Không biết đã qua bao lâu.
-Đây là đâu?
Trong Nê Hoàn cung vang lên một giọng nói rất nhỏ, mơ hồ đến mức gần như không nghe thấy nổi.
-Ý cảnh hỗn độn tuyệt lắm, rất tinh thâm, quả là ý cảnh hỗn độn của Cổ lão.
Từng giọng nói ngắt quãng vang lên trong Nê Hoàn cung.
Thời gian dường như đã ngừng lại. Từ lần duy nhất có tiếng nói đó, không biết đã lại qua bao nhiêu năm nữa. Nê Hoàn cung lại trở nên tĩnh lặng. Một ngày nọ, mấy mảnh thần hồn nhỏ bé lơ lửng trong Nê Hoàn cung chợt rung lên, chậm rãi tập trung lại, cuối cùng tạo thành một mảnh thần hồn lớn hơn.
-Ta là Lôi Cương.
-Mười một tuổi ta gặp được đại sư, phải xa ca ca Lôi Ma.
-Mười hai tuổi, ta bước vào không gian ý cảnh của Đạo Hư, gặp được sư tôn.
…
Trong Nê Hoàn cung không ngừng vang lên những giọng nói rất nhỏ. Những giọng nói này dường như đang là lời tự thuật của một người khi còn sống.
Cùng lúc với khi giọng nói kia đang vang lên trong Nê Hoàn cung, Tiểu Giác và Huyễn Huyền vẫn ngồi xếp bằng trước mặt thân thể Thái Cổ. Hai người chưa từng rời mắt khỏi Thiên Uy phía trước. Cả hai đều lo lắng, không ngừng gọi tên Lôi Cương nhưng không có chút tác dụng nào. Chuyện khiến hai người lo nhất chính là Thiên Uy vẫn luôn nhìn hai người chằm chằm, không cho phép bọn họ buông lơi cảnh giác chút nào.
-Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?
Cuối cùng, Huyễn Huyễn không nhịn nổi nữa, khẽ cau mày, quát lên.
-Các ngươi có muốn trở thành một phần của ta hay không? Dung hợp với ta?
Thiên Uy trầm ngâm một lúc lâu, chợt mở miệng nói.
Huyễn Huyễn và Tiểu Giác cùng nhìn nhau. Huyễn Huyễn nổi giận, chửi ầm lên:
-Dung hợp với ngươi? Ngươi đừng có nằm mơ. Mau biến đi.
Nói xong, Huyễn Huyễn chỉ một ngón tay vào Thiên Uy, không gian chợt rung lên. Thiên Uy thoáng ngạc nhiên, tình trạng kia chỉ diễn ra trong khoảng mười giây nhưng đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng phải khiếp sợ, kể cả Thiên Uy.
Mười giây sau, Thiên Uy lấy lại được bình tĩnh, cách y nhìn Huyễn Huyễn đã có sự thay đổi lớn. Sâu trong ánh mắt y ẩn chứa sự kiêng sợ sâu sắc.
Cùng lúc đó, trong Nê Hoàn cung của thân thể Thái Cổ.
-Lôi Cương ta đã từng trải qua cảnh huynh đệ phải chia lìa, nỗi đau vợ chồng chia cách, nỗi khổ sinh tử, cảnh vui mừng người thân được đoàn viên. Tất cả nỗi đau khổ, vui sướng trên thế gian này ta đều đã từng nếm qua. Nếu đem tất cả những gì ta đã từng trải qua dung nhập vào Khai Thiên, thì ta sẽ dùng cả đời này để thay đổi một chiêu chất chứa nhân sinh. Sự sống của một con người cũng có thể ngắn gọn nói trong một chữ "linh". Nhân cũng là linh. Con đường Khai Thiên mà ta đi sẽ là ngộ nhân cũng là ngộ linh, vậy thì chiêu thức cuối cùng của ta sẽ có tên là linh hồn.
Chữ "linh" cuối cùng vừa dứt, các mảnh thần hồn nhỏ trong Nê Hoàn cung đã điên cuồng tập trung lại, cuối cùng hợp thành một thần hồn hoàn chỉnh. Hình dáng của thần hồn này chính là Lôi Cương. Cùng lúc đó, Thái Cổ vốn đang nằm im trong không trung chợt mở mắt, một luồng khí thế kinh khủng từ cơ thể hắn phát ra.
