"A lang, chúng ta đi lên trấn rồi, ngươi cùng A Lan trông nhà thật kỹ, một lát nhớ gọi nàng ăn sáng!"
Tần thị vừa ra đến trước cửa, không yên tâm lần nữa dặn dò Tiêu Lang. Đêm hôm trước hỏa hoạn đốt trụi đồ Tiêu Lang, nàng lại không muốn đến nhà Tiêu Thủ Vận lấy y phục Tiêu Lang, không thể làm gì khác hơn là tạm thời tìm quần áo cũ Thư Triển cho hắn tắm rửa. Vừa đúng lúc nàng cũng không nhìn thấy con trai một thời gian, liền hái một giỏ quả hạnh, tính dẫn Thư Uyển đi nhà mẹ một chút, sau đó sẽ lấy vải bố may xiêm y cho mấy đứa trẻ.
"Dạ, con sẽ trông A Lan cẩn thận, bá mẫu yên tâm đi đi, đi đường cẩn thận chút." Tiêu Lang đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, đưa mắt nhìn mẹ con Tần thị rời đi, đợi sau khi bóng dáng của hai người biến mất, hắn cười khẽ một tiếng, tiện tay đóng cửa lại, chân bước nhẹ nhàng đi phòng tỷ muội Thư Uyển.
Thư Lan còn đang ngủ.
Tiêu Lang cởi giày lên giường, ngồi ở bên cạnh quan sát lười nha đầu đang ngủ say. Kể từ hiểu được tình cảm nam nữ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng Thư Lan lúc chưa rời giường, mặc dù trước kia có cơ hội vào phòng hai tỷ muội, nhưng vì ngại người Thư gia ở sân, hắn đều ngoan ngoãn không vào, không ngờ lúc này mới vừa vào ở ngày thứ ba, thì có cơ hội cùng một chỗ với nàng.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, lười nha đầu lớn rồi, nàng không giống khi còn bé mặc cái yếm lộ lưng như vậy, mà là khoác trung y màu trắng rộng thùng thình, chất vải mềm nhẵn cợt nhã, cổ áo có chút mở lỏng ra, lộ ra xương tinh sảo, còn có mảng lớn da thịt trắng nõn.
Cầm cổ áo của Thư Lan, nghiêng đầu nhìn bên trong một chút, bình thường, cùng khi còn bé không có gì khác biệt.
Tiêu Lang bất đắc dĩ thở dài, vóc dáng lười nha đầu quá nhỏ, sợ rằng còn phải đợi thật lâu nơi đó mới có thể phồng lên chứ? Chỉ là nhắc tới cũng kỳ, Thư Mậu Đình cùng Tần thị đều là người cao, bây giờ Thư Uyển đã cao đến tai Tần thị rồi, ở thư viện Thư Triển lại càng như hạc đứng trong bầy gà, tại sao lười nha đầu cứ lùn như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là nàng thích ngủ không thường đi lại?
Vậy cũng không được, hắn muốn nhanh lên một chút nhìn nàng trưởng thành, thân cao, dù là nhỏ tuổi chút, có một số việc cũng có thể làm.
Nghĩ tới làm ngay, Tiêu Lang trực tiếp gọi Thư Lan dậy.
Cho dù ai bị người siết cổ áo, cũng không thể cảm thấy thoải mái, đang ngủ say Thư Lan không vui mở mắt, nhìn thấy Tiêu Lang, chu mỏ nói: "Lang ca ca, sao ngươi không để cho ta ngủ?"
Vẻ mặt Tiêu Lang tự nhiên lột quần áo trong của Thư Lan, cầm lên quần màu lục ở bên cạnh mặc lên cho nàng, vừa buộc đai lưng vừa nói: " Lúc nào cũng còn ngủ? Ăn cơm trước, cơm nước xong ta dẫn ngươi đi xiên cá trong sông, buổi trưa bá mẫu làm cá hấp ăn."
Cá hấp, là một trong món ăn mặn Thư Lan thích nhất.
Lập tức mắt nàng sáng lên, mình mặc vớ lăng, nhảy xuống kháng nói: "Ta sẽ đi rửa mặt!" Khom lưng mang giày xong, vui sướng chạy ra ngoài.
Tiêu Lang đứng ở trước bắc môn, nhìn động tác Thư Lan nhanh nhảu rửa mặt, sau đó cầm dây buộc tóc chạy về phía hắn, làm nũng mà nói: "Lang ca ca, giúp ta chải tóc. . . . . ." Một luồng tóc bên tai nàng rơi dính nước, ướt chèm nhẹp dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, trắng cùng đen đối lập, nổi bật lên khuôn mặt trắng non giống như có thể bóp ra nước.
Hắn khom lưng ngồi ở ngưỡng cửa, đặt ghế đẩu bên cạnh ở trước người, còn chưa mở miệng, Thư Lan liền chạy tới đây, tựa đầu cùng cây lược gỗ nhét vào trong tay hắn, ngoan ngoãn ngồi đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Lang im lặng cười, động tác êm ái thay nàng chải tóc, vừa búi một búi tóc, sau đó để cho nàng quay tới đối mặt với hắn, búi tóc kiểu lưu hải (kiểu tóc mái ngang có hai búi tóc giống tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc).
Nhìn Tiêu Lang gần ngay trước mắt mặt, Thư Lan chớp chớp mắt to, không nhịn được đưa tay sờ lên, hì hì mà nói: "Lang ca ca, nếu ngươi trắng giống ca ca ta, khẳng định nhìn đẹp hơn so với hắn."
Tay Tiêu Lang dừng lại, hắn không hiểu, mặt trắng nhỏ có gì để nhìn? Một đám nhìn yếu đuối, tựa như đại khuê nữ tiểu tức phụ.
"A Lan, ngươi nhớ, nam tử là phải đen, ngươi xem hơi sức ta bao nhiêu, ca ngươi cũng đánh không lại ta." để lược ở một bên, Tiêu Lang nâng cằm nhỏ Thư Lan, nhìn vào mắt nàng nói.
Ánh mắt của hắn là dạng nghiêm túc, Thư Lan hơi do dự liền tin, nàng nhớ tới cảnh tượng trước kia Thư Triển động thủ cùng Tiêu Lang, ấn tượng không phải quá sâu, mơ hồ nhớ Tiêu Lang quăng ca ca nàng trên đất. Được rồi, mặc dù mặt đen khó coi chút, lại có thể để cho hơi sức người ta trở nên to lớn, vậy cũng cũng không tệ lắm.
