Đỉnh đầu chợt truyền tới đau đớn, khiến Thư Lan không nói ra lời, khó khăn gạt lời nói trong miệng.
Đau, như có dao găm sắc bén cắt lên da đầu, Thư Lan biết, đó là móng tay gọn gàng sạch sẽ của Tiêu Lang, không hề dài, nhưng khi hắn dùng lực thì có thể làm cho nàng rất đau, tựa như năm sáu tuổi ấy, Tiêu Lang chải đầu cho nàng, nàng không muốn, liền bị hắn hung hăng quẹt cho một phát ở trên đầu, cũng chảy ra máu. Nàng khóc đi về phía mẫu thân tố cáo, nhưng Tiêu Lang chỉ bày ra bộ mặt áy náy một câu xin lỗi, mẫu thân liền tin hắn.
Lần đó hắn chỉ dùng một ngón tay, lần này lại dùng năm ngón.
Thư Lan bị sợ đến mức không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người rời đi, nhìn bóng dáng của các nàng biến mất ở cửa phòng khách, vì vậy, trong phòng to như vậy, cũng chỉ còn lại có nàng và ác lang kia, thậm chí nàng sợ không dám ngẩng đầu nhìn, bởi vì nàng thật sự là cực sợ đôi con ngươi tàn nhẫn băng lãnh kia.
Nhìn tiểu nha đầu dưới tay mình co rúm lại run rẩy, nhìn lông mi nàng rũ xuống như cánh bươm buớm mấp máy, tức giận trong lòng Tiêu Lang dần dần tản ra.
Buông tay ra, khẽ khom lưng, ôm người được đến trên ghế dài, nhẹ nhàng để nằng nằm ngang.
Thư Lan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một khắc liền bị Tiêu Lang đè lại, nằm trên tấm lụa mềm mại ở trên ghế, nàng trợn to hai mắt, mờ mịt mà khó hiểu nhìn Tiêu Lang bên cạnh, khiếp vía nói: "Ngươi muốn làm gì? Bà ngoại ta rất nhanh sẽ trở lại!"
Tiêu Lang không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng, sau đó, tay phải nâng lên, đặt trên mặt của nàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế non nớt, sống mũi khéo léo cao thẳng, lông mày lá liễu cong cong, sau đó chuyển qua dọc theo đường cong khóe mắt xinh đẹp kia, chậm chậm trượt, sắp đến chiếc cằm thon này thì bỗng chốc dời lên trên, xoa nhẹ môi anh đào\ đầy đặn nở nang, nhẹ nhàng, từng chút từng chút đụng chạm.
Khi hắn giơ tay lên thì Thư Lan lại bị hù nhắm hai mắt lại.
Không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thụ ngón tay hắn ấm áp nhẹ nhàng di động ở trên mặt mình, hơi ngứa chút, lại có điểm tê dại.
Vốn cho là hắn sẽ khi dễ mình, thế nhưng hắn lại chậm chạp không có động tĩnh, chỉ sờ nàng không giải thích được, Thư Lan từ từ tỉnh táo lại, nhưng thật giống như càng khẩn trương, lông mi mịn nhanh chóng mấp máy, rốt cuộc khi Tiêu Lang sờ lên môi của nàng thì mở mắt, "Ngươi làm sao. . . . . ." Không ngờ mới vừa mở miệng, ngón tay Tiêu Lang thật \ đúng lúc rơi vào trong miệng, vừa lúc bị nàng muốn khép lại hàm răng, đầu lưỡi nộn nộn lướt qua đầu ngón tay hắn, truyền đến một loại cảm giác quái dị. Cơ hồ là bản năng, Thư Lan nhanh chóng xoay đầu đi, tránhngón tay của hắn.
Xúc cảm mềm mại kia, cũng trong phút chốc cướp đi lý trí của Tiêu Lang.
Chợt kéo thân thể Thư Lan, một tay nâng đầu của nàng, một tay ở trên mặt của nàng, hướng về đôi môi hồng nộn, cổ họng Tiêu Lang căng thẳng, cúi đầu đè lên.
Răng môi đụng nhau, Thư Lan ô ô giãy giụa, Tiêu Lang sợ kéo người khác tới, vội buông nàng ra, âm thanh khàn khàn nói nhỏ: "Đừng động, ta chỉ là nếm thử một chút, nếm thử một chút là tốt rồi, sẽ không ăn ngươi, ngoan. . . . . ."
