Cảm nhận hơi ấm của những giọt máu tươi phun lên mặt khiến cho Lôi Cương xúc động, nhìn chằm chú về phía bóng người đỏ như lửa đang chắn trước mặt cùng với gương mặt trắng bệch. Thân thể quyến rũ đó đột ngột bị một bàn tay đâm thủng. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng đầy sự phức tạp đang nhìn mình từ từ trở nên vững vàng.
- Ngươi...lại nợ ta một mạng.
Hỏa Hiết nở nụ cười một cách thê thảm, giống như đóa hoa kiều diễm trong nháy mắt trở nên tàn lụi khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy chán nản. Nhìn khuôn mặt của Hỏa Hiết mà lòng Lôi Cương đau như cắt.
Trong tích tắc đó, thời gian giống như dừng lại. Hỏa Hiết nhìn Lôi Cương với ảnh mắt thê thảm còn hắn thì nhìn nàng, gương mặt dính máu trở nên dữ tợn.
- Tại sao? Chỉ vì muốn ta phải nợ một mạng thôi sao?
Âm thanh của Lôi Cương trở nên khàn khàn.
- Ta...ta cũng không biết. Ta...ta không muốn thấy ngươi chết. Ngươi...ngươi nhớ kỹ là vẫn nợ ta một cái....
Âm thanh của Hỏa Hiết đột nhiên dừng lại. Hai mắt nàng nhắm chặt, đầu gục xuống.
- Tại sao? Tại sao? A a a!
Ngu Thắng rít lên đầy phẫn nộ và không cam lòng. Nét mặt y ửng hồng liên tục gào lên. Y từ từ rút nhẹ tay phải mà toàn thân run rẩy. Từ trong đôi mắt chợt chảy ra một giọt máu. "Tự tay giết người mà mình yêu thương, sự đau đớn đó đủ khiến cho người ta gục ngã".
Một tiếng động chợt vàng lên, ngay lập tức thân mình của Ngu Thắng từ từ mờ dần rồi biến mắt. Trong khoảng thời gian đó, cặp mắt đỏ tươi của y vẫn luôn nhìn Lôi Cương chằm chằm.
Không còn bàn tay của Ngu Thắng đỡ lấy, Hỏa Hiết từ từ khuỵu xuống, máu tươi chảy ra ròng ròng. Lôi Cương đột nhiên sực tỉnh, vội vàng ôm lấy nàng. Cảm nhận được sự sống của Hỏa Hiết đang từ từ mất đi, Lôi Cương cảm thấy vô cùng lo lắng, liên tục rót nội kình, cương khí vào trong cơ thể của nàng.
Vào lúc này, trong lòng của Lôi Cương đầy sóng gió. Hắn vẫn cho rằng, trên thế giới này, ngoại trừ ca ca có thể chết vì mình ra thì không còn có người nào khác. Vậy mà lúc này hành động của Hỏa Hiết lại khiến cho Lôi Cương...
- Không thể chết! Ngươi không thể chết.
Lôi Cương liên tục lẩm bẩm. Đột nhiên thân mình y khẽ run một cái rồi ôm Hỏa Hiết nhanh chóng chạy về phía thành Ngu Thắng.
Gã nho sinh còn lại ngây người, khiếp sợ đứng trong không trung. Lúc này, chân tay của y luống cuống khi thấy bảng cao thủ chỉ trong một lần đã chết hết bốn người. Mà thế lực của bốn người đó ở trong Cấm Cương không hề yếu hơn Ngu Thắng. Hơn nữa, bây giờ, Ngu Thắng đã rời khỏi Cấm Cương vậy thì mình... Gã nho sinh rùng mình một cái rồi hóa thành một cái bóng biến mất.
Đám người tu luyện đứng từ xa nhìn xem đều có thể cảm nhận được một làn khí thế khủng bố đang ầm ầm lan tới. Một gợn sóng tản ra khiến cho rất nhiều người tu luyện có tu vi thấp tái mặt. Tất cả đều có thể thấy được một gã áo đen đang chạy tới như điên. Nhìn thấy điều đó, bọn họ đều run người nhưng khi nhận ra có một cái bóng màu đỏ trong lòng người áo đen, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Lôi Cương ôm Hỏa Hiết chạy thẳng tới tiểu Vạn Tượng các. Trên đường, đám người tu luyện tự động tránh sáng một bên.
