Sau khi trải qua Thất tử, luyện thông Đoảng mệnh thất hồn hắn như thay da đổi thịt, không những thân thể tìm về nửa mạng sống còn có thân thủ nhẹ như én nhanh nhẹn hiếm người bì kịp. Thế nhưng sau khi xuất quan hắn không hề thấy thê tử nghênh đón như sự trông chờ của hắn mà chì thấy cha, nương cùng huynh trưởng.
Mạc Phúc nhìn trước ngó sau xem liệu có bỏ sót ngõ ngóc nào nàng có thể nấp hay không nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng. Nhìn hắn nhấp nhỏm không yên rồi lại tỏ ra thất vọng Mĩ Khiết Ngọc thở dài nhẹ giọng nói :
- Hai hôm trước con bé đổ bệnh… Tội nghiệp…
Chỉ nghe đến đó hắn lao ra như tên bắn chạy về độc Cốc để có thể thấy nàng, nàng đổ bệnh hẳn là rất khó chịu, đã hơn nửa năm rồi hắn không gặp nàng, nhớ mong khiến cho cước bộ hắn ngày một nhanh hơn mong được gặp nàng. Thế nhưng đẩy của bước vào thì thứ hắn đối diện là căn phòng trống lạnh. Hắn vội vàng bắt lấy một hầu gái trong Cốc gặn hỏi :
- Nhị thiếu Phu nhân đâu ?
- Dạ…Dạ…Nàng ấy đi rồi.
- Đi… Nàng ấy chẳng phải là đang ốm sao ? Nói cho rõ….
Hắn hằn giọng trừng mắt với nha hoàn trong cốc.
- Bệnh của Nhị thiếu Phu nhân là tối qua đột nhiên trở nặng nên sáng nay đã đi…đi…
- Nàng là rời bỏ ta mà đi như vậy sao ?
Mạc Phúc thả tay nha đầu kia đang bị hắn dọa mà nói năng lắp bắp lộn xộn kia ra ngã ngồi trên đất lẩm bẩm như kẻ mất trí.
- Ai rời bỏ chàng hả ? Chàng có thể đừng chạy nhanh quá không thiếp vì bị cảm nên sáng nay đi trễ hơn mọi người thôi tới nơi thì mọi người nói chàng là chạy về nhà rồi làm…thiếp đuổi theo hụt cả hơi…
Nàng vừa nói vừa thở dốc.
- Nhã Nhi…
Hắn chạy đến ôm chầm lấy nàng vui mừng còn hơn nhặt được vàng. Thật là biết dọa chết người ta mà thế mà hắn cứ tưởng rằng sẽ không thể gặp lại nàng nữa.
- Nhã Nhi, nàng mập lên nha.
- Ngốc ạ thiếp là có hài tử bốn tháng rồi.
- Là hài tử, làm thế nào ?
Hắn nhớ là hắn và nàng còn chưa có động phòng nha.
- Là khi chàng vào Lục tử thiếp là… khi đó…
Nàng hai má ánh hồng xấu hổ nhắc hắn.
- Vậy ra đó không phải mơ mà thật sự là nàng sao ?
Hắn cừ nghĩ mình nằm mơ kia chứ.
- Cha nói vì cần cho việc thông tử nên gọi thiếp đến…
Nàng đỏ mặt giải thích…
- Vậy hài tử sẽ không bị ảnh hưởng chứ ?
Hắn là lo lắng hại đến hài tử nha.
- Không sao, Quý thúc bảo đảm sẽ không việc gì.
Nàng cười ngọt ngào hạnh phúc. Mạc Phúc đưa tay ôm lấy thê tử vào lòng hắn gặp được nàng có lẽ là do phúc từ kiếp trước tích được. Suốt khoảng thời gian qua nàng luôn là lý do giúp hắn đương đầu với ba của tử còn lại. Nhạc Phụ nói Thất tử hồn thì từ của tử thứ tư kẻ luyên phải có ý chí muốn sống đến tột độ. Khi hắn vào tứ tử thì hắn còn vì vướng bận từ hôn với nàng nên có chút lưu luyến cũng có lẽ nhờ vậy hắn là vượt qua tứ tử mà không mất mạng. Nàng có lẽ đúng là phúc tinh của cuộc đời hắn, hắn sẽ nắm thật chặt nàng cả đời này tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nhìn đôi trẻ âu yếm hạnh phúc Mĩ Khiết Ngọc buông lỏng bờ vai cuối cùng bà cũng có thề tháo gỡ được gánh nặng của mười ba năm qua. Thiệu Mạc Du ôm lấy thê tử hắn xem ra lại nợ tên kia thêm một cái ân tình rồi.
