Tất cả đều đúng như Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ, Phó Uyên đã sớm chuẩn bị tốt hôn lễ. Lúc Khâu Khải Chính vừa gật đầu thì ba ngày sau Phó Uyên liền đến cưới bài vị về. Sau ngày cưới bài vị, Khâu Tiểu Ninh và Khâu Minh Thông ở tại Phó phủ nhưng Phó Uyên vẫn luôn túc trực bên cạnh Khâu Khải Nếu. Tuy rằng đây là kết quả đã sớm đoán được nhưng trong lòng hai người vẫn rất khổ sở. Nếu như lúc trước Phó Uyên không ra tay giúp bọn họ thì họ cũng sẽ không thể dễ dàng thành thân như vậy. Ba ngày sau, Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh rời khỏi Phó phủ.
Ra đến cửa lớn của Phó phủ, hai người đều quay đầu nhìn lại. Chi Hồng biết hai người còn có khúc mắc trong lòng, liền nói: "Cô gia, tiểu thư, hai người đừng khổ sở nữa. Lão gia đã từng nói, nếu Khâu lão gia không tới Phó phủ thì cả đời này ông sẽ không ra khỏi Phó phủ. Nhưng khi Khâu lão gia tìm đến thì người mà lão gia âu yếm nhất đã chết, vậy thì thế gian này đã không còn gì làm cho ông lưu luyến nữa. Trước khi chết còn có thể giúp hai người một phen, lão gia rất cao hứng, bởi vì ông biết nếu nữ nhân mà ông âu yếm còn sống, nhất định sẽ hy vọng nhìn thấy hai người thành thân. Nếu trước khi lão gia mất được nhìn thấy hai người hạnh phúc thì lão gia đi theo người ông yêu thương cũng sẽ không có vướng bận gì nữa." Lão gia đã sớm tính toán tốt rồi. Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, Khâu Minh Thông nắm lá thư trong tay thở dài: "Nghĩa phụ đã định sẽ luôn bên cạnh cô, sẽ không trổ tài hoa vì dân chúng Hiên Viên hoàng triều làm những việc lớn kia nữa." Những gì ông viết đều là lợi ích của dân chúng và quốc gia, người như thế lại có kết cục như vậy, chỉ hy vọng kiếp sau ông có thể đầu bạc răng long bên cạnh cô, bù lại tiếc nuối kiếp này.
Từ Phó phủ trở về, cảm xúc hai người luôn không tốt, mà một tháng sau khi thi thì đã đến ngày yết bảng. Sáng sớm, Khâu Tiểu Ninh đã chuẩn bị quần áo Khâu Minh Thông thật tốt, hai người mới vừa đi đến đại môn liền nghe được có người khua chiêng gõ trống đang đi về hướng bên này. Hai người liền đứng bất động, Khâu Minh Thông tuy có chút nắm chắc nhưng trong lòng cũng có chút không yên. Đội ngũ khua chiêng gõ trống tới gần, dừng trước đại môn Khâu gia, hướng Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh hỏi:
"Xin hỏi hai vị, nơi này có phải là nhà của Khâu Minh Thông?"
Trạng nguyên lần này lại không phải là thế gia công tử, người tài thế này ở Hiên Viên hoàng triều cũng hiếm thấy a! Khâu Tiểu Ninh trong lòng vui vẻ, biết những người này tất nhiên là tới báo tin vui cho ca ca. Khâu Minh Thông tâm tình lơ lững cuối cùng cũng nhẹ xuống, trả lời:
"Ta chính là Khâu Minh Thông."
Không biết hắn đạt được danh nào. Khâu Minh Thông vừa nói xong, hai mươi mấy người cùng kêu lên chúc mừng nói:
"Chúc mừng Trạng nguyên, chúng tiểu nhân là tới để báo tin vui cho ngài."
Xem tiểu công tử quả thật là khí độ bất phàm, khó trách vào được mắt của Tô thừa tướng, đã tự mình an bài bọn họ tới để báo tin vui. "
"Làm phiền các vị, đa tạ."
