*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Lang cũng cầm ghế đẩu ngồi xuống sau lưng Thư Lan, cực kỳ nghiêm túc chải tóc cho nàng.
Hừ, mấy sợi tóc vàng này, xen lẫn trong đám tóc đen mềm thật rất chướng mắt, nhổ hết.
Ah, sao nơi này rối quá? Kéo xuống, không được, vậy dùng lực, ừ, không tệ, rốt cuộc cũng chải được. Tiêu Lang lấy một nắm tóc mắc trong cây lược gỗ xuống, giấu ở trong túi, hài lòng nhìn bả vai Thư Lan không ngừng rung động.
Lười nha đầu có một ưu điểm, nàng sẽ nghĩ tất cả biện pháp trốn tránh mình, nhưng lúc nàng rơi vào trong tay hắn, cũng sẽ không giãy giụa vô ích. Dĩ nhiên, mới vừa mấy cái coi như hành hạ đủ rồi, nữa khi dễ nàng, lười nha đầu sẽ khóc ra ngoài, đến lúc đó mặc dù bá mẫu tin tưởng mình, cũng có chút phiền toái.
Thuần thục quấn hai búi tóc cho Thư Lan, Tiêu Lang bảo nàng quay đầu lại: "Ca ca cho ngươi cái lược Lưu Hải."
Thư Lan ngoan ngoãn cứng nhắc đứng dậy lại ngồi xuống, mắt hạnh nhắm chặt lại, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tiêu Lang, từ lúc nhận ra thân phận của nhau, Thư Lan cũng không dám nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì như vậy nàng sẽ nhớ tới kiếp trước trong mắt hắn là tia thị huyết hung ác khi hắn đè trên người mình.
Nhìn Thư Lan không ngừng mấp máy lông mi mảnh khảnh, Tiêu Lang tay dừng một chút.
Cho dù hắn không muốn, đều phải thừa nhận, lười nha đầu đặc biệt đẹp mắt, còn một năm so một năm càng xinh đẹp hơn, so với tất cả nữ oa nhà nông mà hắn từng gặp đều đẹp hơn. Có lẽ là bởi vì hết ăn lại nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút mũm mĩm trẻ con, làn da trắng lộ đôi má hồng hào, lông mi cong dài nhỏ tựa như lá trúc, cái mũi thanh tú như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nộn, mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiêu Lang cũng sẽ dâng lên một loại kích động vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như năm ngoái nàng"Chủ động" đưa cánh môi anh đào cho chính mình, đỏ thắm tươi mới, làm cho người ta muốn ăn lại không nỡ phá hư. (*sắc lang* =))))
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiêu Lang có chút ảo não, bây giờ hắn không thể ăn sống, ăn thịt người càng không được, nhưng dù sao không đau không ngứa như vậy giở trò xấu với lười nha đầu, khi còn bé còn cảm thấy thỏa mãn, hiện tại càng cảm thấy chưa đủ, máu trong xương cốt toàn thân hắn đều kêu gào, nói cho hắn biết còn có thể đổi phương thức khác, cố tình, hắn nghĩ không tới. (nghĩ cái gì đây)
Trong nháy mắt tâm tình trở nên phiền não, Tiêu Lang tựa như phát tiết nhổ hết cọng tóc không thành thật vểnh lên trên trán Thư Lan.
"Đau!"
Rốt cuộc Thư Lan không nhịn được, chợt mở mắt, trong mắt hạnh linh động đã sớm đầy tràn nước mắt, liên tiếp chảy xuống. Nàng cũng không nhìn Tiêu lang, cũng không giống khi còn bé gào khóc la to, cứ như vậy buông mắt khép mi không tiếng động rơi lệ, thế nhưng khiến Tiêu Lang sinh ra cảm giác tội ác, mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tiêu Lang giơ tay lên, mặt không thay đổi lau nước mắt trên mặt Thư Lan, sau đó bắt đầu cài lược Lưu Hải cho nàng, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào phiến lông mi dày đẹp của Thư Lan, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đặc biệt thích nhìn chằm chằm lười nha đầu, sau khi suy tư mấy buổi tối, Tiêu Lang đem loại thích này định nghĩa thành hài lòng con mồi.
"A Lang, các ngươi đã ăn rồi sao?" lúc Tần thị chuẩn bị lấy gạo, chợt hỏi.