Trong mắt Thư Lan một mảnh mờ mịt, trên mặt hồng như mây, khuỷu tay phải nửa chống người, tay trái suy yếu đẩy lồng ngực của hắn, lã chã chực khóc xác nhận nói: "Thật chỉ là nếm thử một chút không?"
"Ừ, " ánh mắt Tiêu Lang chưa bao giờ có dịu dàng, thấy Thư Lan cắn cắn môi, mặc dù không tin tưởng nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, một bộ dáng chuẩn bị liều chết mảnh mai đáng thương, thật hận không được nhào nặn người ở trong lồng ngực, không bao giờ để cho nàng chạy đi nữa. Lẳng lặng thưởng thức bộ dáng nàng thông minh đáng yêu, Tiêu Lang vừa lưu ý động tĩnh ngoài phòng, liền từ từ lại gần khuôn mặt phấn trước mắt, mặc sức nhâm nhi thưởng thức.
Cánh môi lười nha đầu hơi dày, nộn nộn, hắn ưa thích nhất. Nhắm mắt lại, dọc theo cánh môi trằn trọc qua lại, khẽ chậm mút, yêu thương liếm liếm, khẽ cắn nhẹ, cho đến khi nàng không cách nào khống chế há mồm hô hấp thì hắn mới thừa lúc mà vào, vội vàng hưởng thụ ngọt ngào bên trong, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho mềm ướt, tùy tiện đoạt lấy.
Chỉ cần chốc lát, hô hấp của hai người đều nặng lên.
Thư Lan vô lực ngã trong khuỷu tay Tiêu Lang, nếu không phải là hắn chống đỡ, nàng đã sớm rơi trên mặt đất rồi. Đây không phải là lần đầu tiên bị Tiêu Lang hôn, cũng là lần đầu tiên nàng thanh tỉnh bị hắn hôn, đột nhiên bị hắn cắn một cái liền khẩn trương, trên cánh môi đầu lưỡi truyền tới sảng khoái xa lạ, cũng làm cho tâm nàng loạn như ma, ngay cả khi hắn hô hấp khó khăn, cũng làm cho da thịt nàng nhạy cảm sợ nhột run rẩy.
Không được, không được, nếu tiếp tục như vậy, nàng không có cách nào hít thở. . . . . .
"Ô ô, Lang ca. . . . . . Ca, đừng hôn. . . . . . Rồi. . . . . ." Thư Lan vô lực đẩy Tiêu Lang, mềm giọng xin tha.
Một tiếng "Lang ca ca" kia run rẩy vỡ tan, tựa như trong mộng, ba hồi chín chuyển, rõ ràng truyền vào trong tai.
Toàn thân Tiêu Lang chấn động, chợt ý thức được là Tần Phủ, sợ tiếp tục hôn mình sẽ không khống chế được, lúc này mới lưu luyến dây dưa trên môi Thư Lan, đôi môi buông lỏng, kéo khoảng cách của hai người ra, cúi đầu nhìn bộ mặt nàng hồng hồng nằm trong khuỷu tay, miệng mở ra hô hấp bộ dáng mê người.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Thư Lan bình tĩnh một chút, chợt phát giác Tiêu Lang ôm mình, vội giãy giụa muốn ngồi dậy. Tiêu Lang mới vừa nếm được ngon ngọt, nhìn nàng cũng không cókhông vừa mắt, cũng không ngăn trở, lại lo lắng nàng động tay đông chân đụng tới vết thương, còn hảo tâm nâng đỡ.
Thư Lan không chút lưu tình, trừng mắt liếc người đứng ở trước mặt mình, tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác. Nàng là đánh không lại hắn mới ngoan ngoan mặc hắn khi dễ, cũng không bày tỏ tha thứ hắn.
Thấy nàng thở phì phò, ngược lại Tiêu Lang cười cười, đứng dậy ngồi ở bên cạnh nàng, nắm một cái tay nàng lên nhìn thương thế, thờ ơ nói: "A Lan, sau này chớ cùng chơi Nguyên Bảo, ngươi xem, hắn hại ngươi bị thương, còn đau không?" Nếu như không phải là trên vết thương được bôi dược cao, thiếu chút nữa Tiêu Lang không nhịn được liếm liếm thay nàng.
Thư Lan bĩu môi, xoay đầu sang bên kia: "Ta thích cùng chơi Nguyên Bảo ca, không cần ngươi lo!" Thương thế của nàng là mình không nghe lời mới bị thỏ cào, cùng Nguyên Bảo ca có quan hệ gì, huống chi, Nguyên Bảo ca còn đáp ứng lấy cho nàng một con vẹt biết nói chuyện đấy.
