Mặc dù rất hạnh phúc vì biết người mà nàng ngày đêm thương nhớ cũng yêu nàng thế nhưng việc khiến nàng quan tâm hơn hết hiện này là tình trạng sức khỏe của Mạc Phúc. Hắn ngày một yếu hơn, Đoạt mệnh thất tử đúng như tên gọi của nó, nó như đoạt đi bốn phần sinh mạng của hắn. Toàn thân hắn nóng như lửa nằm trong vòng tay nàng run rẩy vì lạnh. Nhiễm lạnh từ dòng nước khiến hắn phát sốt nhưng lại run lên vì lạnh.
Sinh mệnh của hắn mỏng manh đến nỗi khiến cho nàng sợ hãi, chỉ một cơn cảm lạnh thông thường cũng khiến hắn trở nên hấp hối. Quỷ y người mang y thuật cao bậc nhất thiên hạ cũng ngày đêm túc trực bên cạnh chăm sóc cho hắn. Vất vả lắm ông mới có thê giành hắn từ quỷ môn quan trở về.
Tâm trí nàng trơ nên rối loạn và yếu đuối khi nghĩ nàng sẽ mất hắn nên đã cầu cứu đến phụ thân và hiện giờ thì thật đau đầu bởi vì ông thật sự đến.
- Huynh bận trăm công nghìn việc mà còn tới thật là ngại quá.
Mĩ Khiết Ngọc trừng mắt nhìn kẻ vừa ngàn dặm xa xôi từ biên cương gấp gáp trở về.
- Tiểu tế nhà ta đương nhiên là ta phải lo lắng nha. Ta thăm hắn hăn là không phiền đếm muội đi.
Hừm tưởng lão muốn đến đây lắm sao, nếu không phải vì thương yêu thằng con rể này thì hắn còn lâu mới gặp sư muội cứng đầu này.
- Thật ngại quá huynh đến thì là khách đương nhiên là phiền rồi.
Mĩ khiết Ngọc bộ dáng tức giận nói, bà là không thể tha thứ cho lão năm đó nếu lão không bảo Mạc Phúc đền xen vào kế hoạch chuyên vận của bà hẳn là đứa con này mạng sống sẽ không vì thế mà mỏng manh nhưu thế.
- Hừ muội tưởng ta là đã hết giận muội rồi sao. Ta đã bảo muội hãy tin ta thế nhưng muội xem, nếu không phải vì muội nóng vội mà hại Phúc Nhi ra nông nỗi này hay sao ?
- Huynh còn dám nói, nếu không phải do huynh kêu nó tới tìm muội nó sẽ rơi vào càng khôn chuyển vận của muội sao ?
- Muội nghĩ muội thật sự cao tay đến mức dừng được càng khôn sao ? nếu không phải ta dùng phù chú định hồn giữ mạng cho Phúc nhi, dùng nửa mạng của con rể nhà ta cứu về mạng của muội muội còn ngồi đây cãi nhau với ta sao ?
- Huynh …, ta nhờ huynh xen vào sao ? Nếu không phải do huynh Phúc nhi nhà ta mất nửa mạng sao ? Ta khi nào thì nhờ huynh cứu ta chứ ?
- Ta chẳng phải từng nói ta sẽ nghĩ cách sao, sao không thể tin tưởng ta?
- Chuyện của gia đình ta ta không muốn huynh bị lôi vào.
Bà là không muốn thiếu hắn cái ân tình khó trả.
- Ồ Muội là người thân của ta sao ta có thể không lo
- Ta khi nào trở thành tiểu muội nhà huynh, người thân nhà huynh? Chúng ta có cùng huyết thống sao ? Ta thật không nhớ mọc đâu ra ông anh.
- Hai người làm ơn thôi đi, già cả rồi mà cứ như trẻ con cả vậy. Mạc Phúc con luyện Đoảng mệnh thất hồn sao ?
Quý Thanh Dã nhè nhẹ hỏi kẻ vừa tinh lại trên giường bệnh kia.