Tiêu Lang vừa quan sát Thư Lan vừa nói: "Ăn rồi, hôm nay cha muốn đi trấn, cho nên ăn tương đối sớm." Cha con bọn họ sáng sớm lên đường, bắt hai con gà rừng rồi trở về, buổi chiều Tiêu Thủ Vọng muốn đi lến trấn bán da thú gần đây tích góp được.
Nếu ăn rồi, Tần thị cũng chỉ vo một chén đầy, đi tới phòng bếp, tùy ý nhìn ra phía ngoài, thấy hai đứa quay lưng về phía nàng ngồi ngoan ngoãn, yên lòng, vừa dọn dẹp vừa nói chuyện cùng Tiêu Lang: "A Lang, tuổi ngươi cũng không nhỏ, nên đi học cho giỏi khảo thí công danh, cả ngày ở trên chân núi hồ đồ cũng không phải chuyện." Đứa nhỏ này, mấy năm trước theo Thư Mậu Đình học vài cuốn sách, trượng phu nói hắn có thiên phú còn tốt hơn so với nhi tử, hắn cố tình không muốn học, thi đồng tử cũng không tham gia.
Tiêu Lang sờ soạng trên mặt Thư Lan một cái, rốt cuộc thả nàng đi, "Bá mẫu, ta không thích những thứ đó, nhìn liền nhức đầu."
Tần thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: "Cái đứa bé này, từ nhỏ đã có chủ ý lớn, ta cũng vậy không thể khuyên được ngươi. Dù sao mấy năm này phụ tử các ngươi cũng góp không ít tiền, nên mua vài mẫu ruộng tốt đi, tương lai thành thân cũng dễ dàng chút."
Mẫu thân Tiêu Thủ Vọng thành thân ba năm không con, cha hắn Tiêu Vĩnh Giang lặng lẽ cùng quả phụ thôn lân cận thông đồng với nhau, quả phụ này cũng là tốt số, không lâu liền lớn bụng. Lúc Tiêu Vĩnh Giang tính toán đón người về nhà, lại phát hiện thê tử cũng mang thai, dù sao nương tử chính thức quan trọng hơn, Tiêu Vĩnh Giang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên quả phụ chờ một chút. Quả phụ này cũng có lòng dạ ác độc , giả vờ đáp ứng, chờ sanh xongđứa bé, trực tiếp tìm tới Tiêu gia, làm hại thê tử Tiêu Vĩnh Giang nộ hỏa công tâm, nhi tử sinh non cũng nhắm mắt, Tiêu Vĩnh Giang chẳng những không tức giận, ngược lại thuận nước đẩy thuyền cưới quả phụ này. Có câu nói có mẹ kế thì có bố dượng, Tiêu Thủ Vọng ở nhà càng ngày càng ngày tệ, cuối cùng cưới vợ đã bị chia ra sống một mình, trừ ba gian phòng rách nát, cái gì cũng không có.
Thành thân? Cưới một nữ nhân sinh con?
Tiêu Lang theo bản năng lắc đầu một cái, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mặc dù biến thành người, nhưng đối với người khác phái hắn không có bao nhiêu hứng thú, trừ mẫu thân cùng mẹ con Thư gia quen thuộc, đối với tất cả cô gái hắn cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn, hoặc là quá thô bỉ, hoặc là hư tình giả ý giả bộ uốn éo lẳng lơ, tóm lại hắn chỉ cần ngửi mùi son phấn lại uốn nôn mửa, hận không được xoay người ngay lập tức.
Mà trong nhiều nữ nhân, Tiêu Lang phản cảm nhất chán ghét nhất chính là đại bá nương Trương thị trên danh nghĩa của hắn cùng tiểu nữ nhi tám tuổi của nàng Tiêu Liên Hoa. Dĩ nhiên, nếu như không phải là quả phụ kế tục bệnh chết, nàng cũng có thể xem là đi vào.
A, đúng rồi, từ đầu đến cuối hắn oán hận nhất cũng chỉ có một người, đó chính là Thư Lan, chỉ là, Tiêu Lang hận Thư Lan, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Về phần nguyên nhân, Tiêu Lang không có tra cứu, đại khái trước lúc năm tuổi, trong mắt hắn Thư Lan là tiểu muội muội phấn điêu ngọc trác đáng yêu. Tần thị thấy Tiêu Lang ngồi ngẩn người ở chỗ đó, Thư Lan đã sớm chạy đến xích đu do trượng phu dựng cho nàng chơi, thu thập bó củi lẻ tẻ ngoài bếp lò sạch sẽ, đi ra đứng trước người Tiêu Lang, lấy tay đo thân thể cho hắn, nam hài đúng là mau lớn, so với năm trước đã cao hơn một khúc rồi, nàng phải làm cho hắn hai kiện sam y mùa hè mới đúng.
