúc này đứng nơi lòng bàn chân, da thịt nơi này tựa như đất đai khô cằn nứt nẻ, từng đường nét giống như những vực thẳm rộng lớn. Lôi Cương trầm ngâm một hồi rồi vươn tay phải chạm vào lòng bàn chân. Thân thể hắn khẽ run lên, cẩn thận ngẩng đầu nhìn quanh, thấy bàn chân không có nhúc nhích liền thở phào một hơi, thân thể của Thái cổ chi hoàng vẫn bất động, như vậy đúng là chỉ có bàn tay kia là có thể cử động.
Thần hồn Lôi Cương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhẹ nhàng chạm vào khối thân thể, muốn dung nhập vào nó. Nhưng mức độ phòng ngự của khối thân thể quá lớn, căn bản Lôi Cương không thể thâm nhập. Lôi Cương nhíu mày, phòng ngự của cái thân thể này rất mạnh, muốn tiến nhập vào cũng vô cùng gian nan. Muốn đoạt được thân thể này thì phải tiến nhập được vào trong Nê Hoàn cung nhưng lúc này làm sao mà tiến nhập? Nếu là thường nhân, Lôi Cương tự nhiên là có thể tiến vào nhưng đây lại là thân thể của Thái cổ chi hoàng ,được xưng tụng là thân thể mạnh nhất trong hỗn độn.
Bên ngoài kết giới, khuôn mặt thất hoàng hiện rõ vẻ lo lắng, bọn họ tất nhiên biết thân thể của Thái cổ chi hoàng cực mạnh, Lôi Cương muốn tiến nhập vào là rất gian nan. Chưa nói đến trong cơ thể kia còn tồn tại một tia ma niệm cản trở hắn.
" Hay chúng ta tiến nhập vào trong đó giúp hắn một chút?" Thủy hoàng trầm ngâm lúc lâu, thấp giọng nói.
" Nếu ngay cả cửa này Lôi Cương cũng không qua được thì ngày sau làm sao chiến thắng được hắn? Chúng ta chỉ có cơ hội một lần, nếu đã động thủ mà không nắm được phần thắng, tương lai chúng ta chỉ có thể chờ cho hắn thôn phệ." Sắc mặt Hỏa hoàng biến đổi, lạnh giọng ngăn cản. Dung mạo hắn cũng dần dần biến đổi thành dáng dấp của Thái cổ chi hoàng nhưng lại cực kỳ giống Lôi Cương. Có thể nói là khuôn mặt kết hợp của Thái cổ chi hoàng và Lôi Cương.
" Hỏa hoàng nói rất đúng, nếu cả cửa này mà hắn cũng không qua được thì một chút tư cách hắn cũng không có." Hư hoàng lạnh lùng nói.
Thất hoàng cũng không đơn giản, sự tồn tại của bọn họ đã rất quỷ dị, không ai có thể hiểu nổi. Thất hoàng rốt cuộc từ đâu mà đến, ngoại trừ bảy người bọn họ thì không ai biết được rõ ràng. Ngay cả Đạo hoang cũng không biết, mà "hắn"theo lời nói của thất hoàng, sợ rằng lại càng kinh khủng.
Lôi Cương cũng không biết mục đích của thất hoàng, càng không biết được lai lịch của bọn họ. Lúc này hắn đang lâm vào trầm tư. Rốt cuộc là làm cách nào để tiến vào cái thân thể này? Thân thể của Thái cổ chi hoàng quả thật quá khủng bố, không thể phá vỡ, sợ rằng chỉ có thể tiến nhập vào từ phía miệng hắn. Nhưng nếu bản thân tiến vào trong đó tất nhiên sẽ bị hữu thủ công kích, đây là một trở ngại rất lớn.
Trầm ngâm một lúc lâu, khuôn mặt Lôi Cương toát lên vẻ kiên quyết. Thần sắc hắn ngưng trọng hướng phía trên cấp tốc lao đi. Đã như vậy tất nhiên phải thừa nhận công kích của hữu thủ. Bay lên không trung, thân thể Lôi Cương khuếch tán ra, dung nhập vào trong hư không. Mà Giới Hồn chiến cổ dưới sự khống chế của Lôi Cương trong thời gian ngắn đã biến lớn thành mấy vạn trượng, tỏa ra quang mang lục màu, như vầng thái dương tỏa sáng rực rỡ cả không trung.
Lôi Cương dự định dùng Giới Hồn chiến cổ thu hút sự chú ý của ma niệm, còn hắn nhân cơ hội mà tiến nhập vào trong cơ thể của Thái cổ chi hoàng. Lôi Cương tuy tính toán như vậy nhưng cũng biết sự tình không dễ dàng, khiến cho hắn có chút lo lắng cùng với chờ mong.
