Từ ngày chịu thay đại ca hắn tử kiếp của mười năm trước hắn đã không có bất cứ thiết tha gì với cuộc sống này. Rồi khi quyết định giữa sống và chết hắn tự nói với bản thân mình, phải tuyệt đối buông bỏ lưu luyến của bản thân với thế gian này thì hắn mới có thể thanh thản mà đi. Chính vì suy nghĩ ấy hắn phong kín mọi tình cảm của mình với cha, nương cùng ca ca hắn cũng không hề tỏ ra quá thân thiết mà chỉ lành lạnh, hững hờ đối đãi. Hắn cũng không cho phép bản thân mình quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thế nên cuộc sống đó trong mười năm qua là tĩnh mịch cùng lặng lẽ.
Nhưng ngày ra đi mỗi lúc một gần vậy mà hôn sự kia khiến cho hắn rối trí. Hắn càng lên tiếng phản đối cha nương cùng huynh trưởng càng háo hức chuẩn bị khiến hắn như phát điên. Rồi nàng lại một lần nữa bước vào cuộc sống của hắn, khuấy động lên ký ức của hắn về nàng một tiểu cô nương hay khóc cùng tinh nghịch đáng yêu mà hắn cố không nhớ đến. Nàng xuất hiện lộng lẫy động lòng người, vẫn là nụ cười ngây thơ tinh khiết đáng yêu của ngày ấy khiến trái tim hắn không yên ổn. Những giọt nước mắt của nàng cùng những lời lẽ sắc nhọn kiên cường kia như lưỡi dao lướt qua tim hắn. Rồi hắn lại nhìn thấy một Nhã Nhi khác, thùy mị, đoan trang một tài nữ, tất cả đều là nàng.
Nàng dịu dàng nhưng kiên cường lại ngây thơ tinh nghịch đáng yêu cứ thế dần chiếm trọn trái tim hắn đoạt mất tâm tư hắn khiến cho mọi kế hoạch ban đầu của hắn hoàn toàn đảo lộn. Hắn đã yêu nàng mất rồi hắn biết được điều đó và cũng thừa nhận tình cảm ấy. Nàng xinh đẹp, nàng giỏi dang, nàng có một bí mật về một thân phận khác tất cả mọi thứ nàng đều cho hắn biết thế nhưng điều mà hắn tò mò không phải thân phận kia của nàng cũng không phải quan hệ của nàng cùng tên họ Nha kia mà là tình cảm của nàng.
- Nàng vì sao lại gả cho ta ? Nàng xinh đẹp, lại là tài nữ, hẳn là có hàng trăm kẻ muốn cưới nàng làm thê tử. Trái tim hắn như thắt lại đau đớn khi đưa cho nàng nghi vấn lớn nhất hắn luôn muốn biết.
- Nếu là vì thực hiện hôn ước, chẳng phải với thân phận kia của nàng thì tránh khỏi hôn sự này là việc rất dễ dàng ? vậy thì tại sao ? Sao lại đến và khuấy động lòng hắn lên như vậy.
- Là vì ta yêu chàng. Ta học và thay đổi bản thân để trở thành tài nữ cũng vì muốn xứng cùng chàng khi nghe cha ta và nương chàng nói chuyện bà muốn có một tài nữ làm con dâu ta đã cố dùng mọi cách để thành một tài nữ. Mười hai năm trước khi chàng đến Tướng quân phủ cùng cha nương chàng lần đầu chàng đã cứu ta từ một bờ hồ chàng còn nhớ không ?
Hắn nghe nàng hỏi thì khe khẽ gật đầu. Hắn còn nhớ rõ hôm ấy tiểu cô nương hắn cứu ấy ôm chặt lấy hắn khóc nức nở vì sợ hãi. Hắn phải mất cả buổi dỗ dành nàng nàng mới thôi không khóc nữa, dưới ánh chiều tà nàng nhoen miệng cười với đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt xinh xắn tái nhợt khiến hắn là không thể quên được nụ cười ấy tiểu cô nương ấy. Hai năm sau khi thay huynh trưởng nhận tử kiếp hắn là cố gắng lãng quên gương mặt đó, nụ cười đó và luôn nói với bản thân hắn đối với nàng chỉ là sự quan tâm của huynh trưởng. Nhưng hắn biết đó chỉ là tự dối gạt bản thân vì dường như từ khi ấy hắn là để ý đến nàng rồi.