Không phải lần đầu tiên Tần thị làm quần áo cho mình, Tiêu Lang biết nàng ý tứ của động tác này, nhìn khuôn mặt Tần thị dịu dàng gần trong gang tấc, trong lòng Tiêu Lang vừa đau vừa ấm, hắn không muốn người khác nhìn được suy nghĩ của mình, dứt khoát nhắm mắt lại.
Quanh quẩn ở chóp mũi có mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi trên người Tần thị, trên người Thư Uyển cùng Thư Lan cũng có, ngoại trù mẫu thân, chỉ có duy nhất mùi thơm của bọn họ không làm cho Tiêu Lang phản cảm.
Xa xa Thư Lan len lén lưu ý động tĩnh bên này, thấy nương nàng định làm y phục cho ác lang, không nhịn được hô: "Nương, ta cũng muốn mặc quần áo mới!" Thật ra thì ngoại trừ đối với cơm nàng không có yêu cầu gì, nhưng chính là nàng không muốn nhìn Tần thị đối tốt với Tiêu Lang, từ nhỏ nàng luôn có loại tham muốn chiếm giữ, nàng không cho Tần thị ôm Tiêu lang, không muốn nàng hôn hắn, bởi vì Tần thị là nương nàng thân nhất, tại sao Tiêu Lang giành với nàng?
Tần thị cũng biết nữ nhi có tham muốn chiếm giữ, nghiêng đầu lườm nàng một cái: "Làm quần áo mới cho ngươi cũng phí công, cả ngày núp ở trong phòng ngủ, mặc cho ai nhìn!"
Tiêu lang nhếch miệng cười một tiếng với Thư Lan, "Bá mẫu, ngươi làm cho muội muội đi, ít nhất còn có ta có thể nhìn thấy đấy."
Tần thị đứng dậy, cười như không cười bĩu môi bày tỏ bất mãn với nữ nhi: "A lang không cần nói giúp nàng, từ hôm nay trở đi, nàng khỏi phải nghĩ đến ngủ nướng làm biếng rồi !"
Những lời này nàng nói rất nhở, Thư Lan cũng không có nghe, tiểu cô nương còn chưa ý thức được ngày tốt lành sắp chấm dứt, chỉ là nàng oán hận trừng mắt với Tiêu Lang, người dối trá, ở trước mặt nương nàng giả bộ làm người tốt! Ai mà thèm mặc quần áo mới cho hắn nhìn!
Tác giả có lời muốn nói: thân tâm bị ngược đãi, có hay không. . . . .
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Lang cũng cầm ghế đẩu ngồi xuống sau lưng Thư Lan, cực kỳ nghiêm túc chải tóc cho nàng.
Hừ, mấy sợi tóc vàng này, xen lẫn trong đám tóc đen mềm thật rất chướng mắt, nhổ hết.
Ah, sao nơi này rối quá? Kéo xuống, không được, vậy dùng lực, ừ, không tệ, rốt cuộc cũng chải được. Tiêu Lang lấy một nắm tóc mắc trong cây lược gỗ xuống, giấu ở trong túi, hài lòng nhìn bả vai Thư Lan không ngừng rung động.
Lười nha đầu có một ưu điểm, nàng sẽ nghĩ tất cả biện pháp trốn tránh mình, nhưng lúc nàng rơi vào trong tay hắn, cũng sẽ không giãy giụa vô ích. Dĩ nhiên, mới vừa mấy cái coi như hành hạ đủ rồi, nữa khi dễ nàng, lười nha đầu sẽ khóc ra ngoài, đến lúc đó mặc dù bá mẫu tin tưởng mình, cũng có chút phiền toái.
Thuần thục quấn hai búi tóc cho Thư Lan, Tiêu Lang bảo nàng quay đầu lại: "Ca ca cho ngươi cái lược Lưu Hải."
Thư Lan ngoan ngoãn cứng nhắc đứng dậy lại ngồi xuống, mắt hạnh nhắm chặt lại, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tiêu Lang, từ lúc nhận ra thân phận của nhau, Thư Lan cũng không dám nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì như vậy nàng sẽ nhớ tới kiếp trước trong mắt hắn là tia thị huyết hung ác khi hắn đè trên người mình.
