Triệu Đại Lang khiêng Thư Uyển bị hắn đánh ngất xỉu, chọn đường vắng vẻ ít người qua lại sau núi để đi.
Nhưng hôm nay là ngày hội chùa, trên đường đột nhiên sẽ đụng tới tầm hai ba người, một đường hắn trốn trốn tránh tránh, dần dần cũng không còn hơi sức.
Cảm thấy hình như người trên bả vai muốn tỉnh, Triệu Đại Lang dằn lòng, ngắm nhìn bốn phía, tìm nơi lùm cây rậm rạp, đặt Thư Uyển ở trên đất, nhìn đôi mày mỹ nhân thanh tú nhíu lại lắc đầu muốn tỉnh, Triệu Đại Lang vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, rốt cuộc ý niệm nhiều năm sẽ đạt được, ngược lại hắn hi vọng Thư Uyển thanh tỉnh bị hắn giày vò. Vì vậy, hắn thật nhanh lấy ra hai viên dược hoàn, nắm chặt cằm Thư Uyển ném vào, sau đó móc khăn ra chận miệng của nàng lại, lại không kịp chờ đợi rút đai lưng ra, trói cổ tay Thư Uyển lại, giơ cao lên đỉnh đầu. ( khốn nạn, chó má, sở khanh , Trình Nhiễm ca tới mau aaaaaaaaaaa)
Động tác hắn thô bạo khiến đầu Thư Uyển còn có chút choáng váng hoàn toàn tỉnh táo lại, đợi thấy rõ Triệu Đại Lang quỳ gối trên người nàng cởi quần áo, Thư Uyển hoảng sợ trợn to hai mắt, toàn thân dùng sức giãy giụa, nước mắt không bị khống chế theo khóe mắt chảy xuống, rõ ràng nàng đang bồi Phương Như xem hoa, làm sao bị tên súc sinh này bắt đến nơi này!
"Ha ha, A Uyển, ngươi không cần uổng phí hơi sức, nơi này căn bản không có người đến, ta khuyên ngươi chính là ngoan chút, một lát ca ca còn có thể hảo hảo thương tiếc ngươi, nếu không làm ngươi đau, cũng đừng trách ta không hiểu thương hương tiếc ngọc!" Triệu Đại Lang vừa đè Thư Uyển đang ra sức đấm đá chân, vừa cởi quần, sau đó lần nữa đè ở trên đùi Thư Uyển, cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực đẫy đà của Thư Uyển, nuốt một ngụm nước miếng, chợt đưa tay ngay thắt lưng của nàng, nắm cổ áo thêu hoa xé ra, váy Thư Uyển liền bị xé rách ra, bả vai lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, còn có cái yếm sắc đinh hương.
Theo một tiếng vang xé lụa chói tai kia, Thư Uyển phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào tuyệt vọng, nàng muốn giãy giụa, nhưng đột nhiên mềm nhũn, mà ngay cả hơi sức nhấc chân cũng không có! Mắt thấy Triệu Đại Lang nằm xuống nàng, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt vỡ ra như nước đê, mãnh liệt. Phụ thân, nương, A Lan, ta sợ là sẽ không gặp lại các ngươi. . . . . .
"Ha ha, đừng khóc, đợi lát nữa thì sẽ có cảm giác!"
Triệu Đại Lang hưng phấn lau nước mắt Thư Uyển, không tự chủ nâng âm thanh lên, cũng chính là những lời này, khiến Trình Khanh Nhiễm đang đuổi tới nghe được trong tai, đến lúc hắn bước nhanh chạy tới, thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì ngực giống như bị lửa đốt cháy bừng bừng, nghe tiếng động Triệu Đại Lang quay đầu bị một cước hung hăng, trực tiếp đạp người bay đi ra ngoài.
"A!" Triệu Đại Lang phát ra một kêu tiếng khổ sở thảm thiết, té lăn lộn xuống đất.
Nhìn một chút Triệu Đại Lang ở một bên, lại nhìn một chút Thư Uyển quần áo xốc xếch trên đất, Trình Khanh Nhiễm chỉ cảm thấy có cảm giác tức giận ở ngực muốn phát ra, trước kia coi như bị người ám toán uy hiếp, hắn cũng không có tức giận như thế!
Hắn nhấc chân, hung hăng đá vào cái khố của Triệu Đại Lang, dùng sức giày vò.
Triệu Đại Lang chợt ngồi dậy, cặp mắt trừng trừng, miệng há to, hết lần này tới lần khác không có phát ra tiếng, ngay sau đó lại"Bùm" té xuống.
"Lão gia, ngài tìm được người rồi sao?" Ngụy Đại nghe được tiếng vang, chạy tới bên này.
Trong mắt Trình Khanh Nhiễm rốt cuộc rút đi hung quang, nhanh chóng cởi xuống áo khoác trên người đắp lên trên người Thư Uyển, sau đó mới cởi trói buộc trên tay nàng, lấy khăn trong miệng nàng, kết quả mới vừa buông tay, Thư Uyển cũng không chịu khống chế ngã xuống.
Trình Khanh Nhiễm sợ hết hồn, ở Thư Uyển ngã nhào trên đất kịp thời ôm lấy nàng: "Thư cô nương, nàng không có chuyện gì chứ?"
Thư Uyển vẫn tuyệt vọng đang nhắm mắt lúc này mới phát hiện không đúng, nhưng khi nàng chống lại khuôn mặt tuấn mỹ của Trình Khanh Nhiễm thì lại có một loại khủng hoảng tập kích đến, miễn cưỡng mới nói ra một câu đầy đủ: "Trình lão gia, có thể van ngài đưa ta trở về được không?" Rõ ràng dùng hơi sức rất lớn, âm thanh lại nhỏ như muỗi kêu, nếu như không cẩn thận nghe, căn bản nghe không rõ ràng.
Trình Khanh Nhiễm không khỏi nắm chặt nắm tay: "Nàng bị hắn bỏ thuốc!"
Thư Uyển cũng không có hơi sức trả lời, chỉ vô lực gật đầu một cái.
Trình Khanh Nhiễm cố đè lửa giận trong lòng xuống, thật nhanh ôm lấy Thư Uyển, quay đầu lại phân phó Ngụy Đại: "Nghĩ hết biện pháp, đưa xe ngựa chạy tới!"
Ngụy Đại canh giữ ở phía ngoài tự giác lĩnh mệnh đi.
Thư Uyển vô lực đầu vùi vào ngực Trình Khanh Nhiễm, muốn khiến Trình Khanh Nhiễm buông nàng ra, nhưng nàng có thể làm thế nào? Áo bị xé rồi, trên người vừa không có hơi sức, vừa không có nơi nào để đi, nếu là bị người bắt gặp, nàng sẽ không mặt mũi, còn có thể liên lụy danh tiếng cha mẹ muội muội.
Mặc dù thoát khỏi Triệu Đại Lang, nàng vẫn là không cách nào vui mừng, bởi vì nàng biết, Trình Khanh Nhiễm cũng không phải là người tốt, hắn trực tiếp phái thủ hạ lấy xe ngựa, mà không phải đi tìm cha mẹ của nàng, ai biết hắn lại có tâm tư gì. Chừng đều là mặc người chém giết! nước mắt Thư Uyển lã chã chảy xuống, một lát, một lát nếu là Trình Khanh Nhiễm giống như Triệu Đại Lang. . . . . .
Mùa hè mặc ít, ngực áo bị ướt mảng, Trình Khanh Nhiễm lập tức cảm giác được.
Hắn ôm Thư Uyển đi tới một chỗ ẩn núp, nhìn bụi cây tươi tốt chung quanh, cẩn thận ngồi xuống, tận lực tránh người khác phát hiện mình, sau đó mới nhỏ giọng trấn an người trong ngực: "Thư cô nương, bây giờ bên ngoài nhiều người, chúng ta cứ như vậy mà đi ra ngoài rất bất tiện. Nàng yên tâm, chờ xe ngựa tới, ta lập tức phái người đi tìm cha mẹ nàng. Đúng rồi, hắn cho nàng ăn thuốc gì?"