Đám người tu luyện hết nhìn theo Lôi Cương rồi lại nhìn về phía trận đại chiến. Chờ đợi rất lâu mà vẫn không có người chạy tới, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Có người tu luyện lớn gan liền bay tới đó. Đã có người dẫn đầu lập tức liền có người bám theo sau.
- Phúc Lộc!
Lôi Cương ôm Hỏa Hiết vọt vào trong phòng đấu giá liền gào lên. Âm thanh của hắn khiến cho Phúc Lộc đang kiểm kê vật phẩm giật mình vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy Lôi Cương toàn thân đầy máu, nét mặt dữ tợn mà y cảm thấy kinh ngạc.
- Phúc Lộc! Ở đây của ngươi có Sinh Tử đan hay không?
Lôi Cương trừng mắt quát ầm lên. Lôi Cương nghĩ tới Sinh Tử đan là do lần trước khi bị Khải Chấn dẫm gần như nét toàn thân, sau khi nuốt nó liền nhanh chóng hồi phục.
- Sinh Tử đan? Trung phẩm Sinh Tử đan cấp bốn?
Phúc Lộc ngơ ngác hỏi lại. Nhưng khi nhìn thấy bóng người đỏ như lửa trong lòng Lôi Cương cùng với vết thương ghê người, Phúc Lôc cảm thấy run rẩy.
Y thầm hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Đúng! Là Sinh Tử đan.
Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng.
Phúc Lộc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Sinh Tử đan là trung phẩm linh đan cấp bốn. Ở đây ta không có...
Lôi Cương như bị sét đánh, sững sờ đứng đó. Thân thể hắn run lẩy bẩy nhìn Hỏa Hiết đã gần chết mà cảm thấy đau đớn. "Chẳng lẽ mình phải nhìn nàng chết hay sao?"
Phúc Lộc nhìn Hỏa Hiết chằm chằm, nhanh chóng suy nghĩ. Đột nhiên, ánh mắt y sáng ngời rồi lên tiếng:
- Nếu như có thể giữ được thần hồn của Hỏa Hiết không mất thì vẫn còn có cách chữa trị. Nhưng bây giờ...
Lôi Cương như nắm được một cái cọc liền vội vàng lên tiếng:
- Nói đi.
- Hỏa Hiết gần như đã mất mạng, lúc này thần hồn cũng đã tan rã. Nếu có thể giữ được cùng với Đại Hoàn đan thì có thể từ từ chữa trị.
Phúc Lộc lên tiếng nói. Nhưng trong lòng y lại đang tự hỏi tại sao lại thế này? Ngu Thắng đâu? Chẳng phải y luôn ở bên cạnh Hỏa Hiết hay sao?
Lôi Cương giật mình, thấp giọng nói:
- Cho ta một căn phòng yên tĩnh và Đại Hoàn đan. Nhanh.
Phúc Lộc biết chuyện nghiêm trọng vội vàng lấy trong giới chỉ ra một lọ Đại Hoàn đan đưa cho Lôi Cương. Sau đó, y nhanh chóng, đưa Lôi Cương vào sâu trong phòng đấu giá, tới một tiểu viện hẻo lánh. Sau khi mở cửa phòng, y liền nói:
- Đây là chỗ mà ta tu hành. Không ai biết....
Còn chưa kịp nói xong, y đã thấy cửa phòng đóng lại do Lôi Cương đã ôm Hỏa Hiết vào bên trong. Y chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ rồi bỏ đi mà hỏi thăm tin tức.
Lúc này, thành Ngu Thắng đã trở nên ầm ĩ, bất cứ chỗ nào cũng có người tu luyện đứng bàn tán.
- Tất cả đã chết. Mấy người đứng đầu bảng cao thủ chết toàn bộ.
Đám người tu luyện khiếp sợ bàn tán với nhau.