Thái Cổ, không, lúc này có lẽ nên gọi là Lôi Cương, giờ thần hồn của Lôi Cương lại một lần nữa nắm lấy thân thể này. Hắn vừa mở hai mắt, chưa kiểm tra bốn phía xung quanh ngay mà trầm tư suy nghĩ. Lần tỉnh ngộ này không chỉ giúp hắn lĩnh ngộ được Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt mà còn giúp hắn hiểu thâm một đạo lý, nếu suy xét từ thần hồn thì hắn chính là Thái Cổ, nhưng Thái Cổ lại cũng không phải là Lôi Cương. Sự ra đời của Lôi Cương có quan hệ sâu sắc với ma niệm bên dưới thôn Lôi Kiếm, cũng có thể nói Lôi Ma cũng là do ma niệm của Thái Cổ tạo thành. Lần này, thần hồn của Thái Cổ đã hoàn toàn hồn phi phách tán, chỉ còn lại một mảnh nhỏ lại bị Lôi Cương hoàn toàn dung nhập. Chính vì thế, những mảnh thần hồn này đã trở thành một phần của Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương chính là Thái Cổ, Thái Cổ cũng là Lôi Cương. Hai người đã thực sự trở thành một người, càng quan trọng hơn là, Lôi Cương đã dung hợp được ký ức của Thái Cổ.
-Hô!
Lôi Cương hít một hơi thật sâu. Khác với trước đây, hắn chợt cảm nhận được một cảm giác thân thiết truyền đi khắp thân thể. Cảm giác này như thế nào hắn không thể nói rõ nổi, tuy rằng trước đây, Lôi Cương cũng khống chế thân thể Thái Cổ, nhưng giờ hắn đã thực sự có thể sử dụng sức mạnh của không gian cơ thể. Nói cách khác, Lôi Cương giờ đã có thể phát ra sức mạnh chân chính của Thái Cổ.
Lúc này, Lôi Cương nhìn về phía trước. Vừa thấy Thiên Uy ở trước mặt cùng trận pháp khổng lồ phía dưới, nháy mắt hắn đã ngây người. Sao hắn đã tới đây rồi??? Lúc trước, Đạo Hoang làm Lôi Cương nổi giận khiến ma niệm nhân cơ hội đó nuốt mất thần hồn của hắn, vì thế Thái Cổ mới sống lại được. Lôi Cương lại không hiểu mấy về Thái Cổ. Hắn lắc đầu, cẩn thận nhớ lại một hồi, truy tìm nguyên nhân trong ký ức của Thái Cổ. Tức thì qua ký ức của Thái Cổ, hắn ngây người, đờ đẫn. Trước mặt Thiên Uy, Thái Cổ lại không có chút khả năng phản kháng nào hay sao?
-Phụ thân.
-Ca ca.
Tiểu Giác và Huyễn Huyễn vừa thấy Lôi Cương tỉnh lại đã mừng rỡ, vội vã đứng lên, nhìn hắn.
-Tiểu Giác, Huyễn Huyễn? Sao các ngươi cũng ở chỗ này?
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, hỏi. Hắn cảnh giác nhìn Thiên Uy, hết sức đề phòng.
-Ca ca, chúng ta vào theo ngươi mà? Ca ca, ngươi không làm sao là tốt rồi.
Huyễn Huyễn quẹt nước mắt nhìn Lôi Cương, cười nói. Đôi mắt nó ánh lên vẻ sùng bái. Lúc này, Lôi Cương đã thu nhỏ người lại còn có mười trượng, nhưng trong mắt Huyễn Huyễn vẫn rất to lớn.
Tiểu Giác chăm chú nhìn Lôi Cương, vẫn chưa nói gì. Nhưng Thiên Uy lại ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, dường như không hiểu nổi vì sao hắn vẫn còn sống.
-Thiên Uy, ta sẽ không khiêu chiến ngươi. Ngươi hãy để chúng ta đi đi.
