“A Lan, dậy đi!” Thư Uyển cúi người ghé vào bên tai muội muội nhẹ giọng kêu.
“Uhm, để muội ngủ thêm một lát. . . . . .” Thư Lan cọ cọ cái gối, mơ mơ màng màng lầm bầm.
Thư Uyển bật cười, xoa xoa đầu muội muội, lặng lẽ đem hạnh nhân đã chuẩn bị đặt ở trên gối đầu, lướt qua lướt lại trước mũi Thư Lan, sau đó cúi đầu quan sát phản ứng của muội muội, chỉ sợ ngay cả mẫu thân cũng không bằng nàng, nếu muộn gọi muội muội thích ngủ như mạng rời giường, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện mới được.
Hạnh nhân chín tản ra một loại mùi trái cây mê người, không lâu sau, Thư Lan liền mở mắt, đợi thấy rõ hạnh nhân gần ngay trước mắt, lập tức ngồi dậy, vui mừng kêu lên: “Lại một quả nữa chín ạ!” Đưa tay bắt được, đưa đến bên miệng cắn một miếng, thịt quả mềm nhũn, mang theo vị ngọt ngọt chua chua, nàng thích nhất là mùi vị này.
Thư Uyển đưa khăn cho nàng, để nàng đỡ lấy, tránh cho nước trái cây nhỏ giọt trên đệm, nhẹ giọng nói: “Ăn xong thì dậy đi nhé, A Lang sắp đi rồi.”
Thư Lan dừng lại động tác, có chút mơ màng nhìn nàng: “Hắn muốn chuyển đến nơi nào?”
Thư Uyển thật không thể chịu nổi, đưa tay dí một cái vào trán muội muội, tức giận nói: “Tối hôm qua là ai khóc lóc không để cho A Lang đi, sao ngủ một giấc muội liền quên à? Cái tính hay quên của muội lớn như vậy, nếu A Lang chuyển đi mấy năm, có ơhari muội cũng không nhớ hắn? Muội là cái đồ không có lương tâm! A Lang bình thường chịu thua thiệt đối với muội tốt như vậy!”
Trải qua nhắc nhở như vậy, Thư Lan mới nhớ ra, đúng vậy, Tiêu Lang muốn chuyển đến nhà Liên Hoa ở. . . . . .
Vị chua ngọt ngon miệng của hạnh nhân đột nhiên trở nên không có vị gì, Thư Lan miễn cưỡng ăn vài miếng, rốt cuộc bất đắc dĩ đem trái cây đặt trên mép giường, mặc quần áo tử tế, mặt cũng không rửa bỏ chạy đi tìm Tiêu Lang.
Thư Uyển nhìn bóng lưng nho nhỏ, khẽ thở dài, rốt cuộc là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, muội muội vẫn sẽ không rời được A Lang.
Tiêu Lang đứng ở trong sân, ngắm nhìn ba gian nhà lá mà mình đã ở mười năm.
Căn phòng rách nát, mùa hè nóc nhà sẽ bị dột, mùa đông gió lạnh sẽ theo hốc tường thổi vào trong, nhưng đối với hắn mà nói, căn nhà này vô cùng ấm áp. Ở đây có cha mẹ quan tâm cùng lo lắng, hắn từ một đứa trẻ không biết đi đến khi trở thành thiếu niên mặc sức bay nhảy, hiện giờ hắn đã có thể tay làm hàm nhai rồi, tuy nhiên bọn họ cũng đi rồi.
Mà hôm nay, hắn cũng phải rời đi nơi này rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau cũng sẽ không trở lại đây nữa.
Có chút thương cảm, chỉ là, hắn không phải là người phân vân lưỡng lự, đã có mục tiêu, sẽ cố gắng đi thực hiện. Sống thật tốt, mới là an ủi tốt nhất đối với cha mẹ.
Mặt trời đỏ mới lên, ánh nắng ấm áp như ôm lấy thiếu niên cô đơn.
Lúc Thư Lan đến đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đứng thẳng của Tiêu Lang, bộ dáng của hắn, lại cùng ánh nắng màu vàng hòa lẫn. Không hiểu nổi, nàng bỗng sinh ra một loại cảm giác, như thể Tiêu Lang có thể biến mất trong tia sáng kia bất kỳ lúc nào, rốt cuộc nàng không còn nhìn thấy rõ nữa.
Thư Lan không thích loại cảm giác không chân thực này, cho nên đứng bên ngoài hàng rào, hướng bên trong hô to một tiếng “Lang ca ca”.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe, trong nháy mắt liền đem thiếu niên từ trong hư ảo kéo trở lại.
Tiêu Lang sải bước đi tới chỗ Thư Lan, đôi mắt mỉm cười nhìn nàng: “Hôm nay sao dậy sớm vậy?” Đến trước mặt Thư Lan, nâng tay trái lên.
Thư Lan cứ tự nhiên mà để bàn tay nhỏ bé trong bàn tay to của hắn, vừa đi theo hắn vào trong, vừa yếu ớt trả lời: “Tỷ tỷ hái cho ta một quả hạnh nhân to, ta liền tỉnh. Nhưng tỷ còn nói ngươi sắp đi, vậy nên ta liền tới đây tiễn ngươi. Đúng rồi, tối qua ngươi nói sẽ thật nhanh trở lại, đúng là thật nhanh, có thể qua cơm tối sao?” Nhấc chân, bước qua cửa.
Tiêu Lang tiện tay đóng cửa lại, đột nhiên khom lưng, túm chặt chân Thư Lan, một tay bế nàng lên, để cho nàng cùng hắn đối mặt, để cho thân thể nàng dựa trên ván cửa, sau đó mới nhìn vào mắt nàng hỏi: “A Lan, ta đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta sao?”
Cái tư thế này có chút không thoải mái, Thư Lan theo bản năng vòng tay qua cổ Tiêu Lang, mắt hạnh mở to nhìn quanh, bĩu môi nói: “Biết rồi, trên cây còn rất nhiều quả hạnh, ngươi phải sớm trở về hái giúp ta, còn phải giúp ta đập hạt hạnh, à, còn phải giúp ta làm quạt. . . . . .” Buổi chiều hôm ấy, nàng đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy Tiêu Lang ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay phe phẩy quạt mát cho nàng, một tay cầm cuốn sách thuốc của phụ thân xem.
Tất cả lý do nàng nói, không có một cái nào là cái hắn nghĩ sẽ nghe được.