"Chúng ta phải đi đến bờ sông!"
"Đợi chút, ngươi còn chưa có ăn sáng đấy."
"Không ăn, dù sao ta không đói bụng!"
"Không được, ăn nhiều cơm mới có thể nhanh cao lên một chút."
Tiêu Lang không cho cự tuyệt mà đặt Thư Lan trước bàn cơm, bưng thức ăn ở trong nồi ra ngoài, tự tay đút nàng ăn. Thư Lan ăn một bát cháo đã cảm thấy no rồi, nhưng Tiêu Lang kiên trì, lại ăn một chén.
Mắt thấy Tiêu Lang còn muốn múc nữa, Thư Lan trừng mắt nhảy lên, thở phì phò nói: "Không ăn, ngươi khi dễ ta!"
Đây coi là khi dễ người sao?
Tiêu Lang bất đắc dĩ buông chén đũa xuống, "Được rồi, ta không buộc ngươi ăn, ngươi đi chờ bên kia, ta rủa hết nồi liền dẫn ngươi đi ra ngoài."
Thư Lan lập tức hài lòng cười, ngoan ngoãn dời đúng bên cạnh nhìn Tiêu Lang bận việc. Hừ, nếu là hắn buộc nàng húp cháo nữa, nàng sẽ để cho hắn liếm ngón chân mình! Đây chính là chính miệng hắn đồng ý!
Nếu là Tiêu Lang biết ý tưởng của nàng, nhất định sẽ hối hận là không có kiên trì, nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn từ bỏ tật xấu ngủ cả ngày của Thư Lan, cũng không có ý định chiếm tiện nghi của nàng.
Khóa chặt cửa, Tiêu Lang một tay nhấc thùng gỗ cùng mâu trúc, một tay kéo Thư Lan đi đến bờ sông, đầu hai người chênh lệch như vậy, người khác chỉ biết hắn đang dỗ đứa bé, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều.
Đến bờ sông, Tiêu Lang cũng không có lập tức dừng lại, mà là vẫn lôi kéo Thư Lan chạy đi lên.
Bắt đầu Thư Lan còn nhìn chung quanh, từ từ nàng đã bất động: "Lang ca ca, chúng ta bắt cá ở chỗ này đi, Đừng đi tới nữa, ta đau chân!"
Tiêu Lang nhìn nàng một chút, dụ dỗ nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước mặt lập tức tới ngay, cá bên kia lại lớn, bên này không có cá đâu!"
Nghe lời này, Thư Lan nghiêng đầu nhìn xuống sông, nước sông nhàn nhạt trong vắt, đáy hồ trong suốt, xác thực không nhìn thấy cá. Nàng bĩu môi, sớm biết sẽ để cho hắn tự mình đi dù sao chỉ cần hắn xiên đến cá, nàng có thể ăn.
Đợi đến khi đi được một đoạn đường, Thư Lan rốt cuộc không đi, uốn éo người muốn tránh tay Tiêu Lang ra: "Ta không ăn cá, ta muốn về nhà!" Mặc kệ Tiêu Lang nói gì, nàng đều không nghe, lòng bàn chân cũng mài đến thấy đau rồi, Thư Lan ủy khuất khóc lên.
Tiêu Lang hiểu, trước mắt Thư Lan nhẫn nhịn tới cự hạn, vội để thùng nước ở một bên, cúi người lau nước mắt thay nàng, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không đi, ở chỗ này xiên cá, ngươi cùng ta xiên phải không? Bản thân nói tự mình xiên, muốn bắt bao nhiêu thì bắt!"
Mấy câu nói ngắn ngủn, liền thành công dời lực đi chú ý của Thư Lan.
"Nhưng ta không biết. . . . . ." Nàng nhìn bờ sông, ảo não nói.
Tiêu Lang cười sờ sờ đầu của nàng, bế nàng đến bên cạnh trên tảng đá ngồi xuống, vừa cởi giày vớ thay nàng vừa nói: "Không có chuyện gì, ca ca dạy ngươi, rất dễ dàng ." Nói xong, tầm mắt ngưng tụ, rơi vào lòng bàn chân Thư Lan hồng lên, nghĩ đến nàng chưa từng có đi đường xa như vậy, nhất định mệt muốn chết rồi, không khỏi có chút đau lòng.
Ngược lại Thư Lan quên không thoải mái trên chân, chờ Tiêu Lang cởi giày vớ thay nàng, sẽ phải chạy xuống sông.
"Đợi lát nữa!" Tiêu Lang kịp thời kéo người trở lại, thay nàng vén làn váy buộc ở hông, lại kéo ống quần, lúc này mới thả nàng đi.
Nước sông mới đến gối, phía dưới là một tầng cát mịn, đạp lên cực kỳ thoải mái, đặc biệt là nhấc chân thì nước sông róc rách lập tức bao vây chân lại, từ từ mơn trớn trên da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm, từ giữa kẽ tay xuyên qua, khiến mệt nhọc đau nhức bôn ba đường dài đều biến mất. Còn có gió mát từ trên bờ thổi qua, dù là mặt trời nóng bỏng, cũng không cảm thấy nóng.
Thư Lan ham chơi đi loạn chung quanh ở trong sông, đi ngán, mới nhớ tới nàng là tới xiên cá, vội dừng lại bước chân, cúi đầu quét nhìn chung quanh mặt nước.
Đừng nói cá vừa to vừa béo, con to bằng ngón tay cũng không có!
Nàng tức giận xoay người, trợn lên giận dữ nhìn Tiêu Lang: "Ngươi lại gạt ta, nơi nào có cá. . . . . ." Không ngờ đụng phải lồng ngực gầy gò màu lúa mạch, cả kinh nàng nuốt lời nói oán trách xuống bụng, đổi lời nói hỏi "Ngươi làm gì cũng cởi quần áo?"
Nàng chỉ cởi giày vớ, toàn thân Tiêu Lang cũng chỉ có một cái quần đùi vải xám , ánh mặt trời chiếu trên người của hắn, có vẻ hắn càng đen hơn.
"Như vậy rất mát mẻ !” Tiêu Lang tùy ý nói, giao mâu trúc vót nhọn trong tay cho Thư Lan cầm, chuyển đến phía sau nàng. Bởi vì trên cánh tay trái hắn còn quấn vải, không thể làm động tác mạnh, liền giúp Thư Lan bày xong tư thế, sau đó dùng tay trái ấn bả vai của nàng, tay phải bao phủ trên tay nhỏ bé của Thư Lan, ghé vào bên tai nàng nói: "Mới vừa ngươi ở đây đi tới đi lui, hù cá chạy, hiện tại đứng đàng hoàng, một lát cá liền bơi tới rồi, chờ xem, không cho nói chuyện." Nói xong, hôn xuống ở trên mặt nàng.