Lôi Cương nhìn Thiên Uy chăm chú, chậm rãi nói. Thiên Uy mạnh thế nào Lôi Cương đã thấy được qua ký ức của Thái Cổ. Hắn biết hắn không thể chống lại người này được. Nếu vẫn khiêu chiến Thiên Uy, chẳng khác nào là tìm đường chết.
Thiên Uy nhìn Lôi Cường cười quỷ dị. Y lắc đầu, chậm rãi nói:
-Mọi chuyện không phải ngươi muốn sao đều được. Giờ thì không chỉ ngươi không thể đi được mà ngay cả hai người bọn họ cũng không thể đi.
Thiên Uy chuyển tầm mắt qua Tiểu Giác và Huyễn Huyễn.
Lôi Cương căng thẳng nhận ra vẻ nồng nhiệt trong mắt Thiên Uy. Hắn bước lên trước một bước, đứng chắn trước mặt Tiểu Giác và Huyễn Huyễn, nhìn chằm chằm Thiên Uy, nói:
-Thiên Uy, hai người bọn họ không liên quan gì đến chuyện này. Sao ngươi lại muốn liên lụy đến bọn họ?
-Một âm một dương là căn bản của hỗn độn. Nếu có được hai người bọn họ, lại có được thân thể của ngươi thì ta càng dễ dung hợp hỗn độn hơn.
Vẻ mặt của Thiên Uy lộ ra vẻ kích động hiếm có. Đôi mắt y rực cháy, y chợt xuất hiện trước mặt Lôi Cương, chăm chú nhìn hắn, nói:
-Ta sẽ dung hợp ba người các ngươi. Các ngươi sẽ trở thành một phần của ta. Nếu có thể thành công thì các ngươi cũng sẽ trở thành nhân vật tối cao.
Lôi Cương hít thở dồn dập. Hắn vội giang rộng hay tay, thấp giọng nói:
-Tiểu Giác, Huyễn Huyễn, dung nhập vào cơ thể ta. Nhanh!
Lôi Cương đã cảm nhận được tim của thần hồn của hắn không hiểu vì sao đập nhanh hơn. Từ khí ức của Thái Cổ cho thấy Thánh thú Huyền Độn và Thánh thú Huyền Hỗn đều có thể dung nhập vào cơ thể, gia tăng thực lực. Nhưng Lôi Cương không rõ một chuyện là trong ký ức của Thái Cổ là Huyền Độn hoặc Huyền Hỗn, chứ không phải là hai người cùng nhập vào một cơ thể.
Nghe thấy Lôi Cương nói, Tiểu Giác và Huyễn Huyễn không chút do dự bay về phía sau hắn, nhập vào cơ thể hắn.
Thiên Uy biến sắc, sát khí lóe lên trong mắt, tay phải vội ngưng lại thành quyền dường như đang bắt một vật gì đó trong không trung. Nhưng lúc này, thần hồn của Lôi Cương vẫn chưa bị Thiên Uy nắm trong tay, một luồng ánh sáng màu đen, trắng từ cơ thể của hắn phát ra rực rỡ, tạo thành một quầng sáng, bao phủ lấy hắn, cắt đứt chưởng của Thiên Uy.
Trong nháy mắt Huyễn Huyễn và Tiểu Giác cùng nhập vào, màu da của Lôi Cương bắt đầu thay đổi. Vốn dĩ da hắn có bảy màu nhàn nhạt, giờ lại biến thành hai màu đen trắng. Màu đen đen như mực, còn màu trắng thì lại có cả bảy màu trong đó, sáng chói.
-Dựa vào sức ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện thay đổi hỗn độn sao?
Thiên Uy lạnh lùng quát khẽ, nói. Tay phải của y vung lên, vẽ một hình tròn. Trận pháp khổng lồ bên dưới chợt phát ra hỗn độn lực mạnh mẽ. Dưới sự điều khiển của Thiên Uy, hỗn độn lực tạo thành một thanh kiếm trắng lớn, quét ngang người Lôi Cương. Có Tiểu Giác và Huyễn Huyền cùng nhập vào người, Lôi Cương vốn không còn phải sợ bị Thiên Uy bắt lấy thần hồn. Hơn nữa, hắn càng mừng hơn khi nhận ra sức mạnh của hắn đang tăng lên rõ rệt, thân thể cũng không ngừng lớn lên.