Hắn kề sát trán nàng, nhìn hàng mi linh động ngay trước mắt, da mặt nhẵn mịn, đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi nhớ đến ta ôm ngươi như thế này không? Nhớ đến ta hôn ngươi như thế này không?”
Cái trán chia lìa, răng môi đụng chạm.
Lần này hắn cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng, nhẹ nhàng trêu chọc lưỡi nàng, sau đó nhẹ nhàng mút vào. . . . . .
Thư Lan không hiểu vì sao Tiêu Lang rất thích hôn nàng, mới đầu nàng sợ hắn sẽ cắn, nhưng sau ba lần mấy lượt, nàng mới biết hắn chỉ đơn thần là hôn mà thôi. Lúc bị hắn ngậm, có cảm giác là lạ, đại khái vẫn còn có chút sợ hắn, cho nên tim nàng đập bang bang không ngừng, hô hấp của nàng sẽ dần dần bị khống chế, nhưng động tác ôn nhu của hắn lại khiến nàng rất thoải mái, thoải mái đến toàn thân cũng mất hơi sức, chỉ có thể dựa vào hắn. . . . . .
Thích không? Thích đi, nếu như hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy, trước lâm vào mê loạn, Thư Lan len lén nghĩ.
Lông mi nha đầu lười đã dầy lại còn dài, khoảng cách gần như thế này, Tiêu Lang có thể cảm nhận được rõ ràng nàng bối rối chớp mắt. Hắn biết nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc, đại khái không hiểu được hôn là có hàm nghĩa gì. Nhưng hắn có thể kiên nhẫn, giống như bây giờ, nha đầu lười vô lực ôm cổ hắn, sớm đã không còn khẩn trương như lúc đầu, mắt nàng cũng nhắm lại, yên lòng giao cho hắn nắm tay. Loại cảm giác bị nàng ỷ lại này, không biết bắt đầu từ lúc nào, làm hắn vui vẻ an tâm.
Còn nhiều thời gian, sáng nay không vội.
Cuối cùng liếm liếm môi mềm lười nha đầu còn vương mùi hạnh nhân, Tiêu Lang từ từ ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn dáng vẻ thở dốc của nàng, hỏi lại một lần nữa: “Thích không?”
Thư Lan nhìn đôi môi mỏng của hắn, gật đầu: “Thích, nhưng sao lúc nào ngươi cũng hôn ta thế?”
Tiêu Lang cười nhẹ, lại hôn môi nàng một cái: “Bởi vì ta thích ngươi!”
Thư Lan nghĩ tới lời của mẫu thân, hôn nhẹ chứng tỏ là thích, Tiêu Lang hôn nàng như vậy, có phải là rất thích nàng không? Nàng có chút đắc ý, bà ngoại nói nàng là tiểu cô nương đáng yêu nhất, quả nhiên là thật.
Nhìn nha đầu lười cười vẻ hả hê đắc ý, Tiêu Lang có chút không thoải mái, đặt tay sau lưng nàng dùng sức sờ soạng một chút, “Vậy A Lan có thích ta không?”
“Thích a, ngươi tốt với ta, ta liền thích ngươi, giống như, giống như là ta thích Nguyên Bảo ca ấy!” Thư Lan không chút nghĩ ngợi nói, rất lâu không có đi trấn rồi, không biết Chu Nguyên Bảo có gầy đi hay không, còn có con vẹt kia, biết thế cầm về mới đúng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Lang còn chưa kịp nở, ngay tại tiếng “Nguyên Bảo ca” ngưng đọng lại.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ hung hăng cắn nàng một phát, nhưng bây giờ, hắn đã không xúc động như vậy nữa. Hắn kiên nhẫn nói với nha đầu lười: “A Lan, ngươi phải nhớ, mặc kệ ngươi thích người nào, cũng không thể hôn hắn, ngoại trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể hôn ngươi, cũng không được khiến cho người khác hôn ngươi!”
“Tại sao vậy?” Thư Lan vô cùng khó hiểu, mẫu thân, bà ngoại đều thích hôn nàng, khi còn bé phụ thân cũng thích hôn nàng, mặc dù bây giờ không hề hôn nữa.
Ánh mắt Tiêu Lang lom lom nhìn, “Bởi ăn ngươi rất ngon, nếu người khác hôn ngươi, bọn họ sẽ ăn luôn ngươi.”
Thư Lan sợ hết hồn, cau mày nghĩ một chút, đưa ra câu hỏi: “Nhưng nương ta chưa bao giờ nói ta ăn ngon?”
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Lang đặt Thư Lan xuống, mở cửa ra, sau đó khẽ nói với nàng: “Bởi vì nương ngươi không có nếm đầu lưỡi ngươi, về sau nếu ngươi bị nam nhân nào hôn, bọn họ sẽ cắn đầu lưỡi của ngươi. Ta thích ngươi nên còn lâu mới cắn, ngươi nhất định phải tin ta, đừng có đi thử, nếu không đến lúc đó bị người ta ăn cũng sẽ không có ai cứu ngươi đâu. Đúng rồi, chuyện ta hôn ngươi, không được nói cho bất kỳ ai, ngay cả nương ngươi, tỷ tỷ của ngươi cũng không được, nếu không họ biết sẽ đánh ngươi, giống như lần trước nương ngươi cầm chổi đánh ngươi ấy!”
Thư Lan bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, thì ra là đầu lưỡi nàng ăn thật ngon!
Không được, nàng nhất định không được để cho người khác biết đầu lưỡi của nàng ăn ngon, nếu không bọn họ sẽ cắn, đầu lưỡi bị cắn rất là đau, nàng nhớ rất rõ, có một lần lúc ăn cơm, không cẩn thận bị cắn vào lưỡi, đau tới mức hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.
“A Lang, ngươi thu dọn đồ xong chưa? Ra ăn chút điểm tâm đi!” Tần thị vòng qua hàng rào, thấy hai đứa bé đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp ngẩn ra, mở miệng gọi.
Tiêu Lang liền kéo Thư Lan đi ra ngoài, “Thu dọn xong rồi ạ, A Lan, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Thư Lan ngơ ngẩn đi theo Tiêu Lang, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ những lời hắn vừa nói.
Như cùng giờ ăn cơm với Tần gia, nhà Tần thị vừa ăn xong điểm tâm, Tiêu Thủ Vận cùng Trương thị đẩy một xe ba bánh đi tới, đi theo bên cạnh còn có Liên Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh lục.
“Ca ca, chúng ta tới đón ngươi á!” Liên Hoa hướng phía Tần gia lớn tiếng kêu.