Thư Lan đã thành thói quen hắn thỉnh thoảng đánh lén, căn bản không để ở trong lòng, mắt chăm chú nhìn mặt nước, chờ đợi cá lội tới.
Bộ dạng nàng là bộ dáng nghiêm túc, cũng làm cho Tiêu Lang nhìn nhập thần, ngậm thẳng vành tai nàng khéo léo trắng nõn, tỉ mỉ thưởng thức.
Thư Lan bị hắn làm cho ngứa một chút, căn bản không tĩnh tâm được, chợt dùng đầu đụng ót hắn, trừng tròng mắt nhỏ giọng trách mắng: "Chớ quấy rối, ta muốn bắt cá !"
Bộ dáng ngây thơ đẹp đẽ quả thật khiến Tiêu Lang yêu đến trong lòng!
Sau khi hắn ngăn đầu của nàng hung hăng phủ lên cánh môi hồng nộn, ăn đủ rồi, mới thở nhẹ buông nàng ra, trước khi nàng nổi giận nghiêm trang nói: "Tốt lắm, chớ nói chuyện, hù dọa cá chạy làm thế nào?" Làm một bộ ngó nhìn mặt nước.
Vì bắt được cá béo mập, cho dù Thư Lan có tức cũng không thể nhảy ra , hận hận trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý đến hắn nữa.
Tiêu Lang đứng ở sau lưng nàng, cười cực kỳ vui vẻ.
Một lát sau, dần dần có cá nhỏ bơi tới, mới vừa đến gần, lại thối lui, sau đó sẽ chuyển trở lại, giống như đang thử dò xét cái gì .
Trước nay Thư Lan chưa từng khẩn trương.
"Đến rồi!" Tiêu Lang chợt dùng sức nắm chặt tay của nàng, đưa mâu trúc lên mặt nước.
Lòng của Thư Lan khẩn trương, nàng gấp gáp tìm chung quanh, cá tại nơi nào, thế nào nàng không nhìn thấy?
Lúc nàng bắt đầu hoài nghi Tiêu Lang lại đang gạt người, bị Tiêu Lang nắm chặc tay đột nhiên không khống chế hung hăng đâm tới dưới chân, từ đỉnh trúc mâu truyền tới cảm giác khác thường để cho nàng hô hấp cứng lại, sau một khắc, Tiêu Lang đã chống trúc mâu lên, giơ thật cao. Thư Lan ngửa đầu nhìn, chỉ thấy một con cá béo mập ở phía trên, đang lo lắng lắc đầu vẫy đuôi, trên thân nhỏ từng giọt nước.
"A, thật xiên cá được rồi!" Nàng giống như không có chú ý tới váy bị ướt, hưng phấn gào lên.
Tiêu Lang lôi kéo nàng trở lại trên bờ, đặt cá vào trong thùng gỗ đựng nước, quay đầu lại cười nói: "Như thế nào, ta rất lợi hại phải không?"
Thư Lan không có nhìn hắn, khom lưng mắt hạnh cười híp nhìn chằm chằm cá trong thùng, giống như cá này đã biến thành thức ăn bày ở trên bàn.
Tiêu Lang có chút cảm giác bị thất bại, ngồi dưới đất, liền thò tay kéo Thư Lan tớitrong ngực, ôm thật chặt nàng nói: "Ta xiên cá cho ngươi ăn, ngươi phải cám ơn ta thế nào?"
Chân của hắn còn ướt, Thư Lan mới vừa ngồi xuống, cũng cảm thấy ẩm ướt, rất không thoải mái, lắc lắc muốn đứng lên.
Làm sao Tiêu Lang để cho nàng chạy mất? Nếu nàng không nói lời nào, hắn liền đòi hỏi chỗ tốt thôi.
Đè lại đầu của nàng, cúi đầu che kín đi lên, mới vừa ở trong sông rất không dễ dàng, hắn còn chưa có tận hứng đấy. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cám ơn Ajmonica hôn hai khỏa địa lôi, ta đây ôm đi ngủ rùi~
Ngày hôm qua được quá nhiều, hôm nay lập tức ỉu xìu, chớ trách hắc ~
Vợ chồng Tiêu Thủ Vận gần như chuyển tất cả thứ đáng giá ở bên trong nhà lá về nhà rồi, nhưng bọn hắn vẫn không hài lòng, bởi vì hai người lật tung rồi bất kỳ địa phương nào có thể giấu đồ, nhưng chỉ tìm ở được mười tiền đồng trong hũ.
Mười tiền đồng!
Trương thị giận đến sắp nổ phổi rồi, mười tiền đồng có thể làm gì? Cũng không đủ tiền cơm một ngày của Tiêu Lang!
Tiêu Thủ Vận cũng cau mày, mặc dù hắn không quan tâm cuộc sống huynh đệ một nhà cùng cha khác mẹ, nhưng lúc nào hắn cũng chú ý động tĩnh bên kia, sau khi Lam thị chết, mỗi lần hai cha con Tiêu Thủ Vọng vào núi đều có thể săn thú vật, bọn họ lại chi tiêu tiết kiệm, không thể nào chỉ góp được mười văn tiền. Như vậy, hoặc là chính là Tiêu Lang giấu tiền ở chỗ hết sức bí mật, hoặc chính là Thư gia trước bọn họ một bước, sớm một chút lừa gạt tiền!
"Đi, ngươi đi hỏi một chút hắn, làm sao trong nhà chỉ có chừng này tiền!" Hắn ngửa mặt nằm ở trên giường gạch, nhìn Trương thị nói.
Trương thị ném cho hắn một cái liếc mắt, tức giận vỗ một gối vải bông, "Nhất định thằng nhóc kia giấu tiền đi, hỏi, ta hỏi hắn sẽ nói sao?"
Tiêu Thủ Vận hừ lạnh một tiếng, lật người đưa lưng về phía thê tử, buồn bực nói: "Có hỏi hay không tùy ngươi, cùng lắm thì chúng ta nuôi hắn không công, dù thế nào đi nữa hắn cũng là cháu ruột của ta!"