Nhìn Thư Lan không ngừng mấp máy lông mi mảnh khảnh, Tiêu Lang tay dừng một chút.
Cho dù hắn không muốn, đều phải thừa nhận, lười nha đầu đặc biệt đẹp mắt, còn một năm so một năm càng xinh đẹp hơn, so với tất cả nữ oa nhà nông mà hắn từng gặp đều đẹp hơn. Có lẽ là bởi vì hết ăn lại nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút mũm mĩm trẻ con, làn da trắng lộ đôi má hồng hào, lông mi cong dài nhỏ tựa như lá trúc, cái mũi thanh tú như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nộn, mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiêu Lang cũng sẽ dâng lên một loại kích động vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như năm ngoái nàng"Chủ động" đưa cánh môi anh đào cho chính mình, đỏ thắm tươi mới, làm cho người ta muốn ăn lại không nỡ phá hư. (*sắc lang* =))))
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiêu Lang có chút ảo não, bây giờ hắn không thể ăn sống, ăn thịt người càng không được, nhưng dù sao không đau không ngứa như vậy giở trò xấu với lười nha đầu, khi còn bé còn cảm thấy thỏa mãn, hiện tại càng cảm thấy chưa đủ, máu trong xương cốt toàn thân hắn đều kêu gào, nói cho hắn biết còn có thể đổi phương thức khác, cố tình, hắn nghĩ không tới. (nghĩ cái gì đây)
Trong nháy mắt tâm tình trở nên phiền não, Tiêu Lang tựa như phát tiết nhổ hết cọng tóc không thành thật vểnh lên trên trán Thư Lan.
"Đau!"
Rốt cuộc Thư Lan không nhịn được, chợt mở mắt, trong mắt hạnh linh động đã sớm đầy tràn nước mắt, liên tiếp chảy xuống. Nàng cũng không nhìn Tiêu lang, cũng không giống khi còn bé gào khóc la to, cứ như vậy buông mắt khép mi không tiếng động rơi lệ, thế nhưng khiến Tiêu Lang sinh ra cảm giác tội ác, mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tiêu Lang giơ tay lên, mặt không thay đổi lau nước mắt trên mặt Thư Lan, sau đó bắt đầu cài lược Lưu Hải cho nàng, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào phiến lông mi dày đẹp của Thư Lan, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đặc biệt thích nhìn chằm chằm lười nha đầu, sau khi suy tư mấy buổi tối, Tiêu Lang đem loại thích này định nghĩa thành hài lòng con mồi.
"A Lang, các ngươi đã ăn rồi sao?" lúc Tần thị chuẩn bị lấy gạo, chợt hỏi.
Tiêu Lang vừa quan sát Thư Lan vừa nói: "Ăn rồi, hôm nay cha muốn đi trấn, cho nên ăn tương đối sớm." Cha con bọn họ sáng sớm lên đường, bắt hai con gà rừng rồi trở về, buổi chiều Tiêu Thủ Vọng muốn đi lến trấn bán da thú gần đây tích góp được.
Nếu ăn rồi, Tần thị cũng chỉ vo một chén đầy, đi tới phòng bếp, tùy ý nhìn ra phía ngoài, thấy hai đứa quay lưng về phía nàng ngồi ngoan ngoãn, yên lòng, vừa dọn dẹp vừa nói chuyện cùng Tiêu Lang: "A Lang, tuổi ngươi cũng không nhỏ, nên đi học cho giỏi khảo thí công danh, cả ngày ở trên chân núi hồ đồ cũng không phải chuyện." Đứa nhỏ này, mấy năm trước theo Thư Mậu Đình học vài cuốn sách, trượng phu nói hắn có thiên phú còn tốt hơn so với nhi tử, hắn cố tình không muốn học, thi đồng tử cũng không tham gia.
Tiêu Lang sờ soạng trên mặt Thư Lan một cái, rốt cuộc thả nàng đi, "Bá mẫu, ta không thích những thứ đó, nhìn liền nhức đầu."
Tần thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: "Cái đứa bé này, từ nhỏ đã có chủ ý lớn, ta cũng vậy không thể khuyên được ngươi. Dù sao mấy năm này phụ tử các ngươi cũng góp không ít tiền, nên mua vài mẫu ruộng tốt đi, tương lai thành thân cũng dễ dàng chút."