- Sao ? Nói vậy thằng bé ngày càng yếu hơn là do luyện loại võ công đoạt mệnh đó ?
Mĩ Khiết Ngọc rít lên giận dữ. Nhìn phu quân bà chẳng chút phản ứng sửng sốt gì có ve như vừa biết chuyện khiến bà càng tức giận hơn, là cha hắn giúp hắn che giấu bà Hừ Thiệu Mạc Du hắn rồi sẽ không thể yên với bà nha.
- Muội xem làm mẹ mà còn không rõ tình trạng của con mình. Mạc Phúc, con là luyện vào Đoạt Mệnh thất hồn rồi đi, ta đoán ít nhất nó cũng luyện được đến tam tử rồi.
- Tứ tử…
Thiệu Mạc Phúc trên giường bệnh thiều thào, hắn hiện giờ đến nói chuyện cũng rất mệt nha, bọn họ còn kéo vào trong này gây gỗ cũng thật là…
- Tứ tử, con điên rồi sao con có biết luyện hết bảy cửa tử đó con có thể sẽ mất mạng không ?
Mĩ Khiết Ngọc trợn tròn mắt dữ tợn nhìn hắn, là vì bà đã lấy mất của hắn nửa mạng sống nên hắn muốn tìm đường chết có phải không. Sao hắn có thể đối xử với bà như thế kia chứ có phải muốn bà day dứt đến hết kiếp này hay không ?
- Con luyện đến Tứ tử hẳn đã thông cửa tử thứ tư rồi ?
Trầm Thiên ở một bên nhìn sắc diện hắn mà nói.
- Phải, con sẽ không tiếp tục nữa. vì con không còn tự tin buông bỏ mạng sống của mình mà không chút vướng bận nữa.
Hắn là yêu tiểu thê tử của hắn mất rồi. Lưu luyến nàng khiến hắn đổi ý.
- Con phải tiếp tục nếu không con cũng sẽ không thể sống được bao lâu với tình trạng như hiện giờ.
Trầm Thiên ở một bên nói như thể chỉ như đọc một cuốn sách không nên bỏ dở hết sức nhẹ nhàng khiến Mĩ Khiến Ngọc tức nổi đom đóm mắng
- Trầm Thiên Huynh là đang khuyên nhi tử của ta đi vào cửa tử sao ?
Vứa nói Mĩ Khiết Ngọc vừa vung chưởng đánh về phía Trầm Thiên. Dù là huynh muội bao năm qua nhưng bà vẫn mãi không thể biết hắn nghĩ gì. Có lẽ cũng bởi thế mà tình cảm của bà và hắn cũng chỉ có thể dừng được ở mức ngưỡng mộ thôi. Khi yêu Mạc Du bà mới nhận ra khác biệt trong đó.
- Muội nên nhờ hắn cũng là con rể của ta, ta cũng không muốn con gái ta trở thành quá phụ huống hồ nửa mạng của hắn là do ta lấy đi, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nói rồi lão ôm lấy Mạc Phúc biến mất, bỏ lại cho mọi người một cái hẹn nửa năm.
- Ta để lại Nhã nhi nhà ta làm thế chấp. Nửa năm sau kêu nó đến Vân Mộng Chức đón tướng công về.
- Này…..Nhã Nhi cũng là con dâu nhà muội mà, huynh gả con gái rồi làm gì còn con gái mà thế chấp chứ hả ?
Mĩ Khiết Ngọc gọi với theo bóng Trầm Thiên đã xa dần, bà có thể không tin vào quẻ bói của mình nhưng chắc hẳn là luôn tin tưởng hai vị sư huynh này. Nhìn về phía phu quân đang tính chuồn êm kia Mĩ Khiết Ngọc là nhanh hơn một bước chặn trước mặt hắn nở nụ cười nguy hiểm.
- Chàng là tính bỏ chạy sao ?
Dám giấu bà chuyện quan trong như thế hắn hẳn là nên nhìn trước hậu quả mới phải.