"Phi! Nguyện ý nuôi ngươi nuôi đi, lão nương không phục vụ!" Trương thị lập tức mắng, thấy Tiêu Thủ Vận tựa như không nhúc nhích trên giường gạch, tuy biết hắn thật không quan tâm Tiêu Lang thể nào, sợ là biến khéo thành vụng, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một câu, vén rèm cửa lên ra khỏi phòng.
Nàng đẩy cửa phòng Tiêu Lang ra, cửa cũng là chêm.
Lúc này mới vừa ăn i cơm trưa xong, thế nhưng hắn muốn tránh ở trong phòng ngủ nướng? Thật coi nơi này như mình nhà!
Trương thị cố đè xuống lửa giận trong lòng, ra sức đập cửa nói: "A Lang, ra ngoài, bá nương có lời hỏi ngươi!"
"Nói đi, ta nghe." Tiêu Lang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, dựa vào vách tường nhìn tới sách thuốc Thư Mậu Đình mượn, lên núi săn thú, khó tránh khỏi sẽ bị thương, biết thêm một chút thảo dược rất hữu dụng.
Trương thị tự nhiên sẽ không lớn tiếng hỏi hắn chuyện tiền bạc, vẫn gõ không ngừng, nàng cũng không tin, như vậy Tiêu Lang cũng có thể ngủ.
Tiêu Lang cười lạnh, nếu bọn họ không nhịn được, cũng đừng trách hắn động thủ trước thời gian.
"Két. . . . . ." Tiêu Lang kéo cửa ra, cũng không thèm nhìn tới Trương thị, rủ lông mi hỏi "Ngươi nói gì?"
Trương thị nhìn dáng vẻ hắn một bộ xem thường, nghĩ đến hắn thân thiết kêu Tần thị là bá mẫu, không khỏi dạy dỗ: "Cái gì à, ta là bá nương ngươi, đứa bé này tại sao gọi một tiếng bá nương cũng không gọi? Ngược lại ngươi gọi người khác thân thiết, chẳng lẽ là chê chúng ta nhà nghèo, xem thường chúng ta?"
Tiêu Lang làm bộ sẽ phải đóng cửa, "Ngươi đã không có việc gì, vậy thì ta đi ngủ đây."
Trương thị lập tức đưa một cái chân vào, sau đó mạnh mẽđẩy cửa, cả người cũng nhảy vào, liếc mắt nhìn phòng được Thúy Hà dọn dẹp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn lại một chút mấy bộ quần áo Tiêu Lang đặt ở đầu giường gần lò sưởi, trong nội tâm khẽ động, sãi bước đi qua, đưa tay lật những y phục kia lên, trên miệng giả mù sa mưa mà nói: "Bá nương định làm cái áo cho ngươi, cũng không biết ngươi mặc bao nhiêu, dứt khoát lấy những thứ này để so sánh thôi." Mặc kệ sắc mặt Tiêu Lang là gì, phấn chấn mở từng cái xiêm áo, chỉ sợ Tiêu Lang giấu tiền ở bên trong.
Nghe nàng nhắc tới làm y phục, Tiêu lang lập tức nhớ tới Tần thị đứng ở trước người hắn, bộ dáng dịu dàng đo đạc bả vai cho hắn.
Hắn cũng lười vạch trần sắc mặt Trương thị xấu xí, đứng ở cửa bên lạnh lùng nhìn nàng giày vò, sau đó nhìn lướt qua viện Tiêu Gia.
Củi, nông cụ hỗn loạn tán lạc, một rào ở tường phía tây, bên ngoài trừ một con gà trống uy phong lẫm lẫm, tất cả đều là gà con choai choai, vẫn không thể đẻ trứng, ăn lại nhiều vô cùng. Cơm trưa hắn còn nghe Trương thị nói thầm, nói tương lai muốn bán trứng gà lấy tiền đấy.
Hộ nông dân, phàm là súc vật có thể sinh tiền, có lúc đối xử đều tốt hơn so với người, ít nhất, bọn họ sẽ không đói bụng. Trương thị coi những con gà này như bảo bối, nếu là chết một hai con, không biết vẻ mặt nàng sẽ là cái gì. . . . . .
Bên kia Trương thị thất vọng ném xuống một cái xiêm áo cuối cùng, quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Lang u ám mà nhìn chằm chằm vào viện, trong lòng nàng không hiểu có chút lo lắng, đi tới nói: "A Lang, tiền cha ngươi để ở chỗ nào? Bây giờ ngươi còn nhỏ, bá nương thay ngươi bảo quản đi, còn nữa về sau ngươi kiếm được tiền cũng đều đưa ta, bá nương tích góp từng điểm cho ngươi, tương lai giúp ngươi cưới vợ. Ngươi là bé trai, không hiểu được góp tiền đâu."
Tiêu Lang nghi ngờ nhìn nàng: "Cha ta chỉ chừa cho ta mười văn tiền, không phải cũng lấy cho ngươi sao?"
"Không thể nào, làm sao sẽ chỉ có mười văn?" Trương thị không tin hô.
Tiêu Lang xem nàng, nhanh chân mà bỏ chạy đến ngoài cửa lớn, trong miệng lớn tiếng la hét: "Bá nương, cha ta để lại cho ta mười lượng bạc đều cho ngươi, trong tay ta thật một văn cũng không có, ngươi cũng không cần hỏi ta nữa, có phải ngươi chê ta cho ít, chê ta ăn nhiều, ta sẽ chuyển về ở, tuyệt không cho các ngươi thêm phiền toái!"
Âm thanh Thiếu Niên bàng hoàng bất lực ở sau giữa trưa mùa hè đột ngột khác thường, không ít thôn dân đi ra, tò mò hướng bên này nhìn quanh, còn có mấy nàng dâu ngồi quanh ở dưới cây liễu nhỏ giọng thầm thì.
"Nhìn một chút, ta nói hai bọn họ không có hảo tâm, buổi sáng vừa dời sạch sành sanh trong nhà người ta, hiện tại liền bắt đầu vơ vét tiền Tiêu Lang, còn ngại mười lượng bạc không đủ, cho là đứa bé giấu giếm ! Hừ, nàng cũng không suy nghĩ một chút, nhà hai người kia không có đất, liều sống liều chết săn cái gì cũng đổi lương thực rồi, không chừng mười lượng bạc này tích góp quá lâu rồi, nàng vẫn còn chê ít!"
"Đúng vậy đúng vậy, đứa bé Tiêu Lang kia thật là đáng thương, không có cha mẹ, người thân duy nhất còn giành của hắn, nghe ý tứ trong lời nói hắn, nàng dâu Thủ Vận còn chê hắn ăn nhiều, ai, đứa bé lớn như vậy chính là lúc đang lớn, vốn là khẩu vị lớn!"