-Ầm!
Thanh kiếm khổng lồ do hỗn độn lực ngưng tụ lại tấn công quầng sáng màu đen trắng, nhưng không có chút tác dụng nào, ngược lại còn bị quầng sáng này nuốt mất, nhập vào trong đó.
Thấy thế, Thiên Uy biến sắc, không thể tin nổi vào mắt mình. Y cũng dần nghiêm nghị hơn. Tiểu Giác và Huyễn Huyễn cùng nhập vào cơ thể Lôi Cương phát sinh ra dị biến thế này quả là đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Thiên Uy.
Một người là Huyền Độn, một người là Huyền Hỗn, lai lịch đều rất thần bí. Có thể nói bọn họ được sinh ra cùng lúc với hỗn độn. Chưa từng có người nào có thể cùng lúc dung nhập cả hai thánh thú, ngay cả Thái Cổ khi xưa và Đạo Hoang cũng đều không thể làm được.
-Ta không tin trong hỗn độn lại có người ta không khống chế được.
Khuôn mặt của Thiên Uy dần trở nên dữ tợn. Y chậm rãi ngồi xuống, thân ảnh dần mờ ảo, cuối cùng biến mất. Lúc này, thân thể của Lôi Cương đã phình to đến mười vạn trượng, có điều, trước mặt trận pháp khổng lồ này, nhìn hắn vẫn có vẻ nhỏ bé như trước.
Thiên Uy vừa biến mất, trận pháp khổng lồ này lại càng trở nên lợi hại hơn. Từ trận pháp phát ra ánh sáng màu trắng, soi hư không sáng rỡ như ban ngày. Hỗn độn lực mạnh mẽ từ trận pháp tỏa ra. Trận pháp này là căn bản của hỗn độn, cũng là nơi phát ra sức mạnh của bảy hành.
Trong hư không chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, chộp tới Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương đang suy tính làm cách nào để chiến thắng Thiên Uy. Hiển nhiên, Thiên Uy này đã trở thành kẻ địch mạnh nhất đời hắn, tỷ lệ chiến thắng người này của hắn cũng cực kỳ nhỏ, gần như không có.
-Nếu ta sử dụng Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt thì sao? Một chiêu cuối cùng này sẽ tập trung toàn bộ sức mạnh có trong cơ thể vào trong thức thứ tám mươi mốt. Liệu ta có thể thắng nổi Thiên Uy hay không?
Lôi Cương trầm tư, liếc mắt nhìn bàn tay khổng lồ trên trời, thấp giọng nói:
-Tiểu Giác, Huyễn Huyễn, cùng đỡ đòn tấn công này nhé.
Một thanh chùy khổng lồ xuất hiện trong tay Lôi Cương. Đôi mắt hắn sáng rực, hắn bắt đầu diễn luyện Khai Thiên. Khai Thiên là do Hạo Huyền sáng tạo, chỉ có người nào nắm rõ toàn bộ từ thức thứ nhất đến thức cuối cùng mới có thể thực sự hiển lộ oai phong của Khai Thiên. Khi xưa, sư tôn Hạo Huyền từng nói lão cũng chưa từng sử dụng chiêu thức cuối cùng bởi uy lực của nó quá sức kinh khủng, không thể tùy tiện vận dụng được. Lúc này, Lôi Cương chỉ đành đặt cược vào Khai Thiên. Nếu Thái Cổ đã không có khả năng chống lại Thiên Uy, thì nếu chỉ dùng sức mạnh cơ thể sẽ không thể chiến thắng nổi y.
Khai Thiên thức thứ nhất, Lôi Cương từ tốn vung thanh chùy trong tay. Thanh chùy này chính là chí thánh khí của Viêm Long Nhất Mạch. Khai Thiên cũng không nhất định phải sử dụng kiếm, chẳng qua là do Lôi Cương quen dùng kiếm mà thôi. Lúc này, hắn không có thánh khí cường đại nào khác, chỉ đành dùng cây cự chùy này thay thế. Tốc độ diễn luyện của hắn rất chậm, dường như chỉ đang múa cho đẹp vậy nhưng từ thanh cự chùy trong tay hắn, hư không bắt đầu rung chuyển.