Khâu Minh Thông vừa dứt lời thì liến có người trong nhà đi ra, những lời Khâu Minh Thông vừa nói họ cũng nghe thấy được. Khâu Khải Chính vui sướng hỏi:
"Các vị nói thật sao? Minh Thông thật sự đậu Trạng nguyên?"
Về phần Viên thị, bà thật là không dám hỏi gì, lo lắng những gì mình vừa mới nghe là lầm lẫn. Người đi đầu vội nói:
"Đương nhiên là thật, mặt khác, chúng ta còn truyền lại khẩu dụ do hoàng thượng truyền cho Tô thừa tướng. Mời tân khoa Trạng nguyên ngày mai tấn kiến ở ngự thư phòng, đây là quần áo, còn đây là lệnh bài."
Nói xong liền lấy đồ đạc đưa cho bọn họ. Viên thị liền tiếp nhận quần áo cùng lệnh bài, con trai của nàng cuối cùng cũng trở nên nổi bật, về sau xem còn có ai dám tùy tiện để cho bà khó chịu.
"Đa tạ các vị."
Khâu Minh Thông chắp tay, Khâu Tiểu Ninh cười, tay cầm chút bạc đưa cho người đi đầu:
"Làm phiền các vị, đây có chút bạc mời các vị uống trà."
Bạc không nhiều lắm, nhưng những chuyện này là quy củ. Hai mươi mấy người nói cảm tạ rồi rời đi. Nhóm người đó chân trước vừa đi thì chân sau mấy vị láng giềng biết tin đã chạy sang chúc mừng. Viên thị vui tươi hớn hở nói chuyện, đây chính là Thông Nhi giúp cho bà có mặt mũi, được hãnh diện. Khâu Khải Chính nhìn thấy thì chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con đạt Trạng nguyên là việc vui, nhưng bà cũng không cần phải nói chuyện châm chọc, đắc tội với người khác như thế này.
Mọi người đứng kín ở đại môn của Khâu gia, bên cạnh, La Tiểu Lệ ôm đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hối hận không dứt. Lúc trước, nếu nàng kiên định với ý nghĩ của mình, không mất đi trinh tiết thì vẫn còn có cơ hội gả cho Khâu Minh Thông. Nếu nàng gả cho Khâu Minh Thông thì hiện giờ người đứng ở cửa nhận lời chúc phúc chính là nàng. Khâu Tiểu Ninh chết tiệt kia, rõ ràng là muội muội của Khâu Minh Thông lại còn không biết xấu hổ mà gả cho ca ca của mình, đúng là đồ tiện nhân không biết xấu hổ. Càng nghĩ La Tiểu Lệ càng tức giận, cho đến khi đứa nhỏ trong lòng nàng oa oa khóc lớn, La Tiểu Lệ mới mang vẻ mặt oán hận rời đi.
Chờ hàng xóm láng giềng đi rồi, Khâu Minh Thông và mọi người vào nhà thì đã là giữa trưa. Cả nhà tùy tiện ăn một chút, Khâu Khải Chính liền dẫn Khâu Minh Thông đến trước bài vị tổ tông:
"Thông nhi, mau dâng hương đi!"
Cuối cùng Khâu gia cũng có một tân khoa Trạng nguyên.
"Dạ, cha."
Khâu Minh Thông cầm ba nén hương, để trên ngọn nến thắp hương, dập đầu ba cái mới cung kính đem hương cắm vào lư hương, lại cẩn thận xoay người, hắn biết nhất định là cha có chuyện nói với hắn. Quả nhiên, im lặng một chút Khâu Khải Chính liền nói:
"Thông nhi, ngươi thi đạt Trạng nguyên, cha và Khâu gia vì ngươi mà vui vẻ. Nhưng có chút việc cha nhất định phải nói, ngươi nhớ kỹ. Ngươi là hàn môn đệ tử, cho dù là làm quan cũng nhất định không thay đổi, cha không hy vọng ngươi tham ô nhận hối lộ, cùng gian thần cấu kết, bôi nhọ thanh danh Khâu gia, cuối cùng lại rơi vào một kết cục không tốt. Cha mong ngươi làm thật nhiều việc khi làm quan. Dưới, nhất định phải làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, trên thì tận trung vì hoàng thượng giải ưu phiền, nhưng cũng không thể ngu trung, hoàng thượng có chỗ sai thì ngươi không thể nghe theo mà sai trái. Vả lại, Khâu gia chưa bao giờ có tiền lệ nạp thiếp hưu thê, về sau ta cũng không hy vọng có, mặc kệ ngươi tương lai phong hầu hay lên tướng thì đều phải như vậy."