Nói xong, đề tài liền chuyển dời đến bình thường Trương thị làm chuyện thất đức .
Trương thị sớm choáng váng, rõ ràng là mười văn tiền, bị Tiêu Lang kêu la thành mười lượng bạc?
Đợi nàng phản ứng kịp, chỉ thấy Tiêu Lang cúi gằm đầu ngồi trên tảng đá ở cửa nhà nàng gạt lệ, bóng lưng đơn bạc vừa đáng thương lại uất ức. Dĩ nhiên, nàng không nhìn tới mặt của hắn, chỉ bằng bả vai của hắn khẽ rung động suy đoán là hắn khóc chứ?
Trương thị nhíu nhíu mày, nhưng nghĩ lại, không đúng, đứa bé lạnh lùng cha ruột chết cũng sẽ không khóc, bộ mặt trong sạch hướng về phía nàng, xem ra không giống đứa bé mười tuổi, đứa bé đáng thương sẽ làm ra loại chuyện này ư?
Đúng rồi, nhất định là hắn giả bộ!
Trương thị lắc mông chạy ra ngoài, kéo lấy cánh tay Tiêu Lang, cắn răng mắng: "A Lang, làm sao ngươi há mồm nói bậy! Rõ ràng là ngươi giao cho ta mười văn tiền, bá nương thay ngươi bảo quản, bây giờ lại nói thành mười lượng bạc rồi, còn nhỏ tuổi đã nói láo, bình thường cha ngươi dạy ngươi thế nào!" Muốn cho nàng ăn ám muội, không có cửa đâu!
Tiêu Lang lập tức cúi đầu, co ro bả vai, dáng vẻ giống như hết sức sợ.
Bên cạnh một nàng dâu trẻ tuổi không vừa mắt cùng Trương thị đứng lên, hướng về phía bên này nói: "Ta nói Trương Xuân Kiều, ngươi vừa được chỗ tốt người ta, nên hào phóng một chút, hắn có thể giao cho ngươi mười lượng bạc, làm sao sẽ giấu tiền mình? Xem như các ngươi là thân thích, coi như ngươi cầm tiền của hắn, người khác cũng không có tư cách nói gì, ngươi cũng không cần sợ có người giành với ngươi, vui vui vẻ vẻ thừa nhận, còn không nên nói thành mười văn tiền! Đúng là nực cười, coi như bán nồi nấu, cũng có thể kiếm mười mấy văn chứ? Ai, ta nhớ ra rồi, các ngươi thật giống như không có chuyển huynh nồi đệ ngươi nhà ra, cũng vừa đúng, còn muốn tiền một đứa bé à, đến thẳng nhà bọn họ phá hủy hai cái nồi không được sao, ha ha ha. . . . . ."
Giống như nói chuyện đùa, nàng dâu này đỡ eo cười ngã nghiêng ngã ngửa, chọc cho những người xem chung quanh náo nhiệt cũng cười, tiếng cười cao cao thấp thấp tràn đầy châm chọc.
Trên mặt Trương thị sung huyết đỏ bừng, muốn giải thích, nhưng nàng cũng có thói quen nói xấu người, biết loại chuyện như vậy không giải thích được, liền lớn tiếng la một câu: "Người nào cầm mười lượng bạc của hắn là con chó đẻ đấy!" Nói xong, hung ác trợn mắt nhìn nàng dâu này một cái, dắt Tiêu Lang vào viện, đóng cổng cực kỳ chặt chẽ.
"A, bá nương ngươi đừng đánh ta, ta cũng không nói lung tung!" Tiêu Lang lạnh lùng nhìn Trương thị, trong miệng nói ra lời nhưng giống như Trương thị thật đánh hắn.
Đây là khiêu khích trắng trợn a!
Rốt cuộc Trương thị hiểu rõ, thì ra là tiểu tử này cố ý hại nàng ! Được, ngươi đã nói ta đánh ngươi, vậy lão nương ta cũng không thể đeo cái ô mũ này! Trương thị méo mặt, chớp mắt một cái, liếc thấy một cây gậy bên tường, ba hai bước chạy tới nhặt lên, đưa tay muốn đánh Tiêu Lang.
Tiêu Lang không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thời điểm Trương thị cho là hắn bị sợ, thế nhưng đột nhiên hắn lại gắt gao níu lại trường côn vung tới sau lưng, sau đó vừa dùng lực, liền đoạt đi cây gậy.
"Ầm!"
"A, bá nương ngươi đừng đánh ta !" Tiêu Lang hung hăng đánh vào trên đùi Trương thị, mặt bình tĩnh kêu lên, cứng rắn đem Trương thị muốn kêu gào bi thống nén trở về.
Nghe được bên trong truyền đến động tĩnh Tiêu Thủ Vận mang giày, Tiêu Lang cười lạnh bỏ lại cây gậy trong tay, xoay người hướng cửa chính chạy tới, "Bá nương, ngươi đừng đánh, ta sẽ đi lên núi săn thú, ngươi yên tâm, ta săn cái gì cũng giao cho ngươi, bán tiền ta cũng không muốn một đồng tiền!"
Đợi đến khi Tiêu Thủ Vận cau mày lao ra, đã nhìn thấy Trương thị một người đứng ở trong sân, sững sờ như cọc gỗ, sớm không thấy bóng dáng Tiêu Lang.
Có thể nghe bên ngoài nghị luận rõ ràng, Tiêu Thủ Vận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Trương thị nhỏ giọng mắng: "Ngươi đúng là ngu xuẩn, ta để cho ngươi hỏi tiền, ngươi làm gì nói thành mười lượng bạc? Bêu xấu còn đánh người, cái người này không phải cố ý để cho người khác mắng chúng ta khi dễ một đứa bé sao? Làm hắn chạy đi như vậy, một lát người cả thôn cũng biết rồi, ngươi đúng là ngu xuẩn!"
Ở bên nghe trượng phu một câu một câu"Ngu xuẩn", rốt cuộc Trương thị phục hồi tinh thần lại, cho tới bây giờ, nàng mới cảm nhận được trên đùi đau đau rát, vội vàng giải thích: "Ta không có đánh hắn, là hắn động thủ đánh ta. . . . . ."
"Ngươi nhanh đi, hắn đánh ngươi, ngươi đi ra ngoài hỏi một chút, ai tin!" Tiêu Thủ Vận hết sức xem thường nhìn chằm chằm Trương thị, bình thường nhìn cũng cơ trí, không ngờ thời khắc mấu chốt lại dại dột như heo!