Tiêu Lang kéo tay người Thư gia định đi qua giúp, bình tĩnh nói; “Bá phụ, bá mẫu, cám ơn mọi người đã chăm sóc con, mọi người yên tân, cho dù chuyển đi, con cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, tới lúc đó còn có thể đến tìm A Lan chơi, mọi người hiện tại cũng đừng tiễn con nữa, nếu không con lại không nỡ đi.”
Tần thị quay lưng đi, đứa bé thật hiểu chuyện, vì sao mệnh khổ như vậy?
Thư Mậu Đình vỗ vỗ bả vai Tiêu Lang, liếc mắt nhìn hướng Tiêu gia, trầm giọng nói: “A Lang, nếu bọn họ đối xử không tốt với con, con cũng không cần chịu đựng, chỉ cần con nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây ở với chúng ta.”
Rốt cuộc Tiêu Lang cũng nở nụ cười sáng lạn, dùng sức gật đầu một cái, cáo biệt mọi người một lần nữa, sải bước đi ra ngoài.
Thư Lan bĩu môi, chạy đuổi theo tới sân, nhìn Tiêu Lang đi từng bước một đến bên cạnh đại bá hắn, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ tựa như người một nhà, sau đó nhìn thấy Liên Hoa đang hướng mình le lưỡi.
Lần đầu tiên trong đời, Thư Lan cảm thấy một người lại có thể làm cho người ta chán ghét như vậy. Không muốn nhìn lại dáng vẻ khoe khoang của Liên Hoa, Thư Lan cuối cùng liếc mắt nhìn Tiêu Lang, xoay người chạy về phòng.
Bên kia, Tiêu Lang không nhịn được cắt lời lảm nhảm của Trương thị: “Nhà của chúng ta cái gì cũng ở bên trong, các ngươi muốn mang cái gì thì mang đi, không cần phải nói nhiều như vânói nhiều như vậy.”
Nhà Trương thị gióng trống khua chiêng đẩy xe đến đây, rất nhiều thôn dân tò mò mà nhìn qua bên này, cho nên Trương thị cảm thấy những lời này của Tiêu Lang cực kỳ chối tai, nhìn xa xa một chút giả bộ đứng ở cửa nói chuyện phiếm kỳ thực cực kỳ chú ý động tĩnh nhóm người bên kia, nàng cố ý lớn tiếng nói: “A Lang à, nhà bá mẫu điều kiện không tốt, tạm thời không thể mua quần áo mới cho con, ngày hôm nay trước đem quần áo của con chuyển qua, chờ sau này nhà chũng ta có tiền, sẽ làm cho con hơn hai bộ nhé!”
Tiêu Lang khẽ hừ một tiếng, không cần cùng nàng ta lãng phí nước bọt, xoay người đi sang một bên, bộ dáng chỉ chờ bọn họ nhanh nhanh chuyển đi.
Tiêu Thủ Vận nhìn thê tử một chút, lại nhìn cửa phòng đang mở rộng một chút, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nhảm, nhanh đem đồ đáng giá chuyển ra, ra cửa người càng nhiều như thế này, nhìn thấy không hay!”
Trương thị tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, theo hắn bước đi vào phòng.
Bên trong truyền đến âm thanh hết sức đè nén lại không che giấu được muốn lục tung đồ đạc.
Tiêu Lang ngẩng đầu nhìn về hướng đông, ánh mặt trời rõ ràng rất chói mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Liên Hoa cũng không có đi theo vào, nàng cười đi tới trước người Tiêu Lang, ngọt ngào nói: “Ca ca, ngươi không phải lo lắng, nương kể với ta rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
“Cút!” Tiêu Lang nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ khạc ra một chữ này.
Tác giả có lời muốn nói: hừ hừ, ta đây chỉ thích đùa giỡn tiểu cô nương ngu ngốc. . . . . .
Cám ơn meo bảo (or meo bối? Thứ cho ta thật sự không phân biệt được chữ phồn thể đó, lại không cách nào phục chế) giữa đêm giữa hôm thả bom.
Nửa đêm rời giường, nghĩ đến mấy câu nói, viết một đoạn kịch nho nhỏ, hi vọng mọi người thích!
A Lang: Ở tại thời điểm ngươi không hiểu tình yêu là gì, ta đã yêu ngươi đến tận xương tủy, nghĩ tới kiếp trước là ta thiếu nợ ngươi rồi.
A Lan, dụi mắt: Nửa đêm không ngủ đi ngủ đi, ngươi ở đây nói cái gì?
A Lang: ngươi chưa hiểu cũng không sao, chỉ cần ta cưng chiểu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu.
A Lan che kín lỗ tai, ngủ, (~ o ~)~zZ
A Lang: hắc hắc, ta thích nhất ngươi ngủ. Cởi quần áo.
A Lan: sao ngươi chui vào chăn của ta, ô ô. . . . . .
Trăng sáng xấu hổ trốn được sau mây.
Thư Lan không hiểu tại sao đột nhiên mẫu thân nổi giận, nhưng nàng biết, tức giận là bởi vì đối phương làm chuyện xấu, mẫu thân tức giận với bá mẫu của Tiêu Lang, nhất định bà ta không phải người tốt!
Nàng đặt hột hạnh chưa kịp đập lên trên đất, khéo léo trốn sau lưng Tần thị, hai mắt mở to căm tức nhìn Trương thị.
Liên Hoa đi vào sau viện liền nhìn chằm chằm vào hột hạnh trên mặt đất, nhà nàng nghèo, bình thường không ăn nổi thứ đào hạnh này, hiện tại nhìn thấy, tự nhiên thấy thèm, cho dù là hạnh nhân nho nhỏ, nàng cũng muốn nếm thử. Nhìn thấy bộ dáng hẹp hòi bảo vệ đồ ăn của Thư Lan, nàng bĩu môi, bắt chước dáng vẻ nũng nịu thường ngày của Thư Lan, đưa tay phải ra túm tay áo Tiêu Lang: “Ca Ca, ta cũng muốn ăn hạnh nhân. . . . . .”
Tiêu Lang cơ bản là không để cho nàng gần mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương thị: “Bà muốn ta chuyển đến nhà các người sao?”
Trương thị hé miệng cười cười, lười biếng dùng khăn quạt gió nói: “Xem lời nói của con kìa, như thể bá mẫu ép buộc con vậy, còn không phải là bá mẫu chào đón con. Còn nữa, không phải bá mẫu đã nói rồi sao, nếu con không muốn tới nhà chúng ta, bá mẫu chuyển đến chỗ con cũng được, tất cả dựa vào con. . . . . .”
