Không gian bảy màu, Đạo Hoang.
Lôi Cương vừa bước chân vào không gian bảy màu của Đạo Hoang, một bãi cỏ xanh mướt mắt đã xuất hiện trước mắt hắn. Cơ mặt của hắn không kìm được khẽ giật giật. Lúc này, thứ hiện ra trước mắt Lôi Cương không phải là không gian bảy màu thánh khiết lúc trước mà chính là một cái cũi, một cái cũi được kết hợp vô số cấm chế chặt chẽ.
Lôi Cương vụt giơ tay phải tạo thành quyền, đánh về phía trước. Sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong một quyền này phát ra, tạo thành một cơn lốc ầm ầm đập tới cấm chế trước mặt hắn.
-Rầm rầm ầm!!!
Luồng sức mạnh này chẳng khác nào một cơn lốc mạnh mẽ vô song, điên cuồng phá tan cấm chế dày đặc phía trước. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Lôi Cương phải nhíu mày. Một quyền vừa rồi đã phá hủy toàn bộ cấm chế, nhưng chưa được ba khắc sau, vô số cấm chế lại xuất hiện trên trời, dường như mọi thứ lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi.
Lôi Cương nhíu mày, đi lên trước một bước. Chợt hắn cảm nhận bản thân dường như đã bị ràng buộc. Hắn biết tất cả các cấm chế ở bốn phía xung quanh đang điên cuồng thu lại về phía hắn, như thể hắn đã khởi động toàn bộ các cấm chế của kết giới bảy màu này vậy. Khả năng lĩnh ngộ cấm chế của Đạo Hoang đã đạt đến trình độ cao siêu khó lường. Cấm chế của không gian bảy màu này không biết lão đã mất bao nhiêu năm để hoàn thành. Hơn nữa, những năm gần đây, Đạo Hoang không ngừng sửa đổi cho đến khi cấm chế hoàn mỹ mới thôi. Có thể nói, trong hỗn độn này, không có bất cứ cấm chế nào có thể phức tạp hơn, mạnh hơn cấm chế trong không gian bảy màu này.
-Nếu ngay đến cấm chế cũng không thể phá được, thì ngươi không có tư cách đánh một trận với ta. Ngươi có được thân thể của lão nhưng lại không thể phát huy được sức mạnh của lão.
Giọng nói hùng hậu của Đạo Hoang lại một lần nữa vang lên trên trời. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lôi Cương nghe thấy thế thì trầm mặt xuống. Thân thể hắn nhanh chóng rung lên, một tiếng gào như của mãnh thú phát ra từ miệng hắn. Cơ thể hắn chợt phát ra những tiếng răng rắc, Lôi Cương vốn cao hơn bảy thước giờ nhanh chóng hóa lớn. Chưa đầy mười khắc, hắn đã cao đến mười trượng. Đôi mắt của Lôi Cương sáng rực, hắn nhanh chóng lao về phía bên phải. Cánh tay phải kéo ra sau, ngưng lại thành một quyền vung ra. Một quyền này vừa đánh ra, một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lực của một quyền này còn chưa phát ra toàn bộ, cấm chế phía trước đã bị phá tan.
-Ầm ầm rầm!
Từng tràng tiếng nổ vang lên trong trời đất. Một quyền này của Lôi Cương điên cuồng phá hủy toàn bộ cấm chế đang bao phủ lấy toàn thân hắn. Luồng sức mạnh hủy diệt này lan vào trong mỗi một cấm chế, lúc này, cấm chế đã trở thành vật dẫn truyền đi sức mạnh có trong một quyền của Lôi Cương. Cứ như thế, toàn bộ cấm chế bị hắn đánh tan tành.
Đạo Hoang ngồi trên đỉnh một ngọn núi cao mở bừng mắt, hết sức ngạc nhiên. Lão nghiêm mặt, thấp giọng nói:
-Đã có thể phát huy sức mạnh của lão rồi sao?
Lúc này, lão chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn về phía xa xa. Gương mặt lão dần trở nên phức tạp, vừa chờ mong, vừa mừng rỡ, lại vừa có một phần lo lắng.
-Hô.
Lôi Cương hít một hơi, lạnh lùng nhìn phía trước. Một quyền này ẩn chứa sức mạnh của thân thể Thái Cổ. Sau khi đánh một trận với Hách Vô Cực, Lôi Cương đã hiểu rõ thêm một phần về cách khống chế thân thể Thái Cổ này. Lúc này, hắn đã có thể phát ra sức mạnh có trong mỗi một ngóc ngách cơ thể của Thái Cổ, hơn nữa, trong cơ thể hắn lúc này còn có Thất Hoàng nên Lôi Cương càng yên tâm hơn. Thất Hoàng có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh bảy hành ẩn chứa trong cơ thể hắn. Nếu như hắn phát ra toàn bộ sức mạnh, chỉ sợ cả thiên địa đều sẽ bị hủy diệt mà thôi.