- Ta từ khi được chàng cứu thì đã thích chàng rất nhiều, vật này chàng tặng ta ta luôn giữ kỹ. Nàng xòe ra trong lòng bàn tay là ngọc bội lung Linh Thạch của hắn đeo cho nàng năm đó bên bờ hồ. Nàng tiến lại gần hắn, nhìn sâu vào đôi mắt kia dùng toàn bộ chân thành của mình nàng thỏ thẻ
- Ta đã cho chàng thấy toàn bộ con người ta rồi, giờ thì đến phiên chàng, bí mật mà chàng là gì ? Đang trong ngọt ngào của hạnh phúc Mạc Phúc bị câu họi kia của nàng khiến hắn phải quay về với thực tại. Hít một hơi thật sâu Sắc mặt hắn trầm xuống
- Nàng khi nào thì biết ?
- Là hôm thiếp cùng chàng ra sau núi ngắm đom đóm. Cả hôm chàng nổi giận sau khi nghe thiếp gảy đàn nữa. Bước chân của chàng là như lướt trên gió ấy rất nhẹ nhàng không giống bước chân của người ốm yếu lâu ngày. Cước bộ đó rất quen mắt nếu đúng như suy đoán của nàng thì nàng là sợ nghe được câu trả lời từ hắn.
- Là vũ đoạn khúc. Hắn thừa nhận, nàng đi lại trên giang hồ lâu như vậy hẳn là có nghe qua đi.
- Chàng là đệ tử của lão già Đoạn Vô Tình Thần Trộm Dạ Vũ ? Nàng dù có đoán biết thế nhưng luôn mong đó không phải là thực.
- Nàng biết sư phụ sao ? Hắn có chút ngạc nhiên, dù biết Diêm Sát Ảnh Điệp đi lại trên giang hồ cũng đã vài năm nhưng không ngờ rằng nàng còn biết cả sư phụ hắn.
- Lão già chết tiệt Đoạn vô Tình Lão ra đây cho ta. Nàng thét lớn giận dữ. Sau tiếng thét lớn của thê tử một lão già đầu tóc trắng phau da dẻ nhăn nhúm xuất hiện.
- Tiểu bảo bối của ta con đừng tức giận, ta thực sự là chỉ muốn giúp thôi. Lão nhìn nàng ngọt ngào dỗ dành với giọng điệu nhịnh bợ.
- Giúp đỡ ? ông biết rõ hậu quả của việc luyện Đoảng mệnh thất hồn còn dám truyền thụ cho chàng ? Kẻ luyện võ công này sẽ mất dần sinh lực cùng sức khỏe vì là loại võ công chí âm chí độc nên sau khi luyện sẽ dần yếu đi thế nhưng thân thể cũng nhẹ nhàng hơn cùng hoạt động được nhanh hơn người bình thường. Vì đặc thù loại võ công này là phải vô tình cùng buông bỏ sống chết của bản thân mới có thể luyện được nếu không sẽ có tình trạng giống như lão, tẩu qua nhập ma khiến cho thân thể như một lão già dù chỉ mới bốn mươi tuổi. Nếu luyện vào tầng cuối cùng thì sinh mệnh có thể sẽ bị đe dọa .
- Tiểu đệ tử, việc dỗ thê tử ta giao lại cho con. Ta chạy trước…Vừa nói lão vừa ba chân bốn cẳng chạy như bay lão là sợ nhất Nhã Nhi của lão nổi giận nha. Rất đáng sợ…
- Chàng có biết hậu quả của việc luyện tầng cuối cùng nếu thất bại không ? Nàng mắt ngấn lệ lớn giọng hỏi hắn.
- Ta biết. nhưng nếu ta luyện thành thì bệnh của ta sẽ không còn là trở ngại.