***Hoàn***
Sau khi trải qua Thất tử, luyện thông Đoảng mệnh thất hồn hắn như thay da đổi thịt, không những thân thể tìm về nửa mạng sống còn có thân thủ nhẹ như én nhanh nhẹn hiếm người bì kịp. Thế nhưng sau khi xuất quan hắn không hề thấy thê tử nghênh đón như sự trông chờ của hắn mà chì thấy cha, nương cùng huynh trưởng.
Mạc Phúc nhìn trước ngó sau xem liệu có bỏ sót ngõ ngóc nào nàng có thể nấp hay không nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng. Nhìn hắn nhấp nhỏm không yên rồi lại tỏ ra thất vọng Mĩ Khiết Ngọc thở dài nhẹ giọng nói :
- Hai hôm trước con bé đổ bệnh… Tội nghiệp…
Chỉ nghe đến đó hắn lao ra như tên bắn chạy về độc Cốc để có thể thấy nàng, nàng đổ bệnh hẳn là rất khó chịu, đã hơn nửa năm rồi hắn không gặp nàng, nhớ mong khiến cho cước bộ hắn ngày một nhanh hơn mong được gặp nàng. Thế nhưng đẩy của bước vào thì thứ hắn đối diện là căn phòng trống lạnh. Hắn vội vàng bắt lấy một hầu gái trong Cốc gặn hỏi :
- Nhị thiếu Phu nhân đâu ?
- Dạ…Dạ…Nàng ấy đi rồi.
- Đi… Nàng ấy chẳng phải là đang ốm sao ? Nói cho rõ….
Hắn hằn giọng trừng mắt với nha hoàn trong cốc.
- Bệnh của Nhị thiếu Phu nhân là tối qua đột nhiên trở nặng nên sáng nay đã đi…đi…
- Nàng là rời bỏ ta mà đi như vậy sao ?
Mạc Phúc thả tay nha đầu kia đang bị hắn dọa mà nói năng lắp bắp lộn xộn kia ra ngã ngồi trên đất lẩm bẩm như kẻ mất trí.
- Ai rời bỏ chàng hả ? Chàng có thể đừng chạy nhanh quá không thiếp vì bị cảm nên sáng nay đi trễ hơn mọi người thôi tới nơi thì mọi người nói chàng là chạy về nhà rồi làm…thiếp đuổi theo hụt cả hơi…
Nàng vừa nói vừa thở dốc.
- Nhã Nhi…
Hắn chạy đến ôm chầm lấy nàng vui mừng còn hơn nhặt được vàng. Thật là biết dọa chết người ta mà thế mà hắn cứ tưởng rằng sẽ không thể gặp lại nàng nữa.
- Nhã Nhi, nàng mập lên nha.bg-ssp-{height:px}
- Ngốc ạ thiếp là có hài tử bốn tháng rồi.
- Là hài tử, làm thế nào ?
Hắn nhớ là hắn và nàng còn chưa có động phòng nha.
- Là khi chàng vào Lục tử thiếp là… khi đó…
Nàng hai má ánh hồng xấu hổ nhắc hắn.
- Vậy ra đó không phải mơ mà thật sự là nàng sao ?
Hắn cừ nghĩ mình nằm mơ kia chứ.
- Cha nói vì cần cho việc thông tử nên gọi thiếp đến…
Nàng đỏ mặt giải thích…
- Vậy hài tử sẽ không bị ảnh hưởng chứ ?
Hắn là lo lắng hại đến hài tử nha.
- Không sao, Quý thúc bảo đảm sẽ không việc gì.
Nàng cười ngọt ngào hạnh phúc. Mạc Phúc đưa tay ôm lấy thê tử vào lòng hắn gặp được nàng có lẽ là do phúc từ kiếp trước tích được. Suốt khoảng thời gian qua nàng luôn là lý do giúp hắn đương đầu với ba của tử còn lại. Nhạc Phụ nói Thất tử hồn thì từ của tử thứ tư kẻ luyên phải có ý chí muốn sống đến tột độ. Khi hắn vào tứ tử thì hắn còn vì vướng bận từ hôn với nàng nên có chút lưu luyến cũng có lẽ nhờ vậy hắn là vượt qua tứ tử mà không mất mạng. Nàng có lẽ đúng là phúc tinh của cuộc đời hắn, hắn sẽ nắm thật chặt nàng cả đời này tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nhìn đôi trẻ âu yếm hạnh phúc Mĩ Khiết Ngọc buông lỏng bờ vai cuối cùng bà cũng có thề tháo gỡ được gánh nặng của mười ba năm qua. Thiệu Mạc Du ôm lấy thê tử hắn xem ra lại nợ tên kia thêm một cái ân tình rồi.
Hoàn