Tiêu Lang cố nén mới không có bóp đau Thư Lan, cắn răng hỏi "Cái mập kia sao, có cái gì chơi tốt?"
Thư Lan hướng hắn liếc mắt, chơi có vui hay không cùng mập gầy có quan hệ gì, không muốn trả lời, liếc thấy Tiêu Lang mím chặt môi, sợ chọc giận hắn lại thua thiệt, liền hừ nói: "Nguyên bảo ca rất tốt với ta, hắn mang theo ta đi ăn ngon, mua đồ cho ta, còn sẽ không thỉnh thoảng liền khi dễ ta, thỏ cào ta, hắn còn có thể thay ta dạy dỗ thỏ. Hắn đối với ta tốt như vậy, ta không chơi cùng hắn thì chơi với ai!" Thời khắc mấu chốt, nàng cũng không ngốc, không kể chuyện Chu Nguyên Bảo hung dữ với nàng.
Đột nhiên Tiêu Lang nhớ lại lời nói của Tiêu Thủ Vọng, thích một người, sẽ phải đối tốt với nàng.
Mặc dù hắn không thích lười nha đầu, nhưng trước mắt, hình như chỉ có đối tốt nàng, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện về nhà đi.
Hơi mím môi, Tiêu Lang mất tự nhiên nhìn Thư Lan một cái, rủ lông mi nói: "Chỉ cần ngươi theo ta trở về, về sau ta cũng không khi dễ ngươi." Hắn thật sẽ không làm đau nàng nữa, bởi vì hắn tìm được biện pháp làm mình hài lòng.
Lời nói Tiêu Lang, mặc kệ hắn có nói nghiêm trang như thế nào, Thư Lan cũng sẽ không tin nữa.
"Không cần ngươi nói dối, ta nhớ lời ngươi nói rồi, nói gì muốn nuôi ta cho mập, chờ thịt ta khỏe mạng thì sẽ ăn nữa! Hừ, mới vừa rồi ngươi còn cắn đầu lưỡi ta, quỷ mới tin lời ngươi nói!" Nhất định là cảm thấy thịt mình còn ăn chưa đủ ngon, hắn mới không dùng lực cắn được, Thư Lan sợ nghĩ, nếu là về nhà, Tiêu Lang có thể dễ dàng bắt nàng đến trong núi, len lén ăn, cho dù ai cũng không biết.
Tiêu Lang giận đến hung hăng nắm Thư Lan một cái, lời nói khó được lời dịu dàng, thế nhưng nàng không tin!
Cánh tay vô cùng đau đớn, Thư Lan ngước đầu trở về trừng Tiêu Lang: xem một chút, còn nói không khi dễ ta, hiện tại liền không nhịn được đi!
Nếu như không phải là ở Tần gia, chỉ bằng vào hiện tại thái độ Thư Lan khiêu khích, Tiêu Lang có thể bất chấp tất cả mà ăn nàng sạch sành sanh!
Vừa định tái giáo huấn nàng một lần, trong sân chợt truyền đến âm thanh đi lại, ánh mắt Tiêu Lang lóe lên một cái, nhanh chóng kéo ra khoảng cách của hai người, nhỏ giọng đe dọa: " nếu ngươi nói chuyện mới vừa rồi ra, dù là ngươi không phải về nhà, ta cũng sẽ nửa đêm tới đây ăn ngươi, không tin ngươi liền thử một chút!"
Thư Lan hả hê hướng hắn giả làm mặt quỷ, chạy đi ra ngoài đón.
Tiêu Lang nhìn bóng lưng của nàng cười lạnh, sẽ để cho nàng phải ý một hồi, chờ sau bữa cơm trưa Thư Uyển nói mang nàng đi, nhìn nàng làm thế nào!
Đáng tiếc, hình như Chu Nguyên Bảo chính là muốn đối nghịch cùng hắn.
Sau khi ăn xong, không đợi Thư Uyển nói muốn dẫn Thư Lan về nhà, Chu Nguyên Bảo thật hưng phấn chạy vào, trong tay xách theo một con chim màu xanh, trực tiếp giơ lên trước mặt Thư Lan, lớn tiếng nói: "A Lan, ngươi xem, đây là Trương lão đầu mới đưa tới, rất nhiều người muốn cướp mua, lại bị ta cướp được, như thế nào, đẹp mắt chứ?" Đích xác rất nhiều người giành, cuối cùng nhờ có Tần gia phái gã sai vặt đi theo hắn, nếu không chỉ bằng năm lượng bạc trên người hắn, chỉ có thể mua con vẹt nhỏ bình thường rồi.