Tuy là Thông nhi thông minh nhưng ông vẫn rất lo lắng, Thông nhi quá mức thông minh ngược lại hại chính hắn. Tuy rằng tin vào gia giáo dạy con của mình, nhưng những lời này không thể không nói.
"Cha, Thông nhi biết, Thông nhi nhất định ghi nhớ lời cha dạy bảo."
Khâu Minh Thông biết cha sợ hắn đối mặt với vinh hoa phú quý mà mê muội.
"Ngươ biết là tốt rồi, vậy cha cũng không nói nhiều nữa, tin tưởng ngươi hiểu được."
Khâu Khải Chính nói xong rồi gật đầu rời đi, hắn tin tưởng con của Khâu Khải Chính hắn. Bất quá hắn phải chấn chỉnh thê tử một chút, nếu không bà nhất định sẽ nghĩ cách nhét người vào phòng của Thông nhi, Thông nhi đậu Trạng nguyên thì nữ tử muốn lên cũng nhiều hơn. Việc này, Khâu Khải Chính đúng là đoán không sai.
Lúc này Viên thị đang gọi Khâu Tiểu Ninh vào phòng mà "dạy bảo". Khâu Tiểu Ninh ngồi đối diện bà, cúi đầu lẳng lặng nghe. Viên thị thấy bà đã nói nửa ngày mà Khâu Tiểu Ninh vẫn là cúi thấp đầu, có chút tức giận, nói:
"Ninh nhi, lời nói của ta ngươi có nhớ kỹ không? Chúng ta là nương tử phải suy nghĩ cho trượng phu biết không? Đã có này..."
"Nương, Ninh nhi đã biết, Ninh nhi liền đi chuẩn bị."
Khâu Tiểu Ninh nghe xong đã nửa ngày, cuối cùng nghe hiểu được nương nói nửa ngày chính là muốn nạp thiếp cho ca ca. Không phải chỉ là nạp thiếp thôi sao, nàng làm sao có thể không đồng ý?
"A! Ngươi chuẩn bị cái gì?"
Viên thị nghe Khâu Tiểu Ninh đột nhiên nói một câu như vậy liền không hiểu.
. "Ninh nhi đi chuẩn bị để nạp thiếp cho cha a! Cha còn chưa có thiếp mà, ca ca là con thì làm sao có thể có trước?"
Nương làm chuyện gì với nàng thì nàng đều có thể nhẫn, nhưng muốn nàng cùng nữ nhân khác chia xẻ ca ca, nàng làm không được. Nàng đương nhiên không thể thật sự nạp thiếp cho cha, chính là làm cho nương biết một chút khổ sở mà thôi.
"Ngươi… nha đầu chết tiệt này thật giỏi, có phải ngươi muốn khiến lão nương tức chết hay không?"
Viên thị tức giận đến muốn đánh Khâu Tiểu Ninh một cái tát, bà còn ở ngay đây mà nàng lại dám nói giúp trượng phu của bà nạp thiếp. Kỳ thật mấy ngày hôm trước đã có mấy nhà sai người đi tìm Viên thị, nói là muốn để thứ nữ Lý gia gả cho Khâu Minh Thông làm thiếp. Vừa thấy người ta có chút gia thế, Viên thị đã them đỏ mắt, cảm thấy chỉ cần tùy tiện chọn ra một người để cưới thì gia thế đều tốt hơn rất nhiều so với Khâu Tiểu Ninh một thân côi cút. Nên mới động chút tâm tư, vừa nghe Khâu Minh Thông đạt Trạng nguyên, liền muốn rước những nữ tử kia vào cửa, cảm thấy làm như vậy thì con đường làm quan của nhi tử sau này sẽ dễ dàng hơn chút.