“Vậy tới nhà các ngươi đi.” Tiêu Lang không nhịn được ngắt lời nàng, “Hôm nay trời tối rồi, sớm ngày mai ta chuyển qua, nhà các ngươi đi đi.”
“A Lang!” Tần thị không tán thành quay đầu lại nhìn hắn, sợ hắn không hiểu mấu chốt trong chuyện này, vội vàng giải thích: “A Lang, con không thể đến ở cùng bọn họ, đến lúc đó nàng ta sẽ đoạt tiền của con. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã nghe Trương thị cất cao giọng kêu lên: “Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi đem Trương Xuân Kiều ta là người nào? Ta chính là bá mẫu của A Lang, A Lang giao tiền cho ta, ta cũng sẽ đưa hắn không kém một xu, sao có thể tham tiền của một đứa bé? Huống chi một đứa bé như hắn thì làm gì có tiền? Còn không phải chúng ta nuôi hắn ăn mặc? Ngược lại là ngươi, nhiều lần lặp đi lặp lại ngăn trở A Lang đi theo ta, rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì? Hừ, ngày đó chúng ta có thể thấy được, các ngươi bức A Lang gặt lúa mạch, hắn một đứa nhỏ như thế, thật thua thiệt chịu đựng mấy người!”
Tần thị giận đến sắp không nói ra lời, “Ngươi. . . . . .”
Tiêu Lang kéo tay Tần thị, dùng ánh mắt ý bảo nàng không nên tức giận, mặt không đổi nói với Trương thị: “Các người đi đi, sáng mai tới khuân đồ hộ ta.”
Rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, cho dù người khác nói thẳng ra với hắn, hắn cũng nghe không hiểu.
Trương thị hài lòng cười, vứt cho Tần thị một ánh mắt đắc ý, khom lưng dịu dàng giơ tay lên muốn xoa xoa đầu Tiêu Lang, lại bị Tiêu Lang tránh thoát, nàng cũng không tức giận, dẫn Liên Hoa đi.
Liên Hoa nhìn chằm chằm vật trong tay Thư Lan, vặn vẹo cánh tay không muốn đi: “Nương, con muốn ăn hạnh nhân! Con muốn ăn hạnh nhân!”
Ánh mắt kia quá mức khiếp người, Thư Lan chỉ sợ nàng tới đây cướp, không ngừng bận rộn giấu tay ra phía sau.
Nếu là đứa nhỏ nhà khác, đừng nói là hạnh nhân, chính nàng muốn ăn hạnh nhân, Tần thị cũng không tiếc, nhưng đối mặt với nữ nhi nhà Trương thị, một đứa trẻ thích cậy mạnh giành đồ ăn với khuê nữ, Tần thị coi như không nghe thấy, chỉ lo cau mày nhìn Tiêu Lang, trong lòng cũng rất buồn bực, A Lang trưởng thành sớm đã hiểu chuyện, nàng đã nói như vậy rồi, hắn không thể nào không hiểu?
Trương thị cảm thấy hết sức mất thể diện.
Trước kia nàng mang theo nữ nhi đến nhà người ta, nếu thấy đồ ăn ngon, Liên Hoa cũng la hét đòi, người ta cho dù luyến tiếc, sợ mất thể diện của nàng, cũng sẽ chia cho Liên Hoa một chút, dần dà, nàng cũng không bắt nữ nhi từ bỏ tật xấu này, dù sao nữ nhi cũng chiếm tiện nghi. Hôm nay Tần thị không để ý tới làm nũng của Liên Hoa, tiếng khóc của nữ nhi như tát một cái thật mạnh trên mặt nàng, làm hại nàng mất mặt trước Tần thị.
Lửa giận ập tới đầu, nàng hung hăng đánh Liên Hoa, vừa lôi nàng đi ra ngoài, vừa lớn tiếng chửi mắng: “Ngươi là cái đồ quỷ thèm ăn đầu thai, có phải là chưa từng ăn hạt hạnh nhân đâu, mà lại thèm đến mức như vậy sao? Người ta luyến tiếc không cho ngươi liền khóc, ngươi có chút cốt khí nào hay không? Cũng không phải cái thứ gì quý giá, đối xử với ngươi như là bảo bối, ngươi chính là ăn nhiều hơn nữa thì trên mặt có thể mọc ra hoa nhi sao? Còn không phải là nha đầu hạ tiện ở nông thôn! Thật coi mình là thiên kim tiểu thư chắc!” Thanh âm the thé vang lên cực kỳ đột ngột trong hoàng hôn yên tĩnh, cơ hồ cả nửa thôn cũng có thể nghe được.
Đây rõ ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Tần thị hận không thể đuổi theo đánh cho nàng một trận, nhưng dù sao nàng cũng là xuất thân hương dã, không giống Trương thị mặt dầy so đo từng tý như vậy, thật vì mấy hạt hạnh nhân mà cãi vã, nàng đều ngại mất thể diện!
“Bá mẫu, người đừng nóng giận, vì loại người như vậy mà tức giận không đáng!” Tiêu Lang cúi thấp đầu nói, chỉ có như vậy, mới có thể che giấu hung quang trong mắt hắn.
Nghe được âm thanh của hắn, Tần thị lập tức xị mặt xuống, “Cái đứa nhỏ này, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ ta nói vẫn chưa rõ sao? Nếu ngươi đến nhà bọn họ, về điểm này tiền của nhà các ngươi sẽ bị nàng lấy đi, trừ phi ngươi mang trên người cả ngày! Ngươi đừng thấy nàng ta bây giờ cười tít mắt với ngươi, chờ lấy được đồ, ngươi xem nàng ta đối xử với ngươi như thế nào!”
Tiêu Lang không nói gì, nhìn nàng một cái, xoay người chạy ra ngoài.
“A Lang!” Tần thị đuổi theo hai bước, thấy Tiêu Lang như một làn gió chạy về nhà mình, tức giận mắng một câu: “Đứa nhỏ này, tính tình càng lúc càng lớn!”
“Nương, hắn muốn dọn đến ở cùng Liên Hoa à?” Thư Lan liếc mắt nhìn sân nhà Tiêu gia một cái, không biết nên buồn hay vui.