"Ta là Thái Cổ, vương giả muôn đời của hỗn độn, há lại để cho tiểu bối ngươi đứng đó mà quan khán?" Một tiếng gầm phẫn nộ từ trong kết giới bảy màu trong đan điền bạo hưởng ra, ẩn chứa sóng âm kinh khủng làm kết giới rung chuyển dữ dội, một lần nữa hình thành một cỗ khí lãng hết sức mạnh mẽ bạo phát nhằm vào Lôi Cương. Lôi Cương vội vàng né tránh, đợi cho khí lãng cuốn qua, hắn lại cẩn thận đi ra, kinh hãi nhìn ma niệm của Thái Cổ trong kết giới.
Chỉ tiếng gầm giận dữ đã khiến hắn chật vật không chịu nổi, nếu là toàn bộ Thái Cổ, Lôi Cương không thể tưởng nổi thực lực của hắn sẽ kinh khủng như thế nào. Nếu có thể chiếm được thân thể này, liệu hắn có thể đạt tới trình độ như của Thái Cổ Chi Hoàng không? Lôi Cương vừa nghĩ, nội tâm càng thêm kiên quyết. Hắn nhanh chóng bay ra, ánh sáng bảy màu bao quanh thân thể phát sáng rực rỡ. Lôi Cương tiến lại gần kết giới, chăm chú nhìn Thái Cổ đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn ở phía trước
Đôi mắt Lôi Cương sáng rực, hắn thấp giọng nói:
- Thái Cổ Chi Hoàng đã sớm chết đi, ngươi bất quá chỉ là một tia tàn hồn, có tư cách gì xưng là Thái Cổ.
Giọng nói của Lôi Cương rền vang rung chuyển cả kết giới, tạo thành một làn sóng âm tiến vào trong kết giới của đan điền. Bàn tay phải của hắn vươn về phía kết giới bảy màu. Một lớp màng quỷ dị xuất hiện, tay phải của Lôi Cương đã dễ dàng xâm nhập kết giới, dường như kết giới không hề tồn tại với hắn.
Ma niệm của Thái Cổ bị trói buộc trong kết giới thấy thế con ngươi chợt co rụt lại, khuôn mặt toát ra vẻ ngạc nhiên sâu sắc. Ngay cả Lôi Cương cũng nhíu mày, có thể dễ dàng tiến nhập kết giới cũng làm hắn vô cùng kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền bước vào bên trong. Nếu hắn muốn chiếm được thân thể Thái Cổ, chỉ có cách thôn phệ được tia ma niệm trước mắt này.
Khoảnh khắc Lôi Cương tiến nhập kết giới, tia ma niệm lại không có bất cứ hành động phản kháng hay bất mãn gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt sáng rực, không biết là đang suy tư cái gì. Lôi Cương vô tình thấy được ánh mắt suy tư của ma niệm, trong lòng không khỏi trầm xuống. Trầm ngân một phen, hắn không chút e ngại đánh tới ma niệm, thần hồn của hắn hóa thành một màn sương mù bao phủ ma niệm.
Ma niệm lúc trước còn phẫn nộ, rít gào, giờ lại im lặng nhìn chăm chú vào thần hồn Lôi Cương đang tiến tới, coi như không thấy, mặc cho thần hồn Lôi Cương tấn công, trong mắt toát ra vẻ phức tạp khó hiểu. Thần hồn của Lôi Cương không gặp chút trở ngại nào bao phủ lấy ma niệm.
Không đúng, vì sao hắn không phản kháng? Vì sao từ lúc ta tiến nhập kết giới, hắn như biến thành người khác?
Lôi Cương có chút kinh ngạc, sự bình tĩnh của ma niệm làm hắn cảm thấy bất an. Nhưng chuyện đã tới mức này, hắn cũng không thể lùi bước được nữa. Thần hồn của Lôi Cương điên cuồng cắn nuốt, mở ra một cái miệng thật lớn thôn phệ ma niệm.
Bởi ma niệm là do thần hồn sinh ra, Lôi Cương thôn phệ không gặp chút khó khăn nào, hơn nữa ma niệm lại không hề phản kháng, nên tốc độ thôn phệ của Lôi Cương cực nhanh, có thể nói là như hổ đói vậy. Dù vậy, ma niệm tuy chỉ là tàn hồn nhưng cũng buộc Lôi Cương phải thôn phệ một hồi lâu. Khi thôn phệ ma niệm, hắn càng lúc càng e ngại hơn. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không dừng lại. Hắn từ lâu đã đợi thời khắc này, nếu ma niệm phản kháng, hắn cũng muốn đánh nhau sống chết một phen.