"Nương, chính người cũng không muốn chuyện như vậy, vậy dựa vào mà cái gì buộc ta phải làm? Muốn ta rộng lượng, ta cũng đã rất rộng lượng rồi, cho dù bị người khác nói là đố phụ thì ta cũng quyết không cho ca ca nạp thiếp, lại càng không thể tự mình nạp thiếp cho hắn."
Nói xong, Khâu Tiểu Ninh cũng không chờ Viên thị phản đối liền rời khỏi phòng. Khâu Tiểu Ninh đi rồi, Viên thị ôm ngực, tức giận đến tái mặt. Vừa thấy Khâu Khải Chính tiến vào nhân tiện nói:
"Ngươi cưới về con dâu thật tốt, thiếu chút nữa làm ta tức chết, ngươi nói ta tạo cái nghiệt gì mà cứu người lại cứu phải một cái lang tâm cẩu phế."
Viên thị nghĩ bà nói như vậy thì Khâu Khải Chính sẽ tiến lên an ủi bà một chút. Không nghĩ tới Khâu Khải Chính thản nhiên nhìn bà một cái, chỉ nói hai chữ:
"Ngươi đáng."
Ông biết Viên thị sẽ tính toán như vậy, không nghĩ tới bà lại hành động nhanh như vậy.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta ở Khâu gia các người sinh con dưỡng cái cực nhọc nửa đời người, lại sinh cho Khâu gia một Trạng nguyên, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta..."
Viên thị cảm thấy mình nhất định sẽ bị tức chết, sao ai cũng nói đỡ cho Khâu Tiểu Ninh? Bà mới là người thân của bọn họ mà.
"Khâu gia không có tiền lệ nạp thiếp hưu thê, nhưng nếu ngươi muốn thử, ta cũng không ngại là người thử đầu tiên. Dù sao ngươi muốn làm như vậy thì toàn bộ khâu gia đều không thể sống an ổn. Ngươi đừng nghĩ rằng hai ngày nay người gặp ai ta không biết, ta chỉ là không muốn nhiều lời. Ngươi cho là thứ nữ này tốt, ngươi đồng ý cho họ vào cửa, vậy ngươi có biết lai lịch nữ nhân này không? Nếu có ai tính kế thì chúng ta cũng không biết."
Thông nhi hiện tại không phải là dân chúng bình thường, những người bên cạnh đều bị chú ý. Hơn nữa ông cũng nhìn ra được, Thông nhi là thật tâm yêu tiểu nha đầu kia, nhất định sẽ không làm những chuyện xằng bậy. Nhưng cho dù như vậy, ông cũng không thể để cho thê tử làm càng, vạn nhất không tốt lại hại tới Thông Nhi thì biết làm sao bây giờ?
Nghe Khâu Khải Chính nói như vậy cũng làm cho Viên thị bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ cũng quả thật là sơ ý. Nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, lại có lợi cho Khâu Tiểu Ninh, hơn nữa con mình lại không thể nạp thiếp, đây là đạo lý gì vậy? Mặc kệ nó, thứ nữ này không nạp được, sau này nếu Thông nhi coi trọng nữ tử có gia thế trong sạch, xem còn ai ngăn được. Dù sao, bà chính là không thích Khâu Tiểu Ninh. Khâu Khải Chính lười cùng Viên thị nhiều lời, sau này ông để ý nhiều một chút là được.
Khâu Tiểu Ninh trở lại trong phòng, thở phì phì, cầm lấy cánh tay Khâu Minh Thông cắn nhẹ mấy cái. Thật sự là tức chết nàng, về sau không biết còn bao nhiêu nữ nhân sẽ đưa lên cửa, lấy tính tình của nương khẳng định sẽ không từ bỏ việc này.