Mẫu thân Tiêu Thủ Vọng thành thân ba năm không con, cha hắn Tiêu Vĩnh Giang lặng lẽ cùng quả phụ thôn lân cận thông đồng với nhau, quả phụ này cũng là tốt số, không lâu liền lớn bụng. Lúc Tiêu Vĩnh Giang tính toán đón người về nhà, lại phát hiện thê tử cũng mang thai, dù sao nương tử chính thức quan trọng hơn, Tiêu Vĩnh Giang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên quả phụ chờ một chút. Quả phụ này cũng có lòng dạ ác độc , giả vờ đáp ứng, chờ sanh xongđứa bé, trực tiếp tìm tới Tiêu gia, làm hại thê tử Tiêu Vĩnh Giang nộ hỏa công tâm, nhi tử sinh non cũng nhắm mắt, Tiêu Vĩnh Giang chẳng những không tức giận, ngược lại thuận nước đẩy thuyền cưới quả phụ này. Có câu nói có mẹ kế thì có bố dượng, Tiêu Thủ Vọng ở nhà càng ngày càng ngày tệ, cuối cùng cưới vợ đã bị chia ra sống một mình, trừ ba gian phòng rách nát, cái gì cũng không có.
Thành thân? Cưới một nữ nhân sinh con?
Tiêu Lang theo bản năng lắc đầu một cái, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mặc dù biến thành người, nhưng đối với người khác phái hắn không có bao nhiêu hứng thú, trừ mẫu thân cùng mẹ con Thư gia quen thuộc, đối với tất cả cô gái hắn cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn, hoặc là quá thô bỉ, hoặc là hư tình giả ý giả bộ uốn éo lẳng lơ, tóm lại hắn chỉ cần ngửi mùi son phấn lại uốn nôn mửa, hận không được xoay người ngay lập tức.
Mà trong nhiều nữ nhân, Tiêu Lang phản cảm nhất chán ghét nhất chính là đại bá nương Trương thị trên danh nghĩa của hắn cùng tiểu nữ nhi tám tuổi của nàng Tiêu Liên Hoa. Dĩ nhiên, nếu như không phải là quả phụ kế tục bệnh chết, nàng cũng có thể xem là đi vào.
A, đúng rồi, từ đầu đến cuối hắn oán hận nhất cũng chỉ có một người, đó chính là Thư Lan, chỉ là, Tiêu Lang hận Thư Lan, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Về phần nguyên nhân, Tiêu Lang không có tra cứu, đại khái trước lúc năm tuổi, trong mắt hắn Thư Lan là tiểu muội muội phấn điêu ngọc trác đáng yêu.
Tần thị thấy Tiêu Lang ngồi ngẩn người ở chỗ đó, Thư Lan đã sớm chạy đến xích đu do trượng phu dựng cho nàng chơi, thu thập bó củi lẻ tẻ ngoài bếp lò sạch sẽ, đi ra đứng trước người Tiêu Lang, lấy tay đo thân thể cho hắn, nam hài đúng là mau lớn, so với năm trước đã cao hơn một khúc rồi, nàng phải làm cho hắn hai kiện sam y mùa hè mới đúng.
Không phải lần đầu tiên Tần thị làm quần áo cho mình, Tiêu Lang biết nàng ý tứ của động tác này, nhìn khuôn mặt Tần thị dịu dàng gần trong gang tấc, trong lòng Tiêu Lang vừa đau vừa ấm, hắn không muốn người khác nhìn được suy nghĩ của mình, dứt khoát nhắm mắt lại.
Quanh quẩn ở chóp mũi có mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi trên người Tần thị, trên người Thư Uyển cùng Thư Lan cũng có, ngoại trù mẫu thân, chỉ có duy nhất mùi thơm của bọn họ không làm cho Tiêu Lang phản cảm.
Xa xa Thư Lan len lén lưu ý động tĩnh bên này, thấy nương nàng định làm y phục cho ác lang, không nhịn được hô: "Nương, ta cũng muốn mặc quần áo mới!" Thật ra thì ngoại trừ đối với cơm nàng không có yêu cầu gì, nhưng chính là nàng không muốn nhìn Tần thị đối tốt với Tiêu Lang, từ nhỏ nàng luôn có loại tham muốn chiếm giữ, nàng không cho Tần thị ôm Tiêu lang, không muốn nàng hôn hắn, bởi vì Tần thị là nương nàng thân nhất, tại sao Tiêu Lang giành với nàng?