Mặc dù rất hạnh phúc vì biết người mà nàng ngày đêm thương nhớ cũng yêu nàng thế nhưng việc khiến nàng quan tâm hơn hết hiện này là tình trạng sức khỏe của Mạc Phúc. Hắn ngày một yếu hơn, Đoạt mệnh thất tử đúng như tên gọi của nó, nó như đoạt đi bốn phần sinh mạng của hắn. Toàn thân hắn nóng như lửa nằm trong vòng tay nàng run rẩy vì lạnh. Nhiễm lạnh từ dòng nước khiến hắn phát sốt nhưng lại run lên vì lạnh.
Sinh mệnh của hắn mỏng manh đến nỗi khiến cho nàng sợ hãi, chỉ một cơn cảm lạnh thông thường cũng khiến hắn trở nên hấp hối. Quỷ y người mang y thuật cao bậc nhất thiên hạ cũng ngày đêm túc trực bên cạnh chăm sóc cho hắn. Vất vả lắm ông mới có thê giành hắn từ quỷ môn quan trở về.
Tâm trí nàng trơ nên rối loạn và yếu đuối khi nghĩ nàng sẽ mất hắn nên đã cầu cứu đến phụ thân và hiện giờ thì thật đau đầu bởi vì ông thật sự đến.
- Huynh bận trăm công nghìn việc mà còn tới thật là ngại quá.
Mĩ Khiết Ngọc trừng mắt nhìn kẻ vừa ngàn dặm xa xôi từ biên cương gấp gáp trở về.
- Tiểu tế nhà ta đương nhiên là ta phải lo lắng nha. Ta thăm hắn hăn là không phiền đếm muội đi.
Hừm tưởng lão muốn đến đây lắm sao, nếu không phải vì thương yêu thằng con rể này thì hắn còn lâu mới gặp sư muội cứng đầu này.
- Thật ngại quá huynh đến thì là khách đương nhiên là phiền rồi.
Mĩ khiết Ngọc bộ dáng tức giận nói, bà là không thể tha thứ cho lão năm đó nếu lão không bảo Mạc Phúc đền xen vào kế hoạch chuyên vận của bà hẳn là đứa con này mạng sống sẽ không vì thế mà mỏng manh nhưu thế.
- Hừ muội tưởng ta là đã hết giận muội rồi sao. Ta đã bảo muội hãy tin ta thế nhưng muội xem, nếu không phải vì muội nóng vội mà hại Phúc Nhi ra nông nỗi này hay sao ?
- Huynh còn dám nói, nếu không phải do huynh kêu nó tới tìm muội nó sẽ rơi vào càng khôn chuyển vận của muội sao ?
- Muội nghĩ muội thật sự cao tay đến mức dừng được càng khôn sao ? nếu không phải ta dùng phù chú định hồn giữ mạng cho Phúc nhi, dùng nửa mạng của con rể nhà ta cứu về mạng của muội muội còn ngồi đây cãi nhau với ta sao ?
- Huynh …, ta nhờ huynh xen vào sao ? Nếu không phải do huynh Phúc nhi nhà ta mất nửa mạng sao ? Ta khi nào thì nhờ huynh cứu ta chứ ?
- Ta chẳng phải từng nói ta sẽ nghĩ cách sao, sao không thể tin tưởng ta?
- Chuyện của gia đình ta ta không muốn huynh bị lôi vào.
Bà là không muốn thiếu hắn cái ân tình khó trả.
- Ồ Muội là người thân của ta sao ta có thể không lo
- Ta khi nào trở thành tiểu muội nhà huynh, người thân nhà huynh? Chúng ta có cùng huyết thống sao ? Ta thật không nhớ mọc đâu ra ông anh.
- Hai người làm ơn thôi đi, già cả rồi mà cứ như trẻ con cả vậy. Mạc Phúc con luyện Đoảng mệnh thất hồn sao ?
Quý Thanh Dã nhè nhẹ hỏi kẻ vừa tinh lại trên giường bệnh kia.