Nếu hắn chuyển đến bên kia, về sau nếu như muốn bắt nạt nàng cũng không có biện pháp, nàng nên vui mùng mới phải, có thể tưởng tượng về sau bên cạnh Tiêu Lang sẽ có cái đuôi nho nhỏ Liên Hoa đi theo, nghĩ đến hắn sẽ cõng Liên Hoa đi chơi, sau đó Liên Hoa sẽ ở trên lưng hắn tựa như khoe khoang nháy mắt với nàng, Thư Lan cũng không hi vọng Tiêu Lang chuyển đi, đặc biệt là hai ngày nay hắn đối với nàng tốt như vậy. . . . . .
Đang suy nghĩ, khóe mắt dư quang chợt lóe lên, chỉ thấy Tiêu Lang ôm một cái lon chạy tới.
“Bá mẫu, chúng ta đi vào trong nhà nói chuyện.”
Tiêu Lang không ngừng bước chân, trực tiếp đi vào nhà.
Không đợi Tần thị gọi đến, Thư Lan chạy trước đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Lang, có chút nhăn nhó nhìn hắn: “Lang ca ca, ngươi thật sự muốn tới ở cùng Liên Hoa sao?” Nói xong, tựa hồ lại muốn cho thấy nàng cũng không để ý hắn đi hay không, thật nhanh thu hồi tầm mắt, thân thể nho nhỏ nửa nằm trên mép giường, đem đồ trong tay ném trên giường gạch, từng viên từng viên nghiêm túc đếm, chân trái không đàng hoàng nâng lên hạ xuống, đấm đá mặt đất.
Nếu như không phải nghe thấy tiếng bước chân của Tần thị, Tiêu Lang thật muốn túm nàng vào trong ngực, buộc nàng nhìn mình, nhìn thật sâu trong mắt nàng rốt cuộc bên trong cất giấu cảm xúc gì.
Tần thị đi vào, còn chưa lên tiếng, Tiêu Lang liền đem cái lon trong ngực đưa cho nàng: “Bá mẫu, đây là tiền cha con để dành được, ngày mai con phải chuyển đi rồi, người trước cầm giúp con!”
Tần thị khẽ kinh ngạc, ngay sau đó một nụ cười thoáng qua trong mắt, đứa nhỏ này, còn chưa ngu đến thế, đưa tay ra tiếp nhận lon, không ngờ ngoài dự đoán cái lon đặc biệt nặng, làm hại nàng thiếu chút nữa lỡ tay đánh rơi trên mặt đất!
“Làm sao lại nhiều như vậy?”
Tần thị cúi đầu nhìn bên trong cái lon, chỉ thấy bên trong một màu trắng bóng của bạc, có năm mươi lượng, cũng có hai ba lượng bạc vụn, hình như phía dưới còn đè mấy tờ ngân phiếu, nàng không thể tin nhìn Tiêu Lang, “Cái này phải đên mấy trăm lượng đi?”
Tiêu lang tùy ý gật đầu một cái, hắn cũng không rõ cụ thể có bao nhiêu, trước kia kiếm được tiền liền ném vào bên trong, không có tiền liền lấy ra tiêu, dù sao thì nhà hắn tiêu dùng không nhiều, không cần lo lắng không có cơm ăn. “Bá mẫu, người không cần lo lắng, tiền này đều la cha con kiếm được, trước kia hai cha con đánh được quá nhiều con mồi hiếm lạ, sợ bị bọn họ nhìn thấy dây dưa, cố ý đem tới trấn Bạch Thủy bán.”
Trong mắt hắn, đám người Tiêu Vĩnh Giang tất cả đều là người không có chút liên quan nào hết, luôn luôn dùng “Bọn họ” thay thế.
Tần thị bừng tỉnh hiểu ra, đừng nói, nếu Tiêu Thủ Vận biết hai cha con có nhiều bạc như vậy, không chừng sẽ dùng thủ đoạn tới đoạt lấy!
“A Lang, rốt cuộc có bao nhiêu? Con nói con số, bá mẫu nhớ kỹ.” Tần thị để lon xuống, làm bộ muốn đi tìm giấy bút, sổ sách ghi lại rõ ràng, loại vật tiền bạc này, ghi lại rõ ràng thì tốt hơn, mặc dù nàng chắc chắn sẽ không động tới tiền của Tiêu Lang, nhưng là có cái đo đếm lại, trong lòng yên tâm.
Tiêu Lang cúi đầu, giọng trầm thấp nói: “Bá mẫu, con tin người, người đừng khách khí với con, nếu không con không biết còn có thể tin vào ai. . . . . .”
Tần thị lập tức bất động, đôi mắt đỏ lên, “ Được, được, bá mẫu không khách khí với con, vậy trong nhà còn vật gì đáng tiền không? Đều đem ra đây, bá mẫu thay con giữ!” Nàng cũng đã nhìn ra, chủ ý lớn của Tiêu Lang, muốn vào núi báo thù hắn liền một người một ngựa đi, hiện tại nếu hắn quyết ý chuyển đi, sợ rằng nàng ngăn trở cũng vô ích, chẳng bằng thay hắn bảo quản đồ, chờ tương lai hắn trưởng thành có thể tự ra sống một mình, trả lại cho hắn.
Tiêu Lang ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng nói: “Đều là chút đồ vụn vặt, chuyển đến dọn đi không đáng giá. Vậy bá mẫu người làm đi, con đưa A Lan đi đập hạt hạnh nhân đây!” Nói xong, đưa tay kéo tay áo Thư Lan.
Thư Lan vẫn đang nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện, biết Tiêu Lang là thật muốn chuyển qua đó rồi, trong lòng có chút khó chịu, mặc dù trước kia Tiêu Lang vẫn bắt nạt mình, cho dù mỗi ngày đều gặp, hôm nay khi thời điểm hắn bắt đầu thay đổi tốt lên, thế nhưng hắn lại muốn đi. . . . . .
Thấy Tiêu Lang kéo nàng, nàng cúi đầu ngoan ngoãn đi theo ra ngoài.
Tần thị không để ý hai đứa bé, động não đem bạc trong lon đổ ra, cẩn thận kiểm kê. Tiêu Lang mới mười tuổi, chí ít sau khi cưới vợ mới có thể ra sống một mình, nhiều năm như vậy, ai biết trong khoảng thời gian ấy sẽ xảy ra chuyện gì? Vẫn là đem số lượng nhớ kỹ, rõ ràng.
Trong sân, Tiêu Lang rất nhanh đã đập xong số hạt hạnh còn lại, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện nha đầu lười đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn không nhịn được véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Sao không ăn?”