Âm thanh vững vàng trầm ổn, khiến Thư Uyển ngẩn người, cũng không đợi nàng tỉ mỉ suy tư thực giả trong lời của hắn, nơi bụng chợt dâng lên một cỗ nóng ran, tứ chi vô lực cùng truyền đến một loại tê dại khó nhịn, đặc biệt là đụng tới người Trình Khanh Nhiễm, nóng như lửa.
Tại sao lại như vậy?
Nàng vội vã muốn giải thích tình trạng mình, không ngờ thoát ra khỏi miệng lại là âm thanh yêu kiều để cho nàng nghe cũng thẹn đến muốn chui xuống đất. . . . . .
Âm thanh kiều mỵ mềm yếu vừa vào tai, thân thể Trình Khanh Nhiễm cũng không khống chế có phản ứng, đặc biệt là, Thư Uyển chợt bắt uốn éo!
"A Uyển, đừng động!" Âm thanh hắn khàn khàn mà như mệnh lệnh, cúi đầu mà xem xét, lại ngây dại.
Mới vừa nữ tử trên mặt còn hoảng sợ tuyệt vọng, nhưng bây giờ là mặt cười đỏ hồng, mắt nàng nhắm thật chặt, hàm răng cắn môi, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì, nhưng khi thân thể nàng đụng tới hắn lại nhẹ cọ cọ tiết lộ nàng khó chịu.
Mặc dù Trình Khanh Nhiễm chưa từng thấy qua người trúng qua xuân dược, hắn cũng có thể kết luận, Triệu Đại Lang đút Thư Uyển xuân dược!
Nếu như hắn đến chậm một bước. . . . . .
Hai mắt Trình Khanh Nhiễm trợn tròn, hỏa giận mới vừa dấy lên, liền bị động tác vô thức của Thư Uyển hóa thành hỏa.
"A Uyển, nàng đừng cử động, ta...ta sẽ không chịu nổi. . . . . ." Trình Khanh Nhiễm ôm chặt lấy thư uyển, chống đỡ cái trán của nàng nói.
Phía dưới cứng rắn đột nhiên chống lên khiến Thư Uyển lâm vào mê loạn thoáng tỉnh táo được đôi chút, lông mi khẩn trương lo lắng run rẩy, cuối cùng không dám mở ra, mang theo một tia may mắn cầu xin: "Trình. . . . . . Trình lão gia, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, ngươi...ngươi đừng đụng ta được không?" Nàng không thể cầu xin hắn đánh nàng ngất xỉu, như vậy nàng cũng không biết hắn rốt cuộc làm những thứ gì, nhưng bây giờ, nàng rõ ràng không khống chế được mình, chỉ có thể mong đợi Trình Khanh Nhiễm là một quân tử, mặc dù, nàng không thể tin tưởng, hắn như vậy. . . . . .
Thân thể mềm mại mảnh mai ở trong lòng hắn khẽ run, Trình Khanh Nhiễm căn bản không cách nào khống chế hạ thể, nhìn nước mắt nơi khóe mắt Thư Uyển rơi xuống, hắn rất đau lòng, cho nên hắn ôm chặt lấy Thư Uyển không để cho nàng cử động nữa, sau đó cố gắng khiến âm thanh mình nghe bình tĩnh: "nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khi dễ nàng!"
Rõ ràng là không có bất kỳ cam kết có thể tin, Thư Uyển lại không nén được mà khóc lên, dần dần, khóc khẽ lại biến thành thở gấp.
Trình Khanh Nhiễm lo lắng âm thanh của nàng sẽ khiến cho người khác chú ý thì tiếng vó ngựa truyền tới, đột nhiên dừng lại ở bên ngoài.
"Lão gia, bên ngoài không có ai!" Ngụy Đại cố ý hạ thấp giọng.
Trình Khanh Nhiễm lập tức đứng dậy, xác định trường bàocủa mình che phủ Thư Uyển cực kỳ chặt chẽ, mới bước nhanh chạy ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất lên xe ngựa, "Lập tức trở về phủ!"
"Cha ta. . . . . ." Thư Uyển cắn môi, miễn cưỡng nói ra hai chữ.
Trình Khanh Nhiễm liền vội vàng giải thích: "Bên cạnh ta chỉ dẫn theo Ngụy Đại, chờ trở về phủ, lập tức để cho hắn trở lại tìm phụ thân nàng, nàng yên tâm!"
Thư Uyển đã không có hơi sức nói chuyện, nàng nóng quá, nàng cần mát mẻ. . . . . .
Một đôi bàn tay trắng nõn vô ý thức leo lên lồng ngực xích lỏa của Trình Khanh Nhiễm, dọc theo da thịt trắng mịn như ngọc vuốt ve lên, nơi này rất nóng, nhưng lại thật lạnh, nàng kề mặt tới, không khống chế phát ra một âm thanh yêu kiều giống như giải thoát.
Rõ ràng âm thanh của nàng không lớn, Trình Khanh Nhiễm lại cảm thấy rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như vang lên ở bên lỗ tai hắn, rõ ràng khiến Ngụy Đại phía ngoài có thể nghe thấy. Còn có đôi tay kia, mang theo một tầng vết chai, mỗi lần xẹt qua lồng ngực của hắn, cũng có thể đốt một ngọn lửa, hành hạ hắn, dụ hoặc hắn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thư Uyển đã dạng chân ở trong ngực Trình Khanh Nhiễm, Trình Khanh Nhiễm ngồi không nhúc nhích, mặc cho Thư Uyển vuốt lồng ngực của hắn, mặt của hắn, sau đó, lại đổi thành hôn, môi mềm mại kia vô thức lưu luyến giữa cổ gáy hắn, hai chân thon dài đang kẹp hông của hắn thật chặt, còn nữa, chỉ cách hai tầng áo thật mỏng, nàng mềm mại một cái lại hạ xuống ma sát hắn gần như muốn cứng rắn trướng bạo phát. ( Tội anh quá, nhìn mà không thể ăn =))
Tay của hắn không bị khống chế ôm lấy hông của nàng, dọc theo đường cong kinh người này từ từ hướng lên, khi hắn sắp leo lên hai nơi đầy đặn hành hạ hắn thật lâu thì một giọt lệ đột nhiên rơi trên ngực của hắn, có chút mát mẻ, hơi nóng, bỗng chốc chảy xuống, biến mất ở lưng quần.
Mặc dù Thư Uyển không khống chế được, nhưng nàng biết mình đang làm gì, cũng biết nam nhân ôm nàng đang làm gì, muốn làm cái gì. Nhưng là, bây giờ nàng trừ rên rỉ, cái gì cũng không làm, coi như hắn cưỡng bức, nàng cũng vô lực phản kháng, đáng sợ hơn, nàng đã bắt đầu khát vọng hắn đòi lấy, khi tay hắn đụng phải hông của nàng, run rẩy vuốt ve thì cái loại khoái cảm cực hạn đó để cho nàng muốn kêu thành tiếng, có lẽ, nàng thật sự kêu lên?
Nàng sắp bị mong đợi cùng sợ hãi hành hạ điên cuồng, đột nhiên, âm thanh nam nhân khàn khàn ở bên tai nàng từ từ vang lên: "A Uyển, ta không sẽ ở nơi này muốn ngươi, nhưng ta nhẫn nhịn không được, âm thanh của ngươi quá lớn. . . . . ."
Sau đó, một đôi môi nóng bỏng liền che kín đi lên.
Thư Uyển ô ô giãy giụa, nhưng động tác nàng là dạng vô lực, chỉ có thể chịu đựng lửa nóng của hắn đòi lấy, mà tay của nàng, cũng không khỏi tự chủ vòng trên cổ Trình Khanh Nhiễm. . . . . .
Trình Khanh Nhiễm mở choàng mắt, buông người trong ngực ra, hô hấp thật sâu mấy lần, mới khàn khàn mà nói: " bây giờ Ngươi lập tức đi tìm Thư lang trung, nói cho hắn biết Thư cô nương trúng xuân dược, hắn nên hốt thuốc đúng bệnh."