Bàn tay khổng lồ trên trời điên cuồng tấn công Lôi Cương ở bên dưới nhưng quầng sáng màu đen trắng này có khả năng phòng ngự cực kỳ kinh người, vừa có thể chặn đòn lại vừa có thể tấn công.
Lôi Cương diễn luyện Khai Thiên càng lúc càng nhanh. Hư không càng lúc càng rung lên dữ dội hơn. Bàn tay khổng lồ trống không kia không ngừng thu nhỏ lại, uy lực phát ra càng mạnh hơn.
-Ca ca, nhanh lên một chút. Áp lực Huyễn Huyễn phải chịu càng lúc càng lớn rồi.
Giọng nói của Huyễn Huyễn vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương giờ đã không thể nghe thấy giọng nói của Huyễn Huyễn nữa. Hắn đã đắm chìm trong việc diễn luyện Khai Thiên. Thân thể của hắn thì đang vung cự chùy, nhưng trong đầu hắn lại nổi lên những hình hài khác. Từ thức thứ nhất của Khai Thiên, trong đầu hắn đã bắt đầu diễn luyện hỗn độn, tuy rằng rất chậm rãi, nhưng hỗn độn cũng theo đó mà dẫn hình thành. Tuy đây chỉ là tưởng tượng trong đầu lôi Cương nhưng nó cũng có ý nghĩa khả năng lĩnh ngộ hỗn độn của Lôi Cương đã đạt đến trình độ cực cao.
Dường như cảm nhận được sự uy hiếp Lôi Cương đang phát ra, số chưởng khổng lồ kia càng tăng lên, điên cuồng tấn công Lôi Cương. Những chưởng lực này đều ẩn chứa hỗn độn lực, uy lực của nó sợ rằng ngay cả thân thể Thái Cổ cũng không thể chống đỡ được mấy đòn. Quầng sáng do hai người Tiểu Giác và Huyễn Huyễn cùng dung hợp lại sinh ra có thể chống đỡ được nguyên nhân chủ yếu là bởi sự kỳ lạ trong tự thân hai người bọn họ. Cả hai đều sinh ra và tồn tại cùng với hỗn độn, từ trong cơ thể đã ẩn chứa sức mạnh của hỗn độn, bao gồm cả hỗn độn lực, cũng có thể nói, bọn họ chính là ngọn nguồn của hỗn độn lực.
-Rầm rầm!
Từng tiếng nổ phát ra mãnh liệt từ trong hư không. Quầng sáng màu đen trắng càng lúc càng rung lên, tựa như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Khai Thiên thức thứ bảy mươi mốt.
….
Khai Thiên thức thứ bảy mươi bảy.
Tốc độ của Lôi Cương càng lúc càng chậm lại. Sự rung động trong không gian đã càng lúc càng mạnh hơn. Bàn tay khổng lồ ập tới cũng trở nên phiêu hốt bất định hơn, đòn tấn công vốn mạnh mẽ giờ đã yếu đi nhiều. Nhưng Tiểu Giác và Huyễn Huyễn lại cảm nhận được áp lực không hề yếu bớt đi, mà cả hai giờ cũng đã quá yếu rồi.
Khai Thiên thức thứ tám mươi.
Trong đầu Lôi Cương đã hình thành một giới. Vô số tinh quang bao quanh giới này, gần những điểm tinh quang này là các tinh cầu.
Lúc này, quầng sáng màu đen trắng đã không còn chịu nổi đòn tấn công của chưởng lực khổng lồ kia nữa, đã sắp bị nghiền nát. Ánh sáng đen trắng bao phủ lấy Lôi Cương cũng lúc ẩn lúc hiện. Tiểu Giác và Huyễn Huyễn đều đã đến giới hạn.
-Ta là người nắm trong tay hỗn độn, không người nào có thể chạy trốn khỏi bàn tay ta!
Một gương mặt chợt hiện lên trên trận pháp, chính là gương mặt của Thiên Uy. Lúc này, không mặt y không còn vẻ bình tĩnh như trước, mà thay vào đó là vẻ kinh khiếp.