- Nhưng rủi ro quá lớn. Nếu chàng chết, cha, nương cùng đại ca chàng sẽ cảm thấy thế nào. Còn thiếp nữa… Nàng là không nén nổi đau lòng hỏi hắn, sao hắn có thể đem mạng sống ra đánh cuộc như thế mà không nghĩ đến những người bên cạnh có thể bị tổn thương thế nào khi hắn chết.
- Cha Nương có lẽ cũng sẽ đau lòng nhưng họ còn có đại ca, đại ca còn có đại tẩu, bọn họ rồi sẽ ổn thôi…thời gian qua đi họ sẽ ổn…Hắn nói với giọng điệu lạnh như băng như là không phài đang nói chính mình sẽ chết.
- Vậy còn thiếp, thiếp sẽ thế nào hả… chàng chưa từng nghĩ đến thiếp sao. Lòng nàng như đứt từng đoạn khi thấy hắn hững hờ như vậy với mạng sống của chính mình….
- Ta…Bỗng dưng tim hắn như thắt chặt lại, yêu nàng không nằm trong kế hoạch của hắn. Nếu là trước kia hắn sẽ không do dự mà đẩy nàng ra thật xa vì hắn biết làm thế là tốt cho nàng. Nhưng việc đó giờ lại khiến hắn đau đớn khiến hắn do dự, khiến hắn bối rối. Nước mắt của nàng khiến hắn đau, nàng đau lòng khiến tâm trí hắn rối rắm và nhìn nàng khổ sở khiến hắn như phát điên lên. Nghiến chặt răng hắn giằng miếng ngọc trong tay nàng ném về phía dòng nước đang chảy siết của một con suối rồi quay lưng lại nghe tiếng ngọc rơi vào nước. Siết chặt nắm tay trong tay áo hắn cố ra vẻ lạnh lùng.
- Tình cảm năm đó chỉ là do một mình nàng suy diễn, ta chưa từng hứa hẹn gì cùng nàng. Sống chết của ta cũng không hề liên quan gì đến nàng.
Những câu nói tàn nhãn đó hắn nói ra mà tim như vỡ vụn trong đau đớn thế nhưng hắn biết làm như thế là tốt nhất cho cả hai lúc này.
Từ ngày chịu thay đại ca hắn tử kiếp của mười năm trước hắn đã không có bất cứ thiết tha gì với cuộc sống này. Rồi khi quyết định giữa sống và chết hắn tự nói với bản thân mình, phải tuyệt đối buông bỏ lưu luyến của bản thân với thế gian này thì hắn mới có thể thanh thản mà đi. Chính vì suy nghĩ ấy hắn phong kín mọi tình cảm của mình với cha, nương cùng ca ca hắn cũng không hề tỏ ra quá thân thiết mà chỉ lành lạnh, hững hờ đối đãi. Hắn cũng không cho phép bản thân mình quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thế nên cuộc sống đó trong mười năm qua là tĩnh mịch cùng lặng lẽ.
Nhưng ngày ra đi mỗi lúc một gần vậy mà hôn sự kia khiến cho hắn rối trí. Hắn càng lên tiếng phản đối cha nương cùng huynh trưởng càng háo hức chuẩn bị khiến hắn như phát điên. Rồi nàng lại một lần nữa bước vào cuộc sống của hắn, khuấy động lên ký ức của hắn về nàng một tiểu cô nương hay khóc cùng tinh nghịch đáng yêu mà hắn cố không nhớ đến. Nàng xuất hiện lộng lẫy động lòng người, vẫn là nụ cười ngây thơ tinh khiết đáng yêu của ngày ấy khiến trái tim hắn không yên ổn. Những giọt nước mắt của nàng cùng những lời lẽ sắc nhọn kiên cường kia như lưỡi dao lướt qua tim hắn. Rồi hắn lại nhìn thấy một Nhã Nhi khác, thùy mị, đoan trang một tài nữ, tất cả đều là nàng.
Nàng dịu dàng nhưng kiên cường lại ngây thơ tinh nghịch đáng yêu cứ thế dần chiếm trọn trái tim hắn đoạt mất tâm tư hắn khiến cho mọi kế hoạch ban đầu của hắn hoàn toàn đảo lộn. Hắn đã yêu nàng mất rồi hắn biết được điều đó và cũng thừa nhận tình cảm ấy. Nàng xinh đẹp, nàng giỏi dang, nàng có một bí mật về một thân phận khác tất cả mọi thứ nàng đều cho hắn biết thế nhưng điều mà hắn tò mò không phải thân phận kia của nàng cũng không phải quan hệ của nàng cùng tên họ Nha kia mà là tình cảm của nàng.