Thư Lan liền đứng lên lúc Chu Nguyên Bảo chạy vào, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm trong lồng tre.
Đó là một con vẹt toàn thân trắng muốt, chỉ có cổ mặt dưới cùng đỉnh đầu một đám lông vũ là sắc vàng nhạt, khả ái hơn chính là, hai mắt vẹt nghiêng xuống có riêng một vòng nhỏ lông vũ màu đỏ, cũng không biết vốn chính là màu sắc này, hay là bị người vẽ lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Thư Lan thích con vẹt xinh đẹp này.
"A Lan thật đáng yêu! A Lan thật đáng yêu!"
Nàng đang nghĩ hỏi Chu Nguyên Bảo một chút làm thế nào khiến vẹt nói chuyện, đầu nhỏ vẹt quay một vòng, đôi cánh vỗ vỗ, đột nhiên gào lên, âm thanh có chút khàn khàn, chữ lại rõ ràng, làm cho người ta nghe được rõ ràng.
Thư Lan sửng sốt, ngay sau đó mừng đến không biết nên làm sao, một lát xem một chút Chu Nguyên Bảo, một lát xem một chút lão thái thái cùng Thư Uyển, cuối cùng nhìn vẹt ha ha ha mà cười lên, tiếng cười thanh thúy ngây thơ kia, so với âm thanh vẹt không biết dễ nghe hơn gấp bao nhiêu lần.
Chu Nguyên Bảo bỗng cảm thấy không có uổng phí chạy đến, ngây ngốc nhìn cười mặt mày Thư Lan cong cong hắn phát hiện, thời gian chung đụng cùng nha đầu này càng dài, đã cảm thấy nàng nhìn càng tốt.
Tiêu Lang ngồi ở bên cạnh Thư Uyển, lạnh lùng nhìn hai người đứng cùng nhau, trong mắt lạnh lẽo muốn ngưng tụ thành lưỡi đao, tùy thời cũng có thể bay ra ngoài đâm ở trên người Chu Nguyên Bảo.
Đột nhiên, một nha hoàn áo lam vội vã chạy vào, vào cửa liền hô: "Lão thái thái, không xong, cô gia mới vừa phái người tới truyền lời, nói có người ở trong núi phát hiện bầy sói, trốn ra được có nhặt được một cây cung, phía trên có khắc tên tuổi Tiêu nhị gia, cô gia lo lắng Tiêu nhị gia đã xảy ra chuyện, gọi tiểu thư Thư Uyển cùng thiếu gia Tiêu Lang nhanh đi về !"
Tác giả có lời muốn nói: ai. . . . . . Gõ một đoạn cuối cùng thì trong lòng thật khó chịu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đều nói chó không đổi được tính, những lời này nửa điểm không sai.
Sau khi kinh sợ ngắn ngủi, Triệu đại lang lắc lắc đầu, thiệt là, tại sao có thể bị một cái ánh mắt của tiểu tử kia hù dọa?
Được rồi, ta không có ở bên cạnh nhìn mỹ nhân, vậy nhìn từ xa cũng chẳng sao chứ? Đường này cũng không phải là đường nhà các ngươi, không muốn cho ta nhìn, vậy thì ở nhà đừng ra ngoài, Triệu đại lang cười lạnh nghĩ, lấy xe trâu lại đuổi theo, đợi đến lúc cách hai người hai mươi mấy bước thì chậm lại, vừa híp mắt lại quan sát bóng lưng Thư Uyển, vừa ngâm nga diễm khúc chiêu đãi khách nhân của kỹ viện.
Cho dù không quay đầu lại, Thư Uyển cũng có thể cảm nhận được tầm mắt dính ở trên lưng mình, giận đến mặt hết trắng rồi đỏ, đỏ lại trắng.
Tiêu Lang xoay người đi trở về, lại bị Thư Uyển nhanh tay kéo lấy, "Thôi đi, chúng ta chờ hắn quay lại!" Lôi kéo người đứng ở một bên, vừa muốn trừng mắt về phía Triệu đại lang, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa vang dội, một chiếc xe ngựa cộc cộc lộc cộc chạy tới, sau đó, dừng lại.
Trình Khanh Nhiễm đẩy màn xe ra, cười như mộc xuân phong: "Thư cô nương, Tiêu tiểu huynh đệ, các ngươi là muốn đi lên trấn sao?" ánh mắt rơi vào trên mặt Thư Uyển, thấy dáng vẻ nàng hình như rất là tức giận, không khỏi ngẩn người, đây là đang tức giận?