Đúng vậy, lúc này không chỉ có không gian bị rung chuyển mà ngay trận pháp khổng lồ bên dưới cũng bắt đầu rung lên. Trời đất rung động mãnh liệt, chẳng khác nào cảnh thế gian bị diệt vong đã diễn ra cả. Luồng khí tức hủy thiên diệt địa phát ra từ trong cơ thể Lôi Cương. Hắn vung cây chùy khổng lồ. Mỗi một chùy đánh ra, một một động tác đều không có chút tính tấn công nào nhưng thứ khiến người phải khiếp sợ chính là sức mạnh ẩn chứa trong đó.
-Diệt!
Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm, Thiên Uy càng lúc càng vội vã hơn. Đôi bàn tay khổng lồ của y mau chóng áp sát, tấn công Lôi Cương. Lúc này, bàn tay khổng lồ còn to hơn trước cả chục lần.
-Ầm!
Lực đánh ra rất mạnh của Thiên Uy nghiền nát tan quầng sáng màu đen trắng. Đúng lúc này, Lôi Cương vẫn đang nhắm mắt chợt mở bừng mắt, hai luồng sấm sét từ mắt hắn bắn ra. Luồng khí tức hủy thiên diệt địa từ người hắn phát ra mãnh liệt. Lôi Cương chầm cây chùy khổng lồ trong tay, ánh mắt ngập tràn sự tự tin, rống lên:
-Khai Thiên, thức thứ tám mươi mốt. Linh hồn!
Theo tiếng gầm lên của Lôi Cương, toàn bộ hư không mênh mông cùng nổ vang. Trong giờ khắc này, trời đất như đang bị hủy diệt. Cây chùy khổng lồ phát ra ánh sáng trắng đen đáng sợ. Một nhát chùy hắn đánh ra lần này ẩn chứa bảy hành trong quầng sáng màu đen trắng, tấn công tới Thiên Uy ở phía trước. Nhát chùy vừa vung ra, cả hư không đã biến đổi.
Thiên Uy biến sắc. Cự chùy vừa đánh tới đã khiến y phải đối mặt với nguy cơ vong mạng lần đầu tiên trong đời. Y run lên, biến mất. Một lần nữa, y lại nhập vào trong trận pháp khổng lồ bởi theo y, cho dù đòn tấn công này có cường đại thế nào cũng không thể phá nổi trận pháp này.
Một chùy ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa tấn công lên trận pháp. Lực đạo cường đại điên cuồng phá hủy trận pháp khổng lồ. Cảnh tượng tiếp theo khiến Thiên Uy đang nhập vào trong trận pháp hoàn toàn chấn động, cả trận pháp bị một nhát chùy này phá tan. Không, không phải là hoàn toàn vỡ tan, mà gần một nửa trận pháp đã biến mất hoàn toàn, đủ thấy nhát chùy này mạnh đến mức nào.
Lúc này, Lôi Cương cũng không kịp biết nhát chùy vừa rồi ẩn chứa uy lực đáng sợ đến thế nào. Toàn thân hắn mệt mỏi rã rời. Một đòn này đã làm tiêu hao gần như toàn bộ sức mạnh ẩn chứa trong không gian cơ thể của hắn. Thân người cao tới mười vạn trượng của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng một hài nhi. Một đòn này đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của hắn.
-Đây chính là uy lực của linh hồn sao? Dùng sức mạnh toàn thân đánh ra một kích đáng sợ như thế sao? Con người vốn có một hỗn độn nhỏ, nếu dung hợp linh hồn này và ngộ tính của linh hồn trong Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt vào trong cơ thể thất hành thì liệu ta có cơ hội dung hợp không gian thất hành hay không? Ta có thay đổi được hỗn độn hay không?
Lôi Cương âm thầm nói. Qua ký ức của Thái Cổ, hắn đã có sự hiểu biết nhất định với chuyện dung hợp thất hành.
Dần dần, Lôi Cương bắt đầu thử dung hợp không gian thất hành trong cơ thể. Hắn tận dụng ký ức và kinh nghiệm dung hợp của Thái Cổ, từ từ thử nghiệm. Dần dần, Lôi Cương phát hiện sau khi phát tiết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, hắn càng lúc càng dễ dung hợp hơn.