Tần thị cũng biết nữ nhi có tham muốn chiếm giữ, nghiêng đầu lườm nàng một cái: "Làm quần áo mới cho ngươi cũng phí công, cả ngày núp ở trong phòng ngủ, mặc cho ai nhìn!"
Tiêu lang nhếch miệng cười một tiếng với Thư Lan, "Bá mẫu, ngươi làm cho muội muội đi, ít nhất còn có ta có thể nhìn thấy đấy."
Tần thị đứng dậy, cười như không cười bĩu môi bày tỏ bất mãn với nữ nhi: "A lang không cần nói giúp nàng, từ hôm nay trở đi, nàng khỏi phải nghĩ đến ngủ nướng làm biếng rồi !"
Những lời này nàng nói rất nhở, Thư Lan cũng không có nghe, tiểu cô nương còn chưa ý thức được ngày tốt lành sắp chấm dứt, chỉ là nàng oán hận trừng mắt với Tiêu Lang, người dối trá, ở trước mặt nương nàng giả bộ làm người tốt! Ai mà thèm mặc quần áo mới cho hắn nhìn!
Tác giả có lời muốn nói: thân tâm bị ngược đãi, có hay không. . . . .
Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn - Chapter 7
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Lang cũng cầm ghế đẩu ngồi xuống sau lưng Thư Lan, cực kỳ nghiêm túc chải tóc cho nàng.
Hừ, mấy sợi tóc vàng này, xen lẫn trong đám tóc đen mềm thật rất chướng mắt, nhổ hết.
Ah, sao nơi này rối quá? Kéo xuống, không được, vậy dùng lực, ừ, không tệ, rốt cuộc cũng chải được. Tiêu Lang lấy một nắm tóc mắc trong cây lược gỗ xuống, giấu ở trong túi, hài lòng nhìn bả vai Thư Lan không ngừng rung động.
Lười nha đầu có một ưu điểm, nàng sẽ nghĩ tất cả biện pháp trốn tránh mình, nhưng lúc nàng rơi vào trong tay hắn, cũng sẽ không giãy giụa vô ích. Dĩ nhiên, mới vừa mấy cái coi như hành hạ đủ rồi, nữa khi dễ nàng, lười nha đầu sẽ khóc ra ngoài, đến lúc đó mặc dù bá mẫu tin tưởng mình, cũng có chút phiền toái.
Thuần thục quấn hai búi tóc cho Thư Lan, Tiêu Lang bảo nàng quay đầu lại: "Ca ca cho ngươi cái lược Lưu Hải."
Thư Lan ngoan ngoãn cứng nhắc đứng dậy lại ngồi xuống, mắt hạnh nhắm chặt lại, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tiêu Lang, từ lúc nhận ra thân phận của nhau, Thư Lan cũng không dám nhìn ánh mắt của hắn, bởi vì như vậy nàng sẽ nhớ tới kiếp trước trong mắt hắn là tia thị huyết hung ác khi hắn đè trên người mình.
Nhìn Thư Lan không ngừng mấp máy lông mi mảnh khảnh, Tiêu Lang tay dừng một chút.
Cho dù hắn không muốn, đều phải thừa nhận, lười nha đầu đặc biệt đẹp mắt, còn một năm so một năm càng xinh đẹp hơn, so với tất cả nữ oa nhà nông mà hắn từng gặp đều đẹp hơn. Có lẽ là bởi vì hết ăn lại nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút mũm mĩm trẻ con, làn da trắng lộ đôi má hồng hào, lông mi cong dài nhỏ tựa như lá trúc, cái mũi thanh tú như ngọc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nộn, mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiêu Lang cũng sẽ dâng lên một loại kích động vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như năm ngoái nàng"Chủ động" đưa cánh môi anh đào cho chính mình, đỏ thắm tươi mới, làm cho người ta muốn ăn lại không nỡ phá hư. (*sắc lang* =))))
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiêu Lang có chút ảo não, bây giờ hắn không thể ăn sống, ăn thịt người càng không được, nhưng dù sao không đau không ngứa như vậy giở trò xấu với lười nha đầu, khi còn bé còn cảm thấy thỏa mãn, hiện tại càng cảm thấy chưa đủ, máu trong xương cốt toàn thân hắn đều kêu gào, nói cho hắn biết còn có thể đổi phương thức khác, cố tình, hắn nghĩ không tới. (nghĩ cái gì đây)
Trong nháy mắt tâm tình trở nên phiền não, Tiêu Lang tựa như phát tiết nhổ hết cọng tóc không thành thật vểnh lên trên trán Thư Lan.