- Nàng vì sao lại gả cho ta ? Nàng xinh đẹp, lại là tài nữ, hẳn là có hàng trăm kẻ muốn cưới nàng làm thê tử. Trái tim hắn như thắt lại đau đớn khi đưa cho nàng nghi vấn lớn nhất hắn luôn muốn biết.
- Nếu là vì thực hiện hôn ước, chẳng phải với thân phận kia của nàng thì tránh khỏi hôn sự này là việc rất dễ dàng ? vậy thì tại sao ? Sao lại đến và khuấy động lòng hắn lên như vậy.
- Là vì ta yêu chàng. Ta học và thay đổi bản thân để trở thành tài nữ cũng vì muốn xứng cùng chàng khi nghe cha ta và nương chàng nói chuyện bà muốn có một tài nữ làm con dâu ta đã cố dùng mọi cách để thành một tài nữ. Mười hai năm trước khi chàng đến Tướng quân phủ cùng cha nương chàng lần đầu chàng đã cứu ta từ một bờ hồ chàng còn nhớ không ?
Hắn nghe nàng hỏi thì khe khẽ gật đầu. Hắn còn nhớ rõ hôm ấy tiểu cô nương hắn cứu ấy ôm chặt lấy hắn khóc nức nở vì sợ hãi. Hắn phải mất cả buổi dỗ dành nàng nàng mới thôi không khóc nữa, dưới ánh chiều tà nàng nhoen miệng cười với đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt xinh xắn tái nhợt khiến hắn là không thể quên được nụ cười ấy tiểu cô nương ấy. Hai năm sau khi thay huynh trưởng nhận tử kiếp hắn là cố gắng lãng quên gương mặt đó, nụ cười đó và luôn nói với bản thân hắn đối với nàng chỉ là sự quan tâm của huynh trưởng. Nhưng hắn biết đó chỉ là tự dối gạt bản thân vì dường như từ khi ấy hắn là để ý đến nàng rồi.
- Ta từ khi được chàng cứu thì đã thích chàng rất nhiều, vật này chàng tặng ta ta luôn giữ kỹ. Nàng xòe ra trong lòng bàn tay là ngọc bội lung Linh Thạch của hắn đeo cho nàng năm đó bên bờ hồ. Nàng tiến lại gần hắn, nhìn sâu vào đôi mắt kia dùng toàn bộ chân thành của mình nàng thỏ thẻ
- Ta đã cho chàng thấy toàn bộ con người ta rồi, giờ thì đến phiên chàng, bí mật mà chàng là gì ? Đang trong ngọt ngào của hạnh phúc Mạc Phúc bị câu họi kia của nàng khiến hắn phải quay về với thực tại. Hít một hơi thật sâu Sắc mặt hắn trầm xuống
- Nàng khi nào thì biết ?
- Là hôm thiếp cùng chàng ra sau núi ngắm đom đóm. Cả hôm chàng nổi giận sau khi nghe thiếp gảy đàn nữa. Bước chân của chàng là như lướt trên gió ấy rất nhẹ nhàng không giống bước chân của người ốm yếu lâu ngày. Cước bộ đó rất quen mắt nếu đúng như suy đoán của nàng thì nàng là sợ nghe được câu trả lời từ hắn.
- Là vũ đoạn khúc. Hắn thừa nhận, nàng đi lại trên giang hồ lâu như vậy hẳn là có nghe qua đi.
- Chàng là đệ tử của lão già Đoạn Vô Tình Thần Trộm Dạ Vũ ? Nàng dù có đoán biết thế nhưng luôn mong đó không phải là thực.