Lôi Cương mải mê dung hợp không gian thất hành, thay đổi hỗn độn mà không biết được rằng trận pháp khổng lồ kia đang dần sụp đổ. Một thân ảnh bên trong trận pháp ra sức giãy dụa. Người này chính là Thiên Uy. Y vốn có cùng một sinh mạng với trận pháp khổng lồ này. Trận pháp sụp đổ, y cũng sẽ mất mạng.
-Ha ha! Một khi trận pháp này vỡ hoàn toàn, cả hỗn độn này sẽ tan vỡ theo ta. Tất cả mọi người đều sẽ được chôn theo ta!
Tiếng cười giận dữ của Thiên Uy vang vọng khắp hư không.
Nhưng đáp lại Thiên Uy chỉ có không gian tĩnh mịch, dường như sau khi Lôi Cương phát ra một kích cuối cùng, Tiểu Giác và Huyễn Huyễn đã cạn kiệt sức lực. Bọn họ giờ đang thiếp đi trong cơ thể của Lôi Cương.
Trận pháp khổng lồ chậm rãi tan ra, Lôi Cương ngồi xếp bằng trong hư không, dáng người nhỏ bé.
Lôi Cương chợt run lên mạnh mẽ, toàn thân đổ từng giọt mồ hôi lớn. Lúc này, bảy không gian đã hợp lại một chỗ nhưng lực cản trở sinh ra khiến hắn khó có thể khống chế nổi. Rốt cuộc hắn phải làm gì mới có thể hoàn toàn dung hợp được các không gian này đây?
Thời gian như đã dừng lại nhưng nhìn trận pháp khổng lồ cứ dần tan ra cũng đủ biết thời gian thực sự vẫn đang trôi đi. Lôi Cương vẫn hoàn toàn không nhận biết mọi chuyện đang xảy ra.
Nhưng lời Thiên Uy nói, hỗn độn phải có linh mới có thể thay đổi được hỗn độn sao? Thế nào là linh của hỗn độn? Lôi Cương lẳng lặng suy nghĩ.
Nếu lấy cơ thể là hỗn độn thì linh hồn của ta chính là linh của hỗn độn ư? Lôi Cương chợt nảy ra ý này. Nếu dùng linh hồn của chính mình làm linh hồn của hỗn độn thì liệu hắn có thành công hay không? Vừa nghĩ thế, hắn đã hít một hơi thật sâu, chậm rãi kìm nén mọi suy nghĩ trong lòng, mở mắt. Vừa thấy trận pháp khổng lồ đang dần biến mất trước mắt, Lôi Cương sửng sốt. Hắn chợt hoảng hốt, vội vã đứng lên, ngây dại nhìn trận pháp tan biến. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lao về phía trận pháp.
Lôi Cương hiểu rõ rằng trận pháp khổng lồ này là căn nguyên của hỗn độn. Nếu như trận pháp này bị nghiền nát cũng có nghĩa là hỗn độn bị nghiền nát. Đồng nghĩa với chuyện tất cả người thân của hắn sẽ bỏ hắn mà đi, còn bản thân hắn cũng sẽ phải rơi vào kết cục trầm luân.
Làm sao bây giờ? Lôi Cương ngừng lại, hắn nhận ra cho dù hắn có đến trước trận pháp khổng lồ kia thì cũng không làm được gì. Hắn không thể cứu vớt trận pháp này nổi.
-Phụ thân, mau thử thay đổi hỗn độn đi. Một khi trận pháp này bị nghiền nát thì tất cả sẽ tan thành mây khói. Còn chuyện linh của hỗn độn, ta đã có biện pháp.
Một giọng nói vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương nghe thấy thế thì sửng sốt, thấp giọng nói:
-Tiểu Giác, con có biện pháp sao?
-Đúng vậy, ca ca, Huyễn Huyễn cũng biết.
Giọng nói non nớt của Huyễn Huyễn cũng vang lên. Lôi Cương nghe thấy thế không kịp nghĩ ngợi nhiều liền ngồi xuống, một lần nữa thử dung hợp không gian thất hành trong cơ thể.
Lúc này đây, tốc độ dung hợp của Lôi Cương cực kỳ nhanh, toàn thân hắn run lên dữ dội.