"Đau!"
Rốt cuộc Thư Lan không nhịn được, chợt mở mắt, trong mắt hạnh linh động đã sớm đầy tràn nước mắt, liên tiếp chảy xuống. Nàng cũng không nhìn Tiêu lang, cũng không giống khi còn bé gào khóc la to, cứ như vậy buông mắt khép mi không tiếng động rơi lệ, thế nhưng khiến Tiêu Lang sinh ra cảm giác tội ác, mặc dù cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tiêu Lang giơ tay lên, mặt không thay đổi lau nước mắt trên mặt Thư Lan, sau đó bắt đầu cài lược Lưu Hải cho nàng, nhưng tầm mắt vẫn rơi vào phiến lông mi dày đẹp của Thư Lan, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đặc biệt thích nhìn chằm chằm lười nha đầu, sau khi suy tư mấy buổi tối, Tiêu Lang đem loại thích này định nghĩa thành hài lòng con mồi.
"A Lang, các ngươi đã ăn rồi sao?" lúc Tần thị chuẩn bị lấy gạo, chợt hỏi.
Tiêu Lang vừa quan sát Thư Lan vừa nói: "Ăn rồi, hôm nay cha muốn đi trấn, cho nên ăn tương đối sớm." Cha con bọn họ sáng sớm lên đường, bắt hai con gà rừng rồi trở về, buổi chiều Tiêu Thủ Vọng muốn đi lến trấn bán da thú gần đây tích góp được.
Nếu ăn rồi, Tần thị cũng chỉ vo một chén đầy, đi tới phòng bếp, tùy ý nhìn ra phía ngoài, thấy hai đứa quay lưng về phía nàng ngồi ngoan ngoãn, yên lòng, vừa dọn dẹp vừa nói chuyện cùng Tiêu Lang: "A Lang, tuổi ngươi cũng không nhỏ, nên đi học cho giỏi khảo thí công danh, cả ngày ở trên chân núi hồ đồ cũng không phải chuyện." Đứa nhỏ này, mấy năm trước theo Thư Mậu Đình học vài cuốn sách, trượng phu nói hắn có thiên phú còn tốt hơn so với nhi tử, hắn cố tình không muốn học, thi đồng tử cũng không tham gia.
Tiêu Lang sờ soạng trên mặt Thư Lan một cái, rốt cuộc thả nàng đi, "Bá mẫu, ta không thích những thứ đó, nhìn liền nhức đầu."
Tần thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: "Cái đứa bé này, từ nhỏ đã có chủ ý lớn, ta cũng vậy không thể khuyên được ngươi. Dù sao mấy năm này phụ tử các ngươi cũng góp không ít tiền, nên mua vài mẫu ruộng tốt đi, tương lai thành thân cũng dễ dàng chút."
Mẫu thân Tiêu Thủ Vọng thành thân ba năm không con, cha hắn Tiêu Vĩnh Giang lặng lẽ cùng quả phụ thôn lân cận thông đồng với nhau, quả phụ này cũng là tốt số, không lâu liền lớn bụng. Lúc Tiêu Vĩnh Giang tính toán đón người về nhà, lại phát hiện thê tử cũng mang thai, dù sao nương tử chính thức quan trọng hơn, Tiêu Vĩnh Giang dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên quả phụ chờ một chút. Quả phụ này cũng có lòng dạ ác độc , giả vờ đáp ứng, chờ sanh xongđứa bé, trực tiếp tìm tới Tiêu gia, làm hại thê tử Tiêu Vĩnh Giang nộ hỏa công tâm, nhi tử sinh non cũng nhắm mắt, Tiêu Vĩnh Giang chẳng những không tức giận, ngược lại thuận nước đẩy thuyền cưới quả phụ này. Có câu nói có mẹ kế thì có bố dượng, Tiêu Thủ Vọng ở nhà càng ngày càng ngày tệ, cuối cùng cưới vợ đã bị chia ra sống một mình, trừ ba gian phòng rách nát, cái gì cũng không có.
Thành thân? Cưới một nữ nhân sinh con?