Nói xong, che phủ Thư Uyển cực kỳ chặt chẽ, ôm nàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không quay đầu lại vọt vào cửa chính.
Ngụy Đại kinh ngạc, ngay sau đó ngựa không ngừng vó đi.
"Lão gia, đây là chuyện gì xảy ra?" Nghe được trong sân tiếng bước chân vội vã, Phương Trúc vội vàng ra đón.
Trình Khanh Nhiễm không có nửa khắc dừng lại, chỉ phân phó nói: "Ngươi đi bên ngoài coi chừng, một khi Ngụy đại bọn họ trở lại, lập tức dẫn tới nơi này!" Lời còn chưa dứt, người đã nhảy vào phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa.
Bên tai còn lưu lại một tiếng nữ tử rên rỉ khó nhịn, Phương Trúc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ bằng mới vừa liếc nhìn qua một chút, nàng cũng biết, lần này Trình Khanh Nhiễm mang về tuyệt đối không phải là đứa bé, đó là một nữ nhân lả lướt, một, âm thanh có thể dẫn dụ bất kỳ nam nhân nào.
Nàng thất hồn lạc phách đi Tiền viện.
Bên trong nhà, Trình Khanh Nhiễm đặt Thư Uyển ở trên giường, đứng dậy đi tìm nước lạnh, chờ hắn cầm ướt khăn chạy về thì lại phát hiện Thư Uyển đã ném trường bào khoác trên người ra rồi, áo trên người nàng vốn là xốc xếch, hai cái chân thon dài trắng nõn cơ hồ hoàn toàn lộ ra, cái yếm sắc đinh hương cũng lộ ra một góc mỏng manh. . . . . .
Hắn vội vàng xông tới, một cái tay đè lại hai tay của Thư Uyển, một cái tay dính khăn vào trên đầu nàng, hi vọng nàng có thể còn dễ chịu hơn một chút.
Hắn biết nàng khó chịu, bởi vì cho đến bây giờ hắn vẫn chịu được phần thân dưới muốn phát hỏa, nhìn Thư Uyển không ngừng uốn éo người, trong miệng phát ra một âm thanh cầu xin tha thứ tựa như rên rỉ, hắn suy nghĩ nhiều giúp nàng cũng giúp mình!
Nhưng hắn không thể, không thể không minh bạch muốn nàng như vậy, sau đó không thể để cho nàng hận hắn, tối hôm qua hắn mới nghĩ kỹ đêm đầu tiên hai người phải làm thế nào vượt qua, hắn sẽ không để cho nàng dưới tình huống lúc ý thứcc mê mang hoàn thành chuyện cả đời quan trọng nhất của nữ tử.
Không có cách nào, hắn chỉ dùng khăn trói lại tay chân của nàng, che đậy nàng thân thể, ôm nàng thật chặt.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân lo lắng.
"Trừ Thư Lang Trung, ai cũng không cho phép vào !" Trình Khanh Nhiễm ngẩng đầu lên, lạnh giọng quát lên.
Trán Thư Mậu Đình nổi gân xanh trướng, lại là hắn đang chăm sóc nữ nhi trong phòng!
Nghĩ đến Ngụy Đại nói, nếu là nữ nhi thật trúng xuân dược, Trình Khanh Nhiễm một đấng mày râu. . . . . .
Cố tự trấn định đẩy cửa ra, nhốt thêm lên, bước chân Thư Mậu Đình vội vã chạy đi trong triều thất.
"Bá phụ, nguồn gốc sự tình bàn lại sau, trước ngài thay A Uyển mớm thuốc đi, ta sợ nàng không chịu nổi!" Trình Khanh Nhiễm không ngẩng đầu, trầm giọng nói, vẫn như cũ ôm thật chặt Thư Uyển. Lúc này, Thư Mậu Đình cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ, nhưng hắn không thể buông Thư Uyển, không thể để cho thân thể của nàng bại lộ ở trước mặt cha nàng.
Thư Mậu Đình đã không để ý Trình Khanh Nhiễm mạo phạm đối với nữ nhi, nhìn gương mặt nữ nhi đỏ bừng, ngực của hắn giống như bị người cắt một đao! Bước nhanh về phía trước, nắm cằm Thư Uyển, đem thuốc giải chuẩn bị tốt đổ vào. Nếu như đầu sỏ gây nên thật sự là Triệu Đại Lang, hắn không mua được mặt hàng cao cấp, phải là lấy được từ viện kỹ , dược của hắn có thể dùng. . . . . .
"Bùm" một tiếng, Trình Khanh Nhiễm hướng Thư Mậu Đình quỳ xuống: "Bá phụ, hôm nay tuy là Triệu Đại Lang hãm hại A Uyển, nhưng dọc theo đường đi này, ta còn mạo phạm nàng. Ta biết rõ, hình như ngài không muốn gả A Uyển cho ta, mà ta là thật tâm với A Uyển, xin ngài cho ta cơ hội chăm sóc nàng, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Hắn biết Thư Mậu Đình đi tìm Tần Như Hải rồi, cũng biết lúc hắn rời đi Tần Phủ sắc mặt không hề đơn giản.
Nếu như không phải là nữ nhi vẫn còn trong sạch, Thư Mậu Đình đã sớm một cước đá đi, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Khanh Nhiễm: "Ngươi không cần cho là chiếm tiện nghi A Uyển, ta liền sẽ chịu ngươi uy hiếp hứa gả nàng cho ngươi!"
Coi như nữ nhi trúng xuân dược, Trình Khanh Nhiễm cũng có thể tìm ma ma giúp một tay chăm sóc, cố tình hắn không tìm, ở ngoài sáng biết tình huống của nàng còn sau tự mình hộ tống, coi như hắn không có đại phát thú tính, nào ai biết hắn không phải cố ý nhẫn nại từ đó tranh thủ hảo cảm của hắn và nữ nhi? Nam nhân như vậy, hắn làm sao sẽ gả con gái cho hắn?
Trình Khanh Nhiễm cũng khẽ động: "Bá phụ, nếu như ngài không đồng ý, chuyện hôm nay, ta liền xem như không có gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nói cho kẻ nào. Nhưng, ta đúng là thật tâm với A Uyển, kính xin ngài chỉ rõ, rốt cuộc ta nơi nào không xứng với A Uyển?"
Hắn ngẩng đầu, không chút nào tránh né nhìn thẳng vào mắt Thư Mậu Đình.
Thư Mậu Đình để ý tới nàng, lần nữa bắt mạch thay nữ nhi, xác định nữ nhi không sao, mới đứng dậy nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài nói."
Trình Khanh Nhiễm liếc mắt nhìn sắc mặt Thư Uyển chợt tái nhợt, sải bước đi theo ra ngoài.
Hắn tự tin trên người không có khuyết điểm to lớn, mặc kệ Thư Mậu Đình nói gì, hắn đều nhất định cưới Thư Uyển rồi !
Một ngày kia, Phương Trúc chỉ biết là Trình Khanh Nhiễm cùng Thư Mậu Đình nói chuyện hồi lâu, lại không nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói cái gì, chờ Trình Khanh Nhiễm ra ngoài để cho nàng đi chuẩn bị một thân quần áo nữ nhi thì nàng mới kinh hãi phát hiện, khóe mắt đuôi mày Trình Khanh Nhiễm tất cả đều là nụ cười. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Ta đây biết mọi người muốn nhìn A Lan cùng A Lang ăn thịt sớm một chút, thật ra thì ta đây cũng muốn, từ lúc đào hầm ta đây liền yy thịt, thật có chút chuyện thật trước hết giao phó một cái, khóc. . . . . .
Nếu như ta đây thật không giữ được người đọc, vậy cũng chỉ đổ thừa ta đây viết không hay, hay là muốn cám ơn các ngươi làm bạn lâu như vậy. . . . . .
Gào khóc, không nói, càng nói càng kiểu cách, chạy trở về trên giường bổ giấc đi!
Editor: M.Nyoko
Thư Uyển chỉ biết là có người tới cầu hôn, nhưng không biết đối phương họ gì tên gì, chỉ là cũng không quan trọng, vẻ mặt cha Nương nói cho nàng biết kết quả.