Thư Uyển nhận ra hắn, đáy lòng thoáng qua một chút do dự, cuối cùng vẫn là đỏ mặt nói: "Trình lão gia, ngài có thể dẫn chúng ta đoạn đường sao?" Tiếp tục đi tới, nàng thật sợ Tiêu Lang động thủ cùng Triệu đại lang.
Trình Khanh Nhiễm lập tức nhớ tới tựa hồ mới vừa rồi nghe được mấy câu hạ lưu, nhất thời lòng có chút hiểu ra, nghiêm mặt nói: "Tự nhiên, mau lên đây đi." Nói xong, vươn tay ra, muốn đỡ nàng, nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt Thư Uyển lóe lóe, kéo Tiêu Lang qua, nhỏ giọng nói: "A lang, ngươi lên trước đi."
Tiêu Lang nhìn Trình Khanh Nhiễm một cái, nhịn không vui trong lòng, nhấc chân nhảy lên xe ngựa, xoay người kéo Thư Uyển lên.
Trình Khanh Nhiễm mới ý thức được động tác của mình có chút luống cuống, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Để cho hai người đi vào, khách sáo đôi câu, thấy Thư Uyển thu mắt, liền không nói thêm gì nữa, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ngó ra ngoài cửa sổ.
Triệu đại lang cũng không nhìn thấy người trong xe ngựa, chỉ nghe được một âm thanh của nam nhân, mắt thấy mỹ nhân lên xe ngựa, vừa ghen tỵ vừa oán hận, tiếng roi bành bạch vang lên, muốn đuổi kịp, làm gì người ta vó ngựa nhanh nhẹn, đảo mắt quẳng hắn xa xa.
"Đàn bà thúi, giả bộ băng thanh ngọc khiết, còn không phải là quyến rũ cùng người ta để quá giang, hừ, không phải là ngại lão tử không có tiền bằng nhà hắn ư, chờ xem, sớm muộn gì ngươi phải rơi vào trong tay ta, nhìn ta đày đọa từ từ cho chết ngươi, ai bảo ngươi ngại bần yêu phú!"
Triệu đại lang hận hận nhìn xe ngựa đi xa, mắng càng ngày càng khó nghe, đáng tiếc, chỉ có một mình hắn nghe thấy.
Từ sau khi Tiêu Lang lên xe vẫn nhìn chằm chằm Trình Khanh Nhiễm, trong mắt hắn, Trình Khanh Nhiễm bắt cóc lười nha đầu đi, lại thừa dịp nàng không hiểu chuyện chiếm tiện nghi, tuyệt đối không phải là người tốt, Thư Uyển đẹp mắt như vậy, ai biết hắn có ý gì xấu không, vẫn cảnh giác theo dõi hắn.
Trình Khanh Nhiễm cũng không phải là tảng đá, chẳng được bao lâu, liền nhận ra tầm mắt "nóng bỏng" của Tiêu Lang, nghiêng mắt nhìn lại, kinh ngạc chau chau mày."Tiêu tiểu huynh đệ, vì sao ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào ta?" Nếu không phải là ý vị trong mắt Tiêu Lang cảnh giác mười phần, Trình Khanh Nhiễm thật sợ đối phương coi trọng mình, thật là như vậy, hắn một cước liền đạp người ta xuống!
Tiêu Lang lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu.
Trình Khanh Nhiễm càng thêm nghi ngờ, tiểu tử này có ý gì à? Lần trước bị đánh không giải thích được, mình còn không có tức giận đấy, dáng vẻ hắn thâm cừu đại hận là thế nào?
"Tiểu huynh đệ, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm cái gì hay không?" Trình Khanh Nhiễm tâm bình khí hòa hỏi.
Tiêu Lang không lên tiếng.
Thư Uyển thấy, có chút ngượng ngùng, nói thế nào, lần trước đều là Trình Khanh Nhiễm giúp muội muội, lúc này lại giúp bọn hắn thoát khỏi Triệu đại lang, liền thay Tiêu Lang cứu vãn nói: "Trình lão gia, A Lang chỉ là có chút sợ người lạ, ngài đừng trách hắn." Nàng mới vừa cúi đầu, cũng không có nhìn thấy Tiêu Lang đưa mắt nhìn"Thâm tình" đối với người ta.
Khóe miệng Trình Khanh Nhiễm không khỏi có chút co quắp, sợ người lạ, đứa bé sợ người lạ sẽ dùng ánh mắt ấy sao?