- Nàng biết sư phụ sao ? Hắn có chút ngạc nhiên, dù biết Diêm Sát Ảnh Điệp đi lại trên giang hồ cũng đã vài năm nhưng không ngờ rằng nàng còn biết cả sư phụ hắn.bg-ssp-{height:px}
- Lão già chết tiệt Đoạn vô Tình Lão ra đây cho ta. Nàng thét lớn giận dữ. Sau tiếng thét lớn của thê tử một lão già đầu tóc trắng phau da dẻ nhăn nhúm xuất hiện.
- Tiểu bảo bối của ta con đừng tức giận, ta thực sự là chỉ muốn giúp thôi. Lão nhìn nàng ngọt ngào dỗ dành với giọng điệu nhịnh bợ.
- Giúp đỡ ? ông biết rõ hậu quả của việc luyện Đoảng mệnh thất hồn còn dám truyền thụ cho chàng ? Kẻ luyện võ công này sẽ mất dần sinh lực cùng sức khỏe vì là loại võ công chí âm chí độc nên sau khi luyện sẽ dần yếu đi thế nhưng thân thể cũng nhẹ nhàng hơn cùng hoạt động được nhanh hơn người bình thường. Vì đặc thù loại võ công này là phải vô tình cùng buông bỏ sống chết của bản thân mới có thể luyện được nếu không sẽ có tình trạng giống như lão, tẩu qua nhập ma khiến cho thân thể như một lão già dù chỉ mới bốn mươi tuổi. Nếu luyện vào tầng cuối cùng thì sinh mệnh có thể sẽ bị đe dọa .
- Tiểu đệ tử, việc dỗ thê tử ta giao lại cho con. Ta chạy trước…Vừa nói lão vừa ba chân bốn cẳng chạy như bay lão là sợ nhất Nhã Nhi của lão nổi giận nha. Rất đáng sợ…
- Chàng có biết hậu quả của việc luyện tầng cuối cùng nếu thất bại không ? Nàng mắt ngấn lệ lớn giọng hỏi hắn.
- Ta biết. nhưng nếu ta luyện thành thì bệnh của ta sẽ không còn là trở ngại.
- Nhưng rủi ro quá lớn. Nếu chàng chết, cha, nương cùng đại ca chàng sẽ cảm thấy thế nào. Còn thiếp nữa… Nàng là không nén nổi đau lòng hỏi hắn, sao hắn có thể đem mạng sống ra đánh cuộc như thế mà không nghĩ đến những người bên cạnh có thể bị tổn thương thế nào khi hắn chết.
- Cha Nương có lẽ cũng sẽ đau lòng nhưng họ còn có đại ca, đại ca còn có đại tẩu, bọn họ rồi sẽ ổn thôi…thời gian qua đi họ sẽ ổn…Hắn nói với giọng điệu lạnh như băng như là không phài đang nói chính mình sẽ chết.
- Vậy còn thiếp, thiếp sẽ thế nào hả… chàng chưa từng nghĩ đến thiếp sao. Lòng nàng như đứt từng đoạn khi thấy hắn hững hờ như vậy với mạng sống của chính mình….
- Ta…Bỗng dưng tim hắn như thắt chặt lại, yêu nàng không nằm trong kế hoạch của hắn. Nếu là trước kia hắn sẽ không do dự mà đẩy nàng ra thật xa vì hắn biết làm thế là tốt cho nàng. Nhưng việc đó giờ lại khiến hắn đau đớn khiến hắn do dự, khiến hắn bối rối. Nước mắt của nàng khiến hắn đau, nàng đau lòng khiến tâm trí hắn rối rắm và nhìn nàng khổ sở khiến hắn như phát điên lên. Nghiến chặt răng hắn giằng miếng ngọc trong tay nàng ném về phía dòng nước đang chảy siết của một con suối rồi quay lưng lại nghe tiếng ngọc rơi vào nước. Siết chặt nắm tay trong tay áo hắn cố ra vẻ lạnh lùng.
- Tình cảm năm đó chỉ là do một mình nàng suy diễn, ta chưa từng hứa hẹn gì cùng nàng. Sống chết của ta cũng không hề liên quan gì đến nàng.
Những câu nói tàn nhãn đó hắn nói ra mà tim như vỡ vụn trong đau đớn thế nhưng hắn biết làm như thế là tốt nhất cho cả hai lúc này.