Đối với chuyện này, nàng không có cảm giác gì, cha Nương thương nàng, bọn họ nhất định sẽ tìm cho nàng nhà thích hợp, không cần nàng quan tâm. Hơn nữa, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì ngày thứ hai trời vừa sáng, người một nhà sẽ phải chuẩn bị đi dạo hội chùa rồi.
Ăn qua điểm tâm, Thư Uyển đổi một thân xanh nhạt váy thêu sen cho muội muội, còn có tiểu hà bao tự tay nàng thêu trên đai lưng, bên trong chứa lá bạc hà hong khô, mùa hè trời nóng, nếu để nắng chiếu vào, ngửi mùi sẽ thoải mái rất nhiều. Nàng mặc quần áo trắng thuần, chỉ ở nơi vạt áo thêu một vòng hoa nhỏ.
"Tỷ, vì sao ngươi muốn mang mũ? Ta không nhìn thấy mặt của ngươi rồi, chỉ có thể nhìn thấy cằm!" Thư Lan ngước đầu, không hiểu nhìn mũ che mặt trên đầu tỷ tỷ .
Thư Uyển sờ sờ đầu của nàng, có ý truyền thụ nam nữ khác biệt cho muội muội: "Bởi vì tỷ tỷ trưởng thành, lúc ra cửa xem náo nhiệt phải mang theo mũ che mặt, không thể để cho người khác nhìn thấy mặt, đặc biệt là nam nhân." Vốn là nàng không muốn đi, nhưng lúc này có lẽ là lần cuối cùng nàng đi dự hội chùa trước khi xuất giá rồi, muội muội lại khó có lúc muốn được đi, nàng liền cùng ra ngoài đi dạo một chút, về sau làm con dâu của người khác, đâu còn có thể tự do như hiện tại thế này?
Thư Lan cái hiểu cái không nháy nháy mắt, xem tỷ tỷ một chút, nhìn lại mình một chút, thầm nói: "Vậy lúc nào thì ta lớn lên à?"
Tiêu Lang đứng ở một bên nghe, không khỏi nhìn chằm chằm hai búi tóc trên đầu nàng, chẳng lẽ còn chờ năm năm sao?
Cô Sơn cách Bình Dương trấn sáu dặm về phiá đông, hội chùa tổ chức mỗi năm một lần, không ít người phụ cận thôn lạc chen chúc đi, cũng có nhà đi xe trâu, xe lừa trên đường nhỏ, hôm nay đặc biệt buôn bán đông đúc.
Người một nhà đứng ở đầu thôn Đông Lộ, chờ xe tới đây.
"Ôi, đây không phải là Thư lang trung sao? Các ngươi cũng muốn đi dạo hội chùa, vừa đúng chúng ta cũng đi, đi lên cùng đi đi!" âm thanh Lý chính đột nhiên truyền tới từ phía sau.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu đại lang tự mình vội vàng lái xe trâu, hai vợ chồng lý chính ngồi trên xe, còn có Triệu Nhị lang mới chín tuổi.
Năm ngoái lý chính cũng thay Triệu đại lang hướng Thư gia cầu hôn, Thư Mậu Đình khéo léo cự tuyệt, hôm nay hắn tự nhiên sẽ không ngồi xe Triệu gia: "Không làm phiền ngài, một lát chúng ta còn muốn đi nhà bà ngoại một chuyến, các ngươi đi trước đi."
Ánh mắt Lý chính lóe lóe, nghĩ đến ngày hôm qua bắt gặp bà mai kia, nhìn lướt qua Thư Uyển, kinh ngạc nói: "A Uyển cũng muốn đi à? Đúng rồi, ngày hôm qua lại có người làm mai cho A Uyển chứ? Là gia đình kia à? Tuy nói điều kiện A Uyển tốt, nhưng vợ chồng các ngươi cũng đừng quá soi mói, tiểu tử chúng ta thôn nhà nghèo, khuê nữ khá hơn nữa, cũng không có bao nhiêu tiền, cẩn thận chọn tới chọn lui cuối cùng lại ở nhà. . . . . ."
Thư Mậu Đình lập tức giận tái mặt, không vui cắt đứt lời của hắn: " chuyện tiểu nữ không nhọc ngươi phí tâm!"
Lý chính cười ha hả: "Nếu như thế, vậy chúng ta đi trước đây,hy vọng một lát ở hội chùa gặp lại các ngươi, hội chùa nha, đúng là náo nhiệt, đến lúc đó để hai đứa bé cùng nhau chơi đùa chơi, đúng là có thể xem mắt ! Đại Lang, đi thôi!"
Triệu Đại Lang thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm Thư Uyển, roi vung liền đánh xe đi, lại bắt đầu vòng vo.
Tần thị giận đến mặt đỏ bừng, hướng bọn họ mắng: "Một đám trên mặt nổi giả bộ sau lưng không bằng heo chó súc sinh, thật coi con trai của mình là một bảo bối, hắn cũng không mở mắt xem một chút, Triệu Đại Lang là cái gì đức hạnh, người nào gả con gái cho hắn mới là mắt bị mù ! Người không ngay kéo theo xe lật ở trong rãnh nước thối!"
"Nương, thôi, để ý đến bọn hắn làm cái gì!" Thư Uyển kéo cánh tay Tần thị, cau mày khuyên nhủ, chỉ là toàn gia lý chính thật là càng ngày càng không biết xấu hổ, cũng khó trách mẫu thân nổi giận lớn như vậy.
Tần thị vừa hận mắng mấy câu, không nhịn được oán trách nhìn về phía trượng phu.
Ban đầu cha nàng đề nghị trượng phu ở trên trấn mở y quán, Tần gia ra tiền mua cửa hàng cùng làm ăn, coi như là bọn họ mượn, ngày sau hoàn trả tiền lại là được, trượng phu cố tình không muốn, nói gì cũng không chịu đồng ý. Tần thị biết trượng phu không phải cái loại người thích thể diện, âm thầm hỏi nguyên nhân rất nhiều lần, nhưng Thư Mậu Đình cũng trả lời lung tung qua loa. Thật ra thì, Tần thị không ngại ngày khổ ở nông thôn, nhưng kể từ khi Triệu Đại Lang ra vẻ ý tứ đối với Thư Uyển, nàng đánh liền muốn dời chỗ ở đến trấn trên, né tránh toàn gia vô sỉ này xa xa.
Chống lại ánh mắt oán trách thê tử, Thư Mậu Đình biết suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ thở dài một cái.
Vốn là không khí nhẹ nhõm vui vẻ, lập tức trở nên trầm trọng.
Thư Lan có chút khẩn trương, nàng biết mẫu thân tức giận, vẫn bị mấy người vừa rồi ảnh hưởng đến, nhưng tại sao mẫu thân trừng phụ thân?
Tiêu Lang nhìn phương hướng xe trâu đi xa, ánh mắt âm trầm.
Một lát sau, phía bắc đã chạy tới một chiếc xe lừa trống không, người đánh xe nhìn ra bọn họ muốn quá giang xe, từ giữa đường đất đến bên phải.
"Nương, xe bên kia tới rồi, mọi người đừng mang bộ dạng này nữa, không biết còn tưởng rằng toàn gia chúng ta là trốn nợ đi !" Thư Uyển đi tới Thư Mậu Đình cùng Tần thị, nhẹ giọng trêu ghẹo nói.
"Chỉ có ngươi nói vậy!" Tần thị lập tức bật cười, nàng cười một tiếng, không khí lập tức lại thay đổi, Thư Mậu Đình chắp tay một cái hướng thê tử lấy lòng, lấy được một ánh mắt cáu giận lại động tâm.
"Mấy vị đến thẳng Cô Sơn sao?" lão Hán đánh xe lừa cười chào hỏi.
Tần thị giành nói: "Đúng, bao nhiêu tiền ạ?" Nhà ngoại chỉ có một đứa bé Tần Phong, hiện tại lại đang vùi đầu chuẩn bị tháng bảy thi viện, bọn họ nhiệt nhiệt nháo nháo qua làm phân tâm hắn, hay là trực tiếp đi Cô Sơn.