"Ninh nhi, ngươi làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận?"
Khâu Minh Thông cười khổ, không rõ đã đắc tội nương tử nhà mình chỗ nào. Khâu Tiểu Ninh "Hừ" một tiếng, liền xoay đầu sang hướng khác, tiếp tục không để ý tới Khâu Minh Thông.
Ra đến cửa lớn của Phó phủ, hai người đều quay đầu nhìn lại. Chi Hồng biết hai người còn có khúc mắc trong lòng, liền nói: "Cô gia, tiểu thư, hai người đừng khổ sở nữa. Lão gia đã từng nói, nếu Khâu lão gia không tới Phó phủ thì cả đời này ông sẽ không ra khỏi Phó phủ. Nhưng khi Khâu lão gia tìm đến thì người mà lão gia âu yếm nhất đã chết, vậy thì thế gian này đã không còn gì làm cho ông lưu luyến nữa. Trước khi chết còn có thể giúp hai người một phen, lão gia rất cao hứng, bởi vì ông biết nếu nữ nhân mà ông âu yếm còn sống, nhất định sẽ hy vọng nhìn thấy hai người thành thân. Nếu trước khi lão gia mất được nhìn thấy hai người hạnh phúc thì lão gia đi theo người ông yêu thương cũng sẽ không có vướng bận gì nữa." Lão gia đã sớm tính toán tốt rồi. Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh liếc mắt nhìn nhau một cái, Khâu Minh Thông nắm lá thư trong tay thở dài: "Nghĩa phụ đã định sẽ luôn bên cạnh cô, sẽ không trổ tài hoa vì dân chúng Hiên Viên hoàng triều làm những việc lớn kia nữa." Những gì ông viết đều là lợi ích của dân chúng và quốc gia, người như thế lại có kết cục như vậy, chỉ hy vọng kiếp sau ông có thể đầu bạc răng long bên cạnh cô, bù lại tiếc nuối kiếp này.
Từ Phó phủ trở về, cảm xúc hai người luôn không tốt, mà một tháng sau khi thi thì đã đến ngày yết bảng. Sáng sớm, Khâu Tiểu Ninh đã chuẩn bị quần áo Khâu Minh Thông thật tốt, hai người mới vừa đi đến đại môn liền nghe được có người khua chiêng gõ trống đang đi về hướng bên này. Hai người liền đứng bất động, Khâu Minh Thông tuy có chút nắm chắc nhưng trong lòng cũng có chút không yên. Đội ngũ khua chiêng gõ trống tới gần, dừng trước đại môn Khâu gia, hướng Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh hỏi:
"Xin hỏi hai vị, nơi này có phải là nhà của Khâu Minh Thông?"
Trạng nguyên lần này lại không phải là thế gia công tử, người tài thế này ở Hiên Viên hoàng triều cũng hiếm thấy a! Khâu Tiểu Ninh trong lòng vui vẻ, biết những người này tất nhiên là tới báo tin vui cho ca ca. Khâu Minh Thông tâm tình lơ lững cuối cùng cũng nhẹ xuống, trả lời:
"Ta chính là Khâu Minh Thông."
Không biết hắn đạt được danh nào. Khâu Minh Thông vừa nói xong, hai mươi mấy người cùng kêu lên chúc mừng nói:
"Chúc mừng Trạng nguyên, chúng tiểu nhân là tới để báo tin vui cho ngài."
Xem tiểu công tử quả thật là khí độ bất phàm, khó trách vào được mắt của Tô thừa tướng, đã tự mình an bài bọn họ tới để báo tin vui. "
"Làm phiền các vị, đa tạ."
Khâu Minh Thông vừa dứt lời thì liến có người trong nhà đi ra, những lời Khâu Minh Thông vừa nói họ cũng nghe thấy được. Khâu Khải Chính vui sướng hỏi:
"Các vị nói thật sao? Minh Thông thật sự đậu Trạng nguyên?"