Một trận gió thổi tới, Thư Lan ngơ ngác nhìn khăn trùm đầu của Tiêu Lang bị gió thổi, nhìn ánh mắt hắn dịu dàng mỉm cười, nghĩ đến sau này không được nhìn thấy hắn nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng, “Lang ca ca, đừng đi được không? Nếu ngươi sợ ở một mình, vậy ngươi chuyển đến nhà chúng ta cũng tốt lắm, phòng ca ca để trống!”
Tiêu Lang bắt nạt nàng, nàng liền tìm tất cả các biện pháp lẩn trốn hắn, nhưng Tiêu Lang đối tốt với nàng, hay là thật tốt, nàng liền muốn cùng hắn chơi, lưu luyến không muốn hắn đi.
Nghe nha đầu lười nói lời lưu luyến, từ trước đến nay Tiêu Lang chưa từng được an ủi như vậy.
Hắn lau nước mắt cho nàng, cười nói: “Yên tâm đi, ca ca sẽ thật nhanh trở lại, ngoan ngoãn chờ ta!”
Tác giả có lời muốn nói: nữa nữa nữa, chương thứ 3 đưa lên, nếu ngày nào cũng có thể bộc phát chương 3 thì tốt biết mấy, mộng đẹp a!
Lần đầu tiên vào v, nói thật, rất là lo lắng, sợ không có ai thích. . . . . .
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, ta vẫn sẽ viết thật tốt câu chuyện xưa này!
Lại nói, mọi người thích điểm cập nhật nào? Nói cho ta đi, tiết kiệm cho ta nửa đêm làm việc. . . . .
Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn - Chapter 35
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“A Lan, dậy đi!” Thư Uyển cúi người ghé vào bên tai muội muội nhẹ giọng kêu.
“Uhm, để muội ngủ thêm một lát. . . . . .” Thư Lan cọ cọ cái gối, mơ mơ màng màng lầm bầm.
Thư Uyển bật cười, xoa xoa đầu muội muội, lặng lẽ đem hạnh nhân đã chuẩn bị đặt ở trên gối đầu, lướt qua lướt lại trước mũi Thư Lan, sau đó cúi đầu quan sát phản ứng của muội muội, chỉ sợ ngay cả mẫu thân cũng không bằng nàng, nếu muộn gọi muội muội thích ngủ như mạng rời giường, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện mới được.
Hạnh nhân chín tản ra một loại mùi trái cây mê người, không lâu sau, Thư Lan liền mở mắt, đợi thấy rõ hạnh nhân gần ngay trước mắt, lập tức ngồi dậy, vui mừng kêu lên: “Lại một quả nữa chín ạ!” Đưa tay bắt được, đưa đến bên miệng cắn một miếng, thịt quả mềm nhũn, mang theo vị ngọt ngọt chua chua, nàng thích nhất là mùi vị này.
Thư Uyển đưa khăn cho nàng, để nàng đỡ lấy, tránh cho nước trái cây nhỏ giọt trên đệm, nhẹ giọng nói: “Ăn xong thì dậy đi nhé, A Lang sắp đi rồi.”
Thư Lan dừng lại động tác, có chút mơ màng nhìn nàng: “Hắn muốn chuyển đến nơi nào?”
Thư Uyển thật không thể chịu nổi, đưa tay dí một cái vào trán muội muội, tức giận nói: “Tối hôm qua là ai khóc lóc không để cho A Lang đi, sao ngủ một giấc muội liền quên à? Cái tính hay quên của muội lớn như vậy, nếu A Lang chuyển đi mấy năm, có ơhari muội cũng không nhớ hắn? Muội là cái đồ không có lương tâm! A Lang bình thường chịu thua thiệt đối với muội tốt như vậy!”
Trải qua nhắc nhở như vậy, Thư Lan mới nhớ ra, đúng vậy, Tiêu Lang muốn chuyển đến nhà Liên Hoa ở. . . . . .
Vị chua ngọt ngon miệng của hạnh nhân đột nhiên trở nên không có vị gì, Thư Lan miễn cưỡng ăn vài miếng, rốt cuộc bất đắc dĩ đem trái cây đặt trên mép giường, mặc quần áo tử tế, mặt cũng không rửa bỏ chạy đi tìm Tiêu Lang.
Thư Uyển nhìn bóng lưng nho nhỏ, khẽ thở dài, rốt cuộc là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, muội muội vẫn sẽ không rời được A Lang.
Tiêu Lang đứng ở trong sân, ngắm nhìn ba gian nhà lá mà mình đã ở mười năm.
Căn phòng rách nát, mùa hè nóc nhà sẽ bị dột, mùa đông gió lạnh sẽ theo hốc tường thổi vào trong, nhưng đối với hắn mà nói, căn nhà này vô cùng ấm áp. Ở đây có cha mẹ quan tâm cùng lo lắng, hắn từ một đứa trẻ không biết đi đến khi trở thành thiếu niên mặc sức bay nhảy, hiện giờ hắn đã có thể tay làm hàm nhai rồi, tuy nhiên bọn họ cũng đi rồi.
Mà hôm nay, hắn cũng phải rời đi nơi này rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau cũng sẽ không trở lại đây nữa.
Có chút thương cảm, chỉ là, hắn không phải là người phân vân lưỡng lự, đã có mục tiêu, sẽ cố gắng đi thực hiện. Sống thật tốt, mới là an ủi tốt nhất đối với cha mẹ.
Mặt trời đỏ mới lên, ánh nắng ấm áp như ôm lấy thiếu niên cô đơn.
Lúc Thư Lan đến đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đứng thẳng của Tiêu Lang, bộ dáng của hắn, lại cùng ánh nắng màu vàng hòa lẫn. Không hiểu nổi, nàng bỗng sinh ra một loại cảm giác, như thể Tiêu Lang có thể biến mất trong tia sáng kia bất kỳ lúc nào, rốt cuộc nàng không còn nhìn thấy rõ nữa.
Thư Lan không thích loại cảm giác không chân thực này, cho nên đứng bên ngoài hàng rào, hướng bên trong hô to một tiếng “Lang ca ca”.
Âm thanh thanh thúy dễ nghe, trong nháy mắt liền đem thiếu niên từ trong hư ảo kéo trở lại.
Tiêu Lang sải bước đi tới chỗ Thư Lan, đôi mắt mỉm cười nhìn nàng: “Hôm nay sao dậy sớm vậy?” Đến trước mặt Thư Lan, nâng tay trái lên.