Lão Hán nhìn mấy người một chút, sảng khoái nói: "Tổng cộng cho hai mươi tiền là được!"
Thư Mậu Đình lưu loát trả tiền, đỡ vợ con lên xe, năm người lập tức liền chiếm hơn nửa xe, như thế này nhiều nhất kéo hai, ba người nữa. Hình như tâm tình Lão Hán đánh xe không tệ, khẽ ngâm nga bài hát.
Xe lừa từ trấn quẹo sang khúc cua, Thư Lan đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu nói với Tần thị: "Nương, ta đồng ý Nguyên Bảo ca đi tìm hắn, hắn còn nói dẫn ta đi dạo !"
Không đợi Tần thị nói chuyện, Thư Uyển trợn mắt nhìn muội muội một cái: "Ngươi là muốn cùng hắn chơi còn muốn cùng tỷ tỷ chơi?"
Thư Lan há hốc mồm, nói không ra lời, nàng nghĩ đến dạy dỗ của tỷ tỷ ngày hôm.
Đáng thương Chu Nguyên Bảo, cũng bởi vì một câu nói của Thư Uyển, ở nhà trắng trắng chờ cả ngày, dĩ nhiên, Thư Lan chắc là không biết.
*
Cô Sơn tự là Tự Miếu lớn nhất phụ cận Bình Dương trấn, hương khói cường thịnh, sơn cảnh phía sau càng thêm hấp dẫn không ít du khách tiến đến, vì vậy, nhóm người bán hàng rong dần dần vây một dãy Cô Sơn làm quán xá buôn bán, đặc biệt là tháng sáu hàng năm, đếm không hết các loại quán cửa hàng cơ hồ vây quanh một vòng trọn Cô Sơn.
Tầm mắt Tần thị cùng Thư Uyển phần lớn rơi vào hương liệu cùng đồ trang sức trên quán nhỏ, những người này cũng là từ huyện thành bên kia chạy tới, vật trong tay ly kỳ lại rất khác biệt, giá tiền chỉ bán hơi cao một chút so với cửa hàng trong trấn, không ít thiếu phụ cùng tiểu thư cửa cũng vây ở bên cạnh chọn lựa.
Thư Lan lôi kéo tay Tiêu Lang chui vào nơi có tiếng gọi ầm ĩ lớn nhất, nàng nghe Chu Nguyên Bảo nói rồi, nơi náo nhiệt nhất chính là nơi chơi tốt nhất.
Thư Mậu Đình một lát cùng với thê nữ, một lát lại không yên tâm đi theo hai đứa bé bên cạnh, còn phải phụ trách giữ vững khoảng cách của hai bên, chẳng được bao lâu, liền ra mồ hôi cả người.
"Bá phụ, ngài cùng với bá mẫu họ đi đi, ta mang A Lan chơi là được, người yên tâm, chúng ta sẽ không đi lạc ." Tiêu Lang săn sóc mà nói.
Thư Mậu Đình lại không yên tâm hai đứa bé tự mình chơi, suy nghĩ một chút, đi tới nói với thê tử: "Như vậy đi, các ngươi từ từ đi dạo, ta mang bọn nhỏ đi xem náo nhiệt, một lúc lâu sau chúng ta gặp nhau ở cửa chính Cô Sơn tự, đến thẳng trai bên cạnh dùng cơm chay, như thế nào?" Thành thân nhiều năm như vậy, hắn cũng coi là hiểu, mặc kệ là hiền huệ hay là nữ nhân điêu ngoa, gặp phải những cái tinh xảo kia, đều là một bộ dáng, không cẩn thận lựa chọn một chút là không thể nào .
Tần thị không chút suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng, mấy năm trước đi dạo hội chùa, cũng là nàng mang theo A Uyển, trượng phu mang theo A Triển, bốn người chia nhau đi, về phần tiểu nữ nhi, hừ, đến nhà Nương liền ở lỳ tại chỗ không đi.
"Vậy các ngươi chú ý một chút, chớ đi rời rạc!" Thư Mậu Đình chăm chú nhìn Tiêu Lang cùng Thư Lan lách đi vào trong đám người, không yên lòng dặn dò, mắt thấy hình bóng hai đứa bé muốn chạy, liền vội vàng đuổi theo.
Thư Uyển len lén cười: "Xem ra nếu là A Lan muốn chơi, so với A Triển còn không cho người yên tâm !"
Tần thị cũng nhìn bóng lưng chồng cười, sau đó lôi kéo tay Thư Uyển đi về phía trước: "Đừng để ý đến bọn hắn, hai chúng ta đi dạo một chút!"
Hai người hào hứng chạy đi quán hương liệu cách đó không xa, nhưng không biết, một bóng dáng thô bỉ thủy chung ẩn nấp ở trong đám người, không xa không gần theo sát họ, sau khi đợi Thư Mậu Đình rời đi, trong mắt người kia thoáng qua một đạo tinh quang, không tự chủ siết chặt mới từ nơi nào đó mua được đồ tốt, được hay không được, hôm nay xác định rồi !
*
"Lang ca ca, ta muốn hai búp bê bùn!" Thư Lan chỉ vào một đôi tượng đất đặt ở hàng vỉa hè, lôi tay Tiêu Lang nói.
Tiêu Lang một tay nắm chặt nàng, một tay cầm năm vòng sắt nhẹ nhàng, hắn nhìn tượng đất, thấy kia là một nam một nữ, mập mạp rất là đáng yêu, trong ánh mắt dẫn theo nụ cười, cưng chiều nói: "Được, ca ca lấy cái này cho ngươi!" Trước giao bốn vòng sắt cho Thư Lan cầm, ý bảo nàng không cần cử động, sau đó nhắm ngay nữ oa oa bên trái, ném ra vòng sắt.
Vòng sắt trên không trung xẹt qua một đường cong, chuẩn xác vòng vào tượng đất, rơi xuống đất vừa chuẩn lại ổn, nửa điểm cũng không có bắn ngược.
Không đợi lão bản cửa hàng nhặt đồ, Tiêu Lang lại lần nữa phất tay, nam oa cũng bị chụp trúng vào.
Còn dư lại ba vòng sắt, Tiêu Lang cúi đầu hỏi Thư Lan: "Còn thích cái nào vậy?"
Thư Lan ngẩng đầu nhìn một chút, ánh mắt xẹt qua ngọc bội bích lục nơi xa nhất, sau đó lại chuyển qua bình hoa sứ men xanh bên cạnh lên, bĩu môi: "Ta thích tượng đất, những thứ khác cũng không dễ chơi!"
Tiêu Lang liền trả lại vòng sắt còn dư lại cho lão bản cửa hàng: " vậy bọc lại tượng đất này là được."
Dài đôi mắt nhỏ của lão bản cửa hàng thật sâu thở phào nhẹ nhõm, làm nghề buôn bán này, chỉ sợ gặp được cao thủ , nhìn ánh mắt của tiểu huynh đệ kia cùng động tác, trong lòng hắn liền máy động, đợi đến Tiêu lang dễ dàng ném trúng hai tượng đất, hắn đã không ôm bất kỳ may mắn nào rồi, hôm nay nghe Tiêu Lang chủ động buông tha ba lượt cơ hội khác, hắn vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không ngừng bận rộn dùng tốc độ nhanh nhất gói kỹ đồ giao cho Tiêu Lang, vô cùng nhiệt tình hướng bọn họ vẫy tay từ biệt, chỉ sợ Tiêu Lang hối hận lại rẽ trở lại!
Thư Mậu Đình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứa bé chính là đứa bé, hai búp bê bùn liền thỏa mãn, phải biết, cái ngọc bội kia nhưng là đồ tốt, bao nhiêu tượng đất cũng không đổi được đấy!
Chỉ là, chỉ cần đứa bé vui mừng là tốt rồi, Thư Mậu Đình thanh toán mười văn tiền, bước nhanh đi theo.
Sau khi Thư Mậu Đình đi, nam tử áo xanh vẫn đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng xoay người đi ra ngoài, rời đi, vừa đúng giống như Tiêu Lang bọn họ.
Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn - Chapter 45
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor:M.Nyoko
Triệu Đại Lang khiêng Thư Uyển bị hắn đánh ngất xỉu, chọn đường vắng vẻ ít người qua lại sau núi để đi.
Nhưng hôm nay là ngày hội chùa, trên đường đột nhiên sẽ đụng tới tầm hai ba người, một đường hắn trốn trốn tránh tránh, dần dần cũng không còn hơi sức.
Cảm thấy hình như người trên bả vai muốn tỉnh, Triệu Đại Lang dằn lòng, ngắm nhìn bốn phía, tìm nơi lùm cây rậm rạp, đặt Thư Uyển ở trên đất, nhìn đôi mày mỹ nhân thanh tú nhíu lại lắc đầu muốn tỉnh, Triệu Đại Lang vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, rốt cuộc ý niệm nhiều năm sẽ đạt được, ngược lại hắn hi vọng Thư Uyển thanh tỉnh bị hắn giày vò. Vì vậy, hắn thật nhanh lấy ra hai viên dược hoàn, nắm chặt cằm Thư Uyển ném vào, sau đó móc khăn ra chận miệng của nàng lại, lại không kịp chờ đợi rút đai lưng ra, trói cổ tay Thư Uyển lại, giơ cao lên đỉnh đầu. ( khốn nạn, chó má, sở khanh , Trình Nhiễm ca tới mau aaaaaaaaaaa)
Động tác hắn thô bạo khiến đầu Thư Uyển còn có chút choáng váng hoàn toàn tỉnh táo lại, đợi thấy rõ Triệu Đại Lang quỳ gối trên người nàng cởi quần áo, Thư Uyển hoảng sợ trợn to hai mắt, toàn thân dùng sức giãy giụa, nước mắt không bị khống chế theo khóe mắt chảy xuống, rõ ràng nàng đang bồi Phương Như xem hoa, làm sao bị tên súc sinh này bắt đến nơi này!
"Ha ha, A Uyển, ngươi không cần uổng phí hơi sức, nơi này căn bản không có người đến, ta khuyên ngươi chính là ngoan chút, một lát ca ca còn có thể hảo hảo thương tiếc ngươi, nếu không làm ngươi đau, cũng đừng trách ta không hiểu thương hương tiếc ngọc!" Triệu Đại Lang vừa đè Thư Uyển đang ra sức đấm đá chân, vừa cởi quần, sau đó lần nữa đè ở trên đùi Thư Uyển, cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bộ ngực đẫy đà của Thư Uyển, nuốt một ngụm nước miếng, chợt đưa tay ngay thắt lưng của nàng, nắm cổ áo thêu hoa xé ra, váy Thư Uyển liền bị xé rách ra, bả vai lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, còn có cái yếm sắc đinh hương.
Theo một tiếng vang xé lụa chói tai kia, Thư Uyển phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào tuyệt vọng, nàng muốn giãy giụa, nhưng đột nhiên mềm nhũn, mà ngay cả hơi sức nhấc chân cũng không có! Mắt thấy Triệu Đại Lang nằm xuống nàng, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt vỡ ra như nước đê, mãnh liệt. Phụ thân, nương, A Lan, ta sợ là sẽ không gặp lại các ngươi. . . . . .
"Ha ha, đừng khóc, đợi lát nữa thì sẽ có cảm giác!"
Triệu Đại Lang hưng phấn lau nước mắt Thư Uyển, không tự chủ nâng âm thanh lên, cũng chính là những lời này, khiến Trình Khanh Nhiễm đang đuổi tới nghe được trong tai, đến lúc hắn bước nhanh chạy tới, thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì ngực giống như bị lửa đốt cháy bừng bừng, nghe tiếng động Triệu Đại Lang quay đầu bị một cước hung hăng, trực tiếp đạp người bay đi ra ngoài.
"A!" Triệu Đại Lang phát ra một kêu tiếng khổ sở thảm thiết, té lăn lộn xuống đất.
Nhìn một chút Triệu Đại Lang ở một bên, lại nhìn một chút Thư Uyển quần áo xốc xếch trên đất, Trình Khanh Nhiễm chỉ cảm thấy có cảm giác tức giận ở ngực muốn phát ra, trước kia coi như bị người ám toán uy hiếp, hắn cũng không có tức giận như thế!
Hắn nhấc chân, hung hăng đá vào cái khố của Triệu Đại Lang, dùng sức giày vò.
Triệu Đại Lang chợt ngồi dậy, cặp mắt trừng trừng, miệng há to, hết lần này tới lần khác không có phát ra tiếng, ngay sau đó lại"Bùm" té xuống.
"Lão gia, ngài tìm được người rồi sao?" Ngụy Đại nghe được tiếng vang, chạy tới bên này.
Trong mắt Trình Khanh Nhiễm rốt cuộc rút đi hung quang, nhanh chóng cởi xuống áo khoác trên người đắp lên trên người Thư Uyển, sau đó mới cởi trói buộc trên tay nàng, lấy khăn trong miệng nàng, kết quả mới vừa buông tay, Thư Uyển cũng không chịu khống chế ngã xuống.
Trình Khanh Nhiễm sợ hết hồn, ở Thư Uyển ngã nhào trên đất kịp thời ôm lấy nàng: "Thư cô nương, nàng không có chuyện gì chứ?"
Thư Uyển vẫn tuyệt vọng đang nhắm mắt lúc này mới phát hiện không đúng, nhưng khi nàng chống lại khuôn mặt tuấn mỹ của Trình Khanh Nhiễm thì lại có một loại khủng hoảng tập kích đến, miễn cưỡng mới nói ra một câu đầy đủ: "Trình lão gia, có thể van ngài đưa ta trở về được không?" Rõ ràng dùng hơi sức rất lớn, âm thanh lại nhỏ như muỗi kêu, nếu như không cẩn thận nghe, căn bản nghe không rõ ràng.
Trình Khanh Nhiễm không khỏi nắm chặt nắm tay: "Nàng bị hắn bỏ thuốc!"
Thư Uyển cũng không có hơi sức trả lời, chỉ vô lực gật đầu một cái.
Trình Khanh Nhiễm cố đè lửa giận trong lòng xuống, thật nhanh ôm lấy Thư Uyển, quay đầu lại phân phó Ngụy Đại: "Nghĩ hết biện pháp, đưa xe ngựa chạy tới!"
Ngụy Đại canh giữ ở phía ngoài tự giác lĩnh mệnh đi.
Thư Uyển vô lực đầu vùi vào ngực Trình Khanh Nhiễm, muốn khiến Trình Khanh Nhiễm buông nàng ra, nhưng nàng có thể làm thế nào? Áo bị xé rồi, trên người vừa không có hơi sức, vừa không có nơi nào để đi, nếu là bị người bắt gặp, nàng sẽ không mặt mũi, còn có thể liên lụy danh tiếng cha mẹ muội muội.
Mặc dù thoát khỏi Triệu Đại Lang, nàng vẫn là không cách nào vui mừng, bởi vì nàng biết, Trình Khanh Nhiễm cũng không phải là người tốt, hắn trực tiếp phái thủ hạ lấy xe ngựa, mà không phải đi tìm cha mẹ của nàng, ai biết hắn lại có tâm tư gì. Chừng đều là mặc người chém giết! nước mắt Thư Uyển lã chã chảy xuống, một lát, một lát nếu là Trình Khanh Nhiễm giống như Triệu Đại Lang. . . . . .
Mùa hè mặc ít, ngực áo bị ướt mảng, Trình Khanh Nhiễm lập tức cảm giác được.
Hắn ôm Thư Uyển đi tới một chỗ ẩn núp, nhìn bụi cây tươi tốt chung quanh, cẩn thận ngồi xuống, tận lực tránh người khác phát hiện mình, sau đó mới nhỏ giọng trấn an người trong ngực: "Thư cô nương, bây giờ bên ngoài nhiều người, chúng ta cứ như vậy mà đi ra ngoài rất bất tiện. Nàng yên tâm, chờ xe ngựa tới, ta lập tức phái người đi tìm cha mẹ nàng. Đúng rồi, hắn cho nàng ăn thuốc gì?"