Tiêu Lang theo bản năng lắc đầu một cái, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này, mặc dù biến thành người, nhưng đối với người khác phái hắn không có bao nhiêu hứng thú, trừ mẫu thân cùng mẹ con Thư gia quen thuộc, đối với tất cả cô gái hắn cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn, hoặc là quá thô bỉ, hoặc là hư tình giả ý giả bộ uốn éo lẳng lơ, tóm lại hắn chỉ cần ngửi mùi son phấn lại uốn nôn mửa, hận không được xoay người ngay lập tức.
Mà trong nhiều nữ nhân, Tiêu Lang phản cảm nhất chán ghét nhất chính là đại bá nương Trương thị trên danh nghĩa của hắn cùng tiểu nữ nhi tám tuổi của nàng Tiêu Liên Hoa. Dĩ nhiên, nếu như không phải là quả phụ kế tục bệnh chết, nàng cũng có thể xem là đi vào.
A, đúng rồi, từ đầu đến cuối hắn oán hận nhất cũng chỉ có một người, đó chính là Thư Lan, chỉ là, Tiêu Lang hận Thư Lan, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét. Về phần nguyên nhân, Tiêu Lang không có tra cứu, đại khái trước lúc năm tuổi, trong mắt hắn Thư Lan là tiểu muội muội phấn điêu ngọc trác đáng yêu. Tần thị thấy Tiêu Lang ngồi ngẩn người ở chỗ đó, Thư Lan đã sớm chạy đến xích đu do trượng phu dựng cho nàng chơi, thu thập bó củi lẻ tẻ ngoài bếp lò sạch sẽ, đi ra đứng trước người Tiêu Lang, lấy tay đo thân thể cho hắn, nam hài đúng là mau lớn, so với năm trước đã cao hơn một khúc rồi, nàng phải làm cho hắn hai kiện sam y mùa hè mới đúng.
Không phải lần đầu tiên Tần thị làm quần áo cho mình, Tiêu Lang biết nàng ý tứ của động tác này, nhìn khuôn mặt Tần thị dịu dàng gần trong gang tấc, trong lòng Tiêu Lang vừa đau vừa ấm, hắn không muốn người khác nhìn được suy nghĩ của mình, dứt khoát nhắm mắt lại.
Quanh quẩn ở chóp mũi có mùi thơm thoang thoảng, đây là mùi trên người Tần thị, trên người Thư Uyển cùng Thư Lan cũng có, ngoại trù mẫu thân, chỉ có duy nhất mùi thơm của bọn họ không làm cho Tiêu Lang phản cảm.
Xa xa Thư Lan len lén lưu ý động tĩnh bên này, thấy nương nàng định làm y phục cho ác lang, không nhịn được hô: "Nương, ta cũng muốn mặc quần áo mới!" Thật ra thì ngoại trừ đối với cơm nàng không có yêu cầu gì, nhưng chính là nàng không muốn nhìn Tần thị đối tốt với Tiêu Lang, từ nhỏ nàng luôn có loại tham muốn chiếm giữ, nàng không cho Tần thị ôm Tiêu lang, không muốn nàng hôn hắn, bởi vì Tần thị là nương nàng thân nhất, tại sao Tiêu Lang giành với nàng?
Tần thị cũng biết nữ nhi có tham muốn chiếm giữ, nghiêng đầu lườm nàng một cái: "Làm quần áo mới cho ngươi cũng phí công, cả ngày núp ở trong phòng ngủ, mặc cho ai nhìn!"
Tiêu lang nhếch miệng cười một tiếng với Thư Lan, "Bá mẫu, ngươi làm cho muội muội đi, ít nhất còn có ta có thể nhìn thấy đấy."
Tần thị đứng dậy, cười như không cười bĩu môi bày tỏ bất mãn với nữ nhi: "A lang không cần nói giúp nàng, từ hôm nay trở đi, nàng khỏi phải nghĩ đến ngủ nướng làm biếng rồi !"
Những lời này nàng nói rất nhở, Thư Lan cũng không có nghe, tiểu cô nương còn chưa ý thức được ngày tốt lành sắp chấm dứt, chỉ là nàng oán hận trừng mắt với Tiêu Lang, người dối trá, ở trước mặt nương nàng giả bộ làm người tốt! Ai mà thèm mặc quần áo mới cho hắn nhìn!
Tác giả có lời muốn nói: thân tâm bị ngược đãi, có hay không. . . . .