Thư Lan cứ tự nhiên mà để bàn tay nhỏ bé trong bàn tay to của hắn, vừa đi theo hắn vào trong, vừa yếu ớt trả lời: “Tỷ tỷ hái cho ta một quả hạnh nhân to, ta liền tỉnh. Nhưng tỷ còn nói ngươi sắp đi, vậy nên ta liền tới đây tiễn ngươi. Đúng rồi, tối qua ngươi nói sẽ thật nhanh trở lại, đúng là thật nhanh, có thể qua cơm tối sao?” Nhấc chân, bước qua cửa.
Tiêu Lang tiện tay đóng cửa lại, đột nhiên khom lưng, túm chặt chân Thư Lan, một tay bế nàng lên, để cho nàng cùng hắn đối mặt, để cho thân thể nàng dựa trên ván cửa, sau đó mới nhìn vào mắt nàng hỏi: “A Lan, ta đi rồi, ngươi sẽ nhớ ta sao?”
Cái tư thế này có chút không thoải mái, Thư Lan theo bản năng vòng tay qua cổ Tiêu Lang, mắt hạnh mở to nhìn quanh, bĩu môi nói: “Biết rồi, trên cây còn rất nhiều quả hạnh, ngươi phải sớm trở về hái giúp ta, còn phải giúp ta đập hạt hạnh, à, còn phải giúp ta làm quạt. . . . . .” Buổi chiều hôm ấy, nàng đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy Tiêu Lang ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay phe phẩy quạt mát cho nàng, một tay cầm cuốn sách thuốc của phụ thân xem.
Tất cả lý do nàng nói, không có một cái nào là cái hắn nghĩ sẽ nghe được.
Hắn kề sát trán nàng, nhìn hàng mi linh động ngay trước mắt, da mặt nhẵn mịn, đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi nhớ đến ta ôm ngươi như thế này không? Nhớ đến ta hôn ngươi như thế này không?”
Cái trán chia lìa, răng môi đụng chạm.
Lần này hắn cực kỳ dịu dàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, nhẹ nhàng cạy ra hàm răng của nàng, nhẹ nhàng trêu chọc lưỡi nàng, sau đó nhẹ nhàng mút vào. . . . . .
Thư Lan không hiểu vì sao Tiêu Lang rất thích hôn nàng, mới đầu nàng sợ hắn sẽ cắn, nhưng sau ba lần mấy lượt, nàng mới biết hắn chỉ đơn thần là hôn mà thôi. Lúc bị hắn ngậm, có cảm giác là lạ, đại khái vẫn còn có chút sợ hắn, cho nên tim nàng đập bang bang không ngừng, hô hấp của nàng sẽ dần dần bị khống chế, nhưng động tác ôn nhu của hắn lại khiến nàng rất thoải mái, thoải mái đến toàn thân cũng mất hơi sức, chỉ có thể dựa vào hắn. . . . . .
Thích không? Thích đi, nếu như hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy, trước lâm vào mê loạn, Thư Lan len lén nghĩ.
Lông mi nha đầu lười đã dầy lại còn dài, khoảng cách gần như thế này, Tiêu Lang có thể cảm nhận được rõ ràng nàng bối rối chớp mắt. Hắn biết nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc, đại khái không hiểu được hôn là có hàm nghĩa gì. Nhưng hắn có thể kiên nhẫn, giống như bây giờ, nha đầu lười vô lực ôm cổ hắn, sớm đã không còn khẩn trương như lúc đầu, mắt nàng cũng nhắm lại, yên lòng giao cho hắn nắm tay. Loại cảm giác bị nàng ỷ lại này, không biết bắt đầu từ lúc nào, làm hắn vui vẻ an tâm.
Còn nhiều thời gian, sáng nay không vội.
Cuối cùng liếm liếm môi mềm lười nha đầu còn vương mùi hạnh nhân, Tiêu Lang từ từ ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn dáng vẻ thở dốc của nàng, hỏi lại một lần nữa: “Thích không?”
Thư Lan nhìn đôi môi mỏng của hắn, gật đầu: “Thích, nhưng sao lúc nào ngươi cũng hôn ta thế?”
Tiêu Lang cười nhẹ, lại hôn môi nàng một cái: “Bởi vì ta thích ngươi!”
Thư Lan nghĩ tới lời của mẫu thân, hôn nhẹ chứng tỏ là thích, Tiêu Lang hôn nàng như vậy, có phải là rất thích nàng không? Nàng có chút đắc ý, bà ngoại nói nàng là tiểu cô nương đáng yêu nhất, quả nhiên là thật.
Nhìn nha đầu lười cười vẻ hả hê đắc ý, Tiêu Lang có chút không thoải mái, đặt tay sau lưng nàng dùng sức sờ soạng một chút, “Vậy A Lan có thích ta không?”
“Thích a, ngươi tốt với ta, ta liền thích ngươi, giống như, giống như là ta thích Nguyên Bảo ca ấy!” Thư Lan không chút nghĩ ngợi nói, rất lâu không có đi trấn rồi, không biết Chu Nguyên Bảo có gầy đi hay không, còn có con vẹt kia, biết thế cầm về mới đúng.
Nụ cười trên mặt Tiêu Lang còn chưa kịp nở, ngay tại tiếng “Nguyên Bảo ca” ngưng đọng lại.
Nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ hung hăng cắn nàng một phát, nhưng bây giờ, hắn đã không xúc động như vậy nữa. Hắn kiên nhẫn nói với nha đầu lười: “A Lan, ngươi phải nhớ, mặc kệ ngươi thích người nào, cũng không thể hôn hắn, ngoại trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể hôn ngươi, cũng không được khiến cho người khác hôn ngươi!”
“Tại sao vậy?” Thư Lan vô cùng khó hiểu, mẫu thân, bà ngoại đều thích hôn nàng, khi còn bé phụ thân cũng thích hôn nàng, mặc dù bây giờ không hề hôn nữa.
Ánh mắt Tiêu Lang lom lom nhìn, “Bởi ăn ngươi rất ngon, nếu người khác hôn ngươi, bọn họ sẽ ăn luôn ngươi.”
Thư Lan sợ hết hồn, cau mày nghĩ một chút, đưa ra câu hỏi: “Nhưng nương ta chưa bao giờ nói ta ăn ngon?”
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Lang đặt Thư Lan xuống, mở cửa ra, sau đó khẽ nói với nàng: “Bởi vì nương ngươi không có nếm đầu lưỡi ngươi, về sau nếu ngươi bị nam nhân nào hôn, bọn họ sẽ cắn đầu lưỡi của ngươi. Ta thích ngươi nên còn lâu mới cắn, ngươi nhất định phải tin ta, đừng có đi thử, nếu không đến lúc đó bị người ta ăn cũng sẽ không có ai cứu ngươi đâu. Đúng rồi, chuyện ta hôn ngươi, không được nói cho bất kỳ ai, ngay cả nương ngươi, tỷ tỷ của ngươi cũng không được, nếu không họ biết sẽ đánh ngươi, giống như lần trước nương ngươi cầm chổi đánh ngươi ấy!”