Âm thanh vững vàng trầm ổn, khiến Thư Uyển ngẩn người, cũng không đợi nàng tỉ mỉ suy tư thực giả trong lời của hắn, nơi bụng chợt dâng lên một cỗ nóng ran, tứ chi vô lực cùng truyền đến một loại tê dại khó nhịn, đặc biệt là đụng tới người Trình Khanh Nhiễm, nóng như lửa.
Tại sao lại như vậy?
Nàng vội vã muốn giải thích tình trạng mình, không ngờ thoát ra khỏi miệng lại là âm thanh yêu kiều để cho nàng nghe cũng thẹn đến muốn chui xuống đất. . . . . .
Âm thanh kiều mỵ mềm yếu vừa vào tai, thân thể Trình Khanh Nhiễm cũng không khống chế có phản ứng, đặc biệt là, Thư Uyển chợt bắt uốn éo!
"A Uyển, đừng động!" Âm thanh hắn khàn khàn mà như mệnh lệnh, cúi đầu mà xem xét, lại ngây dại.
Mới vừa nữ tử trên mặt còn hoảng sợ tuyệt vọng, nhưng bây giờ là mặt cười đỏ hồng, mắt nàng nhắm thật chặt, hàm răng cắn môi, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì, nhưng khi thân thể nàng đụng tới hắn lại nhẹ cọ cọ tiết lộ nàng khó chịu.
Mặc dù Trình Khanh Nhiễm chưa từng thấy qua người trúng qua xuân dược, hắn cũng có thể kết luận, Triệu Đại Lang đút Thư Uyển xuân dược!
Nếu như hắn đến chậm một bước. . . . . .
Hai mắt Trình Khanh Nhiễm trợn tròn, hỏa giận mới vừa dấy lên, liền bị động tác vô thức của Thư Uyển hóa thành hỏa.
"A Uyển, nàng đừng cử động, ta...ta sẽ không chịu nổi. . . . . ." Trình Khanh Nhiễm ôm chặt lấy thư uyển, chống đỡ cái trán của nàng nói.
Phía dưới cứng rắn đột nhiên chống lên khiến Thư Uyển lâm vào mê loạn thoáng tỉnh táo được đôi chút, lông mi khẩn trương lo lắng run rẩy, cuối cùng không dám mở ra, mang theo một tia may mắn cầu xin: "Trình. . . . . . Trình lão gia, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, ngươi...ngươi đừng đụng ta được không?" Nàng không thể cầu xin hắn đánh nàng ngất xỉu, như vậy nàng cũng không biết hắn rốt cuộc làm những thứ gì, nhưng bây giờ, nàng rõ ràng không khống chế được mình, chỉ có thể mong đợi Trình Khanh Nhiễm là một quân tử, mặc dù, nàng không thể tin tưởng, hắn như vậy. . . . . .
Thân thể mềm mại mảnh mai ở trong lòng hắn khẽ run, Trình Khanh Nhiễm căn bản không cách nào khống chế hạ thể, nhìn nước mắt nơi khóe mắt Thư Uyển rơi xuống, hắn rất đau lòng, cho nên hắn ôm chặt lấy Thư Uyển không để cho nàng cử động nữa, sau đó cố gắng khiến âm thanh mình nghe bình tĩnh: "nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khi dễ nàng!"
Rõ ràng là không có bất kỳ cam kết có thể tin, Thư Uyển lại không nén được mà khóc lên, dần dần, khóc khẽ lại biến thành thở gấp.
Trình Khanh Nhiễm lo lắng âm thanh của nàng sẽ khiến cho người khác chú ý thì tiếng vó ngựa truyền tới, đột nhiên dừng lại ở bên ngoài.
"Lão gia, bên ngoài không có ai!" Ngụy Đại cố ý hạ thấp giọng.
Trình Khanh Nhiễm lập tức đứng dậy, xác định trường bàocủa mình che phủ Thư Uyển cực kỳ chặt chẽ, mới bước nhanh chạy ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất lên xe ngựa, "Lập tức trở về phủ!"
"Cha ta. . . . . ." Thư Uyển cắn môi, miễn cưỡng nói ra hai chữ.
Trình Khanh Nhiễm liền vội vàng giải thích: "Bên cạnh ta chỉ dẫn theo Ngụy Đại, chờ trở về phủ, lập tức để cho hắn trở lại tìm phụ thân nàng, nàng yên tâm!"
Thư Uyển đã không có hơi sức nói chuyện, nàng nóng quá, nàng cần mát mẻ. . . . . .
Một đôi bàn tay trắng nõn vô ý thức leo lên lồng ngực xích lỏa của Trình Khanh Nhiễm, dọc theo da thịt trắng mịn như ngọc vuốt ve lên, nơi này rất nóng, nhưng lại thật lạnh, nàng kề mặt tới, không khống chế phát ra một âm thanh yêu kiều giống như giải thoát.
Rõ ràng âm thanh của nàng không lớn, Trình Khanh Nhiễm lại cảm thấy rõ ràng như vậy, rõ ràng giống như vang lên ở bên lỗ tai hắn, rõ ràng khiến Ngụy Đại phía ngoài có thể nghe thấy. Còn có đôi tay kia, mang theo một tầng vết chai, mỗi lần xẹt qua lồng ngực của hắn, cũng có thể đốt một ngọn lửa, hành hạ hắn, dụ hoặc hắn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Thư Uyển đã dạng chân ở trong ngực Trình Khanh Nhiễm, Trình Khanh Nhiễm ngồi không nhúc nhích, mặc cho Thư Uyển vuốt lồng ngực của hắn, mặt của hắn, sau đó, lại đổi thành hôn, môi mềm mại kia vô thức lưu luyến giữa cổ gáy hắn, hai chân thon dài đang kẹp hông của hắn thật chặt, còn nữa, chỉ cách hai tầng áo thật mỏng, nàng mềm mại một cái lại hạ xuống ma sát hắn gần như muốn cứng rắn trướng bạo phát. ( Tội anh quá, nhìn mà không thể ăn =))
Tay của hắn không bị khống chế ôm lấy hông của nàng, dọc theo đường cong kinh người này từ từ hướng lên, khi hắn sắp leo lên hai nơi đầy đặn hành hạ hắn thật lâu thì một giọt lệ đột nhiên rơi trên ngực của hắn, có chút mát mẻ, hơi nóng, bỗng chốc chảy xuống, biến mất ở lưng quần.
Mặc dù Thư Uyển không khống chế được, nhưng nàng biết mình đang làm gì, cũng biết nam nhân ôm nàng đang làm gì, muốn làm cái gì. Nhưng là, bây giờ nàng trừ rên rỉ, cái gì cũng không làm, coi như hắn cưỡng bức, nàng cũng vô lực phản kháng, đáng sợ hơn, nàng đã bắt đầu khát vọng hắn đòi lấy, khi tay hắn đụng phải hông của nàng, run rẩy vuốt ve thì cái loại khoái cảm cực hạn đó để cho nàng muốn kêu thành tiếng, có lẽ, nàng thật sự kêu lên?
Nàng sắp bị mong đợi cùng sợ hãi hành hạ điên cuồng, đột nhiên, âm thanh nam nhân khàn khàn ở bên tai nàng từ từ vang lên: "A Uyển, ta không sẽ ở nơi này muốn ngươi, nhưng ta nhẫn nhịn không được, âm thanh của ngươi quá lớn. . . . . ."
Sau đó, một đôi môi nóng bỏng liền che kín đi lên.
Thư Uyển ô ô giãy giụa, nhưng động tác nàng là dạng vô lực, chỉ có thể chịu đựng lửa nóng của hắn đòi lấy, mà tay của nàng, cũng không khỏi tự chủ vòng trên cổ Trình Khanh Nhiễm. . . . . .
Trình Khanh Nhiễm mở choàng mắt, buông người trong ngực ra, hô hấp thật sâu mấy lần, mới khàn khàn mà nói: " bây giờ Ngươi lập tức đi tìm Thư lang trung, nói cho hắn biết Thư cô nương trúng xuân dược, hắn nên hốt thuốc đúng bệnh."