"Không để ý ngươi!" Bỏ lại bốn chữ này, Tiêu Thủ Vận phẩy tay áo bỏ đi.
Trương thị sững sờ đứng ở tại chỗ, nàng không có để ý chồng chửi rủa, vào giờ phút này, nàng nghĩ tất cả đều là hành động Tiêu Lang không bình thường, hắn mới mười tuổi, tại sao có thể có đầu óc như vậy? Bỗng dưng, nàng nghĩ đến khuôn mặt Tiêu Lang lạnh lẽo, con ngươi sâu thẳm, còn có một bên hắn khoa trương gào thét vừa cười lạnh nhìn bộ dáng nàng. . . . . .
toàn thân chợt rùng cả mình, Trương thị không nhịn được run rẩy, Tiêu Lang, chẳng lẽ dính cái gì không sạch sẽ chứ?
Đúng, nhất định là, nếu không ban đầu làm sao hắn có thể đánh chếtcon sói trở lại?
Tác giả có lời muốn nói: tối hôm qua: ta đây biết thân môn đuổi theo khổ sở, nhưng thật sự ta đây mắt mở không ra( muộn 11 điểm ), tuần sau đi, đại khái có thể nhiều hơn một chút, đi làm cầu xin tha thứ ~
Sáng nay: Ặc, trước kia đều là bị xuỵt xuỵt nghẹn tỉnh, hôm nay là bị đói tỉnh, quả nhiên lao động trí óc cũng rất mệt mỏi, hy vọng có thể giảm cân.
Trước hai chương Liên Hoa ghen tỵ A Lan đánh thành hoa lê, cám ơn thân môn bắt côn trùng, đã sửa lại. Côn trùng a côn trùng, giống như là trước kia làm đề toán học, rõ ràng đã kiểm tra cẩn thận rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác không có phát hiện có một cái 23+3=29, gào khóc, thật ngại!
Về A Lang vì sao nhất định đi, phía trước có một chút tiểu đề trình bày, mọi người có thể đoán được sao?
Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn - Chapter 38
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"A lang, chúng ta đi lên trấn rồi, ngươi cùng A Lan trông nhà thật kỹ, một lát nhớ gọi nàng ăn sáng!"
Tần thị vừa ra đến trước cửa, không yên tâm lần nữa dặn dò Tiêu Lang. Đêm hôm trước hỏa hoạn đốt trụi đồ Tiêu Lang, nàng lại không muốn đến nhà Tiêu Thủ Vận lấy y phục Tiêu Lang, không thể làm gì khác hơn là tạm thời tìm quần áo cũ Thư Triển cho hắn tắm rửa. Vừa đúng lúc nàng cũng không nhìn thấy con trai một thời gian, liền hái một giỏ quả hạnh, tính dẫn Thư Uyển đi nhà mẹ một chút, sau đó sẽ lấy vải bố may xiêm y cho mấy đứa trẻ.
"Dạ, con sẽ trông A Lan cẩn thận, bá mẫu yên tâm đi đi, đi đường cẩn thận chút." Tiêu Lang đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, đưa mắt nhìn mẹ con Tần thị rời đi, đợi sau khi bóng dáng của hai người biến mất, hắn cười khẽ một tiếng, tiện tay đóng cửa lại, chân bước nhẹ nhàng đi phòng tỷ muội Thư Uyển.
Thư Lan còn đang ngủ.
Tiêu Lang cởi giày lên giường, ngồi ở bên cạnh quan sát lười nha đầu đang ngủ say. Kể từ hiểu được tình cảm nam nữ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng Thư Lan lúc chưa rời giường, mặc dù trước kia có cơ hội vào phòng hai tỷ muội, nhưng vì ngại người Thư gia ở sân, hắn đều ngoan ngoãn không vào, không ngờ lúc này mới vừa vào ở ngày thứ ba, thì có cơ hội cùng một chỗ với nàng.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, lười nha đầu lớn rồi, nàng không giống khi còn bé mặc cái yếm lộ lưng như vậy, mà là khoác trung y màu trắng rộng thùng thình, chất vải mềm nhẵn cợt nhã, cổ áo có chút mở lỏng ra, lộ ra xương tinh sảo, còn có mảng lớn da thịt trắng nõn.
Cầm cổ áo của Thư Lan, nghiêng đầu nhìn bên trong một chút, bình thường, cùng khi còn bé không có gì khác biệt.
Tiêu Lang bất đắc dĩ thở dài, vóc dáng lười nha đầu quá nhỏ, sợ rằng còn phải đợi thật lâu nơi đó mới có thể phồng lên chứ? Chỉ là nhắc tới cũng kỳ, Thư Mậu Đình cùng Tần thị đều là người cao, bây giờ Thư Uyển đã cao đến tai Tần thị rồi, ở thư viện Thư Triển lại càng như hạc đứng trong bầy gà, tại sao lười nha đầu cứ lùn như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là nàng thích ngủ không thường đi lại?
Vậy cũng không được, hắn muốn nhanh lên một chút nhìn nàng trưởng thành, thân cao, dù là nhỏ tuổi chút, có một số việc cũng có thể làm.
Nghĩ tới làm ngay, Tiêu Lang trực tiếp gọi Thư Lan dậy.
Cho dù ai bị người siết cổ áo, cũng không thể cảm thấy thoải mái, đang ngủ say Thư Lan không vui mở mắt, nhìn thấy Tiêu Lang, chu mỏ nói: "Lang ca ca, sao ngươi không để cho ta ngủ?"
Vẻ mặt Tiêu Lang tự nhiên lột quần áo trong của Thư Lan, cầm lên quần màu lục ở bên cạnh mặc lên cho nàng, vừa buộc đai lưng vừa nói: " Lúc nào cũng còn ngủ? Ăn cơm trước, cơm nước xong ta dẫn ngươi đi xiên cá trong sông, buổi trưa bá mẫu làm cá hấp ăn."
Cá hấp, là một trong món ăn mặn Thư Lan thích nhất.
Lập tức mắt nàng sáng lên, mình mặc vớ lăng, nhảy xuống kháng nói: "Ta sẽ đi rửa mặt!" Khom lưng mang giày xong, vui sướng chạy ra ngoài.
Tiêu Lang đứng ở trước bắc môn, nhìn động tác Thư Lan nhanh nhảu rửa mặt, sau đó cầm dây buộc tóc chạy về phía hắn, làm nũng mà nói: "Lang ca ca, giúp ta chải tóc. . . . . ." Một luồng tóc bên tai nàng rơi dính nước, ướt chèm nhẹp dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, trắng cùng đen đối lập, nổi bật lên khuôn mặt trắng non giống như có thể bóp ra nước.