Trận pháp khổng lồ giờ chưa bằng một tinh cầu, tốc độ tan ra của nó vẫn nhanh như trước. Nếu như toàn bộ trận pháp này tan ra thì cũng đồng nghĩa với chuyện hỗn độn sẽ bị diệt vong.
Khi Lôi Cương lại đem thất hành cùng tập hơn tại một chỗ lần nữa, giọng Tiểu Giác lại vang lên trong đầu hắn:
-Phụ thân, con và Huyền Hỗn đều là linh của hỗn độn.
-Đúng vậy, ca ca. Lúc trước, ta đã từng mở ra kho báu trong cơ thể ta, thì ra ta vốn là linh của hỗn độn. Ha ha, từ nay về sau, Huyễn Huyễn sẽ không bao giờ rời khỏi ca ca nữa.
Giọng nói trẻ con của Huyễn Huyễn vang lên. Lôi Cương còn chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm nhận được không gian thất hành nhanh chóng lớn lên. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn nhất thời đau đớn đến không thể chịu nổi, cơ hồ chỉ muốn ngất đi.
Thân thể của Lôi Cương cùng lúc đó cũng lớn lên nhanh chóng. Rào ngăn cách các không gian có trong mỗi một phần cơ thể của hắn cùng lúc bị nghiền nát. Cuối cùng, thân thể Lôi Cương hóa thành một cái vòng tròn, lơ lửng trong hư không.
Trận pháp đã sắp hoàn toàn tan biến chợt dừng lại. Một trận pháp khổng lồ mới lần nữa lại chiếm lấy hư không bao la, giống y như trận pháp lúc trước.
Không biết đã qua bao lâu.
Tại một nơi nào đó trong hư không bao la chợt vang lên một giọng nói rất nhỏ.
-Ta không chết ư? Đây là nơi nào?
Theo giọng nói vang lên, một thân ảnh từ từ hiện ra. Từ hình dáng người này thì hắn rõ ràng chính là Lôi Cương.
-Nơi này là chỗ nào?
Lôi Cương nhìn quanh bốn phía, lại nhìn thân thể của chính mình. Nháy mắt, hắn ngây dại, lẽ nào mọi chuyện lúc trước đều là mơ sao?
-Ha ha, lão tam, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi.
Ngay lúc Lôi Cương còn đang kinh ngạc, một tiếng cười sang sảng đã vang lên bên tai Lôi Cương. Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn phía sau. Vừa thấy bóng người sau lưng, Lôi Cương đã giật mình, nhất thời cảnh giác. Người này có dáng dấp giống hệt với Thiên Uy.
Lôi Cương càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra phía sau người thanh niên tóc tím này có một cây đại thụ cao chọc trời. Từ cái cây này phát ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ. Dưới cây đại thụ là một người thanh niên tóc bạc đang ngồi xếp bằng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, người này chợt mở mắt. Lôi Cương chợt cảm nhận được mắt mình đau đớn, linh hồn chợt run lên.
-Hoan nghênh ngươi, lão tam.
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ miệng thanh niên tóc bạc. Cả không gian dường như xuất hiện vô số thanh kiếm chạm nhau kêu leng keng.
-Các ngươi rốt cuộc là ai?
Lôi Cương khiếp sợ thấp giọng nói.
-Cùng người thân của ngươi đoàn tụ đi thôi. Đến thời điểm, lão nhị sẽ đến đón ngươi. Ta đã đợi ngày này lâu lắm, lâu lắm rồi. Đã đến lúc ngươi đến đó rồi.
Người thanh niên tóc bạc chợt lẩm bẩm nói. Y vung tay lên, Lôi Cương vẫn còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện biến mất.
HẾT
Lời tác giả: Hai người này là ai? Lão Hán để cho mọi người cùng suy đoán, cũng biết đâu, sau này mọi người sẽ có cơ hội biết được. Kết thúc này cũng có thể được coi như là chưa hoàn thành, đây cũng là điều lão Hán hoàn toàn không muốn. Nhân đây, lão Hán cũng muốn gửi một lời xin lỗi đến các độc giả đã thất vọng về Thể tôn: Đã làm mọi người thất vọng rồi. Ta xin lỗi.