Về phần Viên thị, bà thật là không dám hỏi gì, lo lắng những gì mình vừa mới nghe là lầm lẫn. Người đi đầu vội nói:
"Đương nhiên là thật, mặt khác, chúng ta còn truyền lại khẩu dụ do hoàng thượng truyền cho Tô thừa tướng. Mời tân khoa Trạng nguyên ngày mai tấn kiến ở ngự thư phòng, đây là quần áo, còn đây là lệnh bài."
Nói xong liền lấy đồ đạc đưa cho bọn họ. Viên thị liền tiếp nhận quần áo cùng lệnh bài, con trai của nàng cuối cùng cũng trở nên nổi bật, về sau xem còn có ai dám tùy tiện để cho bà khó chịu.
"Đa tạ các vị."
Khâu Minh Thông chắp tay, Khâu Tiểu Ninh cười, tay cầm chút bạc đưa cho người đi đầu:
"Làm phiền các vị, đây có chút bạc mời các vị uống trà."
Bạc không nhiều lắm, nhưng những chuyện này là quy củ. Hai mươi mấy người nói cảm tạ rồi rời đi. Nhóm người đó chân trước vừa đi thì chân sau mấy vị láng giềng biết tin đã chạy sang chúc mừng. Viên thị vui tươi hớn hở nói chuyện, đây chính là Thông Nhi giúp cho bà có mặt mũi, được hãnh diện. Khâu Khải Chính nhìn thấy thì chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con đạt Trạng nguyên là việc vui, nhưng bà cũng không cần phải nói chuyện châm chọc, đắc tội với người khác như thế này.
Mọi người đứng kín ở đại môn của Khâu gia, bên cạnh, La Tiểu Lệ ôm đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hối hận không dứt. Lúc trước, nếu nàng kiên định với ý nghĩ của mình, không mất đi trinh tiết thì vẫn còn có cơ hội gả cho Khâu Minh Thông. Nếu nàng gả cho Khâu Minh Thông thì hiện giờ người đứng ở cửa nhận lời chúc phúc chính là nàng. Khâu Tiểu Ninh chết tiệt kia, rõ ràng là muội muội của Khâu Minh Thông lại còn không biết xấu hổ mà gả cho ca ca của mình, đúng là đồ tiện nhân không biết xấu hổ. Càng nghĩ La Tiểu Lệ càng tức giận, cho đến khi đứa nhỏ trong lòng nàng oa oa khóc lớn, La Tiểu Lệ mới mang vẻ mặt oán hận rời đi.
Chờ hàng xóm láng giềng đi rồi, Khâu Minh Thông và mọi người vào nhà thì đã là giữa trưa. Cả nhà tùy tiện ăn một chút, Khâu Khải Chính liền dẫn Khâu Minh Thông đến trước bài vị tổ tông:
"Thông nhi, mau dâng hương đi!"
Cuối cùng Khâu gia cũng có một tân khoa Trạng nguyên.
"Dạ, cha."
Khâu Minh Thông cầm ba nén hương, để trên ngọn nến thắp hương, dập đầu ba cái mới cung kính đem hương cắm vào lư hương, lại cẩn thận xoay người, hắn biết nhất định là cha có chuyện nói với hắn. Quả nhiên, im lặng một chút Khâu Khải Chính liền nói:
"Thông nhi, ngươi thi đạt Trạng nguyên, cha và Khâu gia vì ngươi mà vui vẻ. Nhưng có chút việc cha nhất định phải nói, ngươi nhớ kỹ. Ngươi là hàn môn đệ tử, cho dù là làm quan cũng nhất định không thay đổi, cha không hy vọng ngươi tham ô nhận hối lộ, cùng gian thần cấu kết, bôi nhọ thanh danh Khâu gia, cuối cùng lại rơi vào một kết cục không tốt. Cha mong ngươi làm thật nhiều việc khi làm quan. Dưới, nhất định phải làm nhiều việc có lợi cho dân chúng, trên thì tận trung vì hoàng thượng giải ưu phiền, nhưng cũng không thể ngu trung, hoàng thượng có chỗ sai thì ngươi không thể nghe theo mà sai trái. Vả lại, Khâu gia chưa bao giờ có tiền lệ nạp thiếp hưu thê, về sau ta cũng không hy vọng có, mặc kệ ngươi tương lai phong hầu hay lên tướng thì đều phải như vậy."