Nhưng là, hắn cũng không có tức giận, nhân cơ hội này cùng Thư Uyển nói tới nói lui: "Thư cô nương, xem ra quan hệ tiểu huynh đệ cùng lệnh muội rất tốt à?"
Dáng dấp Trình Khanh Nhiễm hết sức xuất chúng, một người như vậy chủ động lấy lòng, căn bản Thư Uyển không cách nào cứng rắn không để ý tới hắn, không thể làm gì khác hơn là dời ánh mắt đi, cau mày nhỏ giọng nói: "Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, A Lang vẫn đối đãi A Lan như muội muội." Phủi sạch quan hệ Tiêu Lang cùng Thư Lan.
"Cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ hai người bọn họ cùng tuổi?" Trình Khanh Nhiễm cố ý hỏi, nếu như Thư Lan cùng tuổi Tiêu lang, khẳng định giữa Thư Uyển cùng Tiêu Lang không có cái gì, mới vừa nhìn thấy hai người song song đứng chung một chỗ, Thư Uyển lại không e dè để Tiêu Lang kéo nàng lên xe, Trình Khanh Nhiễm tự nhiên suy nghĩ nhiều một chút, vì vậy muốn tìm tòi nghiên cứu, mặc dù bình thường hắn cũng không phải người có lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ.
"Đúng vậy a, " nhắc tới chuyện này, trên mặt Thư Uyển nổi lên nụ cười nhu hòa, nhìn vẻ mặt Tiêu lang rất không tự nhiên nói: "Hai người bọn họ cùng sinh một ngày, chỉ kém hơn một canh giờ, chỉ là, A Lang rất hiểu chuyện, vẫn rất chăm sóc A Lan. . . . . ."
Ánh sáng trong xe ngựa hơi tối, Trình Khanh Nhiễm lại cảm thấy khuôn mặt thiếu nữ dịu dàng mỉm cười hết sức xinh đẹp, nhất thời thấy sửng sốt, không chớp mắt.
Thư Uyển nói thật lâu, sau lại ý thức được chỉ có mình nói chuyện, không khỏi cảm thấy hết sức thất lễ, nhìn trộm về phía Trình Khanh Nhiễm, chỉ sợ hắn có ý chán ghét, không ngờ người nọ lại đang si ngốc nhìn mình. . . . . . trong nháy mắt muôn vàn xấu hổ dâng lên, Thư Uyển vội vàng cúi đầu, trên mặt nóng lợi hại, ấn tượng đối với Trình Khanh Nhuộm lập tức liền thay đổi. Cắn cắn môi, nghĩ tới xe ngựa đã đi rồi rất xa, nàng không chút do dự vén rèm xe lên, "Phiền toái dừng một cái!"
Âm thanh không vui ẩn chứa cả kinh Trình Khanh Nhiễm cùng Tiêu Lang tỉnh lại, bản năng Ngụy Đại cũng dừng xe ngựa lại.
Tiêu Lang mới vừa nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé trêu Thư Lan, hiện tại tỉnh táo lại, lập tức nhìn về phía hai người. Chỉ thấy mặt Thư Uyển đã hồng, trong mắt hạnh sáng ngời tràn đầy không vui, mặc dù Trình Khanh Nhiễm nghiêm trang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng mà trên mặt lại có chút không tự nhiên, lại cảm thấy nhất định là hắn khi dễ Thư Uyển, một quyền liền quất tới.
Nghe được tiếng động bên tai, Trình Khanh Nhiễm bỗng chốc cả kinh, giơ tay lên chặn lại quả đấm của Tiêu Lang. Hắn vốn là có chút công phu, lần trước hoàn toàn là không ngờ tới có người sẽ xông vào nhà mình, lại cùng Thư Lan trò chuyện nhập thần, mới không có lưu ý đến Tiêu Lang, chính là lúc thời điểm nhạy cảm, giác quan cực kỳ rõ ràng, tự nhiên tay mắt lanh lẹ chặn lại.
Siết cổ tay Tiêu Lang thật chặt, Trình Khanh Nhiễm lạnh giọng chất vấn: "Tiểu huynh đệ, dù sao động thủ cũng nên có một lý do chứ?" Có phải hay không cảm thấy tính khí hắn quá tốt, cho nên lần một lần hai động thủ?
Chỉ dựa vào sức tay Trình Khanh Nhiễm, Tiêu Lang cũng biết không thể coi thường đối phương, liền muốn thay đổi loại phương thức công kích, chợt nghe Thư Uyển tức giận nói: "A lang, xuống xe!"