Hắn khom lưng ngồi ở ngưỡng cửa, đặt ghế đẩu bên cạnh ở trước người, còn chưa mở miệng, Thư Lan liền chạy tới đây, tựa đầu cùng cây lược gỗ nhét vào trong tay hắn, ngoan ngoãn ngồi đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Lang im lặng cười, động tác êm ái thay nàng chải tóc, vừa búi một búi tóc, sau đó để cho nàng quay tới đối mặt với hắn, búi tóc kiểu lưu hải (kiểu tóc mái ngang có hai búi tóc giống tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc).
Nhìn Tiêu Lang gần ngay trước mắt mặt, Thư Lan chớp chớp mắt to, không nhịn được đưa tay sờ lên, hì hì mà nói: "Lang ca ca, nếu ngươi trắng giống ca ca ta, khẳng định nhìn đẹp hơn so với hắn."
Tay Tiêu Lang dừng lại, hắn không hiểu, mặt trắng nhỏ có gì để nhìn? Một đám nhìn yếu đuối, tựa như đại khuê nữ tiểu tức phụ.
"A Lan, ngươi nhớ, nam tử là phải đen, ngươi xem hơi sức ta bao nhiêu, ca ngươi cũng đánh không lại ta." để lược ở một bên, Tiêu Lang nâng cằm nhỏ Thư Lan, nhìn vào mắt nàng nói.
Ánh mắt của hắn là dạng nghiêm túc, Thư Lan hơi do dự liền tin, nàng nhớ tới cảnh tượng trước kia Thư Triển động thủ cùng Tiêu Lang, ấn tượng không phải quá sâu, mơ hồ nhớ Tiêu Lang quăng ca ca nàng trên đất. Được rồi, mặc dù mặt đen khó coi chút, lại có thể để cho hơi sức người ta trở nên to lớn, vậy cũng cũng không tệ lắm.
"Chúng ta phải đi đến bờ sông!"
"Đợi chút, ngươi còn chưa có ăn sáng đấy."
"Không ăn, dù sao ta không đói bụng!"
"Không được, ăn nhiều cơm mới có thể nhanh cao lên một chút."
Tiêu Lang không cho cự tuyệt mà đặt Thư Lan trước bàn cơm, bưng thức ăn ở trong nồi ra ngoài, tự tay đút nàng ăn. Thư Lan ăn một bát cháo đã cảm thấy no rồi, nhưng Tiêu Lang kiên trì, lại ăn một chén.
Mắt thấy Tiêu Lang còn muốn múc nữa, Thư Lan trừng mắt nhảy lên, thở phì phò nói: "Không ăn, ngươi khi dễ ta!"
Đây coi là khi dễ người sao?
Tiêu Lang bất đắc dĩ buông chén đũa xuống, "Được rồi, ta không buộc ngươi ăn, ngươi đi chờ bên kia, ta rủa hết nồi liền dẫn ngươi đi ra ngoài."
Thư Lan lập tức hài lòng cười, ngoan ngoãn dời đúng bên cạnh nhìn Tiêu Lang bận việc. Hừ, nếu là hắn buộc nàng húp cháo nữa, nàng sẽ để cho hắn liếm ngón chân mình! Đây chính là chính miệng hắn đồng ý!
Nếu là Tiêu Lang biết ý tưởng của nàng, nhất định sẽ hối hận là không có kiên trì, nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn từ bỏ tật xấu ngủ cả ngày của Thư Lan, cũng không có ý định chiếm tiện nghi của nàng.
Khóa chặt cửa, Tiêu Lang một tay nhấc thùng gỗ cùng mâu trúc, một tay kéo Thư Lan đi đến bờ sông, đầu hai người chênh lệch như vậy, người khác chỉ biết hắn đang dỗ đứa bé, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều.
Đến bờ sông, Tiêu Lang cũng không có lập tức dừng lại, mà là vẫn lôi kéo Thư Lan chạy đi lên.
Bắt đầu Thư Lan còn nhìn chung quanh, từ từ nàng đã bất động: "Lang ca ca, chúng ta bắt cá ở chỗ này đi, Đừng đi tới nữa, ta đau chân!"
Tiêu Lang nhìn nàng một chút, dụ dỗ nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước mặt lập tức tới ngay, cá bên kia lại lớn, bên này không có cá đâu!"
Nghe lời này, Thư Lan nghiêng đầu nhìn xuống sông, nước sông nhàn nhạt trong vắt, đáy hồ trong suốt, xác thực không nhìn thấy cá. Nàng bĩu môi, sớm biết sẽ để cho hắn tự mình đi dù sao chỉ cần hắn xiên đến cá, nàng có thể ăn.
Đợi đến khi đi được một đoạn đường, Thư Lan rốt cuộc không đi, uốn éo người muốn tránh tay Tiêu Lang ra: "Ta không ăn cá, ta muốn về nhà!" Mặc kệ Tiêu Lang nói gì, nàng đều không nghe, lòng bàn chân cũng mài đến thấy đau rồi, Thư Lan ủy khuất khóc lên.
Tiêu Lang hiểu, trước mắt Thư Lan nhẫn nhịn tới cự hạn, vội để thùng nước ở một bên, cúi người lau nước mắt thay nàng, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không đi, ở chỗ này xiên cá, ngươi cùng ta xiên phải không? Bản thân nói tự mình xiên, muốn bắt bao nhiêu thì bắt!"
Mấy câu nói ngắn ngủn, liền thành công dời lực đi chú ý của Thư Lan.
"Nhưng ta không biết. . . . . ." Nàng nhìn bờ sông, ảo não nói.
Tiêu Lang cười sờ sờ đầu của nàng, bế nàng đến bên cạnh trên tảng đá ngồi xuống, vừa cởi giày vớ thay nàng vừa nói: "Không có chuyện gì, ca ca dạy ngươi, rất dễ dàng ." Nói xong, tầm mắt ngưng tụ, rơi vào lòng bàn chân Thư Lan hồng lên, nghĩ đến nàng chưa từng có đi đường xa như vậy, nhất định mệt muốn chết rồi, không khỏi có chút đau lòng.
Ngược lại Thư Lan quên không thoải mái trên chân, chờ Tiêu Lang cởi giày vớ thay nàng, sẽ phải chạy xuống sông.