Tuy là Thông nhi thông minh nhưng ông vẫn rất lo lắng, Thông nhi quá mức thông minh ngược lại hại chính hắn. Tuy rằng tin vào gia giáo dạy con của mình, nhưng những lời này không thể không nói.
"Cha, Thông nhi biết, Thông nhi nhất định ghi nhớ lời cha dạy bảo."
Khâu Minh Thông biết cha sợ hắn đối mặt với vinh hoa phú quý mà mê muội.
"Ngươ biết là tốt rồi, vậy cha cũng không nói nhiều nữa, tin tưởng ngươi hiểu được."
Khâu Khải Chính nói xong rồi gật đầu rời đi, hắn tin tưởng con của Khâu Khải Chính hắn. Bất quá hắn phải chấn chỉnh thê tử một chút, nếu không bà nhất định sẽ nghĩ cách nhét người vào phòng của Thông nhi, Thông nhi đậu Trạng nguyên thì nữ tử muốn lên cũng nhiều hơn. Việc này, Khâu Khải Chính đúng là đoán không sai.
Lúc này Viên thị đang gọi Khâu Tiểu Ninh vào phòng mà "dạy bảo". Khâu Tiểu Ninh ngồi đối diện bà, cúi đầu lẳng lặng nghe. Viên thị thấy bà đã nói nửa ngày mà Khâu Tiểu Ninh vẫn là cúi thấp đầu, có chút tức giận, nói:
"Ninh nhi, lời nói của ta ngươi có nhớ kỹ không? Chúng ta là nương tử phải suy nghĩ cho trượng phu biết không? Đã có này..."
"Nương, Ninh nhi đã biết, Ninh nhi liền đi chuẩn bị."
Khâu Tiểu Ninh nghe xong đã nửa ngày, cuối cùng nghe hiểu được nương nói nửa ngày chính là muốn nạp thiếp cho ca ca. Không phải chỉ là nạp thiếp thôi sao, nàng làm sao có thể không đồng ý?
"A! Ngươi chuẩn bị cái gì?"
Viên thị nghe Khâu Tiểu Ninh đột nhiên nói một câu như vậy liền không hiểu.
. "Ninh nhi đi chuẩn bị để nạp thiếp cho cha a! Cha còn chưa có thiếp mà, ca ca là con thì làm sao có thể có trước?"
Nương làm chuyện gì với nàng thì nàng đều có thể nhẫn, nhưng muốn nàng cùng nữ nhân khác chia xẻ ca ca, nàng làm không được. Nàng đương nhiên không thể thật sự nạp thiếp cho cha, chính là làm cho nương biết một chút khổ sở mà thôi.
"Ngươi… nha đầu chết tiệt này thật giỏi, có phải ngươi muốn khiến lão nương tức chết hay không?"
Viên thị tức giận đến muốn đánh Khâu Tiểu Ninh một cái tát, bà còn ở ngay đây mà nàng lại dám nói giúp trượng phu của bà nạp thiếp. Kỳ thật mấy ngày hôm trước đã có mấy nhà sai người đi tìm Viên thị, nói là muốn để thứ nữ Lý gia gả cho Khâu Minh Thông làm thiếp. Vừa thấy người ta có chút gia thế, Viên thị đã them đỏ mắt, cảm thấy chỉ cần tùy tiện chọn ra một người để cưới thì gia thế đều tốt hơn rất nhiều so với Khâu Tiểu Ninh một thân côi cút. Nên mới động chút tâm tư, vừa nghe Khâu Minh Thông đạt Trạng nguyên, liền muốn rước những nữ tử kia vào cửa, cảm thấy làm như vậy thì con đường làm quan của nhi tử sau này sẽ dễ dàng hơn chút.