- Sao ? Nói vậy thằng bé ngày càng yếu hơn là do luyện loại võ công đoạt mệnh đó ?
Mĩ Khiết Ngọc rít lên giận dữ. Nhìn phu quân bà chẳng chút phản ứng sửng sốt gì có ve như vừa biết chuyện khiến bà càng tức giận hơn, là cha hắn giúp hắn che giấu bà Hừ Thiệu Mạc Du hắn rồi sẽ không thể yên với bà nha.bg-ssp-{height:px}
- Muội xem làm mẹ mà còn không rõ tình trạng của con mình. Mạc Phúc, con là luyện vào Đoạt Mệnh thất hồn rồi đi, ta đoán ít nhất nó cũng luyện được đến tam tử rồi.
- Tứ tử…
Thiệu Mạc Phúc trên giường bệnh thiều thào, hắn hiện giờ đến nói chuyện cũng rất mệt nha, bọn họ còn kéo vào trong này gây gỗ cũng thật là…
- Tứ tử, con điên rồi sao con có biết luyện hết bảy cửa tử đó con có thể sẽ mất mạng không ?
Mĩ Khiết Ngọc trợn tròn mắt dữ tợn nhìn hắn, là vì bà đã lấy mất của hắn nửa mạng sống nên hắn muốn tìm đường chết có phải không. Sao hắn có thể đối xử với bà như thế kia chứ có phải muốn bà day dứt đến hết kiếp này hay không ?
- Con luyện đến Tứ tử hẳn đã thông cửa tử thứ tư rồi ?
Trầm Thiên ở một bên nhìn sắc diện hắn mà nói.
- Phải, con sẽ không tiếp tục nữa. vì con không còn tự tin buông bỏ mạng sống của mình mà không chút vướng bận nữa.
Hắn là yêu tiểu thê tử của hắn mất rồi. Lưu luyến nàng khiến hắn đổi ý.
- Con phải tiếp tục nếu không con cũng sẽ không thể sống được bao lâu với tình trạng như hiện giờ.
Trầm Thiên ở một bên nói như thể chỉ như đọc một cuốn sách không nên bỏ dở hết sức nhẹ nhàng khiến Mĩ Khiến Ngọc tức nổi đom đóm mắng
- Trầm Thiên Huynh là đang khuyên nhi tử của ta đi vào cửa tử sao ?
Vứa nói Mĩ Khiết Ngọc vừa vung chưởng đánh về phía Trầm Thiên. Dù là huynh muội bao năm qua nhưng bà vẫn mãi không thể biết hắn nghĩ gì. Có lẽ cũng bởi thế mà tình cảm của bà và hắn cũng chỉ có thể dừng được ở mức ngưỡng mộ thôi. Khi yêu Mạc Du bà mới nhận ra khác biệt trong đó.
- Muội nên nhờ hắn cũng là con rể của ta, ta cũng không muốn con gái ta trở thành quá phụ huống hồ nửa mạng của hắn là do ta lấy đi, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nói rồi lão ôm lấy Mạc Phúc biến mất, bỏ lại cho mọi người một cái hẹn nửa năm.
- Ta để lại Nhã nhi nhà ta làm thế chấp. Nửa năm sau kêu nó đến Vân Mộng Chức đón tướng công về.
- Này…..Nhã Nhi cũng là con dâu nhà muội mà, huynh gả con gái rồi làm gì còn con gái mà thế chấp chứ hả ?
Mĩ Khiết Ngọc gọi với theo bóng Trầm Thiên đã xa dần, bà có thể không tin vào quẻ bói của mình nhưng chắc hẳn là luôn tin tưởng hai vị sư huynh này. Nhìn về phía phu quân đang tính chuồn êm kia Mĩ Khiết Ngọc là nhanh hơn một bước chặn trước mặt hắn nở nụ cười nguy hiểm.
- Chàng là tính bỏ chạy sao ?
Dám giấu bà chuyện quan trong như thế hắn hẳn là nên nhìn trước hậu quả mới phải.