Nhìn không gian không còn cấm chế khôi phục lại vẻ thánh khiết vốn có, gương mặt Lôi Cương mới dịu đi. Thần thức của hắn lan ra, hắn biến mất. Lần nữa xuất hiện, hắn đã đang ở chỗ của Tử Vận lúc trước. Lúc này, Lôi Cương vẫn chưa phát hiện ra Tử Vận, cũng như khí tức của mẹ con nàng. Hắn trầm mặc, nếu như Tử Vận xảy ra chuyện gì thì….
-Tử Vận!
Tiếng gọi mạnh mẽ của Lôi Cương hóa thành ngàn vạn tiếng sấm chớp liên tục vang đi trong không trung.
-Tử Vận.
-Tử Vận.
Toàn bộ không gian bảy màu đều văng vẳng tiếng kêu gào của Lôi Cương.
Tại một nơi nào đó trong không gian bảy màu, nơi này có rất nhiều điểm sáng cùng tập trung lại tạo thành một trận pháp hết sức phức tạp. Một nữ tử ở trong trận pháp mở bừng mắt, mừng rỡ nhìn trận pháp với những luồng sáng đang chuyển động. Nàng thấp giọng, lẩm bẩm:
-Là hắn, là Lôi Cương. Hắn tới đây rồi.
Một nữ tử lớn tuổi hơn nàng nhưng cực kỳ giống nàng nhíu mày, thản nhiên nói:
-Hắn tới thì thay đổi được gì đây?
Bên cạnh hai người bọn họ là bốn người nữa đang ngồi xếp bằng. Một trong số đó là người thanh niên mái tóc có bảy màu. Đôi mắt của người thanh niên này nhắm nghiền, dường như đang bế quan, nhưng khuôn mặt của gã lại toát lên vẻ cao ngạo trời sinh. Tuy rằng gã không mở mắt nhưng từ người gã vẫn phát ra thứ khí thế bá vương có thể lan xa vạn dặm. Không biết tự bao giờ, người này đã mở mắt, đôi mắt gã ánh lên vẻ ngạc nhiên và phức tạp. Bên cạnh người này lại là một tiểu hài nhi kháu khỉnh, ước chừng ba tuổi. Đôi mắt to tròn của hài nhi này nhìn trận pháp rung chuyển, y cười ngây ngốc, nói:
-Ca ca tới rồi. Ca ca tới đưa Huyễn Huyễn rời khỏi đây.
Lôi Cương không thể cảm nhận được khí tức của Tử Vận. Hắn hết sức căng thẳng. Hắn chợt nhìn thấy một đỉnh một ngọn núi cao phía trước mặt, liền hóa thành một luồng sáng lao nhanh về phía đó. Tốc độ cực hạn của hắn cùng mỗi bước chân rơi trên không trung đều ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, khiến cả không gian liên tục phát ra những tiếng ầm ầm.
-Đạo Hoang! Tử Vận ở đâu?
Giọng nói đầy nổi giận của Lôi Cương vang lên trong không gian. Hắn nhanh chóng lao tới đỉnh ngọn núi cao đó, phẫn nộ nhìn người thanh niên giản dị đứng phía dưới đang nhìn chằm chằm vào hắn.
-Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi lại như thế sao? Ngươi làm ta thất vọng quá. Ngươi vĩnh viễn cũng không phải là Thái Cổ, vĩnh viễn không có tư cách trở thành đối thủ của ta.
Đạo Hoang giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Cương, chậm rãi nói. Đôi mắt lão đầy vẻ châm chọc. Đạo Hoang sống đã vô số nắm, từ lâu đã đoạn tuyệt thất tình lục dục, thậm chí trong mắt lão, thế gian đã không còn có bất cứ kẻ nào có thể làm lão động lòng, ngoài các cường giả còn mạnh hơn lão.
Lôi Cương nhăn mặt, nhướng mày định nói gì đó thì đã bị Đạo Hoang ngắt lời. Lão lại nói tiếp:
-Nếu như ngươi có thể thắng được ta thì ngươi sẽ được gặp nàng. Nhưng nếu ngươi không thể, thì nàng sẽ được chôn cùng với ngươi. Ngươi mau đánh với ta một trận đi. Ta đợi ngày này không biết đã bao nhiêu năm rồi. Ta không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng động thủ. Hy vọng ngươi có thể buộc ta phải phát ra thực lực thực sự.
Lôi Cương nghe vậy thì gương mặt chợt dịu đi. Hắn chăm chú nhìn Đạo Hoang một hồi lâu rồi gật đầu. Chợt, khí thế toàn thân hắn phát ra mãnh liệt, khiến cả không gian như bị bóp méo. Hắn chợt xuất hiện trước mặt Đạo Hoang, tay trái chụp lấy vai lão, tay phải ngưng lại thành quyền đánh tới lão.
-Lôi Cương, huynh định giết ta sao?
Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên. Nắm đấm của Lôi Cương sắp chạm đến thân thể của Đạo Hoang nháy mắt đã ngừng lại. Hắn khiếp sợ người đang đứng trước mặt lúc này, nhận ra người hắn tóm lấy không phải là Đạo Hoang, mà chính là Trận U Tuyết!