"Nương, chính người cũng không muốn chuyện như vậy, vậy dựa vào mà cái gì buộc ta phải làm? Muốn ta rộng lượng, ta cũng đã rất rộng lượng rồi, cho dù bị người khác nói là đố phụ thì ta cũng quyết không cho ca ca nạp thiếp, lại càng không thể tự mình nạp thiếp cho hắn."
Nói xong, Khâu Tiểu Ninh cũng không chờ Viên thị phản đối liền rời khỏi phòng. Khâu Tiểu Ninh đi rồi, Viên thị ôm ngực, tức giận đến tái mặt. Vừa thấy Khâu Khải Chính tiến vào nhân tiện nói:
"Ngươi cưới về con dâu thật tốt, thiếu chút nữa làm ta tức chết, ngươi nói ta tạo cái nghiệt gì mà cứu người lại cứu phải một cái lang tâm cẩu phế."
Viên thị nghĩ bà nói như vậy thì Khâu Khải Chính sẽ tiến lên an ủi bà một chút. Không nghĩ tới Khâu Khải Chính thản nhiên nhìn bà một cái, chỉ nói hai chữ:
"Ngươi đáng."
Ông biết Viên thị sẽ tính toán như vậy, không nghĩ tới bà lại hành động nhanh như vậy.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta ở Khâu gia các người sinh con dưỡng cái cực nhọc nửa đời người, lại sinh cho Khâu gia một Trạng nguyên, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta..."
Viên thị cảm thấy mình nhất định sẽ bị tức chết, sao ai cũng nói đỡ cho Khâu Tiểu Ninh? Bà mới là người thân của bọn họ mà.
"Khâu gia không có tiền lệ nạp thiếp hưu thê, nhưng nếu ngươi muốn thử, ta cũng không ngại là người thử đầu tiên. Dù sao ngươi muốn làm như vậy thì toàn bộ khâu gia đều không thể sống an ổn. Ngươi đừng nghĩ rằng hai ngày nay người gặp ai ta không biết, ta chỉ là không muốn nhiều lời. Ngươi cho là thứ nữ này tốt, ngươi đồng ý cho họ vào cửa, vậy ngươi có biết lai lịch nữ nhân này không? Nếu có ai tính kế thì chúng ta cũng không biết."
Thông nhi hiện tại không phải là dân chúng bình thường, những người bên cạnh đều bị chú ý. Hơn nữa ông cũng nhìn ra được, Thông nhi là thật tâm yêu tiểu nha đầu kia, nhất định sẽ không làm những chuyện xằng bậy. Nhưng cho dù như vậy, ông cũng không thể để cho thê tử làm càng, vạn nhất không tốt lại hại tới Thông Nhi thì biết làm sao bây giờ?
Nghe Khâu Khải Chính nói như vậy cũng làm cho Viên thị bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ cũng quả thật là sơ ý. Nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, lại có lợi cho Khâu Tiểu Ninh, hơn nữa con mình lại không thể nạp thiếp, đây là đạo lý gì vậy? Mặc kệ nó, thứ nữ này không nạp được, sau này nếu Thông nhi coi trọng nữ tử có gia thế trong sạch, xem còn ai ngăn được. Dù sao, bà chính là không thích Khâu Tiểu Ninh. Khâu Khải Chính lười cùng Viên thị nhiều lời, sau này ông để ý nhiều một chút là được.
Khâu Tiểu Ninh trở lại trong phòng, thở phì phì, cầm lấy cánh tay Khâu Minh Thông cắn nhẹ mấy cái. Thật sự là tức chết nàng, về sau không biết còn bao nhiêu nữ nhân sẽ đưa lên cửa, lấy tính tình của nương khẳng định sẽ không từ bỏ việc này.
"Ninh nhi, ngươi làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận?"
Khâu Minh Thông cười khổ, không rõ đã đắc tội nương tử nhà mình chỗ nào. Khâu Tiểu Ninh "Hừ" một tiếng, liền xoay đầu sang hướng khác, tiếp tục không để ý tới Khâu Minh Thông.