Nói xong, che phủ Thư Uyển cực kỳ chặt chẽ, ôm nàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không quay đầu lại vọt vào cửa chính.
Ngụy Đại kinh ngạc, ngay sau đó ngựa không ngừng vó đi.
"Lão gia, đây là chuyện gì xảy ra?" Nghe được trong sân tiếng bước chân vội vã, Phương Trúc vội vàng ra đón.
Trình Khanh Nhiễm không có nửa khắc dừng lại, chỉ phân phó nói: "Ngươi đi bên ngoài coi chừng, một khi Ngụy đại bọn họ trở lại, lập tức dẫn tới nơi này!" Lời còn chưa dứt, người đã nhảy vào phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa.
Bên tai còn lưu lại một tiếng nữ tử rên rỉ khó nhịn, Phương Trúc hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chỉ bằng mới vừa liếc nhìn qua một chút, nàng cũng biết, lần này Trình Khanh Nhiễm mang về tuyệt đối không phải là đứa bé, đó là một nữ nhân lả lướt, một, âm thanh có thể dẫn dụ bất kỳ nam nhân nào.
Nàng thất hồn lạc phách đi Tiền viện.
Bên trong nhà, Trình Khanh Nhiễm đặt Thư Uyển ở trên giường, đứng dậy đi tìm nước lạnh, chờ hắn cầm ướt khăn chạy về thì lại phát hiện Thư Uyển đã ném trường bào khoác trên người ra rồi, áo trên người nàng vốn là xốc xếch, hai cái chân thon dài trắng nõn cơ hồ hoàn toàn lộ ra, cái yếm sắc đinh hương cũng lộ ra một góc mỏng manh. . . . . .
Hắn vội vàng xông tới, một cái tay đè lại hai tay của Thư Uyển, một cái tay dính khăn vào trên đầu nàng, hi vọng nàng có thể còn dễ chịu hơn một chút.
Hắn biết nàng khó chịu, bởi vì cho đến bây giờ hắn vẫn chịu được phần thân dưới muốn phát hỏa, nhìn Thư Uyển không ngừng uốn éo người, trong miệng phát ra một âm thanh cầu xin tha thứ tựa như rên rỉ, hắn suy nghĩ nhiều giúp nàng cũng giúp mình!
Nhưng hắn không thể, không thể không minh bạch muốn nàng như vậy, sau đó không thể để cho nàng hận hắn, tối hôm qua hắn mới nghĩ kỹ đêm đầu tiên hai người phải làm thế nào vượt qua, hắn sẽ không để cho nàng dưới tình huống lúc ý thứcc mê mang hoàn thành chuyện cả đời quan trọng nhất của nữ tử.
Không có cách nào, hắn chỉ dùng khăn trói lại tay chân của nàng, che đậy nàng thân thể, ôm nàng thật chặt.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân lo lắng.
"Trừ Thư Lang Trung, ai cũng không cho phép vào !" Trình Khanh Nhiễm ngẩng đầu lên, lạnh giọng quát lên.
Trán Thư Mậu Đình nổi gân xanh trướng, lại là hắn đang chăm sóc nữ nhi trong phòng!
Nghĩ đến Ngụy Đại nói, nếu là nữ nhi thật trúng xuân dược, Trình Khanh Nhiễm một đấng mày râu. . . . . .
Cố tự trấn định đẩy cửa ra, nhốt thêm lên, bước chân Thư Mậu Đình vội vã chạy đi trong triều thất.
"Bá phụ, nguồn gốc sự tình bàn lại sau, trước ngài thay A Uyển mớm thuốc đi, ta sợ nàng không chịu nổi!" Trình Khanh Nhiễm không ngẩng đầu, trầm giọng nói, vẫn như cũ ôm thật chặt Thư Uyển. Lúc này, Thư Mậu Đình cho hắn sắc mặt tốt mới là lạ, nhưng hắn không thể buông Thư Uyển, không thể để cho thân thể của nàng bại lộ ở trước mặt cha nàng.
Thư Mậu Đình đã không để ý Trình Khanh Nhiễm mạo phạm đối với nữ nhi, nhìn gương mặt nữ nhi đỏ bừng, ngực của hắn giống như bị người cắt một đao! Bước nhanh về phía trước, nắm cằm Thư Uyển, đem thuốc giải chuẩn bị tốt đổ vào. Nếu như đầu sỏ gây nên thật sự là Triệu Đại Lang, hắn không mua được mặt hàng cao cấp, phải là lấy được từ viện kỹ , dược của hắn có thể dùng. . . . . .
"Bùm" một tiếng, Trình Khanh Nhiễm hướng Thư Mậu Đình quỳ xuống: "Bá phụ, hôm nay tuy là Triệu Đại Lang hãm hại A Uyển, nhưng dọc theo đường đi này, ta còn mạo phạm nàng. Ta biết rõ, hình như ngài không muốn gả A Uyển cho ta, mà ta là thật tâm với A Uyển, xin ngài cho ta cơ hội chăm sóc nàng, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Hắn biết Thư Mậu Đình đi tìm Tần Như Hải rồi, cũng biết lúc hắn rời đi Tần Phủ sắc mặt không hề đơn giản.
Nếu như không phải là nữ nhi vẫn còn trong sạch, Thư Mậu Đình đã sớm một cước đá đi, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Khanh Nhiễm: "Ngươi không cần cho là chiếm tiện nghi A Uyển, ta liền sẽ chịu ngươi uy hiếp hứa gả nàng cho ngươi!"
Coi như nữ nhi trúng xuân dược, Trình Khanh Nhiễm cũng có thể tìm ma ma giúp một tay chăm sóc, cố tình hắn không tìm, ở ngoài sáng biết tình huống của nàng còn sau tự mình hộ tống, coi như hắn không có đại phát thú tính, nào ai biết hắn không phải cố ý nhẫn nại từ đó tranh thủ hảo cảm của hắn và nữ nhi? Nam nhân như vậy, hắn làm sao sẽ gả con gái cho hắn?
Trình Khanh Nhiễm cũng khẽ động: "Bá phụ, nếu như ngài không đồng ý, chuyện hôm nay, ta liền xem như không có gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không nói cho kẻ nào. Nhưng, ta đúng là thật tâm với A Uyển, kính xin ngài chỉ rõ, rốt cuộc ta nơi nào không xứng với A Uyển?"
Hắn ngẩng đầu, không chút nào tránh né nhìn thẳng vào mắt Thư Mậu Đình.
Thư Mậu Đình để ý tới nàng, lần nữa bắt mạch thay nữ nhi, xác định nữ nhi không sao, mới đứng dậy nói: "Chúng ta đi ra bên ngoài nói."
Trình Khanh Nhiễm liếc mắt nhìn sắc mặt Thư Uyển chợt tái nhợt, sải bước đi theo ra ngoài.
Hắn tự tin trên người không có khuyết điểm to lớn, mặc kệ Thư Mậu Đình nói gì, hắn đều nhất định cưới Thư Uyển rồi !
Một ngày kia, Phương Trúc chỉ biết là Trình Khanh Nhiễm cùng Thư Mậu Đình nói chuyện hồi lâu, lại không nghe rõ bọn họ rốt cuộc nói cái gì, chờ Trình Khanh Nhiễm ra ngoài để cho nàng đi chuẩn bị một thân quần áo nữ nhi thì nàng mới kinh hãi phát hiện, khóe mắt đuôi mày Trình Khanh Nhiễm tất cả đều là nụ cười. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Ta đây biết mọi người muốn nhìn A Lan cùng A Lang ăn thịt sớm một chút, thật ra thì ta đây cũng muốn, từ lúc đào hầm ta đây liền yy thịt, thật có chút chuyện thật trước hết giao phó một cái, khóc. . . . . .
Nếu như ta đây thật không giữ được người đọc, vậy cũng chỉ đổ thừa ta đây viết không hay, hay là muốn cám ơn các ngươi làm bạn lâu như vậy. . . . . .
Gào khóc, không nói, càng nói càng kiểu cách, chạy trở về trên giường bổ giấc đi!