Sau khi những người tu luyện tới chỗ xảy ra đại chiến, nhìn mặt đất đầy những mảnh thịt vụn cùng với những gì nhìn thấy trước đó mà cả đám ngây người, ánh mắt chết lặng.
Đám người tu luyện đều thấy được những người tham dự trận đại chiến trước đó. Vì vậy mà bây giờ nhìn thấy trên mặt đất đầy thịt vụn cùng với những thanh linh khí mà cả đám khiếp sợ, không thể tin được rằng Ám Di, Ma Chiến, Dực Thiên cùng với người đứng thứ bảy trên bảng cao thủ là Đao Lập chết hết. Mà Ngu Thắng cũng không thấy bóng dáng. Tuy nhiên khi nghĩ tới việc trong lần đấu giá, Ngu Thắng có được Phá Anh đan, đám người tu luyện liền đoán rằng y đã đột phá mà rời khỏi Cấm Cương.
Tin tức Dực Thiên, Ma Chiến bị chết nhanh chóng lan khắp cả Cấm Cương. Hai người đó cũng là thành chủ của hai ngôi thành lớn khác vì vậy mà thành Dực Thiên và thành Ma Chiến liền xuất cao thủ tới thành Ngu Thắng.
Sóng gió nổi lên trong Cấm Cương nhưng Lôi Cương lại không hề hay biết. Lúc này, Lôi Cương mạnh mẽ bức thần hồn của mình ra khỏi Nê Hoàn cung. Sau vài lần khiến cho đầu của hắn choáng váng tuy nhiên hắn vẫn cắn răng cố gắng. Hỏa Hiết gần như không thể chịu nổi nữa. Mà nghĩ tới nụ cười thê lương của nàng, tim Lôi Cương như bị ai đó cứa một nhát.
- A!
Một tiếng thét chợt vang lên trong tiểu viện. Từ vị trí Đan Điền của Lôi Cương từ từ bay lên một quả cầu bốn màu. Quả cầu đó liên tục xoay tròn trong không trung. Đây chính là thần hồn của Lôi Cương. Ngay lập tức, hắn cắn răng, chui vào trong bụng Hỏa Hiết, tiến vào trong Nê Hoàn cung. Lúc này, thần hồn của Hỏa Hiết nhỏ vô cùng. Có lẽ không tới một canh giờ, toàn bộ thần hồn của nàng sẽ biến mất.
Điều khiến cho Lôi Cương kinh ngạc đó là sau khi thần hồn của hắn chui vào trong Nê Hoàn cung của Hỏa Hiết, thần hồn của nàng run sợ một lúc mới chạm vào thần hồn của Lôi Cương. Sau khi cả hai chạm vào nhau, thần hồn bé nhỏ của Hỏa Hiết từ từ mạnh lên, giống như thần hồn bốn màu của Lôi Cương chính là thuốc bổ. Không biết có phải cảm nhận được suy nghĩ của Lôi Cương hay không mà thần hồn bốn màu của hắn cũng không nuốt thần hồn của Hỏa Hiết, để mặc cho thần hồn của nàng quấn lấy.
Rất lâu, sau khi thần hồn của Hỏa Hiết lớn tới một mức độ nhất định, thần hồn của Lôi Cương nhanh chóng rút lui. Sau khi trở lại trong cơ thể, Lôi Cương yếu ớt mở mắt. Hắn mở bình ngọc lấy một viên Đại Hoàn đan bỏ vào miệng của Hỏa Hiết. Lúc này, Hỏa Hiết không có ý thức thì làm sao mà có thể nuốt. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi cúi đầu, dùng đầu lưỡi của mình mà đẩy Đại Hoàn đan vào trong.
Ngay sau đó, hắn ngồi xuống để hồi phục. Sau khi hồi phục xong, hắn lại thử buộc thần hồn ra khỏi Nê Hoàn cung nhưng chợt phát hiện cơ bản không thể làm được. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, liên tục rót nội kình vào trong cơ thể của nàng.
dưới tác dụng của Đại Hoàn đan, vết thương trên người Hỏa Hiết từ từ co lại.
Điều này khiến cho Lôi Cương từ từ thở phào nhẹ nhõm.