Thư Lan bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, thì ra là đầu lưỡi nàng ăn thật ngon!
Không được, nàng nhất định không được để cho người khác biết đầu lưỡi của nàng ăn ngon, nếu không bọn họ sẽ cắn, đầu lưỡi bị cắn rất là đau, nàng nhớ rất rõ, có một lần lúc ăn cơm, không cẩn thận bị cắn vào lưỡi, đau tới mức hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.
“A Lang, ngươi thu dọn đồ xong chưa? Ra ăn chút điểm tâm đi!” Tần thị vòng qua hàng rào, thấy hai đứa bé đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp ngẩn ra, mở miệng gọi.
Tiêu Lang liền kéo Thư Lan đi ra ngoài, “Thu dọn xong rồi ạ, A Lan, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Thư Lan ngơ ngẩn đi theo Tiêu Lang, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ những lời hắn vừa nói.
Như cùng giờ ăn cơm với Tần gia, nhà Tần thị vừa ăn xong điểm tâm, Tiêu Thủ Vận cùng Trương thị đẩy một xe ba bánh đi tới, đi theo bên cạnh còn có Liên Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh lục.
“Ca ca, chúng ta tới đón ngươi á!” Liên Hoa hướng phía Tần gia lớn tiếng kêu.
Tiêu Lang kéo tay người Thư gia định đi qua giúp, bình tĩnh nói; “Bá phụ, bá mẫu, cám ơn mọi người đã chăm sóc con, mọi người yên tân, cho dù chuyển đi, con cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, tới lúc đó còn có thể đến tìm A Lan chơi, mọi người hiện tại cũng đừng tiễn con nữa, nếu không con lại không nỡ đi.”
Tần thị quay lưng đi, đứa bé thật hiểu chuyện, vì sao mệnh khổ như vậy?
Thư Mậu Đình vỗ vỗ bả vai Tiêu Lang, liếc mắt nhìn hướng Tiêu gia, trầm giọng nói: “A Lang, nếu bọn họ đối xử không tốt với con, con cũng không cần chịu đựng, chỉ cần con nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây ở với chúng ta.”
Rốt cuộc Tiêu Lang cũng nở nụ cười sáng lạn, dùng sức gật đầu một cái, cáo biệt mọi người một lần nữa, sải bước đi ra ngoài.
Thư Lan bĩu môi, chạy đuổi theo tới sân, nhìn Tiêu Lang đi từng bước một đến bên cạnh đại bá hắn, nhìn bọn họ đứng chung một chỗ tựa như người một nhà, sau đó nhìn thấy Liên Hoa đang hướng mình le lưỡi.
Lần đầu tiên trong đời, Thư Lan cảm thấy một người lại có thể làm cho người ta chán ghét như vậy. Không muốn nhìn lại dáng vẻ khoe khoang của Liên Hoa, Thư Lan cuối cùng liếc mắt nhìn Tiêu Lang, xoay người chạy về phòng.
Bên kia, Tiêu Lang không nhịn được cắt lời lảm nhảm của Trương thị: “Nhà của chúng ta cái gì cũng ở bên trong, các ngươi muốn mang cái gì thì mang đi, không cần phải nói nhiều như vânói nhiều như vậy.”
Nhà Trương thị gióng trống khua chiêng đẩy xe đến đây, rất nhiều thôn dân tò mò mà nhìn qua bên này, cho nên Trương thị cảm thấy những lời này của Tiêu Lang cực kỳ chối tai, nhìn xa xa một chút giả bộ đứng ở cửa nói chuyện phiếm kỳ thực cực kỳ chú ý động tĩnh nhóm người bên kia, nàng cố ý lớn tiếng nói: “A Lang à, nhà bá mẫu điều kiện không tốt, tạm thời không thể mua quần áo mới cho con, ngày hôm nay trước đem quần áo của con chuyển qua, chờ sau này nhà chũng ta có tiền, sẽ làm cho con hơn hai bộ nhé!”
Tiêu Lang khẽ hừ một tiếng, không cần cùng nàng ta lãng phí nước bọt, xoay người đi sang một bên, bộ dáng chỉ chờ bọn họ nhanh nhanh chuyển đi.
Tiêu Thủ Vận nhìn thê tử một chút, lại nhìn cửa phòng đang mở rộng một chút, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nhảm, nhanh đem đồ đáng giá chuyển ra, ra cửa người càng nhiều như thế này, nhìn thấy không hay!”
Trương thị tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, theo hắn bước đi vào phòng.
Bên trong truyền đến âm thanh hết sức đè nén lại không che giấu được muốn lục tung đồ đạc.
Tiêu Lang ngẩng đầu nhìn về hướng đông, ánh mặt trời rõ ràng rất chói mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Liên Hoa cũng không có đi theo vào, nàng cười đi tới trước người Tiêu Lang, ngọt ngào nói: “Ca ca, ngươi không phải lo lắng, nương kể với ta rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nương sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
“Cút!” Tiêu Lang nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ khạc ra một chữ này.
Tác giả có lời muốn nói: hừ hừ, ta đây chỉ thích đùa giỡn tiểu cô nương ngu ngốc. . . . . .
Cám ơn meo bảo (or meo bối? Thứ cho ta thật sự không phân biệt được chữ phồn thể đó, lại không cách nào phục chế) giữa đêm giữa hôm thả bom.
Nửa đêm rời giường, nghĩ đến mấy câu nói, viết một đoạn kịch nho nhỏ, hi vọng mọi người thích!
A Lang: Ở tại thời điểm ngươi không hiểu tình yêu là gì, ta đã yêu ngươi đến tận xương tủy, nghĩ tới kiếp trước là ta thiếu nợ ngươi rồi.
A Lan, dụi mắt: Nửa đêm không ngủ đi ngủ đi, ngươi ở đây nói cái gì?
A Lang: ngươi chưa hiểu cũng không sao, chỉ cần ta cưng chiểu, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu.
A Lan che kín lỗ tai, ngủ, (~ o ~)~zZ
A Lang: hắc hắc, ta thích nhất ngươi ngủ. Cởi quần áo.
A Lan: sao ngươi chui vào chăn của ta, ô ô. . . . . .