Trình Khanh Nhiễm vội vàng buông lỏng tay ra, thân thể nửa nghiêng, có chút ngượng ngùng hướng Thư Uyển giải thích: "Thư cô nương, ta. . . . . ."
"Đa tạ ý tốt Trình lão gia dẫn chúng ta đoạn đường, chỉ là trước mặt là trấn rồi, vì kiêng dè, chúng ta cũng không quấy rầy ngài!" Thư Uyển vắng ngắt trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi tới ven đường, đưa lưng về phía xe ngựa chờ Tiêu Lang.
Thấy Trình Khanh Nhiễm kinh ngạc, tâm tình Tiêu Lang thật tốt, lưu loát nhảy xuống, đang muốn tránh ra, lại sợ Trình Khanh Nhiễm tiếp tục dây dưa, quay đầu lại hung hăng vỗ mông ngựa một cái.
Con ngựa bị giật mình, dạt ra chân chạy về phía trước.
Ngụy Đại rất nhanh sẽ ổn định ngựa, lo lắng quay đầu lại xin phép: "Lão gia, có muốn hay không chờ bọn họ một chút?" hai tỷ muội Thư gia này, nhìn thật giống , thế nào tính khí kém nhiều như vậy?
"Không cần, trực tiếp đi thôi." Trình Khanh Nhiễm nghiêng dựa vào giường thấp, thản nhiên nói. Nữ nhân khác ước gì để cho mình thấy, ngược lại, nàng tức giận! Chỉ là, mới vừa nghĩ đến bộ dáng Thư Uyển chứa tức giận thật xinh đẹp, chẳng những Trình Khanh Nhiễm không có tức giận, ngược lại rất là vui vẻ.
Nếu như trước mặt có cái gương, Trình Khanh Nhiễm nhất định sẽ phát hiện, nét mặt hắn bây giờ là cỡ nào. . . . . . Bị coi thường!
*
Hậu viện Tần gia, Chu Nguyên Bảo đứng song song với Thư Lan ở trước một lồng sắt, nhìn bên trong một ổ Tiểu Bạch Thỏ.
"Nguyên Bảo ca, vì sao mắt thỏ màu đỏ à?" Thư Lan không chớp mắt nhìn chằm chằm một con thỏ không ngừng loạn động bên trong, tò mò nói, thật ra thì cái vấn đề này nàng đã hỏi rất nhiều người rồi, nhưng vô luận là phụ thân còn là ông ngoại, cũng không có thể cho nàng một đáp án rõ ràng.
Chu Nguyên Bảo không nhịn được lườm nàng một cái, sớm biết nha đầu này ngu ngốc có một đống vấn để, buổi sáng nói gì cũng không nên đáp ứng nàng mang thỏ tới đây.
"Lấy ở đâu nhiều vấn đề như vậy? Thích thì xem, không thích xem ta liền mang đi!" Chu Nguyên Bảo trừng tròng mắt, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Thư Lan rụt cổ một cái, khiếp khiếp xoay tầm mắt, Nguyên Bảo ca đều tốt, chính là âm thanh đặc biệt lớn, vẫn thích dọa mình!
Chu Nguyên Bảo thấy nàng đàng hoàng, hả hê cười cười, một chút cũng sợ nha hoàn nơi xa tố cáo, dù sao cũng lão thái thái xin hắn tới đây dỗ đứa bé , "Chính ngươi chơi, ta đi hái anh đào ăn!" Sờ sờ đầu Thư Lan, tốn sức đứng lên, vẫn ngồi lâu, chân cũng đã tê rần!
Thư Lan đưa mắt nhìn hắn xuyên qua dây nho, nhìn một chút nha hoàn ngáp ở bên kia, cười thầm, tay trái cầm nhành liễu trêu chọc thỏ, tay phải lại lặng lẽ mở cửa lồng sắt, nhìn đúng một con thỏ, đưa tay tóm lấy một cái chân thỏ dắt ra ngoài.
Bầy thỏ bị giật mình, chạy vọt đến một góc khác của lồng sắt, con thỏ bị bắt cũng không cam chịu ngoan ngoãn bị bắt, đá lung tung tán loạn, móng vuốt bén nhọn không chút lưu tình cào mu bàn tay Thư Lan, mấy đường trên cổ tay, trong nháy mắt da thịt mềm mại liền bị phá vỡ, máu chảy ra.