"Đợi lát nữa!" Tiêu Lang kịp thời kéo người trở lại, thay nàng vén làn váy buộc ở hông, lại kéo ống quần, lúc này mới thả nàng đi.
Nước sông mới đến gối, phía dưới là một tầng cát mịn, đạp lên cực kỳ thoải mái, đặc biệt là nhấc chân thì nước sông róc rách lập tức bao vây chân lại, từ từ mơn trớn trên da thịt nhẵn nhụi nhạy cảm, từ giữa kẽ tay xuyên qua, khiến mệt nhọc đau nhức bôn ba đường dài đều biến mất. Còn có gió mát từ trên bờ thổi qua, dù là mặt trời nóng bỏng, cũng không cảm thấy nóng.
Thư Lan ham chơi đi loạn chung quanh ở trong sông, đi ngán, mới nhớ tới nàng là tới xiên cá, vội dừng lại bước chân, cúi đầu quét nhìn chung quanh mặt nước.
Đừng nói cá vừa to vừa béo, con to bằng ngón tay cũng không có!
Nàng tức giận xoay người, trợn lên giận dữ nhìn Tiêu Lang: "Ngươi lại gạt ta, nơi nào có cá. . . . . ." Không ngờ đụng phải lồng ngực gầy gò màu lúa mạch, cả kinh nàng nuốt lời nói oán trách xuống bụng, đổi lời nói hỏi "Ngươi làm gì cũng cởi quần áo?"
Nàng chỉ cởi giày vớ, toàn thân Tiêu Lang cũng chỉ có một cái quần đùi vải xám , ánh mặt trời chiếu trên người của hắn, có vẻ hắn càng đen hơn.
"Như vậy rất mát mẻ !” Tiêu Lang tùy ý nói, giao mâu trúc vót nhọn trong tay cho Thư Lan cầm, chuyển đến phía sau nàng. Bởi vì trên cánh tay trái hắn còn quấn vải, không thể làm động tác mạnh, liền giúp Thư Lan bày xong tư thế, sau đó dùng tay trái ấn bả vai của nàng, tay phải bao phủ trên tay nhỏ bé của Thư Lan, ghé vào bên tai nàng nói: "Mới vừa ngươi ở đây đi tới đi lui, hù cá chạy, hiện tại đứng đàng hoàng, một lát cá liền bơi tới rồi, chờ xem, không cho nói chuyện." Nói xong, hôn xuống ở trên mặt nàng.
Thư Lan đã thành thói quen hắn thỉnh thoảng đánh lén, căn bản không để ở trong lòng, mắt chăm chú nhìn mặt nước, chờ đợi cá lội tới.
Bộ dạng nàng là bộ dáng nghiêm túc, cũng làm cho Tiêu Lang nhìn nhập thần, ngậm thẳng vành tai nàng khéo léo trắng nõn, tỉ mỉ thưởng thức.
Thư Lan bị hắn làm cho ngứa một chút, căn bản không tĩnh tâm được, chợt dùng đầu đụng ót hắn, trừng tròng mắt nhỏ giọng trách mắng: "Chớ quấy rối, ta muốn bắt cá !"
Bộ dáng ngây thơ đẹp đẽ quả thật khiến Tiêu Lang yêu đến trong lòng!
Sau khi hắn ngăn đầu của nàng hung hăng phủ lên cánh môi hồng nộn, ăn đủ rồi, mới thở nhẹ buông nàng ra, trước khi nàng nổi giận nghiêm trang nói: "Tốt lắm, chớ nói chuyện, hù dọa cá chạy làm thế nào?" Làm một bộ ngó nhìn mặt nước.
Vì bắt được cá béo mập, cho dù Thư Lan có tức cũng không thể nhảy ra , hận hận trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý đến hắn nữa.
Tiêu Lang đứng ở sau lưng nàng, cười cực kỳ vui vẻ.
Một lát sau, dần dần có cá nhỏ bơi tới, mới vừa đến gần, lại thối lui, sau đó sẽ chuyển trở lại, giống như đang thử dò xét cái gì .
Trước nay Thư Lan chưa từng khẩn trương.
"Đến rồi!" Tiêu Lang chợt dùng sức nắm chặt tay của nàng, đưa mâu trúc lên mặt nước.
Lòng của Thư Lan khẩn trương, nàng gấp gáp tìm chung quanh, cá tại nơi nào, thế nào nàng không nhìn thấy?
Lúc nàng bắt đầu hoài nghi Tiêu Lang lại đang gạt người, bị Tiêu Lang nắm chặc tay đột nhiên không khống chế hung hăng đâm tới dưới chân, từ đỉnh trúc mâu truyền tới cảm giác khác thường để cho nàng hô hấp cứng lại, sau một khắc, Tiêu Lang đã chống trúc mâu lên, giơ thật cao. Thư Lan ngửa đầu nhìn, chỉ thấy một con cá béo mập ở phía trên, đang lo lắng lắc đầu vẫy đuôi, trên thân nhỏ từng giọt nước.
"A, thật xiên cá được rồi!" Nàng giống như không có chú ý tới váy bị ướt, hưng phấn gào lên.
Tiêu Lang lôi kéo nàng trở lại trên bờ, đặt cá vào trong thùng gỗ đựng nước, quay đầu lại cười nói: "Như thế nào, ta rất lợi hại phải không?"
Thư Lan không có nhìn hắn, khom lưng mắt hạnh cười híp nhìn chằm chằm cá trong thùng, giống như cá này đã biến thành thức ăn bày ở trên bàn.
Tiêu Lang có chút cảm giác bị thất bại, ngồi dưới đất, liền thò tay kéo Thư Lan tớitrong ngực, ôm thật chặt nàng nói: "Ta xiên cá cho ngươi ăn, ngươi phải cám ơn ta thế nào?"
Chân của hắn còn ướt, Thư Lan mới vừa ngồi xuống, cũng cảm thấy ẩm ướt, rất không thoải mái, lắc lắc muốn đứng lên.
Làm sao Tiêu Lang để cho nàng chạy mất? Nếu nàng không nói lời nào, hắn liền đòi hỏi chỗ tốt thôi.
Đè lại đầu của nàng, cúi đầu che kín đi lên, mới vừa ở trong sông rất không dễ dàng, hắn còn chưa có tận hứng đấy. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cám ơn Ajmonica hôn hai khỏa địa lôi, ta đây ôm đi ngủ rùi~
Ngày hôm qua được quá nhiều, hôm nay lập tức ỉu xìu, chớ trách hắc ~