Qua một lúc lâu, tốc độ thôn phệ của Lôi Cương đã dần chậm lại, thần hồn hắn đã bành trướng đến cực điểm. Sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong ma niệm của Thái Cổ không phải trong chốc lát là hắn có thể hấp thu hết được. Sau khi thôn phệ xong, thần hồn của Lôi Cương đã có biến hóa hóa rất lớn, thần hồn của hắn đã cao đến vạn trượng ngồi xếp bằng trong đan điền, sừng sững như một ngọn núi cao vạn trượng.
Nếu có người nào đó nhìn thấy dung mạo của Lôi Cương lúc này sẽ vô cùng kinh ngạc, lúc thì hắn biến hóa thành dáng dấp của Thái Cổ, khi thì là dung mạo của chính Lôi Cương, hai từng gương mặt cứ thay phiên nhau xuất hiện.
Lúc này, Lôi Cương đang toàn lực hấp thu lực lượng ẩn chứa trong ma niệm của Thái Cổ, sức mạnh vốn có trong thần hồn của hắn giờ đã đạt đến một mức độ cực kì khủng bố. Nhưng sức mạnh trong ma niệm của Thái Cổ càng kinh khủng hơn. Lôi Cương tuy rằng đã thôn phệ nó nhưng muốn chuyển hóa thành sức mạnh của chính mình còn cần rất nhiều thời gian. Hắn chỉ có thể từ từt mà hấp thu.
Trong khi Lôi Cương hấp thu, ma niệm vẫn không có phản kháng gì, tựa như không có thần trí, mặc cho hắn thôn phệ.
Bên ngoài kết giới bảy màu, thất hoàng cũng ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi. Bọn họ mặc dù nhắm mắt nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ lo lắng. Bọn họ cũng không biết tình hình đang diễn ra trong cơ thể Thái Cổ, nếu là biết Lôi Cương thôn phệ ma niệm không một chút trở ngại như thế có lẽ sẽ đứng ngồi không yên. Bọn họ hiểu rất rõ về ma niệm, nếu là Lôi Cương trải qua vô vàn khó khăn mà thôn phệ được, bọn họ còn có chút yên tâm, nhưng nếu một chút phản kháng cũng không có như vậy thì thật quá mức khác thường.
Chẳng qua bao lâu, thời gian như đã dừng lại. Lúc Lôi Cương đã thôn phệ xong toàn bộ ma niệm, hắn mở hai mắt, thân thể cũng khôi phục lại như trước. Hắn nhíu mày đánh giá lại toàn thân, tất cả đều quá mức bất thường làm hắn vô cùng bất an.
Hô!
Bất kể thế nào, lúc này Lôi Cương đã thôn phệ được ma niệm. Nếu có gì không hay xảy ra, hắn cũng tự tin có thể đánh với ma niệm một trận. Ánh mắt của Lôi Cương sáng rực, đầy kiên định. Hắn liếc nhìn về phía Nê Hoàn cung của Thái Cổ Chi Hoàng.
Thôn phệ ma niệm đủ để Lôi Cương nắm chắc thân thể Thái Cổ Chi Hoàng trong tay. Thái Cổ Chi Hoàng tuy cường đại nhưng lúc này chỉ là một thân thể không có thần hồn. Lôi Cương tiến nhập vào trong Nê Hoàn cung của Thái Cổ Chi Hoàng, nơi đây giống như một giới độc lập vậy. Lôi Cương vào trong đó rồi ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại cảm thụ thân thể Thái Cổ Chi Hoàng.
Lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì?
Mộc hoàng nhìn chăm chú vào thân thể to lớn không nhúc nhích phía trước mặt, thấp giọng nói.
Yên tâm, ma niệm tuy mạnh nhưng tỷ lệ thành công của Lôi Cương cũng hơn phân nửa.
Hỏa Hoàng nhìn Mộc Hoàng, thản nhiên nói. Text được lấy tại
Ngay lúc thất hoàng đang lo lắng chờ đợi, trong hư không, thân thể khổng lồ đã tồn tại qua vô số năm tháng phía trước mặt bỗng nhiên rung động khiến hư không cũng ầm ầm rung chuyển theo. Kết giới chấn động kịch liệt, như một mặt hồ rộng lớn bị ném một tảng đá lớn xuống vậy. Thất hoàng vụt đứng dậy, trừng mắt nhìn kết giới bảy màu, hai mắt toát lên vẻ kinh hỷ vạn phần.
Thân thể khổng lồ của Thái Cổ Chi Hoàng tựa như cường giả vô địch chưa từng ngủ say vô số năm tháng, đứng cao ngất tại đó như thể sắp lay chuyển cả thiên địa. Song quyền hắn nắm chặt, từng quyền từng quyền đánh ra làm cho thiên địa ầm ầm bạo hưởng, chấn động điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng, phá tung mọi thứ.
Oanh!
Kết giới bảy màu đã bị chấn động này nghiền nát.