Thư Lan đau đến nước mắt trào ra, cố nén mới không có kêu thành tiếng, muốn buông thỏ ra, con thỏ vẫn kiên cường chạy trốn, liều mạng kéo thỏ ra, mạnh mẽ đè nó xuống đất: "Để cho ngươi cào ta...ta nhổ hết lông ngươi. . . . . . A!" không đợi nàng bắt đầu nhổ lông, thỏ liền quẫy đạp, vọt ra ngoài.
Thư Lan cũng không cam tâm bị chảy máu, thở phì phò đuổi theo, đạp con thỏ, nhìn qua vốn không có đáng yêu như vậy!
Tiểu nha hoàn nơi xa thất kinh, nhưng khi nhìn Thư Lan không ngừng truy đuổi bóng dáng con thỏ, nghĩ đến lão thái thái hy vọng biểu tiểu thư chạy nhảy, liền không có đi qua ngăn trở, vẫn ở một bên như cũ bảo vệ xa xa. Bởi vì tay áo Thư Lan rộng rãi, nha hoàn không hề chú ý tới vết thương của nàng.
Thỏ chạy tán loạn bốn phía, chạy tới dây nho, cuối cùng giấu ở sau một bụi cây anh đào, chỉ lộ ra một cái đuôi ngắn.
Bước chân Thư Lan ngừng lại một chút, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, mắt chăm chú nhìn cục bông màu trắng. Mắt thấy cách thỏ chỉ còn chừng mười bước, nàng cho là nắm chắc phần thắng, kìm lòng không được nhếch miệng, nhưng không nghĩ đột nhiên dưới chân bị một cây dây leo lâu năm ngăn trở, thân thể nghiêng một cái, sau một khắc liền nhào vào trên đất, đầu gối ngã bị thương.
Sững sờ nằm trên mặt đất, nhìn thỏ nhỏ như một làn khói chạy trốn ra ngoài, đau đớn trên người cùng uất ức trong lòng đồng thời dâng lên, Thư Lan cũng nhịn không được nữa, bĩu môi, oa một tiếng khóc lên.
Chu Nguyên Bảo đang bận hái anh đào, nghe được tiếng khóc, sợ hết hồn, sau gặp Thư Lan không nhúc nhích nằm trên mặt đất, chỉ biết là khóc, vội vàng bỏ lại anh đào trong tay chạy tới, bàn tay mập mạp đến dưới nách Thư Lan, dễ dàng nhấc người lên.
"Thế nào không cẩn thận như vậy? Có phải té đau hay không?"
Thư Lan dừng một chút, thút tha thút thít đưa hai tay ra, đáng thương mà nhìn Chu Nguyên Bảo, trong mắt chứa đầy lệ.
Chu Nguyên Bảo nghi ngờ nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nhưng thấy trên cổ tay Thư Lan trắng mịn chẳng biết lúc nào có vài vết máu, cực kỳ chói mắt. Tay trái khá hơn một chút, nhưng cũng rách da.
Vừa nhìn đã biết là bị thỏ quào trầy đấy!
Chu Nguyên bảo giận mắng thẳng: "Nói không để cho ngươi bắt thỏ, ngươi không nghe lời, lúc này được giáo huấn rồi đấy? Đáng đời!"vén hai tay áo của Thư Lan xem, kiểm tra có còn những vết thương khác hay không.
Không ngờ nàng bị thương, Chu Nguyên bảo còn mắng nàng, chợt cảm thấy càng thêm uất ức, nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được, một chuỗi một chuỗi rơi xuống.
Chu Nguyên Bảo lại đau lòng, còn có chút hối hận, sớm biết cũng không nên bỏ lại nàng, ban đầu mình mới vừa thấy thỏ, cũng không quản cha len lén nắm chơi, bị thương đến mấy lần.
"Không khóc không khóc a, ca ca dẫn ngươi đi bôi thuốc!"
Chu Nguyên Bảo thả mềm giọng nói, giơ tay béo múp míp lên lau nước mắt thay Thư Lan, dẫn nàng đi tới tiền viện.
Tác giả có lời muốn nói: thỏ ghê tởm a, nên vứt các ngươi xuống trong hang sói!
Ta đây cũng uất ức, rõ ràng 1ynZ hôn ném viên địa lôi, vi ma trang không biểu hiện đâu rồi, ta đây phần đầu tiên văn, có quả địa lôi trang điểm đại diện cũng dễ xem nha, vạn ác hệ thống khi dễ người, để thỏ keo kiệt! (tác giả ngươi nói cái gì vậy, ta không hiểu nga =_=!!
Ta sốt ruột thay Lang ca quá đi, mất vk như chơi ah.